Chạng vạng một ngày nọ, trên đường từ công ty trở về căn nhà lớn, Trì Trĩ Hàm nhìn thấy đầu đường cuối ngõ đều là những món đồ trang trí đỏ chót.
Ngày kia là 30 cuối năm, các công ty cũng đã lục tục nghỉ lễ.
Đối với người như cô thì khoảng thời gian khó chịu đựng nhất mỗi năm chính là cửa ải cuối năm này, những ngày toàn gia đoàn viên đối với cô lại mỗi phút mỗi giây đều vô cùng châm chọc.
Mấy năm trước cô đều đến ăn nhờ cơm tất niên ở nhà Lâm Kinh Vũ hoặc Thích Tình, ăn xong rồi lại một mình trở về nhà, chỉnh âm lượng TV lên mức to nhất, cứ để ầm ĩ như vậy suốt một buổi tối.
Năm nay có Tề Trình.
Cô đã từng hỏi qua Tề Ninh, đã nhiều năm nay, Tề Trình vẫn luôn một mình mừng năm mới, bọn họ sẽ làm xong cơm tất niên đưa đến chỗ Tề Trình, sau đó chờ ngoài cửa nửa tiếng, hy vọng Tề Trình có thể đi ra cửa.
Đương nhiên, họ chưa từng thành công.
Cho nên năm nay, từ một người lủi thủi mừng năm mới đã trở thành hai người.
Cô cố ý đi loanh quanh một chút, chạy đến siêu thị mua hai chữ “Phúc” đỏ thẫm, vài món trang trí hình chuỗi pháo màu đỏ và dây Như Ý.
Lúc xuống xe, Trì Trĩ Hàm nhét cho người lái xe luôn trầm lặng ít lời kia một bao lì xì mừng năm mới, chia cho ông ấy một dây Như Ý.
Người lái xe kia đỏ mặt, dùng thứ tiếng phổ thông đậm giọng quê nồng hậu nói mấy tiếng cảm ơn.
Chút nhân tình nho nhỏ như vậy khiến tâm tình Trì Trĩ Hàm trở nên tốt hơn, lúc ôm đống đồ kia chuẩn bị đi vào cửa còn ngâm nga hát, sau đó di động lại đột nhiên vang lên, tiếng chuông điện thoại vang vọng giữa không gian yên tĩnh, khiến trái tim Trì Trĩ Hàm run lên một cái.
Không biết tại sao lại có dự cảm xấu.
Cô luống cuống tay chân nhận điện thoại, chữ Phúc trong tay rơi trên mặt đất, cô lại không còn tay nào khác để nhặt lên, khóe mày nhíu chặt, dự cảm xấu trong lòng càng trở nên mãnh liệt.
Gọi điện thoại tới là người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh – Tề Ninh, nhưng giọng điệu đã rối thành một nùi.
“Tiểu Trì, cô có đang ở chỗ Tề Trình không?” Thậm chí còn chẳng gọi cô là Trì tiểu thư.
“… Tôi vừa tới cửa.” Giọng nói của Trì Trĩ Hàm bất giác nhỏ xuống, nhắm chặt mắt, cảm thấy nhịp tim của mình cũng bắt đầu không bình thường.
“Trước hết cô không cần hoảng loạn, nghe tôi nói đã.” Không biết Tề Ninh đang bảo ai đừng hoảng loạn, ngay cả giọng điệu cô ấy cũng đã rối tung lên, bên phía Trì Trĩ Hàm chỉ nghe được tiếng cô ấy hít sâu liên tục: “Mấy hôm nay thân thể ông nội không tốt, lúc bệnh hồ đồ đã bảo quản lý gọi điện thoại cho Tề Trình, bảo là muốn gặp Tề Trình lần cuối, người quản lý kia mới được mời đến thay thế quản lý cũ được mấy ngày, hoàn toàn không biết tình huống của Tề Trình, cho nên đã thật sự gọi điện cho cậu ấy rồi.”
“Bé con đang bị viêm màng não, hôm qua tôi vừa bay đến Mỹ, bác sĩ Triệu và bác sĩ Lý đang tham gia hội nghị nghiên cứu khoa học, hiện giờ cũng không ở trong nước, Tề Bằng phong bế đã mấy ngày nay không mở di động, ba của Tề Trình… dù sao cũng không trông cậy được, cho nên hiện giờ bên cạnh cậu ấy chỉ có cô.”
