Này, Cái Muôi Của Em

Chương 27

Hai bức tranh này khiến Trì Trĩ Hàm chịu một cú sốc ngoài ý muốn.
Trước tiên là Tề Ninh, gần như Tề Trình vừa dứt lời cô ấy đã gọi điện thoại cho Trì Trĩ Hàm, giọng điệu trước sau như một, dứt khoát mà xa cách: “Không được đưa tranh cho Lâm Kinh Vũ.”


Trì Trĩ Hàm ngớ ra một lúc, mở luôn loa ngoài: “Tôi thì sao cũng được, hai người tự nói chuyện với nhau đi.”
Cô vẫn còn đang băn khoăn không biết vì sao cái tên Trừng Ất này lại quen như vậy, cảm thấy bản thân mình vẫn không thích hợp xen vào mấy chuyện thế này.


Giọng của Tề Ninh ở bên kia nhẹ hơn một chút, mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Tề Trình, người ký hợp đồng với Trì tiểu thư là chị, chuyện trừ tiền là do cô ấy tự đề nghị, em không thể lấy chuyện này ra uy hϊế͙p͙ chị được.”


“Là tôi tự đề nghị.” Trì Trĩ Hàm bị điểm danh thì gật gật đầu, ăn nói thật thà.
Cô cảm thấy mình cần được dạy dỗ, mà đối với cô cách thức dạy dỗ có hiệu quả tốt nhất chính là trừ tiền, cho nên tháng này cô thật sự đã chủ động đề nghị bị trừ lương.


Tề Trình không nói chuyện, mím môi nhìn di động của Trì Trĩ Hàm.
Trì Trĩ Hàm rụt rụt tay, không hiểu sao lại thấy có chút chột dạ, nhất là ánh mắt Tề Trình nhìn cô khi cô rụt tay về.
Đây là đang tủi thân vì cô không đứng về phe anh sao.


Cô cũng phải biết là đã xảy ra cái gì thì mới biết đứng về bên nào chứ!


Hơn nữa bây giờ chồng của Tề Ninh là ông chủ lớn của cô, trước khi chuyện giấy nợ được giải quyết thì trong lòng cô vẫn còn một cái gai, cô đương nhiên sẽ theo bản năng mà lựa chọn người phát tiền lương cho cô thôi…


“Tề Trình, tranh của em không được tùy tiện đưa ra ngoài.” Trì Trĩ Hàm lần đầu tiên nghe được giọng Tề Ninh hạ thấp xuống như vậy: “Em đã ký bản quyền rồi, nếu tự tiện giúp người khác tuyên truyền như vậy thì sẽ bị kiện đấy.”


“Lúc ký bản quyền đã ghi chú rõ rằng nếu cần thiết thì có thể tuyên truyền cho sản nghiệp của nhà họ Tề.” Tề Trình đáp lại rất nhanh: “Anh rể đã thu mua công ty của Trì Trĩ Hàm, bây giờ công ty này thuộc sản nghiệp của nhà họ Tề.”

Giống như đang xem TV…


Cô chăm sóc cho anh lâu như vậy, đây là lúc nhìn thấy anh gần với thân phận nhị thiếu gia nhà họ Tề nhất.
Hơn nữa lúc anh gọi tên cô còn khiến cô hoảng hốt mất mấy giây… Dáng vẻ thật là đẹp muốn chết…


“Tề Trình…” Giọng nói của Tề Ninh có chút mệt mỏi, dường như không tìm được điểm nào để có thể thuyết phục được anh.


“Chuyện đó…” Bởi vì chuyện trong lúc sinh kia, thái độ của Trì Trĩ Hàm đối với Tề Ninh đã có chút thay đổi, nhỏ giọng nhắc nhở Tề Trình: “Cô ấy còn đang ở cữ.”

Sau đó lại bị nhị thiếu gia nhà họ Tề liếc xéo một cái.


“Chị đảm bảo sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa em và Trì tiểu thư nữa, em thu hồi lại tranh của em đi có được không?” Giọng nói của Tề Ninh quả thật khiến Trì Trĩ Hàm kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
Giọng điệu kiên nhẫn y hệt như đang dỗ dành một đứa bé vậy.


“Không được.” Tề Trình rõ ràng dứt khoát, Trì Trĩ Hàm lại rớt tròng mắt lần nữa.
Cô đã nói là người này cũng xấu tính mà, cái tính cách thiếu gia này quá mức điển hình, nhưng mà bọn họ cần gì phải vì hai bức tranh mà biến thành như vậy.


