Bài học mà ông nội Tề dạy cho Tề Ninh trước khi lâm chung đã sinh ra ảnh hưởng gì đối với Tề Ninh thì Trì Trĩ Hàm không rõ.
Nhưng trong vòng một tháng sau khi ông nội Tề mất, sản nghiệp nhà họ Tề đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Tề Trường Minh và Tề Trường Thanh tiếp nhận phần lớn việc làm ăn của nhà họ Tề, mà vợ chồng Tề Ninh lại chuyển trọng tâm công việc sang nghiệp vụ mà Tề Trường Thanh mới mang về, Chu Cảnh Thước thường xuyên chạy ngược chạy xuôi giữa Nga và thành phố S, so với cái ban đầu được đồn đại là con rể cuối cùng sẽ thâu tóm quyền hành nhà họ Tề thì dường như vợ chồng Tề Ninh đã trở nên nghèo túng hơn rất nhiều.
Nhưng Trì Trĩ Hàm lại phát hiện ra, Tề Ninh đã tươi cười nhiều hơn một chút, cũng rất ít khi tô màu son đỏ thẫm như cái hôm ông nội Tề qua đời.
Trì Trĩ Hàm từng rất tò mò không biết rốt cuộc Chu Cảnh Thước đã làm cái gì, nhưng Tề Trình chỉ xoa xoa đầu cô, nói với cô rằng, từ năm mười sáu tuổi Chu Cảnh Thước đã bắt đầu thích Tề Ninh, anh ta có thể vì Tề Ninh mà làm bất cứ chuyện gì.
Tên Cố Triết nhảy loi choi như thằng hề tối đó cuối cùng vẫn bị bắt bỏ tù, bị phán hai mươi năm, vì việc này mà nhà họ Cố náo loạn ở nhà cũ của nhà họ Tề suốt mấy ngày, cuối cùng Tề Trường Minh nổi giận, dẫn bọn họ tới bệnh viện, đòi moi thận của mình ra trả lại thì bọn họ mới chịu chấm dứt.
Nhà họ Tề vẫn là một sự tồn tại truyền kỳ ở thành phố S, mà căn phòng lớn vẫn là một nơi ngăn cách an toàn trong lúc sản nghiệp nhà họ Tề đất rung núi chuyển.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, hiện giờ ngay cả bác sĩ Triệu cũng xác nhận rằng, Tề Trình thật sự đang bước đến giai đoạn hồi phục cuối cùng rồi.
Có thể là vì anh đã cùng ông nội đi đến đoạn đường cuối cùng, cũng có thể là vì nguyên nhân dẫn đến chứng uất ức của Tề Trình đến từ chính chứng sợ giao tiếp, sau khi nhu cầu giao tiếp được Trì Trĩ Hàm thỏa mãn, tỷ lệ tái phát chứng uất ức đã giảm bớt.
Cho dù là vì nguyên nhân nào thì lần này, cách Tề Trình điều tiết cảm xúc đối với sinh ly tử biệt cũng đã hết sức bình thường, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều người bình thường.
Đợt giảm thuốc thứ hai, ngoại trừ việc dùng thuốc quá liều phải kéo dài thời gian thêm một tuần thì không xảy ra điều gì ngoài ý muốn nữa, thậm chí anh còn chủ động yêu cầu sau khi đợt giảm thuốc tới kết thúc thì sẽ dùng phương pháp giải mẫn cảm hệ thống để vượt qua chướng ngại tiếp xúc tay chân.
Trong khoảng thời gian ngắn nhất, Trì Trĩ Hàm đã chứng kiến một người đàn ông từ chỗ đắp kín chăn không dám gặp người, đến hiện tại đã có thể thản nhiên đối diện, nói chuyện lưu loát, biểu đạt một cách chính xác toàn bộ cảm xúc hỉ nộ ái ố của chính mình.
Mà Trì Trĩ Hàm, cũng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã hoàn toàn bị thoái hóa, là kiểu thoái hóa có biểu hiện về mặt hành động như là đồ gì đặt ở trên cao thì sẽ không tự đi lấy, rửa rau rửa bát thì không thèm làm nữa, là kiểu thoái hóa có biểu hiện về mặt cảm xúc là muốn khóc thì đã có thể khóc được.
***
Lần đầu tiên Tề Trình tự đi ra khỏi căn nhà lớn một mình là một tình huống rất bình thường.
