Này, Cái Muôi Của Em

Chương 29

Trước khi về Trì Trĩ Hàm còn cướp đoạt từ trong nhà Thích Tình một ít hạt ngũ cốc, dùng máy xay nhà cô ấy để xay thành bột rồi đóng gói lại mang về.
“Tớ không tin trong nhà họ Tề không có mấy thứ này.” Thích Tình thật sự cạn lời.


“Anh ấy rất nhạy cảm với âm thanh, máy xay bột quá ồn ào.” Trì Trĩ Hàm ôm cái lọ đầy hài lòng.
“… Tớ cảm thấy cậu vẫn còn chưa tỉnh.” Thích Tình lấy ngón tay dí dí vào gáy Trì Trĩ Hàm.
Trì Trĩ Hàm cười gượng.


Nói thật, dưới sắc đẹp như của Tề Trình mà cô có thể kiên trì giữ được chút lý trí còn sót lại tới bây giờ, thậm chí hôm nay còn tìm đến Thích Tình để khiến bản thân dập tắt chút tâm tư kia, quả thật đã là vui buồn lẫn lộn.


Người như vậy, toàn tâm toàn ý đối tốt với anh thật sự là điểm mấu chốt…
***


Trở lại căn nhà lớn muộn hơn bình thường ba tiếng, mặc dù Trì Trĩ Hàm vẫn luôn gửi tin nhắn để báo cáo hành tung nhưng suốt cả quá trình Tề Trình chỉ đáp lại một câu ‘được’, gọi điện thoại cho anh cũng bị anh tắt luôn.
Lúc trở về có chút bất an, sau khi mở cửa xong thì thò đầu vào nhìn.


Không gian trong nhà quá rộng, mặc dù có mở đèn đêm nhưng cô cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bàn trên giường Tề Trình được mở ra, anh bật đèn vẽ tranh, dáng vẻ rất tập trung, hoàn toàn không ngẩng đầu lên.


Chỉ đứng từ xa nhìn dáng vẻ anh đang cúi đầu thế này thôi mà trong lòng đã mềm nhũn, muốn đi lên xoa xoa đầu anh một cái.

Hít sâu.
Sau đó bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Tôi về rồi đây.”


Cô đi một đôi giày ống cao quá mắt cá chân, lúc cởi ra cả người nghiêng ngả lại không kịp đỡ lấy tường, quả nhiên y như dự đoán của Tề Trình, giày chưa cởi ra xong đã ngã phịch xuống sàn nhà.


“Ôi…” Cảm giác đau đớn mà cô đã dự đoán trước đó không hề xuất hiện, Trì Trĩ Hàm cúi đầu, ngập ngừng hỏi: “Trước cửa có thảm sao?”
Trông có vẻ rất dày.
“Buổi chiều mới trải.” Tề Trình nhàn nhạt đáp lại một câu.


Gần như mỗi lần cởi giày Trì Trĩ Hàm đều gặp phải sự cố này, cho nên buổi chiều lúc bác sĩ Triệu đến, anh đã nhân tiện nhờ bác sĩ Triệu và bảo vệ ngoài cổng giúp trải thảm khắp căn phòng.
Dù sao thì ở đâu cô cũng có thể ngã được.


Đương nhiên, anh sẽ không nói ra việc bác sĩ Triệu vì phải làm cu li cả một buổi chiều mà chỉ hận không thể bóp chết anh.
Hơn nữa, cô cũng sẽ không để ý.


Ví dụ như lúc này, cô chỉ cười hì hì, dứt khoát ngồi xuống cởi giày luôn, sau đó ôm mấy cái lọ như ôm bảo bối, đi chân trần chạy vào phòng bếp.
“Như vậy rất tốt, cho dù không đi dép lê thì cũng không bị lạnh.” Thật sự rất dày, Trì Trĩ Hàm vui vẻ giậm chân.


Đáy mắt Tề Trình lộ ra chút tình cảm ấm áp, khóe miệng hơi giương lên, cúi đầu xuống tiếp tục vẽ tranh.
Ngày hôm nay của anh không được tốt lắm, những chuyện mới nói với bác sĩ Triệu lúc chiều vẫn luôn như tảng đá lớn đè ép trong lòng anh.


Anh cảm thấy rất mệt mỏi, không hiểu tại sao bọn họ vẫn luôn kiên trì cho rằng một người đã bị bệnh suốt mười năm chắc chắn sẽ khỏi, cũng không hiểu tại sao bọn họ không chịu hiểu rằng, buông tay cũng là một loại giải thoát.
Mãi cho tới lúc Trì Trĩ Hàm về.