“Em có biết là chị đã hứa với ông nội rằng nếu chuyện em là Trừng Ất bị công khai thì em sẽ bị cưỡng chế đưa tới Mỹ không?” Tề Ninh đang hạ tối hậu thư.
“Có biết.” Tề Trình vẫn chỉ có hai chữ, chỉ khác là lúc này anh đang đưa mắt nhìn Trì Trĩ Hàm.


“Chị sẽ để em trực tiếp ký hợp đồng với Trì tiểu thư, chuyện của hai người, chị sẽ không nhúng tay vào nữa.” Tề Ninh cảm thấy mệt rồi: “Trì tiểu thư, mong cô nhớ rõ lời hứa của cô, chuyện Tề Trình là Trừng Ất tuyệt đối không được để cho bất kỳ ai khác biết, bao gồm cả người bạn thân không giấu diếm nhau chuyện gì của cô nữa.”


“… Được.” Trì Trĩ Hàm cực kỳ thức thời đồng ý, sau đó hỏi ra một câu mà cô vẫn luôn muốn hỏi: “Nhưng mà Trừng Ất là ai thế?”

Một hồi yên tĩnh.


Khóe miệng Tề Trình giật giật một lúc, phản ứng của Tề Ninh thì còn trực tiếp hơn, thở dài một tiếng rồi cúp điện thoại cái rụp.

Chỉ còn Trì Trĩ Hàm hai tay ôm tranh, cực kỳ vô tội đối diện với Tề Trình.


“Tự tôi đi tra Baidu.” Bị Tề Trình nhìn chằm chằm đến mức phát sợ, Trì Trĩ Hàm quyết định tự lực cánh sinh, bây giờ ngoài vấn đề Trừng Ất ra, cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi: “Anh vì chuyện Tề Ninh trừ tiền lương của tôi mà cãi nhau với cô ấy sao?”


“Tôi không cãi nổi.” Năm ngày ăn đồ ăn lỏng, sắc mặt của anh trông đã tốt hơn lúc chỉ truyền nước một chút, nhưng mà người vẫn đang rất gầy, lúc không nói lời nào thì khuôn mặt trông sẽ càng lạnh nhạt hơn.

Vậy có nghĩa là thật sự vì chuyện này mà làm ầm ĩ rồi.


“Vậy ký lại hợp đồng lần nữa là thế nào?” Nghĩ nghĩ xong, cô lại hỏi.
Bệnh nhân Tề Trình hình như đã làm không ít chuyện trong lúc cô ra ngoài mua đồ rồi.


“Hợp đồng làm đầu bếp của cô sẽ không thay đổi, chỉ là cần phải ký thêm một bản hợp đồng với bên phía tôi nữa.” Tề Trình bóp bóp cổ tay: “Chắc hẳn ngày mai, ngày kia là luật sư sẽ chuẩn bị xong, tôi vốn định chuẩn bị xong rồi mới nói với cô.”


“Chỉ là bớt đi mấy điều khoản hạn chế, sau đó bên A sẽ đổi thành tên của tôi.” Nhìn vẻ mặt Trì Trĩ Hàm vẫn đầy nghi hoặc, anh giải thích chi tiết hơn một chút, bất giác lại đi xoa bóp cổ tay trái.


“Tại sao lại thế?” Mặc dù câu hỏi này có chút đần độn, nhưng nói thật lòng là để Tề Trình làm ông chủ trực tiếp của cô đương nhiên tốt hơn là để cho Tề Ninh làm rất nhiều.
Nhưng mà, Tề Trình… quá dễ bị bắt nạt rồi…


Cô sẽ có cảm giác áy náy đối với ông chủ của mình…
“… Cho tiện.” Tề Trình im lặng một hồi lâu mới thốt ra hai chữ.

Môi Trì Trĩ Hàm run lên một chút, không hiểu tại sao hai chữ hết sức bình thường này lại khiến người ta nảy sinh chút liên tưởng không được tốt cho lắm.


Kể từ ngày đó, sau khi ngón tay Tề Trình phớt qua khuôn mặt cô, dạo này bất kể Tề Trình nói cái gì cũng rất dễ khiến cô liên tưởng linh tinh.