“Hiện giờ nhịp tim và huyết áp của cậu ấy đều đã đạt giá trị tới hạn, di động đã tắt máy, tôi sợ là ngay cả mật mã cũng đã bị đổi rồi, cô còn nhớ mật mã quản lý chứ?”
“Còn nhớ.” Tất cả đống đồ trong tay Trì Trĩ Hàm đều đã vứt xuống đất, cánh tay đang nhập mật mã mở cửa cũng run lên.
“Nếu như phát bệnh, nơi cậu ấy có khả năng trốn cao nhất là tủ quần áo hoặc phòng vẽ tranh, mật mã mở cửa phòng vẽ tranh giống với mật mã quản lý cửa lớn, cô đi tìm cậu ấy trước đã, xem xem cậu ấy có còn phản ứng với kích thích từ bên ngoài hay không.”
“Tình huống tệ nhất chính là cậu ấy hoàn toàn không có phản ứng gì đối với ánh sáng và âm thanh bên ngoài, cô sức vóc nhỏ, trước hết nghĩ cách để cậu ấy nằm xuống, không cần dùng vật gì khác thường ngăn hô hấp lại, chỉ cần duy trì hô hấp, dùng thảm giữ ấm là được, bác sĩ Triệu đã liên lạc với học trò của ông ấy rồi, chắc hẳn bây giờ đang trên đường tới đó.”
“Được.” Mật mã nhập ba lần đều sai, Trì Trĩ Hàm cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm, anh thật sự đổi lại mật mã.
“Trong ngăn kéo thứ nhất bên phải bàn học có một lọ thuốc màu trắng nhãn đỏ, viên thuốc màu xanh nhạt, nếu cậu ấy còn có phản ứng yếu ớt thì cô cố nghĩ cách để cậu ấy uống khoảng ba viên, sau đó liên tục nói chuyện với cậu ấy, giúp cậu ấy không tiến vào trạng thái hoàn toàn tự bế.”
Nhập mật mã quản lý vào, nghe được tiếng cửa mở ra, chân Trì Trĩ Hàm cũng đã mềm nhũn.
“Được.” Cô nghe được tiếng mình trả lời, rèm cửa sổ lại bị kéo xuống toàn bộ, trong phòng tối om, im lặng, hệt như một phần mộ.
Lò sưởi cũng không mở, trong nhà còn lạnh hơn cả bên ngoài.
“Anh ấy không mở lò sưởi.” Trì Trĩ Hàm nhíu mày, tay nắm di động bắt đầu run lẩy bẩy: “Anh ấy phát bệnh bao lâu rồi?”
“Mười phút.” Giọng của Tề Ninh mang theo âm thanh nức nở: “Chưa lâu, chắc hẳn vẫn chưa lâu.”
“Tôi thêm cả bác sĩ Triệu vào cuộc gọi, cô đi tìm Tề Trình trước, nhớ nhé, nhất định phải giữ ấm.” Tề Ninh hoảng loạn khiến trong lòng Trì Trĩ Hàm áy náy.
Hôm nay cô không nên ra ngoài, không nên đến công ty để lĩnh lương chuyên cần ngày cuối cùng.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, anh vẫn còn rất tốt, không cho anh ăn bánh trứng áp chảo, anh còn cầm dĩa đâm vụn quả táo.
Gần đây anh rất tốt, ngoại trừ chỉ tiêu bi quan chán đời mãi vẫn không nhúc nhích, cô cảm thấy mọi thứ của anh đều bình thường rồi.
Hiển nhiên những người khác cũng cho là như vậy, cho nên bắt đầu bận rộn chuyện của riêng mình.
Bọn họ, bao gồm cả cô, đều đang bận rộn chuyện của riêng mình.
***
“Tề Trình?” Mở loa ngoài điện thoại lên, Trì Trĩ Hàm vừa sờ soạng vừa đi bật công tắc đèn.
Không có âm thanh, bóng tối lại cộng thêm sự tĩnh lặng khiến Trì Trĩ Hàm bị ép tới mức sắp thở hổn hển.
