Này, Cái Muôi Của Em

Chương 39

Cuộc gọi video kia của Tề Trình vô cùng thuận lợi.


Cảnh tượng hai người đầm đìa nước mắt nhìn nhau trong tưởng tượng của Trì Trĩ Hàm cũng không xuất hiện, ông cụ gầy gò bên kia điện thoại nhìn Tề Trình, liên tục thốt ba tiếng ‘được’, sau đó bắt đầu hỏi anh ăn cái gì, mừng năm mới muốn ăn cái gì, hỏi anh có kiên trì rèn luyện không, hiện giờ nặng bao nhiêu cân, tỷ lệ mỡ bao nhiêu…


Toàn bộ quá trình Tề Trình đều bận rộn trả lời hết câu này đến câu khác, cũng không có vẻ kích động.
Trì Trĩ Hàm đứng bên cạnh nhìn mà ngạc nhiên, rốt cuộc cũng được lĩnh ngộ một cách sâu sắc nhà chỉ có đàn ông là thế nào.


Theo như Tề Ninh nói với cô, ông cụ Tề chỉ còn khoảng nửa năm nữa, vốn cho rằng hai ông cháu sẽ lưu luyến không rời, nào ngờ nói chuyện xong về tỷ lệ mỡ trong cơ thể thì không hề do dự cùng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong, Tề Trình liền đi vào phòng vẽ tranh.


Không chào hỏi gì cô, cũng chẳng nhìn cô lấy một cái…
Nói một cách chính xác thì là từ sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, anh liền làm bộ như tất cả những cái ôm thân thiết đêm qua chưa từng tồn tại.


Chỉ là làm bộ cũng không giỏi, không dám đối diện với ánh mắt cô, nếu tầm mắt hai người thoáng đụng vào nhau thì mặt anh sẽ đỏ bừng lên.
Đúng vậy, sắc mặt của người đàn ông này không chỉ có trắng bệch mà còn có thể ửng đỏ.


Đỏ… Thật quá đáng là như thế mà vẫn đẹp mắt.
Trì Trĩ Hàm cũng không bức bách anh, trên thực tế, ngay cả chính cô vẫn đang loạn.
Đêm qua bị việc anh phát bệnh dọa sợ, trong cái khoảnh khắc đó mọi cảm xúc đều hoàn toàn tuân theo trái tim, lý trí gì đó đều đã vứt hết lên mây xanh.


Bây giờ ngẫm lại, đó là nụ hôn đầu của cô đấy!
Cô còn chưa kịp thẹn thùng đã ôm chầm lấy anh như koala, làm tổ trong tủ mấy tiếng đồng hồ.
Hai người giống như một đôi tình nhân bỏ trốn, cô lại còn đốt cả nến thơm.
Da mặt dày, vô cùng chủ động.


Mấu chốt là, sau khi tỉnh táo lại, cô lại còn cảm thấy, như thế cũng không có gì không tốt.
Cô thích Tề Trình, trước kia do dự là vì sợ anh sẽ tự sát, Tề Ninh và bác sĩ đã nói vấn đề này là tùy ý cô, như thế nào cũng được.


Dù sao cô cũng cảm thấy cả đời này cô cũng khó mà tìm được một người đàn ông, trong lúc sắp chặt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, lại vì tiếng khóc của cô mà gắng gượng tỉnh lại.


Cũng khó mà tìm được một người đàn ông, vì sợ cô bị vấp ngã mà trải thảm dày khắp cả nhà, vì tuyên truyền cho video mỹ thực của cô mà mấy đêm liền thức đến rạng sáng để vẽ tranh.
Hơn nữa còn chẳng tranh công, chỉ làm một cách thầm lặng, ôn nhu, giống như làn gió thổi nhẹ bên tai.


Thích anh là chuyện rất dễ hiểu, phần tình cảm tốt đẹp này rất đáng quý trọng, cho nên Trì Trĩ Hàm biết, chuyện như hôm qua sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Chỉ là cô vẫn cho rằng, cuối cùng người nhịn không được mà chủ động sẽ là cô.


Tuyệt đối không hề nghĩ rằng, Tề Trình sẽ chủ động, mà sau khi chủ động rồi còn có ý định giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên anh không phải một anh chàng cặn bã.


Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, đoán chừng là anh lại bị cảm giác tự ti tiêu cực chi phối rồi. Nhưng nếu như loại cảm xúc này là do trời sinh, cô còn có thể xắn tay áo lên dùng vũ lực mà trấn áp, thế nhưng của Tề Trình lại không phải là trời sinh, anh như thế này là do bệnh…


“Tề Trình.” Trước khi anh đi vào phòng vẽ tranh, Trì Trĩ Hàm đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất lớn, Tề Trình sợ tới mức lá gan vốn đã chẳng lớn lại càng nhỏ thêm một chút.
Không dám quay đầu, chỉ có thể nắm lấy tay vịn cầu thang, đứng bất động.


“Trong nhà có thang không? Còn nữa, có keo dán không?” Giọng điệu của Trì Trĩ Hàm rất bình thường.
Chỉ là câu hỏi có hơi kỳ quái.
“Trong phòng để đồ linh tinh bên đối diện chắc là có.” Tề Trình nghĩ một chút, sau đó nhịn không được quay đầu lại: “Cô cần làm gì?”


Sau khi quay đầu anh liền hối hận, cô đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh để nhìn anh, khóe miệng như cười như không, miệng còn ngậm một sợi mực khô.

Sao vẻ mặt cô lại giống một tên lưu manh thế chứ…


“Hôm qua lúc về tôi có mua mấy thứ đồ trang trí mừng năm mới.” Trì Trĩ Hàm phủi phủi vụn mực khô trên tay, đứng lên đi ra cửa: “Treo lên cho có chút không khí mừng năm mới.”


Số đồ vứt trên đất hôm qua đã được cô nhặt vào từ sáng sớm, nhà cửa ở nơi hẻo lánh chẳng ai đặt chân đến cũng có chút điểm tốt như vậy…
Tề Trình sửng sốt một lúc, lời cô vừa nói chênh lệch khá lớn so với những gì anh tưởng tượng.


Mặc dù người giả bộ như không có việc gì xảy ra là anh, nhưng mà đối phương cũng có cái vẻ như chưa từng xảy ra cái gì thì cũng có hơi…


“Thang rất nặng, mình cô chuyển không được đâu.” Rốt cuộc vẫn nhịn không được mà lên tiếng gọi cô trước khi cô đi ra cửa lớn: “Muốn có không khí mừng năm mới thì có thể để bảo vệ treo lên, cô không cần bận rộn đâu.”


“Mấy thứ này đương nhiên phải tự mình treo lên chứ, anh mừng năm mới mà không dán chữ Phúc sao?” Trì Trĩ Hàm mở to mắt, vẻ mặt nghiêm trang: “Mừng năm mới phải dán chữ Phúc thì năm sau mới may mắn.”

Sao anh lại phải ở đây thảo luận vấn đề này với cô chứ…


Hiện giờ toàn bộ tâm tư của anh đều đặt lên vấn đề tự mình hôn cô rồi thì phải làm gì tiếp đây.
Thậm chí còn đang tự hỏi xem có phải là nên chịu trách nhiệm không.
Nhưng nếu như anh chịu trách nhiệm, thì ngược lại người chịu thiệt sẽ là Trì Trĩ Hàm.


Nhưng nếu như anh không chịu trách nhiệm, vậy tại sao lại phải làm ra chuyện như thế.
Người nhà bọn họ, ỷ vào việc Trì Trĩ Hàm không nơi nương tựa, tính cách lương thiện dễ bị thuyết phục, cho nên cứ được đằng chân lại lân lên đằng đầu khiến cô phải chịu thiệt nhiều lần.


Bây giờ ngay cả anh cũng làm như vậy, chiếm tiện nghi của cô xong, ngày hôm sau còn giả bộ như chưa có việc gì xảy ra.
Càng quá đáng hơn chính là… anh… còn muốn… thử lần nữa.


Không cần ở trong ngăn tủ, không cần ở lúc đầu óc anh mơ mơ màng màng, anh muốn hoàn toàn tỉnh táo, cảm nhận xúc cảm trên môi cô.