Buổi sáng, anh theo thời gian biểu Trì Trĩ Hàm đề ra cho anh mà tập thể dục rồi tắm rửa, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Trì Trĩ Hàm treo nửa người trên ngưỡng cửa sổ, hai cái đùi lắc lư giữa không trung.
Trời đã cuối tháng năm, Trì Trĩ Hàm rất sợ nóng, từ sáng sớm đã mặc quần đùi áo phông, hai cái chân trắng nõn không tính là thon dài nhưng vẫn rất cân xứng lắc lư hai lần thì đụng vào bệ cửa sổ.
“… Sắp ngã tới nơi rồi.” Tề Trình rất bất đắc dĩ bước tới, vươn tay ra ôm lấy eo cô, muốn giúp cô xoa xoa phần chân vừa bị đụng cho đỏ lên, bàn tay vươn ra được nửa đường thì khựng lại rồi thu về.
Gần đây anh có một chuyện rất phiền muộn.
Là nỗi phiền muộn do trời càng ngày càng nóng, Trì Trĩ Hàm càng ngày càng mặc ít vải hơn.
Chỉ tiếp xúc tay chân bình thường cũng có thể cảm giác được một cách vô cùng rõ ràng nhiệt độ cơ thể và làn da nhẵn nhụi trên người cô.
“Chỗ đó! Mấy hôm trước có một con sóc mẹ vừa mới sinh một ổ sóc con!” Hoàn toàn không hiểu được nỗi phiền muộn đó, Trì Trĩ Hàm rướn nửa người trên ra bên ngoài cửa sổ, miêu tả với giọng điệu căm phẫn: “Sau đó vừa rồi có hai con sóc khác đã đến tha hết đồ ăn mà sóc mẹ giấu cho sóc con rồi.”
“… À.” Tề Trình dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Trì Trĩ Hàm, tay kéo áo phông xuống che lại phần eo bị lộ ra hơn một nửa vì cô nằm sấp trên cửa sổ.
“Có phải sóc chỉ ăn hạt cứng không?” Trì Trĩ Hàm bám lấy cổ Tề Trình, trượt từ trên cửa sổ xuống, đứng vững, không hề để lỡ giây nào, lập tức chạy vào phòng bếp.
“Ừ, ngoài hạnh nhân và đều Brazil ra thì đều được hết, táo cũng có thể cho nó ăn.” Đã quen bị Trì Trĩ Hàm coi như bách khoa toàn thư, Tề Trình theo bản năng trả lời, mấp máy môi cố nén xuống cảm giác mất mát vì bị Trì Trĩ Hàm ngó lơ.
* Đều Brasil ( còn gọi là ‘ba tây lật’ theo phiên âm từ tiếng Trung Quốc – danh pháp khoa học: Bertholletia excelsa) là một loài thực vật có hoa trong họ Lecythidaceae.
Anh vẫn không cách nào quen được với cảm giác bị Trì Trĩ Hàm phớt lờ, nhưng đã bắt đầu chậm rãi học được cách đè nén lại cảm giác mất mát này, chờ đến khi lực chú ý của Trì Trĩ Hàm lại đặt lên người anh thì anh sẽ dính thêm mấy phút.
“Em đi cấp thức ăn thay sóc mẹ.” Trì Trĩ Hàm ôm trong lòng một đống lọ đựng hạt cứng, chạy tới cửa sổ thì quay đầu: “Sấy khô tóc đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Tề Trình tiếp túc hé miệng, lần này ngay cả khóe mày cũng nhíu lại.
Trong lòng Trì Trĩ Hàm có hạt cứng mà hôm qua anh chưa ăn hết…
Còn thừa sáu hạt…
Anh không được ăn dầu mỡ, không được ăn quá nhiều hạt cứng, một ngày Trì Trĩ Hàm chỉ cho anh ăn ba hạt, hôm qua đếm thấy còn có thể ăn thêm hai ngày, trong lòng anh còn thấy vui mừng…
Nhưng lại không thể tranh phần với sóc được…
Huống hồ mấy con sóc mới sinh này còn nhỏ xíu…
Anh hơi rầu rĩ đi vào nhà vệ sinh, cầm một cái khăn bông khô ráo, vừa lau tóc vừa đứng dựa vào cửa sổ nhìn Trì Trĩ Hàm đút cho sóc ăn.
Cách Trì Trĩ Hàm gọi tên khu vườn tư nhân ở bên ngoài này luôn luôn loạn tứ tung, từ khu rừng hoang vắng lúc ban đầu cho đến rừng cây nhỏ, thỉnh thoảng còn khen đây là một địa điểm lý tưởng để giết người giấu xác.