Ngã phịch xuống thảm y như một đứa bé, đi chân trần chạy tới chạy lui, đầu mày khóe mắt đều toát lên sự vui vẻ.
Nếu thật sự có thể có kiếp sau.
Bút vẽ của Tề Trình hơi dừng lại, ngón tay hơi dùng sức.
Nếu như thật sự có kiếp sau, dường như anh vẫn không hề có hy vọng.
***


“Bác sĩ Triệu đã tới rồi sao?” Trên quầy bar có thuốc mới, Trì Trĩ Hàm cầm lên nhìn một hồi, tất cả đều là tiếng nước ngoài: “Lại đổi thuốc rồi.”


Tề Trình đổi thuốc rất thường xuyên, gần như cứ hai tuần sẽ thay một đợt thuốc, thứ duy nhất không đổi cũng chỉ có số lượng thuốc, một cái bát nho nhỏ, một mớ thuốc đủ màu đủ dạng có thể chất lên non nửa bát, sau đó anh sẽ ngồi trên giường cúi đầu uống hết từng viên một, giống như trẻ con đang ăn kẹo vậy, Trì Trĩ Hàm để ý thấy lần nào anh cũng sẽ uống những viên màu sắc sặc sỡ trước, chừa lại những viên màu đen và trắng uống sau cùng.


Trước khi gặp Tề Trình, cô còn cho rằng thế giới của bệnh nhân mắc chứng uất ức đều là màu xám.


Sau khi gặp Tề Trình rồi mới phát hiện ra, thật ra anh cũng biết buồn chán, cho nên lúc uống thuốc sẽ chậm rãi uống từng viên, lúc truyền dịch sẽ nhìn dịch trong bình nhỏ xuống từng giọt một, sau đó sẽ đoán xem hôm nay y tá có lén lút cho thêm thuốc trợ ngủ vào dịch truyền hay không.


Tất cả động tác đều rất chậm rãi, như vậy mới có thể tiêu pha hết khoảng thời gian nhàm chán phải nằm trên giường.
“Có phải đổi thuốc có nghĩa là vẫn đang dần chuyển biến tốt hơn?” Từ lúc vào nhà tới giờ, nhìn cảm xúc của Tề Trình cũng không vui vẻ lắm, Trì Trĩ Hàm bất an hỏi.


“Bình thường.” Tề Trình chẳng muốn nói chuyện nhiều, chỉ vào tập hồ sơ màu vàng trên quầy bar: “Tập hồ sơ đó là cho cô.”


Bên trong là hợp đồng chính thức ủy quyền cho cô được dùng tranh của anh để tuyên truyền cho video mỹ thực mùa đông tháng này, Lâm Kinh Vũ mà nhìn thấy thì hẳn là sẽ vui mừng đến phát khóc.


Tề Trình, người mà cô cho rằng không thể tự gánh vác được cuộc sống của mình, thật ra lại có công việc, có luật sư riêng và người đại diện của mình.


“Tôi sẽ không nói với người ngoài.” Cô muốn nói cám ơn, cũng muốn hỏi tại sao anh lại phải giúp cô, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ cao giọng hơn một chút, nhấn mạnh: “Về chuyện anh là Trừng Ất, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.”
“Ừ.” Tề Trình ngẩng đầu, mỉm cười.


Từ trước tới giờ anh đều không nghĩ rằng cô sẽ nói ra, anh để cô biết anh là Trừng Ất, ngoại trừ muốn giúp cô thì trong lòng anh cũng hy vọng cô có thể biết rằng, thật ra anh cũng không có chỗ nào không bình thường.


Chỉ là cái cuối cùng này, về mặt tươi sáng của anh, dường như rốt cuộc anh vẫn không làm tốt được.
Không biết chút ít này đã đủ để xóa sạch toàn bộ dáng vẻ sợ hãi co rúm lại trên giường như một con quái vật của anh ở trong lòng cô hay chưa.


“Tâm trạng anh không tốt sao?” Trì Trĩ Hàm đến gần, ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giường mà cô đã từng ngồi.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ thời gian đầu cô vì bề ngoài của anh mà náo loạn với anh một trận ra thì phần lớn thời gian, tâm tình của Tề Trình đều không tệ.


