Này, Cái Muôi Của Em

Chương 16

Trống ngực đập thình thình.
Tay lại theo bản năng duỗi ra ngoài, ấn xuống công tắc đèn ngay đầu giường, ngọn đèn ấm áp sáng lên một góc phòng, không quá chói nhưng cũng đủ để chiếu sáng.


Đầu óc vẫn đang loạn tứ tung, không hiểu sao lại để ý tới một tiếng kêu đau rất nhỏ của cô ở trong bóng tối ngoài kia.
Trì Trĩ Hàm đi đứng không thích nhìn đường, rất thường xuyên bị đụng vào góc bàn.


Trước khi bên ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa mật mã, anh lặng lẽ kéo chăn xuống, chừa ra một khe nhỏ, nhìn xuyên qua lớp ánh sáng mờ mờ, xác nhận lại là đèn đã sáng.


Đúng lúc này thì cửa bị mở ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào khiến anh híp híp mắt, nhìn thấy đôi chân đang đi một đôi dép lê lông xù.
Nhanh chóng kéo chăn xuống, bóng tối vẫn là thứ cho anh cảm giác an toàn, nhưng anh lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng.


Đầu óc lúc nãy đang kêu ù ù, bây giờ giống như bị ai đó đè xuống nút tắt âm.
Chỉ còn nghe được hết sức rõ ràng tiếng cô đóng cửa, kéo dép lê đi vào huyền quan, sau đó dừng lại.


“Ông mở đèn sao?” Giọng nói hơi cao lên, có vẻ vô cùng kinh ngạc và vui mừng, sau đó lại thấp giọng líu ríu: “Tốt quá!”
Ngón tay Tề Trình bất giác cong lại, hơi thở nhẹ nhàng, khép chặt mắt, lông mi xẹt qua mép chăn bông, ngưa ngứa.


Lại là một loạt tiếng kéo dép lê, cô đi đường rất bất cẩn, chân sau đạp lên chân trước, loẹt cà loẹt quẹt, chẳng thèm nhìn ngó.
Cho nên rất hay va chạm linh tinh.
Dường như cô đứng trong phòng khách một hồi, sau đó hít hít cái mũi rồi mới đi về phía quầy bar.


Tề Trình nhíu mày, bởi vì tính tình nhạy cảm lại cộng thêm việc nghiên cứu từng biểu cảm nhỏ của Trì Trĩ Hàm để phục vụ cho vẽ tranh, cho nên anh biết rõ mấy thói quen nhỏ nhặt của Trì Trĩ Hàm.
Những lúc ngượng ngùng, cô sẽ hít hít mũi.


Lúc nấu ăn ở bên phòng đối diện lơ đãng để cho nồi nước canh bị trào ra, cô sẽ hít hít mũi, lúc nghe điện thoại bị đối phương trêu chọc, cô cũng sẽ hít hít mũi.
Vừa rồi ở trong phòng khách, cô đã nhìn thấy cái gì?


Anh bất an giật giật, tiếng vải vóc cọ xát giữa căn phòng yên tĩnh nghe có vẻ hơi lớn, Tề Trình đỏ mặt, mồ hôi lạnh lại bắt đầu chảy ra ngoài.
“Tôi nhìn thấy màn hình camera rồi.” Trì Trĩ Hàm lại hít hít cái mũi: “Tận mắt nhìn thấy như vậy, cảm thấy… hơi lạ lạ.”


Tiếng thu dọn bát đũa nghe rất rõ ràng, sau khi nói xong câu kia thì Trì Trĩ Hàm không còn lên tiếng nữa, Tề Trình nằm trong chăn, mồ hôi lạnh càng lúc càng nhiều, tiếng hít thở trở nên nặng nề hơn, cơ thể lại vì mất nước mà cảm giác mọi thứ trước mắt dần trở thành màu trắng xóa.