“Như vậy cô muốn làm cái gì cũng sẽ không bị hạn chế.” Tề Trình đưa tay trái kéo chăn che lên người, cúi xuống, lại đổi thành tay phải: “Bác sĩ Triệu cũng nói rằng bỏ bớt những hạn chế đó sẽ có ích cho phương án điều trị.”


“Tay anh làm sao thế hả?” Trì Trĩ Hàm lại hỏi sang một chuyện không liên quan, buổi sáng lúc đưa nước trái cây cho anh đã cảm thấy tay trái của anh có gì đó bất thường, sau đó vội vàng ra ngoài mua hoa quả và chia tay mấy y tá nên đã quên mất tiêu chuyện này.


Vừa rồi chỉ nói chuyện có một lúc mà anh đã xoa bóp tay bốn lần rồi.
Tề Trình không trả lời, vốn đang nửa ngồi nửa nằm lại dịch người vào trong chăn một chút, sau đó có lẽ là cảm thấy quá lộ liễu nên không còn dám động đậy nữa.


Mấy ngày nay, trạng thái tinh thần của Tề Trình hết sức bình thường, điểm duy nhất giống một người bệnh chính là mỗi lúc gặp phải áp lực thì chân tay sẽ bắt đầu luống cuống.
Vừa rồi khí thế của nhị thiếu gia nhà họ Tề đã mất sạch chỉ trong nháy mắt.


“Để tôi xem.” Trì Trĩ Hàm đặt tranh sang một bên, quỳ một gối xuống mép giường, di chuyển về phía trước một chút.
Yết hầu Tề Trình nhấp nhô lên xuống, cơ thể càng thêm căng cứng.
Sau hôm ấy, Trì Trĩ Hàm luôn duy trì khoảng cách với anh, không còn chủ động đến gần như lúc này nữa.


Cho nên cô đột ngột tiến đến khiến mọi thứ trước mắt anh thoáng chốc dần biến thành màu xám.
“… Trì Trĩ Hàm.” Tề Trình nhắm mắt lại, giọng nói có chút run rẩy: “Tôi sắp không nhìn thấy rồi…”
“… Gần quá rồi.” Sợ cô không hiểu, anh lại run rẩy bổ sung thêm một câu.


Mắt đang nhắm chặt, cảm giác được phần đệm bị lún xuống nhanh chóng đàn hồi trở lại, nghe thấy tiếng Trì Trĩ Hàm vội vàng lùi người lại vuốt quần áo, anh cắn chặt răng, ép xuống cảm giác mất mát trong lòng.


“Được rồi.” Giọng nói của Trì Trĩ Hàm truyền đến từ nơi cách đó không xa, sau đó nghi hoặc thì thào tự nói: “Lúc trước đến gần đâu có như thế…”
Tề Trình cắn răng mạnh hơn một chút, đáy lòng đầy chua xót.


Bây giờ, có lẽ chỉ có anh biết tại sao đột nhiên lại có phản ứng kịch liệt như vậy, ngày đó anh chủ động như vậy dường như không chỉ là vì ngoài ý muốn.


“Có phải là gần đây số lần tới gần ít quá rồi không?” Mắt anh còn chưa mở ra, tiếng Trì Trĩ Hàm thì thào lẩm bẩm vẫn chưa kết thúc: “Nếu không, chờ tinh thần anh tốt hơn một chút, chúng ta thử tiếp xúc gần nhiều hơn một chút xem sao?”


Bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn Trì Trĩ Hàm chắp tay ra sau lưng đứng cạnh giường, không dám dựa vào quá gần, đáy mắt lại rục rịch có ý muốn tới gần hơn.
“Tay của tôi chỉ bị trật khớp thôi, không phải do vấn đề tâm lý.” Vươn tay trái ra, thành công di dời lực chú ý của Trì Trĩ Hàm.


Bây giờ anh thật sự không thể tiếp nhận việc cô chủ động dựa vào quá gần, hiện giờ vẫn cảm thấy đầu óc đang choáng váng.
“Sao lại bị trật khớp được?” Nhìn vào cổ tay anh, cách một chiếc giường vẫn có thể nhìn thấy nơi đó hơi sưng đỏ lên: “Để tôi đi lấy ít đá lạnh.”


“Trật khớp thì phải nói sớm chứ, có phải từ lúc sáng anh đã không ổn rồi không?” Nói nhỏ, mở tủ lạnh ra, thò tay vào lấy đá lạnh, lại bởi vì quá lạnh nên quay đầu lại trừng anh: “Anh thỉnh thoảng cũng nên nghe lời bác sĩ Lý, tổn thương bên ngoài cũng cần phải coi trọng.”