Nhưng mà hôm nay thì khác, trong nụ cười của anh lúc nhìn cô lộ ra vẻ trầm lặng.
“Tôi đói rồi.” Tề Trình hỏi một đằng đáp một nẻo.
Cô đã đồng ý buổi tối sẽ nấu mì sợi cho anh…


Nhưng bởi vì trong lòng không thoải mái nên cô đến chỗ Thích Tình, lúc về đã là chín giờ tối.
Y tá rõ ràng có nói buổi tối anh đã ăn 200 ml cháo nghiền, đáng lý ra giờ này anh không thể đói được.
“Mì sợi?” Nghiêng đầu, dùng giọng nói vui vẻ hơn một chút.


Thấy Tề Trình gật gật đầu, Trì Trĩ Hàm đứng dậy đi vào bếp, không hỏi thăm tâm trạng của anh nữa.


Tình huống của Tề Trình chắc hẳn không xấu đi, từ sau khi cô đồng ý tham gia vào phương án điều trị, khoảng mười giờ tối mỗi ngày, bác sĩ Triệu đều sẽ gửi email cho Tề Bằng, tiện thể gửi cho cô một bản sao.


Cho nên cô biết rõ, dựa theo báo cáo kiểm tra sức khỏe và tình trạng tâm lý thì Tề Trình vẫn đang chuyển biến tốt đẹp, tất cả các chỉ tiêu của anh, ngoại trừ khuynh hướng tự sát vẫn đang vượt mức nguy hiểm thì tất cả những chỉ tiêu khác đều đang dần đạt đến mức tiêu chuẩn.


Trong email của bác sĩ Triệu ngày hôm qua, bác sĩ Lý còn thêm vào một đoạn, yêu cầu Trì Trĩ Hàm lừa Tề Trình xuống giường đi lại một chút.
Ông ấy thật sự đã dùng từ “lừa”, bởi vì ông ấy cảm thấy Tề Trình có ý đồ dưỡng bệnh rất tiêu cực, suy nghĩ bi quan khiến anh muốn ngủ mãi không tỉnh.


Bốn chữ “ngủ mãi không tỉnh” còn được ông ấy tô màu đỏ, ý là bác sĩ Triệu không được cắt bỏ.


Trong email của Tề Bằng mấy ngày nay đã bắt đầu đính kèm thông tin các bệnh viện ở Mỹ, bọn họ đang chuẩn bị sẵn sàng, nếu như phương án lần này thành công thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu không thể thành công thì trước khi khuynh hướng tự sát của Tề Trình trở nên nghiêm trọng hơn, anh sẽ bị đưa tới Mỹ.


Bác sĩ Triệu luôn bảo Tề Bằng không cần lo lắng, phương án điều trị không có vấn đề, chỉ tiêu về khuynh hướng tự sát của Tề Trình không có chuyển biến rõ ràng, nhưng các chỉ tiêu khác đều đã chuyển biến tốt đẹp hơn, ít nhất mọi chuyện vẫn phát triển theo hướng tích cực.


Từng câu từng chữ đều thể hiện rằng rất không tán thành việc Tề Trình bị đưa tới Mỹ.
Toàn bộ quá trình, Trì Trĩ Hàm đều không phát biểu ý kiến gì, cô chỉ đúng giờ lên xem email, sau đó tiếp tục làm công việc chăm sóc lẫn đầu bếp của cô.


Cô phân biệt rất rõ ràng, trong phương án này, cô chỉ như một đạo cụ, bởi vì được Tề Trình ưu ái nên đạo cụ là cô có thêm một chút chức năng mà thôi.
Bởi vì từ đầu tới đuôi, bác sĩ Triệu đều không hề nói với cô về phương án điều trị.


Mỗi lần đối diện nói chuyện với cô, bác sĩ Triệu đều tỏ thái độ rất thành khẩn, luôn luôn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại về nhân phẩm của Tề Trình, quá khứ của Tề Trình, nguyên nhân mắc bệnh của Tề Trình, thế nhưng lại chưa từng nói rõ ràng cho cô biết, sau đó cô sẽ phải làm cái gì.


Hơn nữa từ đáy lòng cô luôn luôn tồn tại nghi ngờ rằng quá trình giao lưu trao đổi giữa cô và Tề Trình luôn luôn bị camera theo dõi, cho nên cái lần hành vi của Tề Trình khiến tim cô đập mạnh kia, chắc chắn bác sĩ Triệu có biết đến.
Chỉ là chẳng ai nói ra mà thôi.