Hình như cô đã đi ra ngoài, cửa bị đóng lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng mà anh lại không động đậy được, lại một lần nữa mất hết sức lực, nằm trên giường thở gấp như một con cá rời khỏi nước.


Trong camera có tiếng đồ đạc va vào nhau, nhưng anh đã chẳng còn sức lực mà đi nhìn nữa.


Vốn dĩ bên đối diện có lắp camera là vì bộ truyện tranh lần này, trước đây đều mời đầu bếp nam, Tề Ninh lại còn cố ý dặn dò rằng người bên này sợ ầm ĩ nên lúc làm việc bọn họ rất để ý, anh chưa bao giờ cảm thấy camera có cái gì không ổn.


Nhưng sự trao đổi giữa anh và Trì Trĩ Hàm đã hoàn toàn làm thay đổi điều này.


Từ lâu camera đã không chỉ ghi lại quá trình nấu nướng của cô, Trì Trĩ Hàm dành phần lớn thời gian hoạt động ở phòng khách, trong khoảng thời gian dùng camera để trao đổi kia, thậm chí Trì Trĩ Hàm còn cùng anh xem hết một bộ phim điện ảnh.


Anh đã quen với việc trao đổi như vậy, cho dù trong lòng biết là không ổn, nhưng hôm nay bởi vì trong nhà quá yên tĩnh nên theo bản năng đi mở nó lên.
Thảo nào Trì Trĩ Hàm lại ngượng ngùng.


Có khi nào trong lòng Trì Trĩ Hàm sẽ cảm thấy đang bị xâm phạm, cho rằng anh là một con quái vật, trốn trong một góc âm u không có ánh sáng, trừng mắt lên theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Cái hình ảnh đó khiến anh cảm thấy không cách nào chịu nổi.


Tề Trình vẫn đang thở gấp, đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, anh lại cắn môi ngồi dậy, bởi vì dùng quá sức mà thậm chí còn nếm được vị máu trong miệng.
Anh muốn đi tắt camera.


Không chịu nổi cảm giác như thể có một đàn kiến đang bò khắp người, hoặc là giống như một người trần truồng đi trên đường bị người ta chỉ trỏ.


Sau khi phát bệnh, các suy nghĩ tiêu cực xâm chiếm toàn bộ lý trí của anh, anh cảm giác hô hấp của mình trở nên nặng nề, màu đen trước mắt dần dần biến thành màu đỏ.


Cho nên anh không nghe được tiếng khóa mật mã lại vang lên lần nữa, sau khi cửa mở ra, ánh sáng đột ngột truyền tới khiến anh quay đầu lại theo bản năng, sau lưng, anh chỉ nhìn thấy một bóng người nho nhỏ.
***
Vào khoảnh khắc nhìn thấy màn hình camera kia, tâm tình của Trì Trĩ Hàm rất phức tạp.


Cho dù là ký hợp đồng tạm thời một tháng hay là gia hạn hợp đồng một năm, cô đều không có bất cứ dị nghị nào đối với việc có camera giám sát, cho dù trong lòng cô cũng biết rõ rằng chiếc camera này từ lâu đã không chỉ đơn giản là ghi lại quá trình nấu nướng của cô.


Dùng camera là cách duy nhất mà vị bên kia nhìn ra thế giới bên ngoài.


Một người sống giữa căn phòng trống trải như vậy, cuộn mình trên chiếc giường phía sau cầu thang, kéo kín tất cả rèm cửa để ánh sáng không thể lọt vào, xem ra là vừa tuyệt vọng vừa bất lực, nhưng lại vẫn nhịn không được mà mở màn hình camera ra.


Loại hành động này, nhìn giống như là đang xin giúp đỡ.
Một người không muốn bị kéo xuống vực thẳm tối tăm, làm ra một hành động khó hiểu để xin giúp đỡ.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng lúc nhìn thấy căn bếp quen thuộc trên màn hình camera, cô vẫn hơi đỏ mặt.


