Trì Trĩ Hàm bị triệu kiến.
Địa điểm là phòng làm việc của bác sĩ Triệu. Bác sĩ Triệu chỉnh một cuộc gọi video nhóm, đầu kia điện thoại có Tề Ninh còn chưa hết tháng cữ đã đến thổ quốc công tác, có Tề Bằng đang phong bế để nghiên cứu ở nước Mỹ, ngoài ra còn có một vị không mời mà đến là bác sĩ Lý.
Nguyên nhân bị triệu kiến với trận thế đao to búa lớn như vậy rất đơn giản, buổi tối một ngày trước đó Trì Trĩ Hàm gửi cho bác sĩ Triệu một tin wechat, nội dung là cô có thể nói với Tề Trình rằng cô thích anh hay không.
Nghe nói sau khi nhận được tin nhắn, bác sĩ Triệu còn giở lịch ra xem hôm nay có phải Cá tháng Tư không.
Vì thế tình huống liền biến thành vô cùng lúng túng.
Trì Trĩ Hàm ngồi ở trên chiếc ghế tiếp khách, có cảm giác mình đang bị tam đường hội thẩm, vô cùng bất an dịch dịch mông.
Cô có hơi khó xử, dù sao thích một người cũng là việc riêng tư, cô đã từng đấu tranh tư tưởng, đã từng thay đổi, cũng đã từng buông tha, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi ánh mắt ngập hơi nước kia của Tề Trình.
Loại tâm sự này, bởi vì bệnh của Tề Trình, cho nên không thể không nhờ đến sự cố vấn của bác sĩ của anh.
Mà vị bác sĩ này lại cảm thấy một mình ông ấy không kham nổi tình cảnh này, cho nên mồm rộng kêu gọi tất cả những người có liên quan.
“Ông gọi nhiều người như vậy đến, có phải là vì muốn đánh giá xem tôi có bị mắc chứng Stockholm tổng hợp không chứ gì…” Bởi vì hai vị bác sĩ kia vẫn duy trì yên lặng, Trì Trĩ Hàm đứng ngồi không yên chỉ có thể mở miệng trước, vừa mở miệng lại không biết nên nói đùa hay là nên duy trì bầu không khí nghiêm túc như hiện giờ.
Vì thế sau khi mở miệng, cô lại khịt khịt mũi dịch mông.
“Tiểu Trì à…” Bác sĩ Triệu hắng giọng, đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, sau đó tiện thể uống một ngụm nước.
Sau ba chữ lại là sự yên lặng tuyệt đối.
Chóp mũi của Trì Trĩ Hàm bắt đầu đổ mồ hôi, nếu còn tiếp tục thế này thì cô cũng uất ức luôn mất: “Rốt cuộc là thế nào, nếu như tôi không thể nói chuyện này với Tề Trình thì ông cứ nói thẳng ra đi.”
“Mặc dù khó chịu, nhưng dù sao đây cũng là chuyện trọng yếu đối với bệnh tình của anh ấy, điểm này tôi vẫn phân biệt được rõ ràng.” Trì Trĩ Hàm nói xong thì bắt đầu sốt ruột: “Hoặc là mấy người nói thẳng ra với tôi, rằng tôi không thể có ý nghĩ như vậy, muốn lập tức đuổi việc tôi, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Người vi phạm chính là cô, nói chuyện này ra, cô cũng đã làm đủ công tác chuẩn bị tư tưởng.
Gửi tin wechat kia đi chỉ đơn giản là vì thật sự muốn biết rằng, cô có thể thổ lộ với Tề Trình không mà thôi.
Coi như là phòng ngừa trước, kẻo đến một ngày nào đó nhịn không được mà nói ra, cô sẽ không bởi vì không biết mà làm hại đến anh.
Vấn đề như vậy thật sự rất khó trả lời sao?