Diện tích của khu vườn này quả thật hơi lớn, anh nhớ là có sáu, bảy người làm vườn gì đó định kỳ tỉa tót chăm sóc nơi này, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ ra khỏi cửa, mười năm nay người thân tới thăm anh cũng chỉ là lái xe tới sau đó lại lái xe về, khu vườn này thật sự biến thành một nơi hoang tàn vắng vẻ.
Đầu hạ, thảm thực vật trong vườn đã vô cùng rậm rạp, Trì Trĩ Hàm mặc một chiếc áo phông màu trắng, sau lưng in hình vẽ một quả dâu tây màu đỏ, vô cùng bắt mắt giữa bụi cỏ.
Khóe miệng Tề Trình hơi cong lên, nhìn cô cẩn thận lấy hạt cứng ra, đặt cả đám ở chỗ lúc trước sóc mẹ giấu đồ ăn.
Sóc mẹ đứng nhìn cô từ rất xa, cái mũi ngửi ngửi mấy cái, chậm rãi đến gần cô.
Hình ảnh rất đẹp đẽ, khóe miệng Tề Trình lại cong lên chút nữa, sau đó cứng ngắc.
“Trì Trĩ Hàm.” Anh gọi tên cô.
“Hử?” Trì Trĩ Hàm quay đầu, khuôn mặt tươi cười, lúm đồng tiền sâu hoắm giữa má, chỉ vào phía sóc mẹ cất giọng khoe khoang: “Anh nhìn kìa, sóc mẹ đi tới đây rồi!”
Ngón tay cầm khăn bông của Tề Trình dùng sức tới mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Thấy được rồi, em ngồi yên không động đậy thì nó sẽ nhảy tới.”
“A.” Trì Trĩ Hàm đã nuôi thói quen tất cả những tri thức mà Tề Trình nói đều đúng, cô xoay người, tiếp tục chuyên tâm nhét hạt cứng vào chỗ giấu đồ ăn của sóc mẹ.
Cửa sổ sát đất chỉ cao một mét, với chiều cao của Tề Trình thì chỉ cần lấy tay chống là có thể nhảy qua.
Tề Trình híp mắt lại nhìn thoáng qua bụi cỏ ở phía sau lưng Trì Trĩ Hàm nửa mét, khẽ cắn môi, thật sự chống tay lên nhảy ra.
Lúc đặt chân xuống đất vẫn còn đi dép lê trong nhà.
Vì tiếng động mà sóc mẹ đứng yên tại chỗ một lát, rướn cổ lên trừng mắt.
Trì Trĩ Hàm quay đầu, nhìn thấy Tề Trình đã đứng ở bên ngoài, chỉ trong nháy mắt đã làm ra động tác trừng mắt y hệt sóc mẹ.
“… Em đừng động đậy.” Tề Trình cầm trong tay một nhánh cây dài mới nhặt được, lúc đến gần Trì Trĩ Hàm thì dùng nhánh cây khua khua ra phía sau lưng cô.
Có tiếng cái gì đó rơi xuống đất, sau đó là một hồi tiếng sột soạt.
“Vừa rồi phía sau lưng em có một con rắn đang bò.” Tề Trình nhẹ nhàng thở phào, vứt bỏ nhánh cây trong tay.
Trì Trĩ Hàm vẫn duy trì động tác trừng mắt, ôm chặt đám hạt cứng trong lòng.
Sau khi nghe xong lời nói của Tề Trình thì chớp chớp mắt, cứng ngắc lặp lại một câu: “Một con rắn… đang bò?”
“Ừ.” Tề Trình vươn tay ra ước lượng: “Màu đen, chắc hẳn là không có độc…”
…
Trì Trĩ Hàm lại chớp chớp mắt.
Sau đó nhảy bật lên như con thỏ, nhanh chóng nhảy lên người Tề Trình, bíu lấy cổ anh, hai chân quấn ngang hông anh, đám hạt cứng rơi tán loạt trên đất, cô còn sợ hãi cúi đầu trừng mắt: “Ở đâu?”
“… Anh đuổi đi rồi.” Tề Trình theo bản năng dùng sức nâng mông Trì Trĩ Hàm lên, trong ấn tượng của anh, anh vẫn là người đàn ông không ôm nổi cô.
Kết quả… ôm rất vững.
Cái tay đang nâng mông Trì Trĩ Hàm của anh bắt đầu nóng lên.
“Tại sao lại có rắn…” Trì Trĩ Hàm vẫn còn đang trong trạng thái xù lông.
