Sau một hồi đàm phán không thành công, Bảo Vy và Tuấn Kiệt bất mãn nhìn nhau, mặt hầm hầm như nồi cháo thịt bằm. Nhưng ngay sau đó, mọi oán ận thông qua con mắt liền đổ dồn về phía Tố Thanh. Ấy vậy mà, mặt Tố Thanh vẫn tỉnh bơ.
Dường như phát hiện ra điều gì đó, Tố Thanh thốt lên "ơ" một tiếng. Bảo Vy nhíu mày, gắt nhẹ:
- Gì nữa?
Tố Thanh chỉ vô cổ Khải Thiên, giọng pha chút châm biếm:
- Ủa? Cái dây chuyền "quý báu" của cậu đâu rồi, Khải Thiên?
Đặc biệt nhấn mạnh từ "quý báu" nữa a.
- Mất rồi! - Khải Thiên thở dài, đáp.
- Sao mất? - Bảo Vy tò mò hỏi.
Tuấn Kiệt khoanh tay trước ngực, phán một câu xanh rờn:
- Do ăn ở ấy mà!
Khải Thiên chau mày, tỏ vẻ không vui nhìn Tuấn Kiệt. Hàn khí tỏa ra khắp người.
Thật ngu xuẩn! Có phải Tuấn Kiệt cậu sáng đi học chưa rửa não đúng không hả? Chán sống rồi à?
Nhưng có vẻ hôm nay ông bà cố nội trên trời cao kia đang phù hộ cho Tuấn Kiệt nên lần này, sau phát ngôn thiếu não kia, cậu ta vẫn bình an vô sự.
Có phải Khải Thiên hôm nay hiền quá không ta?
Thay vào đó, Bảo Vy liền ném ánh mắt có chút xem thường qua Tuấn Kiệt, giọng đầy giễu cợt:
- Vớ vẩn.
Tuấn Kiệt trừng mắt với Bảo Vy vài giây. Xong không nói gì liền quay qua Khải Thiên:
- Ê, chiều nay đi net không?
- Uầy, tôi mách cô đấy? - Tố Thanh lên giọng.
- Thử? - Tuấn Kiệt nhếch môi, đầy thách thức nhìn Tố Thanh.
Tố Thanh phẫn uất không nói gì thêm.
- Chủ nhật tụ họp ở nhà tôi đấy! - dứt lời, Khải Thiên nằm gục xuống bàn.
- Ê, còn vụ chiều nay đi net thì sao?
- Sao không phải là nhà tôi?
- Này, Khải Thiên!
Đáp lại tụi nó chỉ là... tiếng gió thổi vi vu. Quá bất mãn. Cực kì bất mãn a. Khải Thiên cậu thật là không để ai trong mắt mà.
- À mà này, Tuyết Linh! - Khải Thiên đang nằm gục, đột ngột ngước mặt lên.
Tôi hất cằm. Ý hỏi "Làm sao?"
- Lát nữa tôi theo cậu về nhà trọ, có được không?
Hình như, hơi sai sai á. Bình thường thì người ta hay nói "cậu theo tôi" chứ chẳng thấy đứa con trai trơ trẽn nào nói "tôi theo cậu" với một đứa con gái cả. Thật là mở mang tầm mắt. Hóa ra cái loại mặt dày vô liêm sỉ trong truyền thuyết là có thật. Suy đi nghĩ lại thì vấn đề không phải nằm ở ý nghĩa, mà là do cách cậu ta dùng từ trong ngữ cảnh không đúng. Nghe có cứ biến thái thế nào ấy.
- Làm gì? - tôi chưa ra quyết định nên đồng ý hay không mà hỏi vặn lại.
Khải Thiên tỏ vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng:
- Sau hôm tôi ở nhà trọ cậu về ấy, tôi phát hiện ra bị mất sợi dây chuyền. E rằng làm rớt ở đấy rồi.
Cái lũ khốn nạn nhiều chuyện Bảo Vy, Tố Thanh, Tuấn Kiệt cười gian tà nhìn tôi với Khải Thiên.
- Hai đứa bay ghê nha. Tiến triển đến mức đấy rồi à?
Bộ đầu óc tụi này không thể nào "chong xáng" được hả trời? Toàn nghĩ tầm bậy tầm bạ. Tôi cốc đầu tụi nó mỗi đứa một cái, trừ Tuấn Kiệt ra.