“Bật đèn, mở lò sưởi, sau đó mở hết tất cả cửa tủ ra.” Trong điện thoại là giọng nói của người mãi mới liên lạc được là bác sĩ Triệu, giọng điệu bình tĩnh.
Giống như trút được gánh nặng, cô và Tề Ninh đều giống nhau, bác sĩ Triệu bình thường vốn chả đáng tin, giờ phút này lại thực sự là cây Định Hải Thần Châm*.
* Định Hải Thần Châm là cây gậy như ý (gậy kim cô) thần thông quảng đại của Tôn Ngộ Không trong tiểu thuyết Tây Du Ký.
Mở đèn lên, ánh sáng đột ngột khiến Trì Trĩ Hàm hơi nheo mắt lại.
Trong không gian rộng lớn như vậy lại không có bóng người.
Tim cô càng đập nhanh hơn.
“Không có người.” Mở cửa bốn, năm cái tủ đều không thấy bóng người, ngẩng đầu lên nhìn phòng vẽ tranh cũng thấy cửa đang mở, Trì Trĩ Hàm lại cố nhịn, nhưng giọng nói vẫn run lên.
“Mỗi lần Tề Trình chui vào tủ quần áo đều là ngẫu nhiên, các ngăn tủ trong nhà đều được chế tác đặc biệt, cô không cần hoảng.” Giọng của bác sĩ Triệu vẫn trầm ổn: “Tần suất phát bệnh của cậu ấy đã thấp hơn rất nhiều, cho dù lần này có phát bệnh thì ảnh hưởng đối với thân thể cũng không lớn như trước đây, hơn nữa mới chỉ có mười phút, chắc hẳn cậu ấy vẫn còn chưa mất hẳn cảm giác đối với bên ngoài.”
Sao cô có thể không hoảng hốt được chứ.
Trước đây cho dù Tề Trình có việc thì cô vẫn còn nhìn thấy anh, hơn nữa Tề Ninh, Tề Bằng hoặc là bác sĩ Triệu, bác sĩ Lý dường như vẫn luôn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bây giờ chỉ có một mình cô, mà cô lại không tìm thấy Tề Trình.
Căn nhà này bốn phía đều là ngăn tủ, mỗi lần mở ra một ngăn tủ mà không thấy anh, trái tim cô lại nặng trĩu thêm một phần, cảm giác như chính mình đang ở trong một cơn ác mộng, mở ra mỗi cánh cửa đều không nhìn thấy thứ mình muốn, mà bên người lại còn vô số cánh cửa khác.
“Tề Trình!” Giọng nói của cô bắt đầu mang theo tiếng nức nở, bên phía Tề Ninh tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề, bác sĩ Triệu thì không thốt ra tiếng nào.
Lò sưởi trong phòng đã bắt đầu tỏa ra hơi ấm, cô nóng đến mức đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, lại quên phải cởi mũ, khăn quàng cổ và áo khoác.
Lần đầu tiên cô có cảm giác căn phòng rộng lớn này giống như con dã thú đang giữ sức chờ vùng lên, dùng bóng tối và sự trống trải để cắn nuốt lý trí của cô.
Một tiếng động nghe như tiếng gõ vào đầu giường vang lên, yếu ớt đến mức Trì Trĩ Hàm đang hoảng loạn suýt chút nữa đã không nhận ra.
Sau đó lại là một tiếng nữa.
Trì Trĩ Hàm ngừng thở, nghe đến tiếng thứ ba mới xác nhận là mình không nghe nhầm.
“Anh ấy có phản ứng.” Trì Trĩ Hàm vừa khóc vừa cười, tiếng động được truyền tới từ phòng bếp, anh không ở trong tủ quần áo.
Ngăn tủ kia được cô dọn dẹp mấy hôm trước để chuẩn bị bỏ hoa quả khô vào, ở bên trong còn cố ý trải thêm một lớp vải mềm.
Ngăn tủ rất lớn, nhét hai người vẫn còn dư sức.
Trì Trĩ Hàm mở cửa tủ ra, nhìn thấy Tề Trình đang co rúm ở trong góc, nước mắt cô trào ra như vỡ đê.
Bình thường cô ghét nhất là kiểu phụ nữ vừa động một tí là đã khóc lóc sướt mướt, kết quả bây giờ chính cô lại đang khóc như một đứa ngốc.