Ngày hôm qua, từ lúc đi ngủ anh đã bắt đầu rối rắm, đến bây giờ đã qua giờ cơm trưa mà anh vẫn còn chưa tìm được phương án giải quyết, kết quả, Trì Trĩ Hàm lại nói cô muốn dán chữ Phúc.


Hơn nữa, trong lúc anh còn đang ngây người thì cô đã chạy sang bên đối diện, lách ca lách cách một tràng.

Hôm qua anh vừa mới phát bệnh, hôm nay chắc chắn không dám mạo hiểm đi ra khỏi cửa lớn.


Nhưng mà anh lại thật sự rất lo lắng về cái dáng vẻ lóng nga lóng ngóng của cô, chỉ có thể đi đến một chỗ gần cửa lớn nhất, chịu đựng cảm giác đầu choáng mắt hoa, thấy cô mặt mày xám xịt quay trở lại.
“Đúng là chuyển không nổi!” Cô hầm hầm hừ hừ: “Dùng ghế vậy.”


Sau đó lại chạy đi như một cơn gió, định chuyển ghế ở quầy bar đến.
Chiếc ghế này có trụ đúc bằng đồng…
Lúc đó để tránh cho anh ở một mình lâu ngày sinh ra bế tắc ngột ngạt mà đập đồ nên rất nhiều thứ trong nhà đều là kiểu không dễ gì di chuyển được.


Cho nên Trì Trĩ Hàm lại thất bại lần nữa, bất lực trợn mắt nhìn anh, dáng vẻ phấn chấn nhiệt tình lúc nãy bị đả kích hơn phân nửa.
Cô còn muốn tìm chút chuyện để dời lực chú ý, tránh cho không khống chế nổi bản thân mà cứ nghĩ mãi về cảm giác lúc ôm anh tối hôm qua…


Mùi hương trên người anh thật sự rất dễ chịu…
Hơn nữa bả vai còn rất rộng.
“… Dán ở đâu?” Rốt cuộc Tề Trình cũng đành cam chịu, ngồi xổm xuống nghiên cứu đống đồ đỏ rực rỡ kia.
Đã gần mười năm anh không còn thấy mấy món đồ chơi này rồi.


Ở nhà họ Tề, phần lớn mấy việc này đều là do quản gia và bảo mẫu làm, từ trước tới giờ anh chưa từng nghiên cứu qua.
Sau khi anh sinh bệnh, mọi người cũng không muốn bày ra những thứ vui vẻ này trước mặt anh, sợ anh thấy cảnh sẽ đau lòng.


Thật ra anh đã sớm quên cảm giác khi còn chưa sinh bệnh, sao còn có thể thấy cảnh đau lòng được chứ.
“Hai chuỗi pháo này treo lên cây cột bên cạnh cửa.” Trì Trĩ Hàm cũng ngồi xổm xuống theo: “Chữ Phúc phải dán lên cửa, sau đó anh cũng dán lên cửa phòng vẽ tranh một chữ đi, may mắn càng nhiều càng tốt.”


“Dán vào song cửa sổ nữa. Dây Như Ý tôi muốn treo lên tủ lạnh, nhưng mà tủ lạnh này của anh lại mở ngang…” Trì Trĩ Hàm cầm sợi dây Như Ý so so: “Hay là treo lên đầu giường anh có được không?”

Dây Như Ý… rất xấu.


“Cứ treo mấy thứ khác lên trước đã.” Tề Trình từ chối trả lời câu hỏi cuối cùng của cô, cầm chuỗi pháo lên trước, vươn tay lên là đã đủ đến cửa và hơn nửa cây cột, cho nên treo lên rất dễ dàng.


Trì Trĩ Hàm cao chưa đầy mét sáu xì một tiếng, ở sau lưng anh so sánh chênh lệch chiều cao giữa hai người.
Lại bĩu môi.
Vẻ mặt buồn bực của cô bị Tề Trình vừa xoay người bắt gặp, hai người đều sợ run lên.


Đây là lần đầu tiên hai người đối diện kể từ sau đêm qua, cả hai đều bắt đầu đỏ mặt.
“Cái đó…” Trì Trĩ Hàm cắn cắn môi, lại nhức đầu, cảm thấy lúc này chắc hẳn trông mình rất ngờ nghệch, hai tay vòng ra sau lưng: “Tôi đi dán song cửa sổ.”