“Để tôi nói vậy.” Đầu bên kia là giọng của Tề Ninh, múi giờ ở thổ quốc lệch sáu tiếng so với trong nước, bây giờ chắc hẳn vẫn đang là nửa đêm, xung quanh rất yên tĩnh: “Trước khi trả lời câu hỏi của Trì tiểu thư, chúng tôi có vài chuyện muốn để Trì tiểu thư hiểu rõ.”
“Tề Trình đã tiếp nhận điều trị chống trầm cảm mười mấy năm, thời gian uống thuốc đến chục năm, thuốc chống trầm cảm có tác dụng phụ, hệ tiêu hóa và hệ miễn dịch của Tề Trình đều có vấn đề, sức đề kháng của cậu ấy rất kém, có gần bảy năm bị sốt nhẹ hoặc liên tục hoặc đứt quãng, hệ tiêu hóa thất thường, rất dễ bị dị ứng. Những tác dụng phụ này, có lẽ đến lúc cậu ấy khỏi hẳn sẽ vì ngừng thuốc mà dần trở nên tốt hơn, nhưng mà hiện giờ, tôi không thể đảm bảo được với cô điều này.”
“Còn có một tác dụng phụ liên quan đến Trì tiểu thư, chính là…” Tề Ninh cúi xuống, sau đó vẫn duy trì giọng điệu chuyên nghiệp bình tĩnh vừa rồi, tiếp tục: “Có một bộ phận trong số thuốc mà cậu ấy dùng có tác dụng phụ là làm giảm tính dục, sau khi ngừng thuốc thì có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng mà cũng như vừa rồi, tôi không thể cam đoan với cô được.”
Mặt Trì Trĩ Hàm đỏ lên, nhưng vẫn không lên tiếng.
“Chuyện Tề Trình có khuynh hướng tự sát, dạo gần đây anh cả mới nói cho tôi biết, nhưng mà tôi cần phải nói với cô, từ một khía cạnh nào đó tôi có thể hiểu được điều này, cậu ấy muốn rời đi chỉ là vì thật sự quá mệt mỏi nên muốn được giải thoát, không chỉ là về mặt tâm lý mà còn về mặt thân thể.” Tề Ninh nói xong một hơi, thở dài: “Cho nên, vấn đề không phải là chúng tôi có đồng ý hay không, chúng tôi chưa từng hy vọng xa vời rằng Tề Trình có thể lấy vợ sinh con, tôi nói như vậy, cô có thể hiểu được chứ?”
Cô có thể hiểu được.
Nhưng mà cô á khẩu không trả lời được.
“Thực ra, cô đã cứu Tề Trình một mạng rồi.” Tề Bằng lên tiếng, có lẽ đang hút thuốc lá, đầu bên kia điện thoại có tiếng bật lửa: “Bệnh viêm tuyến tụy cấp tính lần này, nếu như phát tác dưới trạng thái tâm lý trước khi cô xuất hiện, vậy thì bây giờ trên đời có lẽ đã chẳng còn Tề Trình nữa, sự xuất hiện của cô đã khiến cậu ấy có ý nghĩ muốn sống.”
“Cho nên nhà họ Tề đã nợ cô rất nhiều, cô hoàn toàn không cần phải tự ràng buộc cả mình vào.” Dường như Tề Bằng còn nở một nụ cười khổ, trong lòng Trì Trĩ Hàm cũng bắt đầu nhói lên: “Với tình trạng hiện giờ của Tề Trình, có lẽ vẫn còn hơi khó để làm một người bạn trai.”
Trì Trĩ Hàm cúi đầu, trong phòng làm việc lại khôi phục bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Cô lại nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.
“Còn chuyện gì tôi cần phải biết nữa không?” Cô nghe được giọng nói của mình đã sắp bình tĩnh như Tề Ninh rồi.
“Nếu thật sự yêu đương, vậy thì sẽ rất khó chia tay, cô cần phải xác nhận rằng tình trạng tinh thần của cậu ấy không có vấn đề gì thì mới có thể chia tay, nếu không…” Trả lời cô là bác sĩ Triệu, hôm nay ông ấy rất thích bỏ lửng giữa câu.