“Tề Trình có phản ứng, có thể thấy được.” Trì Trĩ Hàm ra sức khịt khịt mũi, đối diện với người đàn ông đang co rúm thành một cục lại đang nỗ lực ngẩng đầu lên kia, sắc mặt anh rất kém, nhưng ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn mất tiêu cự.
Tay đặt ở bên cạnh tủ, liên tục ra sức gõ.
Chỉ là vì đã mất hết sức lực, cho nên tiếng gõ càng lúc càng nhỏ.
“Anh có thể nghe thấy không?” Cô sắp khóc đến ngất luôn rồi.
Tề Trình yếu ớt gật gật đầu.
“Cũng có thể nghe thấy.” Cô thật sự khống chế không nổi, trái tim đau rát như thể đang bị một cây chày gỗ nghiền thành từng mảnh vụn.
“A di đà Phật.” Bác sĩ Triệu đột nhiên niệm một câu kinh Phật lỗi thời.
Trì Trĩ Hàm lại đột nhiên vừa bật khóc nức nở vừa nhếch khóe miệng lên cười, thật may là anh vẫn còn có thể nhìn thấy cô, anh còn có thể bởi vì cô sốt ruột mà dùng tiếng gõ để nhắc nhở cô.
Giống như trước kia, anh không nói chuyện, hai người chỉ dùng ván giường để trao đổi với nhau.
Thật là may mắn.
“Tiểu Ninh, cô đi chăm sóc đứa bé trước đi, bên này để tôi.” Giọng của bác sĩ Triệu cũng thả lỏng: “Viêm màng não, cũng may là còn phát hiện ra sớm. Cô cũng thật là, đã làm mẹ rồi thì đừng có bay tới bay lui mãi, cô mang trọng trách nặng nề thì tìm thêm người mà chia sẻ, trẻ con trước ba tuổi lớn rất nhanh, sau này cô sẽ hối hận.”
“Ừm.” Tề Ninh cũng ngừng nước mắt, im lặng một chút, sau đó nói: “Cảm ơn cô, Trì tiểu thư.”
Cô lại biến thành Trì tiểu thư rồi…
Trì Trĩ Hàm hai mắt đẫm lệ, dở khóc dở cười.
“Huyết áp và nhịp tim của cậu ấy vẫn còn chưa ổn định, trước hết cô cho cậu ấy uống thuốc đã, Tề Ninh có nói cho cô biết rồi.” Chỉ có vào giờ phút này, bác sĩ Triệu mới đột nhiên trở nên rất đáng tin cậy, hình tượng cũng trở nên vĩ đại.
“Màu xanh nhạt?” Vừa rồi trong cơn hoảng loạn Trì Trĩ Hàm phải dùng hết tất cả sức lực để ghi nhớ những điều cần chú ý, thế mà cũng không nhớ nhầm.
Cho nên mới nói, tiềm lực của con người quả thật là vô hạn…
“Còn nữa, sau khi uống thuốc, quan trọng nhất là phải giữ ấm, hiện giờ chắc hẳn cậu ấy không có sức lực mà ra khỏi ngăn tủ kia, cô cũng không đủ sức kéo cậu ấy, cho nên cô phải giữ cho ngăn tủ thật ấm áp, Tề Trình rất sợ lạnh.”
“Vâng.” Lấy thuốc xong lại rót nước ấm, lúc đi Trì Trĩ Hàm còn theo thói quen chân trước vấp chân sau bị ngã một cái, thế nhưng lúc trả lời giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.
Rất kỳ lạ, từ khoảnh khắc nhìn thấy Tề Trình, cô không còn hoảng loạn nữa.
Ngoại trừ hết sức đau lòng ra, toàn bộ cảm giác hoảng loạn vừa rồi đều không còn nữa.
Rõ ràng là cô đang chăm sóc cho anh.
Nhưng mà cô lại giống như vừa được uống thuốc an thần, hoàn toàn không còn lo sợ nữa.
“Hôm nay đường rất tắc, học trò của tôi hẳn là phải tầm trên dưới nửa tiếng nữa mới tới được, nửa tiếng này cô trông coi cậu ấy, có thể làm được không?” Giọng của bác sĩ Triệu giống như đang dặn dò một đứa bé, thế nhưng lại thật sự có thể khiến người ta yên tâm.