Tề Trình không nói chuyện.
Nhìn Trì Trĩ Hàm rất quen tay lấy băng gạc từ trong ngăn kéo ra, bỏ đá vào một cái túi giữ tươi, quấn lại cẩn thận, quấn xong còn thử trên người mình trước rồi mới đi tới bên giường.


Cô đúng là một người kỳ quái, bình thường thì hấp ta hấp tấp, anh cũng thường xuyên bị sự hậu đậu của cô dọa cho đổ mồ hôi, nhưng mà những lúc cần tỉ mỉ thì cô lại thật sự cẩn thận tới mức chẳng giống cô chút nào.
Không dám tới quá gần, chỉ có thể vươn hai tay ra đưa tới cho anh.


Sau đó vẫn đang luẩn quẩn với vấn đề vừa rồi: “Rốt cuộc là vì sao mà lại bị trật khớp tay được?”
“Lúc ngủ quay người.” Mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, nói xong thì nhìn về phía camera bị giấu ở trong góc.


“… Anh nằm ngủ đâu có lộn xộn đâu.” Trì Trĩ Hàm còn đang lẩm bẩm, sau đó vội vàng kêu lên một tiếng: “Anh không được đắp đá lạnh như vậy, phải đắp lên chỗ đỏ nhất.”
Thò đầu ra nhìn rồi khịt mũi một cái, ra vẻ hết sức chê bai.


“Sao mà xử lý mấy chuyện này anh lại vụng về thế?” Rõ ràng là không để cho người ta tới gần, kết quả đến lúc tự chăm sóc bản thân thì lại lúng ta lúng túng.
Tề Trình nhíu mày.
“Tôi đi tới được không?” Trì Trĩ Hàm lại bắt đầu rục rịch không yên.


“Không được.” Người bị chê bai xem ra đang giở tính xấu, cúi đầu không chịu nhìn cô nữa.
Chỉ còn Trì Trĩ Hàm đứng gần đó, hai tay chắp sau lưng, có sức mà chẳng làm được gì, chỉ biết nói lảm nhảm không dứt.
***
Đêm hôm qua cô lại bị mộng du.


Không hề có dấu hiệu báo trước, chỉ đột nhiên đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp.
Sợ trong bếp có quá nhiều đồ sắc nhọn sẽ làm cô bị thương nên Tề Trình vội vàng rút kim truyền ra đi theo cô.
Lúc định đánh thức cô thì lại bị vẻ bi thương trên mặt cô làm cho sững người ra.


Đến lúc lấy lại tinh thần thì cô đã bắt chước động tác lúc nấu ăn, cầm thớt gỗ bắt đầu cắt thái, động tác vô cùng thuần thục nhưng vẻ mặt vẫn đầy đau thương.


Tay anh là vì muốn lấy cây dao thái thức ăn trong tay cô nhưng lại không dám đụng đến da cô, cho nên mới bị vặn cho trật khớp cổ tay.
Sau đó lại bởi vì cô nghiêng ngả lảo đảo đứng tại chỗ một lúc lâu, không biết tại sao anh lại nảy sinh ý định muốn bế cô quay về ghế sofa.


Kết quả đương nhiên là không bế lên nổi.
Cô không nặng, chỉ là anh đã nhịn ăn quá lâu, thân thể yếu ớt.
Sau đó tay càng bị xoay vặn nghiêm trọng hơn.
Đứng cùng cô một lúc lâu, đến lúc cô đã quay lại ghế sofa, nằm xuống ngủ rồi anh mới bấm chuông gọi y tá tới cắm lại kim truyền cho anh.


Trì Trĩ Hàm không biết được.
Nhưng mà camera chắc chắn biết…
Anh không biết sau khi bác sĩ Triệu nhìn được cảnh này thì sẽ nói cái gì, trong lòng vẫn có chút bất an.


Nửa đêm kiểm tra lại lịch trình của Trì Trĩ Hàm, phát hiện weibo của cô đến cuối tuần này là đến số đoàn viên đặc biệt rồi.
Có lẽ là vì áp lực nên cô mới lại bị mộng du.
Cho nên anh vẽ hai bức tranh, dùng tên Trừng Ất.
Cũng tốt, giúp bọn họ dời lực chú ý.


Anh cực kỳ chột dạ, thiếu tự tin đến mức tuyệt vọng.