Trì Trĩ Hàm cảm giác, tâm tình của cô hiện giờ cũng sắp loạn đến mức trở thành một loạt dấu chấm lửng.
Lúc đầu nhìn thấy cái tư thế tam đường hội thẩm này, cô còn cho rằng mình sẽ bị đuổi việc, trong đầu nghĩ đến màn kịch cô gái nhà nghèo yêu công tử nhà giàu, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện nếu như Tề Ninh ném cho cô một tờ chi phiếu, cô phải từ chối thế nào cho có khí phách.
Tuyệt đối không nghĩ tới mấy người họ đều muốn nói lại thôi, đến khi mở miệng thì lại nói với cô những lời này.
Ngay cả người vẫn luôn vui vẻ như bác sĩ Lý, lúc này cũng trông rất nghiêm túc và trầm lặng.
“Một đoạn tình cảm ổn định có thể giảm bớt rất nhiều đau đớn do cảm xúc uất ức mang đến, nhưng mà, đại đa số bệnh nhân mắc chứng uất ức đều rất khó có được một đoạn tình cảm ổn định.” Bác sĩ Triệu lên tiếng, khiến bầu không khí trong phòng làm việc lại càng trở nên áp lực hơn: “Cách cô đối diện với vấn đề, thái độ của cô lúc đối diện với nghịch cảnh rất có lợi nếu như ở cạnh một bệnh nhân mắc chứng uất ức như Tề Trình, nhưng nếu liên quan đến chuyện tình cảm, đặc biệt là khi cô có tình cảm với cậu ấy, chuyện này sẽ trở nên hoàn toàn khác.”
“Cảm xúc của bệnh nhân mắc chứng uất ức rất không ổn định, nhạy cảm, thiếu cảm giác an toàn, lo được lo mất, hơn nữa Tề Trình còn là một bệnh nhân mắc chứng sợ giao tiếp, nếu như cô nói chuyện yêu đương với cậu ấy thì đồng nghĩa với việc bạn trai cô sẽ là một người đàn ông bi quan, thiếu cảm giác an toàn, không cách nào dẫn cô tới chỗ đông người.” Bác sĩ Triệu nhìn Trì Trĩ Hàm: “Bên cạnh cô không có cha mẹ, tôi mặt dày một lần tự cho mình làm bề trên của cô, quan hệ yêu đương như thế này rất không bình thường, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe tâm lý của cô, cho nên tôi không tán thành.”
“Thế còn đối với Tề Trình thì sao?” Trì Trĩ Hàm không hiểu tại sao cô lại đi hỏi vấn đề này, nhưng sau khi hỏi xong cô lại phát hiện ra, cô thực sự muốn biết.
“Cậu ấy sẽ mừng rỡ như điên, có lẽ trong thời gian ngắn chứng uất ức sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, sau đó bởi vì lo được lo mất đối với đoạn tình cảm này mà tự sinh ra hoài nghi, sau đó bệnh tình sẽ càng chuyển biến xấu hơn.” Bác sĩ Triệu ngừng một chút, dường như muốn kết thúc đề tại, lại giống như có chút không cam lòng: “Đương nhiên, nếu cô đủ mạnh mẽ để khiến cậu ấy hoàn toàn tự tin vào đoạn tình cảm này, tình huống chuyển biến tốt đẹp của cậu ấy sẽ kéo dài, đến lúc các chức năng cơ thể đều đã khôi phục đến một mức độ nhất định, chứng uất ức sẽ giảm nhẹ, càng dễ điều trị hơn.”
…
Trì Trĩ Hàm nhạy bén phát hiện ra, sau khi bác sĩ Triệu nói xong, ánh mắt của bác sĩ Lý và ánh mắt của cô chắc hẳn rất giống nhau.
Vô cùng… cạn lời.