Camera thật… rõ nét.
Như vậy có đôi lúc sáng sớm cô mang theo đôi mắt sưng húp vọt vào nhà vệ sinh cũng bị người đó nhìn thấy rồi…


Nhịn không được đỏ mặt, mang theo thứ cảm xúc thẹn quá hóa giận, rầu rầu rĩ rĩ thu dọn bát đĩa xong, lúc đi về đến phòng mới nhớ ra, vừa rồi cô có mang theo một nắm kẹo nougat nhưng lại quên đưa cho ông ấy.



Vừa mới vào thu, trời về đêm rất lạnh, chỗ bọn họ đang sống đây lại trồng nhiều cây xanh nên nhiệt độ vô cùng thấp.


Do dự một chút, tìm một cái hộp, lấy thêm một chút đồ ăn vặt khác, nấu một hũ trà caramel táo, bỏ thêm một chút vỏ quế, tự tìm cho mình cái cớ là đưa trà chiều, kéo dép lê đi tới mở cửa lần nữa.



Ánh mắt còn chưa hoàn toàn thích ứng với bóng tối, nhưng lại nhìn thấy bóng lưng đứng thẳng của người đáng lẽ đang nằm trên giường.

Đầu tiên, quả thật là đàn ông, tóc tai hỗn độn.
Sau đó, dáng người có vẻ rất cao, cũng không gầy yếu như trong tưởng tượng của cô.


Cuối cùng… sao lại cảm thấy dáng người này không giống một người đàn ông trung niên…
Hai người đều vì bóng tối mà không nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, ngăn cách một cánh cửa, cứ đứng nhìn nhau như vậy.


Vị trên giường kia giống như con thú vừa bị giật mình hoảng sợ, sau một lúc ngây ra thì kéo chăn thật mạnh.
Sau đó, cứ như vậy mà từ tư thế đứng thẳng biến thành một đống kín mít trong chăn.

Trì Trĩ Hàm đã thích ứng với ánh sáng mờ nhạt trong phòng, nháy mắt mấy cái.


Cô cũng vô cùng kinh hoảng, trong nháy mắt đó, thậm chí cô còn nghĩ phải xoay người sang chỗ khác, trong đầu còn có cái suy nghĩ vớ vẩn là mình sẽ nhìn thấy cái sừng mọc trên đầu người kia.


Nhưng mà cái dáng vẻ co lại thành một đống trong chăn này lại khiến cho cô hết hoảng sợ lại chuyển sang xấu hổ, bởi vì dường như vị trên giường kia đã thật sự hóa đá rồi.


“Cái đó…” Hắng giọng một cái, Trì Trĩ Hàm cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ đúng lý hợp tình một chút: “Giữa trưa ông chỉ ăn cháo, tôi sợ ông sẽ đói nên làm thêm trà chiều.”
Cái đống hóa đá kia vẫn đang cứng ngắc.


Trì Trĩ Hàm do dự, quyết định thôi không nhắc người kia rằng vừa rồi động tác của ông ấy quá mạnh, vóc dáng lại cao, cho nên bây giờ chăn cũng không che được hết người ông ấy.


Cho nên lúc này đôi chân trắng nõn của người đó đang lộ ra bên ngoài chăn, mười ngón chân co rúm lại thành một cục, dường như mỗi ngón chân đều đang nói lên rằng vừa rồi ông ấy đã hốt hoảng muốn chết.
Chân này xem ra cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi…


Chăm sóc thật là tốt… Không hiểu sao mặt Trì Trĩ Hàm lại đỏ lên.


“Tôi xoay người, ông nằm xong thì gõ vào đầu giường cho tôi biết có được không?” Mím môi nghĩ ra một biện pháp vớ vẩn, sau khi nói ra miệng thì lại cảm thấy dường như phương án này rất thích hợp với cái tình huống vớ vẩn như bây giờ.


