Ban đêm, Thẩm Thanh lấy chiếc váy ngủ hai dây có thêu hoa mua từ tuần trước ra mặc, xỏ chiếc xăng đan hồng, rồi bước ra ngoài ban công hóng gió.
Ngón tay dịch chuyển qua lại quanh ly nước đá, mắt nhìn vào màn đêm đen thẫm trước mắt, cô hồi tưởng lại bữa ăn cùng Hứa Quân Văn cách đó mấy tiếng – một bữa tối trọn vẹn niềm vui.
Sau ba tiếng trò chuyện, cô nhận thấy dường như mọi thứ không có gì thay đổi. Hứa Quân Văn vẫn giữ kiểu nói chuyện sắc sảo, hài hước, tính tình cởi mở. Suốt bữa ăn, họ toàn ôn lại kỷ niệm thời đại học, bàn luận về những người mà cả hai đều quen biết, cảm giác như quá khứ ùa về. Có điều, Hứa Quân Văn ngày càng thành thục, hiểu đời, trong ánh mắt và câu nói còn có chút thực dụng. Điều này khiến Thẩm Thanh cảm thấy hơi thất vọng. Cô thích những người có tài, nhưng lại thấy buồn khi chứng kiến một con người trước đây vô tư như vậy trở nên quá rành rọt sự đời. Nhưng cô hiểu một cách sâu sắc rằng, sự thay đổi ấy là tất yếu. Thời đại này, những người chất phác, không chút tư lợi thật khó mà tồn tại, đặc biệt là phải vật lộn trong môi trường kinh doanh phức tạp như Hứa Quân Văn.
Vì thế, Thẩm Thanh bỏ qua những tiểu tiết làm cô không hài lòng. Buổi tối hôm nay, vẫn có thể nói là hoàn hảo.
Hôm sau, Thẩm Thanh hẹn Lâm Mị đi dạo. Cô muốn mua một bức tranh để trang hoàng cho bức tường trắng đơn điệu trong ngôi nhà mới.
Hai người nói chuyện vui vẻ cho đến khi bước vào một phòng tranh rất trang nhã.
Phòng tranh nằm trên con phố ồn ào mà lại yên tĩnh như thế. Bằng con mắt của người từng là sinh viên chuyên ngành Mỹ thuật, Thẩm Thanh nhìn một lượt căn phòng lấy màu trắng xanh làm chủ đạo, cô thầm tán thưởng.
Quản lý nơi đây là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, lịch sự chào đón hai người.
Thẩm Thanh kéo tay Lâm Mị bước chậm rãi qua hành lang rộng và dài, ngắm những bức tranh treo trên tường màu trắng sữa. Trong số đó, không ít bức là của những danh họa đương thời, nhưng Thẩm Thanh lại không để ý nhiều đến chúng. Ngay từ lúc vừa đặt chân đến, cô đã bị bức tranh treo ở cuối hành lang thu hút.
Khung trời màu xanh xám, con đường mờ tối, hai bên đường là hàng cây cuối thu trơ trụi, một người con gái đứng tận cuối con đường, mơ hồ, không rõ dung nhan. Mái tóc dài bị gió thổi bay sang bên tạo cảm giác vô cùng tiêu điều, lạnh lẽo.
Đây không phải một bức tranh sinh động với màu sắc rực rỡ quyết liệt, tất cả là những nét xám lạnh đìu hiu. Người con gái trong tranh ngay cả nét mặt cũng rất đỗi mông lung. Nhưng nó lại là điểm thu hút sự chú ý của Thẩm Thanh nhất bên cạnh những bức tranh rực rỡ bắt mắt khác.
Thẩm Thanh tiến đến gần hơn, tiếng giầy cao gót chầm chậm, nhịp nhàng. Dừng lại trước bức tranh, cô say sưa ngắm nhìn người con gái ấy, một cảm giác cô độc, lạnh lẽo trào dâng khiến cô khó hiểu.