Luống cuống tay chân xoay người, sau đó cái dép lông xù to đùng của chân sau lại vấp phải gót chân trước, cả người ngã chúi thẳng về phía trước.

Cái tật lóng nga lóng ngóng của cô đúng là mãi không khá lên được.


Trì Trĩ Hàm cam chịu nhắm mắt lại, thảm này ngã cũng không đau, chỉ là có chút mất mặt.


Ngay sau đó, tay cô bị Tề Trình vươn tay ra túm chặt, chắc hẳn anh muốn kéo cô lại, nhưng bởi vì hôm qua mới phát bệnh mất nước mất sức, kết quả là bị cô kéo theo ngã về phía trước, một giây trước khi ngã xuống, Trì Trĩ Hàm cảm giác bản thân bị ôm xoay một vòng, sau đó ngã thẳng lên người Tề Trình.



Nói thật, nếu cô biết lần ngã này sẽ hấp dẫn kịch tính như vậy thì cô nhất định đã chẳng nhắm mắt làm gì.
Nhưng mà bây giờ cô lại thực sự không muốn mở mắt ra.
Ở trên người anh thật sự… rất thoải mái.


Theo bản năng cọ xát, sau đó phát hiện ra hai tay mình đã ôm trọn lấy cổ Tề Trình.

Cho dù không mở mắt ra cũng thấy xấu hổ rồi.
Trì Trĩ Hàm đỏ mặt mở mắt ra, đối diện với người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Con ngươi màu hổ phách lúc này cũng đang nhìn cô chằm chằm.


“Tề Trình.” Cô đột nhiên mở miệng, đỏ mặt, nhỏ giọng: “Anh thích tôi sao?”

Mặt Tề Trình nhanh chóng đỏ lên, yết hầu lăn lộn lên xuống một hồi, không lên tiếng.


Trì Trĩ Hàm nở nụ cười, kéo bàn tay đã nắm thành quyền của Tề Trình đặt lên lưng mình, sau đó cánh tay đang ôm cổ anh dùng thêm chút sức, cả người ở trên người anh dịch về phía trước mấy centimet.
Cô cảm giác được Tề Trình vì sợ cô ngã xuống mà ôm lấy eo cô.


Nụ cười của cô càng thêm ngọt ngào.
“Em thích anh.” Hai mắt cười thành hình trăng khuyết, đôi môi hồng hào, vẻ mặt vui sướng, sau khi tuyên bố xong thì còn tiện thể đùa giỡn: “Lỗ tai anh đỏ hết cả rồi.”
Tề Trình nhắm mắt.
Tim đập nhanh như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.


Cô ghé sát vào người anh, nhìn anh đầy tin tưởng.
Khắp người cô đều tản ra sức sống thanh xuân, vòng eo mềm mại, làn da hồng hào, thậm chí trên trán còn có mấy sợi lông tơ rất mảnh, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào mà lấp lánh.
Đẹp đến chói mắt.


“Em đứng lên trước đã.” Anh cố kiềm chế, buông cánh tay đang ôm eo cô ra, giọng điệu bình tĩnh.
“Em không!” Hoàn toàn bỏ lơ vẻ mặt âm u của anh, Trì Trĩ Hàm giống như đang chơi xấu, ôm sát lấy cổ anh, còn cọ cọ hai lần.


“Anh sẽ đau.” Tề Trình nhịn xuống cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, nhịn xuống khát vọng muốn ôm chặt cô lần nữa.
Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.
Sau đó cong khóe miệng, khóe mắt hơi nhếch lên, giống như một con hồ ly vừa đạt được nguyện vọng.


“Em nói rồi, em không.” Gằn từng tiếng, tùy hứng, vô lại.
Cánh môi nõn nà sáng bóng khi khép khi mở.
Sau đó, cánh tay đã nắm thành quyền của anh đặt ra sau đầu cô, hơi dùng lực một chút.
Rốt cuộc cũng đã tỉnh táo hôn lên môi cô.
Thậm chí cô còn nghẹn ngào một tiếng.


Rất ngọt, không đau…