- Vớ vẩn.
Bảo Vy và Tố Thanh khẽ "á" một tiếng, rồi ôm đầu nhìn nhau giả bộ thút thít.
- Thanh ơi, cái Linh nó bắt nạt tao này. Hu hu...
- Hu hu... Mày nhìn xem, nó cũng quánh tao đây này.
- Đồ ác ma!
- Đồ khốn nạn!
Khóe môi Tuấn Kiệt giật giật vài cái. Khải Thiên nheo mắt nhìn hai con khùng đang diễn trò lố lăng này.
Hai con điên này nữa, ồn ào chết đi được.
Tôi làm bộ nghiêm mặt, quát nhỏ:
- Im! Tụi mày ồn quá!
Tố Thanh vỗ tay "bốp" một cái:
- Được rồi! Quyết định vậy đi! Trưa nay cả bốn chúng ta, tôi, Tuấn Kiệt, Bảo Vy và Khải Thiên sẽ về nhà trọ cậu ăn cơm.
Tôi nhướn mày:
- Ai mời tụi bay về nhà trọ tôi ăn cơm hả?
Bảo Vy cười ngây thơ đến nỗi người ta muốn táng cái dép vào mặt. Bảo Vy diễn sâu:
- Kìa, Tố Thanh cậu kì quá. Để người ta có không gian riêng tư chứ? Bạn bè ai lại thế?
- Thôi được rồi! - tôi thật là hết cách với bọn tiểu quỷ này mà. Tụi nó vui mừng ra mặt luôn. Không để bọn nó đắc ý lâu, tôi liền nói tiếp - Trưa nay về nhà trọ tôi, tôi cho mấy người ăn rau muống!
Lời tôi vừa dứt, bọn nó liền phản ứng ngay:
- Ơ, tôi chợt nhớ ra là trưa nay tôi có việc rồi, chắc không đến được đâu, để bữa khác đi.
- Tôi... có cùng việc với Bảo Vy.
Cái trò con nít gì vậy? Mấy đứa học sinh lớp 8 như tụi bay thì có việc gì. Chưa ăn chơi phá sản đã là may lắm rồi.
Trưa hôm đó, tụi tôi trải chiếu xuống nền nhà, dọn dẹp mâm cơm lên. Tất nhiên là để ăn cơm rồi. Bảo Vy lên tiếng:
- Tìm cũng đã tìm rồi, không thấy thì thôi. Chiều nay đi net đi. Tôi biết gần đây có quán net mới mở. Đi không tụi bay.
Khải Thiên thở hắt ra một tiếng:
- Được thôi! Đi thì đi.
- Tôi cũng đi nữa! - Tuấn Kiệt vừa nhai cơm nhóp nhép vừa nói.
Tố Thanh nhìn Tuấn Kiệt, khóe môi giật giật.
- Ăn xong rồi hẵng nói! Thì ra đây là con người thật của cậu hả, Tuấn Kiệt? Hình tượng menly đâu rồi?
Tuấn Kiệt liếc xéo Tố Thanh, không nói gì.
Tố Thanh khẽ liếc mắt qua Khải Thiên, e dè nói:
- Bọn mình... dừng bữa được chưa?
Khải Thiên nhìn xuống mâm cơm, im lặng giây lát rồi phũ phàng đáp:
- Chưa.
Bảo Vy làm bộ khóc ròng:
- Bọn tôi không ăn nổi nữa rồi! Cậu nhìn đi, cơm thì sượng, rau thì... Ối má ôi, có sâu kìa!!! Eo ôi, thịt thì mặn, cá thì cháy, canh thì mặn chát. Tha cho tụi tôi đi!
Không phải chứ? Dù gì cũng là lần đầu xuống bếp nấu ăn. Khó trách sai sót. Hằng ngày, có thể sống sót qua ngày đều là do tôi đây phải chạy đi mua đồ ăn nhanh về mà ăn. Chứ đời nào lại lăn vô bếp. Tốn thời gian.
Khải Thiên bình thản xoay đầu đùa, gắp con sâu lên và... để vào bát Bảo Vy, nói:
- Ăn đi! Bỏ phí đồ ăn là có tội lắm đấy!