“Ông có thấy ông hơi quá đáng rồi không?” Bác sĩ Lý lên tiếng trước Trì Trĩ Hàm: “Gài bẫy hơi bị lộ liễu rồi đấy.”
Quả thật… ông ấy luôn luôn dùng cái chiêu này.
Nhưng mà lần này là vì nguyên nhân gì?
“Qua Tết âm lịch Tề Trình sẽ được đưa tới Mỹ, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi.” Tề Ninh lên tiếng: “Phương án của bác sĩ Triệu cũng không thành công, tôi tin chắc rằng cô cũng biết, Tề Trình cũng nảy sinh tình cảm với cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, các yếu tố bất ổn sẽ càng lúc càng nhiều, cho nên chúng tôi muốn buông tha phương án này.”
“Đưa tới Mỹ thì có thể chữa khỏi sao?” Sau khi Trì Trĩ Hàm hỏi ra miệng, nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ Triệu thì liền cảm thấy… tự mình lại nhảy xuống hố rồi.
“Tề Trình cần được đổi sang một hoàn cảnh khác, mười năm vẫn luôn ở một chỗ không có ích gì cho bệnh tình của cậu ấy, hơn nữa bên Mỹ này có nhiều chuyên gia hơn, phương án cũng hoàn thiện hơn.” Tề Bằng trả lời xong thì thở dài một cái: “Đương nhiên, chúng tôi cũng biết cậu ấy rất bài xích chuyện rời đi, nhưng mà lúc này thật sự không còn phương án nào khác.”
“Hoặc là như tôi vừa nói, cho cậu ấy một đoạn tình cảm ổn định, chờ cho các chức năng cơ thể dần khôi phục, sau đó lại tiếp tục điều trị chứng uất ứng và sợ giao tiếp.” Bác sĩ Triệu đúng lúc xen vào một câu, đối diện với ánh mắt của Trì Trĩ Hàm, sau đó lại nhanh chóng dời mắt đi.
Lão bác sĩ này… Trì Trĩ Hàm cảm thấy thật sự đúng là một lời khó nói hết.
Không thể phủ nhận ông ấy rất chuyên nghiệp, nhưng có đôi lúc lại thật sự không từ thủ đoạn, vì muốn chữa khỏi cho người bệnh mà phương thức ông ấy khiến cô lọt hố đều vô cùng… bỉ ổi.
Lần này là quá đáng nhất.
Vẫn cứ nói cho cô toàn bộ những kết quả xấu nhất, cho cô cơ hội lựa chọn, đồng thời lại thương cảm nói với cô rằng có lẽ cô không có nhiều lựa chọn như vậy.
Ba lần, lần sau càng khó bề tưởng tượng hơn lần trước.
“Từ giờ đến Tết âm lịch còn một tháng nữa, cho nên vẫn phải làm phiền Trì tiểu thư tiếp tục công việc trong một tháng này, nếu cô còn có hứng thú, chúng tôi có thể thông qua email để báo cho cô biết về tiến độ điều trị của Tề Trình, có lẽ chờ cho tình huống của Tề Trình tốt hơn một chút, cô vẫn có thể tiếp tục liên lạc với cậu ấy.” Tề Bằng nói xong lại thở dài: “Tôi vẫn muốn cám ơn cô, trong thời gian cậu ấy ở trong nước này, nếu không có cô, chưa chắc cậu ấy đã vượt qua được.”
“Về phần mẹ cô, chúng tôi chỉ biết là sau khi ba cô qua đời, lúc đầu bà ấy đến Malaysia, sau đó lại tới Nga, manh mối đến đây là gián đoạn.” Tề Ninh cũng nói rõ ràng: “Nhưng mà ba của Tề Trình ở Nga, các tin tức liên quan đều đã được gửi đến cho chú ấy, chúng tôi sẽ cố hết sức điều tra rõ tung tích của mẹ cô.”
Đều đang nói lời từ biệt.
Hôm nay, ngoài tin wechat đột ngột của cô ra thì mục đích của bọn họ còn là muốn từ biệt.