Cái đống hóa đá trong chăn kia do dự vài giây, sau đó gật gật đầu.
Chăn hơi nặng, lúc gật đầu bị trượt xuống một chút, người kia sợ tới mức lập tức không động đậy gì nữa.


“… Tôi xoay người rồi.” Trì Trĩ Hàm có chút không nỡ, vội vàng xoay người, sau đó đứng yên không nhúc nhích.
Cả người Tề Trình đều mông lung.


Trong cái khoảnh khắc Trì Trĩ Hàm mở cửa kia, anh đang ở giai đoạn chuẩn bị phát bệnh, nghe không được âm thanh bên ngoài, bắt đầu từ đốt xương sống cuối cùng đi lên, toàn bộ cơ thể dần chậm rãi mất đi tri giác.


Sau đó anh bị ánh mặt trời đâm vào mắt, ánh nắng lấp lánh mang theo hơi ấm, khiến đôi mắt anh đẫm nước.
Sau đó nữa, tất cả mọi hành vi đều chỉ là động tác theo bản năng của cơ thể.
Cực kỳ ngu ngốc.
Ngu ngốc như một con quái vật bò sát có bốn cái chân vậy.


Nhưng mà làm thì cũng đã làm, anh nằm cứng ngắc trong chăn, bị động chờ phản ứng của Trì Trĩ Hàm.
Chắc là sẽ chê cười anh…
Vừa rồi, chắc hẳn cô đã nhìn thấy anh rồi…
Dáng vẻ y như quỷ…


Cắn môi dưới, lớp hơi nước trước mắt lại dày đặc hơn, khóe mắt bắt đầu hơi đỏ lên, bởi vì nắm lấy chăn quá chặt mà khớp ngón tay bắt đầu có cảm giác đau.


Thật ra vẻ bề ngoài của anh rất tốt, trước khi mắc bệnh anh rất giỏi thể thao, thành tích rất khá, mỗi lần đánh bóng rổ đều sẽ có rất nhiều bạn nữ vây quanh cổ vũ cho anh.
Lúc đó anh thật sự không giống thế này, không phải là cái bộ dạng ngay cả mặt cũng không dám ló ra ngoài.


Trì Trĩ Hàm nhẹ giọng nói ra phương án kia đã khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơi nước vây quanh khóe mắt kết tụ lại thành giọt, rơi xuống quần áo anh.
Cô không hề cười nhạo anh, vẫn cực kỳ chu đáo, những hành động mà cô làm từ trước tới giờ đều rất thân thiết, không khiến anh phải xấu hổ.


Nhưng mà tâm tình của anh cũng không vì vậy mà trở nên tốt hơn.
Trong nháy mắt đó, trong đầu anh nhớ tới chính mình trước kia.
Nếu cái lúc cửa mở ra, ở bên trong là anh của quá khứ, vậy thì có lẽ anh sẽ giơ cao tay lên, hướng về phía Trì Trĩ Hàm, lộ ra hàm răng trắng sáng.


Chỉ là chào hỏi một chút thôi.
Trì Trĩ Hàm đáng lẽ nên nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt.
Cô đã chăm sóc anh nhiều ngày như vậy, líu ríu cả ngày, lấp đầy không gian đầy rẫy những lo lắng vớ vẩn của anh.


Nước mắt rơi xuống quần áo anh, một giọt rồi lại hai giọt, Tề Trình hít hít cái mũi.
Chậm rãi nằm xong.
Sau đó gian nan vươn tay ra, gõ lên tấm ván gỗ đầu giường một cái.


Anh không còn là anh của trước kia nữa, anh của bây giờ chỉ có thể đáp lại cô bằng một tiếng gõ nặng nề như vậy, thậm chí anh còn chẳng dám mở miệng lên tiếng.
Vẫn như trước đây, chán ghét chính bản thân mình, chỉ là bây giờ, có thêm một chút không cam lòng.