Bảo Vy trợn tròn mắt, liền hất bát cơm ra. Vâng, một cái bát đã ra đi tìm đường tới bãi rác. Bảo Vy hét toáng lên, xổ một tràng:
- TRẦN KHẢI THIÊN! CẬU ĐIÊN HẢ? GỚM QUÁ! Bộ cậu nghĩ cậu là truyền nhân của Sanji đấy hả? Tớ nói cho cậu biết nhé, băng hải tặc Mũ Rơm có thể vì đồng đội là Sanji mà không bỏ sót MỘT HẠT cơm nào. Thứ nhất là vì Sanji nấu ăn ngon, thứ hai là vì họ tôn trọng chân lí đầu bếp của cậu ấy. Nhưng đằng này, đây có phải phim One Piece đấy đâu, Tuyết Linh nấu ăn cũng đâu có ngon mà cậu lại áp bức người khác như thế hả
Chẹp chẹp, hiểu mới lạ ý. Cái củ chuối triết lý gì vậy má?! Bảo Vy nghiện anime với manga quá mức, tẩu hỏa nhập ma rồi.
Khải Thiên trầm ngâm vài giây rồi đáp:
- Cậu vừa làm đổ một bát cơm, làm vỡ một cái chén, lại tốn công mọi người dọn dẹp hộ. Cậu xem, có phải cậu đã làm sai rồi không hả? Thôi thì xin lỗi các cậu ấy vì đã làm phiền mọi người đi!
WTF Cái quần quèn gì thế? Tao quỳ.
Bọn kia nghe xong cũng chả khá khẩm gì hơn, xém ngã dập mặt xuống mâm cơm. Bảo Vy dở khóc dở cười không biết nói gì. Khải Thiên, cậu ta khốn nạn đến mức đấy là cùng.
Người im lặng nãy giờ là Tuấn Kiệt cuối cùng cũng lên tiếng:
- Bảo Vy, cậu nhiễm anime quá rồi. Khải Thiên làm gì biết Sanji hay hải tặc Mũ Rơm Mũ Rạ gì gì đó đâu. Cậu nói ra cũng bằng thừa!
Bảo Vy vốn rất đang ức chế, nghe những lời nói không lọt lỗ tai kia, cơn giận dữ bùng nổ. Núi lửa phun trào rồi bà con ơi!!! Bảo Vy thẳng tay úp nguyên dĩa rau... đã nguội lên mặt Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt giận tím mặt, đưa tay vuốt cho mấy cọng rau rơi xuống. Xong, cậu ta lạnh lùng nhìn Bảo Vy, đôi lông mày hơi nhíu lại. Ngọn lửa đang bùng cháy của Bảo Vy vì ánh mắt ấy mà như bị dội nguyên một gáo nước đá. Chẳng những thế, mặt nó tái lại. Có vẻ hơi sợ. Bảo Vy ấp úng:
- Xin... xin lỗi!
Tuấn Kiệt hừ lạnh một cái. Tố Thanh ngồi bên cạnh đưa cho cậu ta một cái khăn. Lần này chó gà lại không yên rồi.
- Tôi hứa lần sau sẽ úp vào mặt cậu dĩa rau còn nóng hổi mà! - Bảo Vy nói tiếp, còn chưng cái bộ mặt thèm đòn ra. Cúi xuống nhìn mảnh vỡ của chiếc đĩa, làm vẻ tiếc nuối - Ôi! Tôi cái đĩa quá!
Trên trán Tuấn Kiệt nổi vài vạch đen, trừng mắt với Bảo Vy. Cậu rít từng chữ qua kẽ răng:
- Đoàn Bảo Vy!
Bảo Vy quay phắt lên, trợn mắt lại với Tuấn Kiệt:
- Đừng có gọi thẳng họ và tên tôi ra như thế!
Tuấn Kiệt không để tâm những lời Bảo Vy vừa nói, tay cuộn lại thành nắm đấm, gằn giọng:
- Cậu cố ý đúng không?
- Chứ chẳng lẽ vô tình? Thiểu năng à?
Bảo Vy hôm nay có vẻ sống chết mặc bay. Chỉ cần nhìn cái mặt ngang ngạnh kia cũng đủ khiến người ta ngứa mắt mà không kiềm được lòng bay vô tát cái bốp rồi. Lại còn thêm cái ngữ khí khinh bỉ không xem ai ra gì kia nữa. Thật là... Cậu chán cơm rồi hả, Bảo Vy?