Chỉ có người vẫn không muốn đưa tiễn là bác sĩ Triệu vỗ bàn, cố chấp không chịu cúp điện thoại.
“Mấy người đang làm càn đấy! Tôi đành phải nói lời này vậy, Tề Trình không có mạng mà bay được tới Mỹ đâu. Trước khi Tiểu Trì xuất hiện, ngay cả thuốc ngủ tôi cũng không dám kê cho cậu ấy, mấy người có biết cậu ấy lén lút giấu bao nhiêu thuốc ngủ không?” Cái bàn bị vỗ ầm ầm: “Bây giờ vất vả lắm tinh thần cậu ấy mới khá hơn một chút, mấy người lại cứ nhất quyết phải miễn cưỡng ép buộc, Tiểu Trì có thể làm tốt, tôi đã cam đoan nhiều lần như vậy rồi, tại sao các người lại chưa từng chịu tin tưởng?”
“Tại sao tôi lại… có thể làm tốt?” Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng hỏi.
Từ sau khi biết Tề Trình sẽ bị đưa tới Mỹ, trong lòng cô luôn rầu rĩ, còn buồn hơn cả lúc biết rằng sức đề kháng và tính dục của Tề Trình rất yếu, anh căn bản là không ra được khỏi nhà, sao có thể đối mặt với một đất nước hoàn toàn xa lạ?
“Tôi từng gài bẫy cô ba lần, lần nào cô cũng tỉnh táo cam tâm tình nguyện tham dự vào, bây giờ mọi người đã nói rõ ra như vậy, cô vẫn còn muốn hỏi cậu ấy đến Mỹ thì có thể chữa khỏi được hay không.” Bác sĩ Triệu nói rất nhanh: “Đáp án rõ ràng như vậy rồi mà còn cần phải hỏi lại sao?”
… Trì Trĩ Hàm nuốt một ngụm nước miếng, nói thật là cô nghe không hiểu.
“Có phải cô rất luyến tiếc Tề Trình?” Bác sĩ Triệu hỏi thẳng ra.
Trì Trĩ Hàm gật đầu.
“Có phải lúc tôi nói phải cho cậu ấy một đoạn tình cảm ổn định, trong lòng cô cũng đã muốn cho rồi không?” Bác sĩ Triệu lại hỏi.
Trì Trĩ Hàm chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
“Vừa rồi lúc chúng tôi nói đến tác dụng phụ và hậu quả, có phải cô không thấy sợ hãi?”
… Trì Trĩ Hàm gật đầu.
“Đây là lý do tôi luôn luôn cho rằng cô có thể làm tốt, từ đầu tới cuối, cô đều không hề cảm thấy Tề Trình là một bệnh nhân không thể chữa khỏi được, hoặc là nói chính xác hơn một chút, thậm chí cô còn cảm thấy Tề Trình không có bệnh.” Bác sĩ Triệu kích động tới mức mặt cũng đỏ lên: “Đây mới là nguyên nhân khiến Tề Trình từ khi ở chung với cô thì trạng thái tinh thần đã chuyển biến tốt đẹp hơn, không phải là vì diện mạo ngọt ngào điển hình của cô, cũng không phải là vì cả ngày cô đều vui vẻ nói chuyện như thể một đứa ngốc.”
“Lúc ở cùng với cô, cậu ấy không hề có áp lực, cho nên cậu ấy bắt đầu ỷ lại vào cô, nảy sinh hảo cảm với cô cũng là chuyện rất đương nhiên, tôi chỉ không ngờ được rằng, cô cũng sẽ nảy sinh ra tình cảm đáp lại.”
Mặt Trì Trĩ Hàm hơi đỏ lên.