Nghĩ tới vừa rồi sau lưng mình thế mà lại có một con rắn, hai chân cô lại càng dùng sức quấn lấy Tề Trình, coi anh như cây cột.
“Sang hè, vườn ở bên cạnh núi thỉnh thoảng sẽ có rắn bò vào, nhưng mà cũng không có độc.” Mặt Tề Trình bắt đầu ửng đỏ, bàn tay đang nâng mông cô dần dần có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại qua lớp vải jeans không quá dày, trong đầu ong ong: “Em… có muốn xuống trước không?”
Lần này anh thật sự sắp chảy máu mũi rồi.
Trì Trĩ Hàm dứt khoát lắc đầu, nghĩ đến khả năng dưới chân mình có thể có rắn đang ẩn nấp, cô chỉ hận mình không thể lơ lửng giữa không trung.
…
Hơn nữa, cô bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó không được ổn lắm.
Cúi đầu nhìn xuống mặt cỏ một lúc, ánh mắt liếc đến đôi dép lê trên chân Tề Trình.
Ngẩng đầu, tiếp tục nhìn Tề Trình một lúc nữa.
“… Anh… đi ra ngoài rồi sao?” Rốt cuộc cô cũng nhận ra được chỗ nào không ổn.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy anh đã nhận ra, sau đó bị rắn làm cho sợ tới mức quên mất.
“… Anh… ra bằng cách nào?” Hỏi xong lại cảm thấy đây không phải là trọng điểm, lại bổ sung thêm một câu: “Không khó chịu sao?”
Cô biết anh sợ nhất là hoàn cảnh xa lạ, mặc dù bên ngoài căn nhà lớn cũng không phải là chỗ quá xa lạ với anh, nhưng mà Tề Trình đã gần mười năm không trải qua việc hoàn toàn ở bên ngoài như thế này rồi.
Không cảm thấy khó thở hay buồn nôn sao?
Tề Trình lắc đầu.
Hiện giờ trọng điểm nằm ở xúc cảm trên hai tay…
“Anh thử dịch chuyển một chút xem?” Trì Trĩ Hàm vươn một bàn tay ra sờ sờ trán Tề Trình, trong thời gian giảm thuốc anh rất dễ phát sốt, bác sĩ Lý nói là vì khả năng miễn dịch thấp, cơ thể tự điều tiết.
Tề Trình rất nghe lời dịch người sang trái sang phải một chút.
“Không khó chịu.” Trả lời rất khẳng định.
Ánh mặt trời buổi sáng không quá chói chang, chiếu lên tóc Tề Trình, tạo nên hình ảnh rất lạ lẫm.
Tề Trình trông có vẻ hơi cứng ngắc, cánh tay vẫn không nhúc nhích, mặt hơi đỏ.
Tóc còn chưa lau khô hết, trên trán vẫn dính vài giọt nước.
Nhìn cô rất chăm chú, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Em rất muốn khóc…” Trì Trĩ Hàm khịt mũi.
“… Đây cũng không hẳn là một bước đột phá lớn.” Tề Trình thì thào giải thích: “Hoàn cảnh nơi này không xa lạ, hơn nữa anh nhảy qua cửa sổ là vì nhìn thấy sau lưng em có rắn…”
Nếu cho anh đủ nhiều thời gian để làm chuẩn bị về mặt tư tưởng, Trì Trĩ Hàm lại không gặp nguy hiểm gì, anh không biết bản thân anh có dũng khí mà bước ra khỏi cửa căn nhà lớn hay không.
Nhưng đã có lần đầu tiên như vậy thì lần thứ hai sẽ dễ hơn rất nhiều.
“Em không phải nói cái này.” Trì Trĩ Hàm tiếp tục khịt mũi.
Rốt cuộc Tề Trình cũng cảm thấy hai cánh tay của mình bắt đầu tê tê, động đậy hai lần, phát hiện ra thật ra anh không cần dùng sức nâng mông Trì Trĩ Hàm như vậy thì Trì Trĩ Hàm cũng có thể vòng lấy người anh rất vững.
Cô đang coi anh như cây cột.
…
Tề Trình có chút mất mát lặng lẽ nâng tay lên, đặt ở ngang hông cô.
Sau đó phát hiện ra, xúc cảm càng… vi diệu.
“… Vậy em đang nói cái gì?” Tề Trình đỏ mặt tiếp tục nói chuyện, thật ra với tình huống hiện giờ, người muốn khóc nên là anh mới đúng.