Nguyên nhân sinh bệnh lúc trước của Tề Trình là bởi vì nghe thấy đối tượng thầm mến của mình nói với người khác về chuyện khiến anh bị tổn thương nhất, cho nên từ sau lần đó, Trì Trĩ Hàm luôn nghi ngờ rằng, cứ để mặc cho hai người trưởng thành như họ ở chung một phòng như thế này, đối với thái độ mà Tề Trình dành cho cô, có phải bác sĩ Triệu rất vui mừng khi thấy việc đang thành công hay không.


Mà phương án điều trị mà bác sĩ Triệu luôn nói là rất tốt có phải sẽ có kết cục giống như nguyên nhân gây bệnh của Tề Trình, để Tề Trình thích cô, sau đó lại để cô phản bội anh.
Thực cảnh đầy máu chó lại được tái hiện.


Trì Trĩ Hàm cúi đầu, bàn tay đang rửa rau dùng thêm chút lực, vò nát phiến lá non, cười khổ.
Đoán chừng bác sĩ Triệu còn chưa nghĩ đến việc nếu cô cũng thích Tề Trình thì phải làm sao.


Có thể ngay từ đầu đã không ngờ rằng một người bình thường sẽ thích một người mang bệnh như Tề Trình, cũng có thể là ở trong mắt bác sĩ thì không có sự khác biệt về giới tính, dù sao thì ngay từ khi bắt đầu, bác sĩ Triệu đã thẳng thắn nói với cô rằng đây chỉ là một đợt điều trị.


Cô đã biết rõ tình huống mà vẫn còn nhảy vào cái hố của người kia, thật là ngốc nghếch, thật là… ngu xuẩn.


Nét cười gượng gạo đã không che giấu được nữa, Trì Trĩ Hàm dứt khoát ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vẫn đang vẽ tranh trên giường, nhướng nhướng mày: “Tề Trình, xuống đây giúp một chút được không?”
Tề Trình ngẩng đầu, nhíu mày.


“Giúp tôi rửa rau?” Chỉ chỉ vào số rau thật ra đã được rửa xong.
Tề Trình nhìn nước còn dính trên lá rau, lắc lắc đầu.
“… Vậy giúp tôi lấy cái bát?” Đổi sang một yêu cầu khác, không nhìn chiếc bát đã được để bên cạnh.


Tề Trình vẫn duy trì dáng vẻ nhíu mày, không chịu nhúc nhích.
“… Vậy đứng dậy đi lại một lát có được không?” Động tác của Trì Trĩ Hàm cũng dừng lại, cắn môi nhìn anh.
Cũng chỉ có hôm nay, chỉ có giờ phút này, cô vô cùng, vô cùng muốn anh tới gần cô.


Cô thích giả ngu, nhưng có phải cô cũng thật sự rất ngốc hay không?


Đưa hai bức tranh như thể lò than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi, bút danh Trừng Ất, ký kết hợp đồng lần nữa, biết cô thường vấp ngã nên thừa dịp cô không ở nhà mà trải thảm, còn nữa, nơi cô thường ngồi bên cạnh giường luôn mở lò sưởi vô cùng ấm áp.


Những việc lặt vặt trong cuộc sống, mỗi một việc đều là vì cô.
Thậm chí là hiện tại, cô đưa ra yêu cầu như vậy, Tề Trình cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó yên lặng xuống giường, không tới gần quá, chỉ đứng ở bên cạnh quầy bar.
Vóc người anh rất cao, nhưng không mang lại cảm giác áp bách.


Vẫn mặc chiếc áo len cao cổ màu xám đậm, bên dưới vẫn là một chiếc quần đơn giản bằng vải bông, giữa nhiệt độ này mà mặc quần áo như vậy thì có vẻ hơi dày, nhưng tay chân Tề Trình vẫn rất lạnh.
Giống với nhiệt độ lúc đụng vào má cô khi đó.


Trì Trĩ Hàm lau sạch tay, đi ra cửa lấy dép lê bằng bông cho cả hai người, tiện thể giúp anh lấy một cái áo khoác.


“Chỉ cần đứng một lúc thôi, có được không?” Lúc đưa áo khoác cho Tề Trình, Trì Trĩ Hàm nhìn mặt anh, trong ánh mắt vẫn luôn mang theo ý cười thường ngày, giờ này trông có vẻ cảm xúc phức tạp.
“Được.”
Tề Trình lên tiếng.
Hai người bọn họ đều đã vượt qua ranh giới rồi.


Nhưng giờ phút này, việc duy nhất cô muốn làm cũng chỉ là yên lặng đứng trong bếp cùng anh như vậy, nhìn nước trong nồi chậm rãi sôi lên, chờ bong bóng nổ ra, sau đó thả mì vào.