“Quả thật chúng tôi vẫn luôn khuyên người mắc chứng uất ức không nên yêu đương, bởi vì tình cảm không ổn định là một thứ có tính hủy diệt đối với bệnh tình của họ. Nhưng mà tình huống của cô lại rất đặc biệt, đầu tiên là cô và cậu ấy cùng ở trong một hoàn cảnh khép kín, thứ hai là cô được cậu ấy tiếp nhận sau khi cậu ấy đã mắc bệnh, hơn nữa, việc cô ký hợp đồng và nhận tiền vốn là nằm trong phương án điều trị.” Bác sĩ Triệu nói xong thì uống một hớp trà lấy giọng: “Điều kiện tốt như vậy, cơ hội tốt như vậy, tại sao lại không thử một lần, nói thế nào cũng cứ muốn tới cái nước Mỹ quỷ quái kia, tôi thừa nhận, phương pháp sốc điện của bọn họ quả thật rất chuyên nghiệp, chuyên gia hàng đầu cũng nhiều, nhưng mấy người phải nghĩ tới thân thể của Tề Trình, mấy người thử hỏi lão Lý xem, cậu ấy đã khá hơn trước đây nhiều thế nào.”
“Không phải cứ các chỉ tiêu đánh giá khuynh hướng tự sát không có động tĩnh gì thì chắc chắn sẽ thất bại, người nhà mấy người lúc nào cũng nóng vội quá, quay đi quay lại mười năm, vừa có chút thành tựu đã vội vã muốn thấy kết quả, cậu ấy mắc là bệnh tâm lý, đã mười năm rồi, cho dù cậu ấy có khỏi hẳn thì cũng chẳng thể khỏe mạnh và có tính cách được như trước kia, về điểm này, mấy người phải hiểu rõ!”
Người đã bị bỏ qua một bên là Trì Trĩ Hàm bắt đầu đau lòng cho cái điện thoại.
Tề Bằng và Tề Ninh vẫn luôn không nói gì, bác sĩ Lý lôi kéo bác sĩ Triệu đang ngày càng kích động, sợ ông ấy sẽ giận tới mức lật bàn.
Mà Trì Trĩ Hàm, giữa một loạt từ ngữ chỉ nghe được cái từ kích thích là ‘sốc điện’.
Bác sĩ Triệu nói đúng, cô quả thật luôn không coi Tề Trình là một người mắc bệnh không thể chữa khỏi, cô không biết đến mười năm trước đó, nhưng từ sau khi cô xuất hiện, Tề Trình vẫn luôn chậm rãi chuyển biến tốt, cho nên cô tràn ngập hy vọng.
“Cho nên ông hy vọng tôi sẽ nói chuyện yêu đương với Tề Trình?” Giữa không khí ngột ngạt, rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng lên tiếng, hỏi cái người mấy phút trước còn nói lấy thân phận bề trên không tán thành cho cô yêu đương.
“Yêu đương rất kích thích, tôi là nói đến tình cảm ổn định.” Dưới ánh mắt chăm chú của Trì Trĩ Hàm, mặt của bác sĩ Triệu cũng chẳng đỏ lên chút nào.
Ngược lại là bác sĩ Lý lại chịu không nổi, đẩy bác sĩ Triệu một chút, che mặt chẳng muốn nhìn ông ấy nữa.
“Tôi đồng ý, khuynh hướng tự sát của anh ấy sẽ biến mất sao?”
“Cho tôi nửa năm, chúng ta có thể thử một lần.” Bác sĩ Triệu xoa xoa tay.
Trì Trĩ Hàm nhắm mắt, cô sẽ đồng ý, bởi vì cô không muốn Tề Trình đến Mỹ.
Người nhà họ Tề có lẽ cũng sẽ đồng ý, thời gian nửa năm và một tháng đối với bọn họ cũng không khác biệt lắm.
Cô dường như là người phải hy sinh nhiều nhất, phải trá giá bằng tình cảm, còn phải lo lắng cho sức khỏe tâm lý của mình có bị Tề Trình làm ảnh hưởng hay không.
Nhưng không biết tại sao…
Cô tin tưởng Tề Trình.
Quả thật là… điên rồi.