“Lần đầu tiên đi ra khỏi căn nhà lớn, một ngày có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, thế mà anh lại đi dép lê trong nhà.” Trì Trĩ Hàm oán thán cúi đầu, nhìn xong lại càng thêm buồn bực: “Hơn nữa còn đi đôi xấu như vậy.”
“… Em xuống trước đi đã.” Tề Trình quyết định kết thúc đoạn đối thoại không hề có dinh dưỡng này.
“Em không!” Trì Trĩ Hàm càng ôm chặt hơn: “Bên dưới có rắn.”
“… Anh đuổi đi rồi.” Đề tài không có dinh dưỡng này vẫn còn tiếp tục: “Anh sắp ôm không nổi rồi.”
“Anh giả vờ, vừa rồi cái tay đặt trên mông em còn động đậy hai cái.” Trì Trĩ Hàm trừng anh.
“…” Tề Trình cảm thấy mình sắp bốc hơi dưới ánh mặt trời rồi.
“Ôm em vào nhà!” Ôm cổ anh cọ cọ hai cái.
Cô đã phát hiện ra sức lực anh không hề nhỏ, nhiều lần cô làm loạn anh đều coi cô như hàng hóa bưng đến bưng đi từ nơi này tới nơi khác.
“Hơn nữa em không hề động đến đám hạt óc chó của anh.” Trì Trĩ Hàm tiếp tục cười hì hì.
“Cái gì?” Tề Trình bị buộc phải đi vào nhà, còn chưa kịp phản ứng.
“Chính là đám hạt óc chó một ngày ăn ba hạt của anh đấy, em cho sóc ăn là đám hạt óc chó định dùng để làm bánh.” Trì Trĩ Hàm vươn ngón trỏ ra chọc chọc lên mặt Tề Trình: “Xấu chưa, đến đồ ăn cho sóc cũng muốn tranh.”
“…” Tề Trình hé miệng, tay bắt đầu dịch xuống, nâng mông Trì Trĩ Hàm lên xóc xóc.
“Nhưng mà đám hạt rơi xuống đất này thì phải làm sao đây?” Trì Trĩ Hàm nhíu mày, lực chú ý bị chuyện khác dời đi: “Em không có gan mà đi nhặt lại đâu.”
“Sóc sẽ tới chuyển đi thôi.” Đã sắp tới cửa lớn, Tề Trình ngừng bước một lúc: “Đến lúc đó bảo người làm vườn mua thêm chút thuốc đuổi rắn rắc quanh vườn, vậy là có thể thoải mái đi lại ở chỗ này rồi.”
“A.” Trì Trĩ Hàm gật đầu tùy ý: “Cho nên mông em và eo em, chỗ nào ôm thoải mái hơn?”
“…” Tề Trình đang bước lên bậc thềm, suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng mà chết.
“Tay anh cứ đi lên đi xuống mấy lần, em tò mò…” Trì Trĩ Hàm cắn môi, chớp chớp hai mắt, lúm đồng tiền biến thành hai cái đốm.
“… Em thật phiền…” Rốt cuộc Tề Trình cũng nhịn không được.
“Mùa hè mặc ít quần áo quá có phải không?” Trì Trĩ Hàm giống như tên trộm.
“… Nhập mật mã!” Tề Trình lớn tiếng.
“Trời nóng thêm chút nữa ở nhà em sẽ mặc áo dây, đến lúc đó anh phải làm sao đây?” Trì Trĩ Hàm vui tươi hớn hở nhập mật mã, sau đó lại vui tươi hớn hở được Tề Trình ôm về phòng.
“Khi đó hẳn là đã hết đợt giảm thuốc rồi.” Tề Trình im lặng một lúc, thế mà lại trả lời.
“A?” Trì Trĩ Hàm đang có tâm tình đùa giỡn, chưa kịp có phản ứng.
“Đến lúc đó, em mặc gì cũng được.” Tề Trình đỏ mặt, nhìn vào mắt Trì Trĩ Hàm.
“…” Trì Trĩ Hàm há hốc mồm, hiểu ra rồi lại nhịn không được, thấp giọng thì thào một tiếng.
“Muốn làm trộm mà lại không có gan.” Giọng nói của Tề Trình có ý cười, anh hôn lên trán cô, ra hiệu cho cô đứng xuống: “Sau khi giảm thuốc xong thì đừng có ăn nói lung tung nữa.”
“Anh sẽ tưởng thật.” Bốn chữ cuối cùng, anh nói rất nghiêm túc.