“Có thể.” Trì Trĩ Hàm lấy ba viên thuốc màu xanh nhạt bỏ vào lòng bàn tay, cầm theo cốc nước đi tới ngăn tủ.
Ngăn tủ có lớn đến mấy thì cũng chỉ là một ngăn tủ, sau khi Trì Trĩ Hàm chui vào, hai người không tránh khỏi kề sát vào nhau.
“Uống thuốc.” Mở lòng bàn tay ra trước mặt anh, Trì Trĩ Hàm rất muốn sờ lên mặt anh, nhưng lại sợ sẽ khiến anh bị áp lực.
Tề Trình không nhúc nhích, người đổ rất nhiều mồ hôi, sắc môi tím tái.
Tề Trình rất cao, rụt người trong tủ cũng đã chạm tới mép trên, không giống như Trì Trĩ Hàm, ngồi trong tủ di chuyển lên xuống trái phải đều vô cùng linh hoạt.
“Bây giờ tôi có thể tới gần anh ấy không?” Trước tiên Trì Trĩ Hàm chờ bác sĩ Triệu xác nhận.
“Đương nhiên có thể, hiện tại ảo giác không phải là vấn đề, trước hết phải đảm bảo cậu ấy có phản ứng đối với bên ngoài, nửa tiếng, tôi sợ cậu ấy sẽ chuyển biến xấu.” Bác sĩ Triệu chỉ thiếu nước nói cô tiến tới ôm cậu ấy thử xem có tốt hơn chút nào không, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ ra mình là một bác sĩ, có những lời duy tâm quá thì không thể nói linh tinh được.
Nhận được sự đồng ý, tay chân Trì Trĩ Hàm nhanh chóng đặt lên người Tề Trình, sau khi dựa sát vào nhau, cô bắt đầu lấy thuốc trong lòng bàn tay đưa tới trước miệng Tề Trình.
Tề Trình nhìn cô chằm chằm, tầm mắt hơi mơ hồ, thế nhưng thật sự vẫn có thể nhìn thấy cô.
Miệng anh không nhúc nhích, không hề có phản ứng gì với viên thuốc đã đưa tới bên miệng.
“Há miệng ra.” Trì Trĩ Hàm cũng theo đó mà há miệng, lại đưa tay lên trước đụng vào mặt anh.
Trên người anh rất lạnh, cả người lạnh buốt như bị đông đá, gò má sờ lên có cảm giác như đang sờ một khối băng.
“Anh chờ một chút.” Nắm chặt thuốc trong tay rồi chạy ra ngoài, lúc quay lại, trong lòng cô ôm một cái thảm lớn.
Tiếp tục tay chân linh hoạt dùng thảm quấn kín cho cả hai người, sợ gió thổi vào, cô còn tiện tay đóng một cánh tủ lại.
Trong tủ tối hơn một chút, đôi mắt Tề Trình chớp chớp.
“Há miệng ra có được không?” Trì Trĩ Hàm kề sát lại, chóp mũi gần như dán vào mặt anh, trong tay cầm thuốc và cốc nước, bám chặt không tha bắt anh uống thuốc.
Anh không muốn uống.
Uống thuốc này vào rồi sẽ bị phấn khích rất lâu.
Hơn nữa còn có tác dụng phụ, là tác dụng phụ có liên quan tới đàn ông.
Cho nên cho dù đầu óc hỗn loạn, anh vẫn nhớ mím chặt môi lại.
Nhưng Trì Trĩ Hàm vẫn rất cố chấp, cứ mãi bắt anh há miệng ra, thậm chí vì muốn khiến anh há miệng mà miệng cô cũng bất giác hơi mở ra.
Anh không biết mình đang nghĩ cái gì.
Vào khoảnh khắc dùng môi mình áp lên môi cô, trong đầu anh chỉ nghĩ, anh không muốn uống thuốc, không muốn há miệng.
Sau đó, lúc chạm vào bờ môi ấm áp của cô, đầu óc anh nổ oành một tiếng.
Bên tai chỉ có tiếng ồn ào gấp gáp của bác sĩ Triệu: “Thế nào rồi hả? Tại sao huyết áp và nhịp tim lại tăng lên rồi? Tiểu Trì? Cô đang làm gì thế?!”