"Cậu sao thế?" Lâm Mị đến bên cạnh hỏi.
"Tớ thích bức tranh này."
"Gì cơ?"
"Tớ thích bức này." Thẩm Thanh hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nhìn vào bức tranh.
Lâm Mị cũng ngẩng đầu ngắm nghía:
"Phong cách ảm đạm, treo trong phòng cậu có hợp không?"
Thẩm Thanh lắc đầu. Không hợp thì sao chứ?
"Tôi muốn mua nó." Thẩm Thanh quay đầu nói với người quản lý.
"Xin lỗi cô. Thật ngại quá. Bức này chỉ để trưng bày thôi."
"Tại sao?"
Thẩm Thanh lại ngước nhìn bức tranh lần nữa. Nếu không phải ở đây không cho chạm tay vào các bức tranh thì Thẩm Thanh đã với tay lên chạm vào lớp vải nền xám của nó rồi.
"Đó là quy định của ông chủ." Người phụ nữ cười vẻ rất lấy làm tiếc.
"Tiếc thật!" Thẩm Thanh nhún vai.
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng tranh mở ra. Thẩm Thanh chưa kịp quay người lại nhìn thì đã nghe âm thanh tán thưởng từ phía sau Lâm Mị.
Người thanh niên với gương mặt nhợt nhạt nhưng vô cùng tuấn tú từ phòng tranh bước ra khiến Thẩm Thanh không tin vào mắt mình. Anh chống chiệc gậy màu đen, thần thái vô định.
"Đây chính là ông chủ của chúng tôi, anh Hứa. Nếu cô muốn mua, có thể nói trực tiếp với anh ấy." Người quản lý cảm thấy sự mê muội khác thường của Thẩm Thanh đối với bức tranh, bèn gợi ý.
Thẩm Thanh nhìn Hứa Khuynh Quyết đang dò đường tiến lên gần, cô ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu.
"Anh Hứa", người quản lý chào.
Hứa Khuynh Quyết hơi nghiêng đầu, dừng bước, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Thẩm Thanh chậm rãi đến.
"Cô đây..." Người quản lý muốn trình bày vấn đề, nhưng chưa biết xưng hô với vị khách thế nào nên dừng lại, nhìn về phía Thẩm Thanh.
"Tôi họ Thẩm, Thẩm Thanh." Nói xong, Thẩm Thanh mới thấy nét mặt Hứa Khuynh Quyết tỏ ra hơi ngạc nhiên, chắc anh đã nhận ra giọng nói của cô.
Người quản lý tiếp lời:
"Cô Thẩm đây muốn mua bức tranh anh vẽ."
"Xin lỗi, bức ấy không bán", Hứa Khuynh Quyết nghĩ ngợi rồi nói.
Bức tranh của anh ta!
Thẩm Thanh như không nghe thấy câu trả lời của Hứa Khuynh Quyết. Trong đầu cô vẫn văng vẳng câu nói của người quản lý. Cô ta nói, bức tranh là của anh ấy... Lẽ nào lại là tranh của anh ấy, cô chau mày nghi hoặc.
Không thấy Thẩm Thanh phản ứng, Hứa Khuynh Quyết nói thêm:
"Ngoài bức tranh đó ra, tôi có thể tặng cô bất cứ bức nào khác."
"Tặng tôi?" Thẩm Thanh quay đầu nhìn Lâm Mị với vẻ không thể tin nổi. Cô cười nói:
"Không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của anh."
Có lẽ bức tranh "chỉ trưng bày" kia để lại ấn tượng quá sâu sắc đối với cô, vì thế cô không hài lòng với bất kỳ bức tranh nào khác. Vả lại, cô cũng không hiểu tại sao con người lạnh nhạt như anh, hôm nay lại hào phóng tặng tranh cho cô?
"Không có gì." Vốn không quen vồn vã, nghe Thẩm Thanh khước từ, Hứa Khuynh Quyết cũng chỉ trả lời lạnh nhạt.
Không những không mua được bức tranh mà mình tâm đắc, Thẩm Thanh còn cảm thấy hoài nghi và kinh ngạc. Cô không thể ngờ rằng, Hứa Khuynh Quyết chính là ông chủ của phòng tranh ấy. Và điều khó tin hơn, anh ta lại chính là tác giả của bức tranh kia.
Vẻ lạnh lẽo, đìu hiu của bức tranh hệt như tính cách của anh ta. Khi kéo tay Lâm Mị rời khỏi phòng tranh, Thẩm Thanh thầm nghĩ.
Sự kích động khi bước vào phòng tranh lúc sáng và những việc diễn ra sau đó làm cho Thẩm Thanh không còn tâm trạng nào để dạo phố cùng Lâm Mị trong cả ngày hôm đó.
Lúc ăn trưa, khi biết Hứa Khuynh Quyết chính là người thanh niên "có dáng người siêu chuẩn" mà Thẩm Thanh đã kể với cô qua điện thoại, hơn nữa anh ta còn ở ngay phòng đối diện với Thẩm Thanh, Lâm Mị quyết định sẽ đến ở nhà Thẩm Thanh hai ngày cuối tuần. Thẩm Thanh vui mừng đồng ý, nhưng trong lòng còn băn khoăn tại sao Hứa Khuynh Quyết nhất định không bán bức tranh ấy.
Về gần đến nhà, những con phố bắt đầu lên đèn. Thẩm Thanh xách ba lô nhỏ bước vào hàng ăn mang đậm phong cách Ý. Lần trước, cô đã gặp Hứa Quân Văn tại đây. Hôm nay, lúc đang tìm một vị trí thích hợp trong quán, cô bất ngờ nhìn thấy Hứa Khuynh Quyết đang ngồi trên một chiếc ghế kê sát tường.
"Thật trùng hợp!" Cô đi đến chào anh. Trong một ngày mà ngẫu nhiên chạm mặt những hai lần, không phải là quá trùng hợp sao?
Hứa Khuynh Quyết nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh hơi ngẩng đầu lên:
"Cô Thẩm."
Mãi đến hôm nay, anh mới biết cô tên là Thẩm Thanh – nghe đơn giản mà hay hay.
Nhìn trước mặt Hứa Khuynh Quyết chỉ có một ly nước, Thẩm Thanh nói:
"Thôi, không làm phiền anh nữa. Tôi chỉ muốn đến chào anh thôi."
"Nếu cô muốn, có thể ngồi cùng." Hứa Khuynh Quyết cầm ly nước, những ngón tay thon dài chuyển động trên bề mặt ly trơn bóng.
Cuộc gặp gỡ hôm nay với Thẩm Thanh trong phòng tranh đã gợi lại trong anh nhiều kỉ niệm xa xôi. Những ký ức khiến người ta quá đỗi đau lòng, đến mức anh không dám một mình đối mặt dù chỉ là hồi tưởng. Sở dĩ anh chọn nơi có nhiều người qua lại như thế này những mong có thể giải tỏa bớt tâm trạng. Bây giờ, anh muốn có người bên cạnh để tâm trí dứt khỏi mớ suy tư ấy.
Thẩm Thanh từ tốn ăn bữa tối của mình, thi thoảng còn ngẩng đầu nhìn Hứa Khuynh Quyết, thấy anh trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì. Ngoài ly nước lọc ra, anh cũng không gọi thêm gì khác.
"Anh không ăn gì sao?" Cuối cùng, Thẩm Thanh cũng bỏ dĩa xuống, hỏi.
"Trước khi tới đây, tôi ăn rồi." Hứa Khuynh Quyết tựa lưng vào ghế, đôi mắt lim dim, ẩn hiện nỗi u sầu.
Hai tiếng trước, anh vào một nhà ăn gần phòng tranh, gọi mấy món ăn nhẹ, nhưng cũng chỉ nuốt được vài miếng. Anh không thấy đói, hoặc dạ dày chỉ có thể dung nạp được một lượng thức ăn ít ỏi như thế.
"Tôi no rồi." Bỏ khăn ăn xuống, Thẩm Thanh nhìn gương mặt nhợt nhạt dưới anh đèn mờ ảo, hỏi:
"Cùng về chứ?"
Hứa Khuynh Quyết gật đầu, mò mẫm cây gậy ở bên cạnh, đứng dậy.
"Cô thật sự thích bức tranh đó chứ?" Trong thang máy, Hứa Khuynh Quyết bỗng hỏi.
Thẩm Thanh gật đầu đáp:
"Đúng thế, nhưng đáng tiếc là anh lại không bán."
Sau một hồi im lặng, Hứa Khuynh Quyết quay mặt về phía cô, hỏi nhỏ:
"Tại sao?"
Thẩm Thanh nghĩ ngợi, đôi mắt mơ màng tìm kiếm lý do:
"... Không rõ nữa, bức tranh của anh có ấn tượng rất mạnh đối với tôi, hơn nữa tôi thường tin vào cảm giác ban đầu."
"Ấn tượng gì?"
Thẩm Thanh sững lại giây lát, thấy anh quá chăm chú, cô đáp:
"Cô độc."
"Là cảm giác rất cô độc, rất lạnh lẽo." Thẩm Thanh bổ sung thêm. Thực ra, cô còn thấy sự đau thương, một sự đau thương trong tuyệt vọng.
Hứa Khuynh Quyết lại trầm ngâm, lần này anh không nói gì thêm.
Thang máy lên đến tầng mười chín. Thẩm Thanh bước đi cùng Hứa Khuynh Quyết. Khi sắp đến cửa phòng, cô đột ngột dừng lại:
"Có phải anh không muốn nợ nần người khác?"
"Cô nói sao?" Hứa Khuynh Quyết cũng dừng lại.
"Anh chủ động muốn tặng tranh cho tôi vì trước đó tôi giúp đỡ anh, đúng không?" Thẩm Thanh chợt nghĩ. Nếu không, cô không thể tìm được lý do nào khác để giải thích hành động ban sáng của Hứa Khuynh Quyết.
Anh trầm ngâm một lát, đôi môi mỏng, nhợt nhạt biểu lộ nét cười. Anh thừa nhận, đó cũng là một lý do anh muốn tặng tranh cho cô. Nhưng đó chỉ là lý do nhỏ nhất.
"Tôi đoán đúng chứ?"
Nhìn thái độ của Hứa Khuynh Quyết, Thẩm Thanh thấy hơi buồn. Lẽ nào anh không muốn nhận bất kỳ sự quan tâm nào từ người khác? Thậm chí còn phải mang những bức tranh đáng giá ấy ra để trả nợ chút ân tình.
"Cứ cho là như thế đi." Hứa Khuynh Quyết không giải thích gì thêm. Khi trở về phòng mình, anh không quên chúc Thẩm Thanh ngủ ngon.
Ngồi trên ghế sô pha, Hứa Khuynh Quyết vừa mân mê đôi mày vừa hồi tưởng lại những lời ban nãy Thẩm Thanh nói trong thang máy – cô độc, lạnh lẽo, tuyệt vọng...
Những điểu anh gửi gắm trong bức tranh ấy, gần như cô đều đọc được.
Không ngờ, anh và cô lại dễ dàng tìm thấy sự đồng điệu trong một bức tranh. Dù không thể nhìn thấy Thẩm Thanh, nhưng anh tin cô là người có năng lực thưởng thức nghệ thuật, có thể cảm nhận được suy nghĩ mà người họa sĩ biểu đạt qua những bức tranh. Một tác phẩm thực sự xuất sắc khi tìm được một người thực sự biết thưởng thức nó, chỉ có như thế bức tranh mới mang đầy đủ giá trị. Và đó mới chính là nguyên nhân chính anh muốn tặng tranh cho cô.