Này, Cái Muôi Của Em

Chương 11

Sau khi đã quen với việc trao đổi thông qua camera, Trì Trĩ Hàm trở nên vô cùng ầm ĩ, hễ gặp cái gì cũng muốn chạy tới trước camera mà hỏi.
Ví dụ như thích ăn ngọt hay là ăn mặn, thích muối hay là nước tương, có thích ăn gừng không, vân vân, lúc nấu cơm chẳng hề dừng miệng.


Tề Trình cực kỳ kiên nhẫn, có hỏi thì chắc chắn sẽ có đáp, thậm chí còn vì tập trung trả lời mấy câu hỏi của cô mà buông cây bút trong tay xuống.


Anh có chút dở khóc dở cười, rõ ràng tìm đầu bếp riêng tới là để cung cấp tư liệu sống cho bộ truyện tranh của anh, kết quả lại bị cô cuốn vào tình huống không cách nào phân thân nổi.


Chắc là cô rất cô đơn, cho dù cô có phải là phương án điều trị mà nhà họ Tề sắp xếp hay không, bị nhốt ở đây hai mươi mấy ngày chính là sự thật, một người hay nói như thế, đứng nói chuyện một mình mà không có ai đáp lại suốt thời gian dài chắc chắn sẽ bực tức.


Hơn nữa cứ nhìn cái dáng vẻ mặt mày vui tươi đầy ý cười của cô như vậy cũng thật sự dễ bị lây theo, có đôi lúc bị cô quấn lấy, chỉ có thể dùng camera gật đầu lắc đầu để trả lời một mớ câu hỏi linh tinh, qua màn hình thủy tinh có thể nhìn thấy được vẻ mặt anh được phản chiếu lại.


Hết sức thoải mái, có chút bất đắc dĩ, khóe miệng… khẽ nhếch lên.


Hơn nữa, cô còn rất thích nói ‘chúng ta’, cứ như câu cửa miệng vậy, tối nay chúng ta ăn cái gì, chúng ta làm lẩu rồi ăn cùng lúc qua camera có được không, chúng ta cứ nói chuyện như vậy giá đỡ camera có thể bị gãy mất không, vân vân…


Nghe nhiều rồi lại thành ra không còn nhạy cảm như lúc đầu nữa, giống như hai chữ ‘chúng ta’ là chuyện hết sức hiển nhiên.
Một căn nhà ba tầng chỉ có hai người ở, thật sự đúng là ‘chúng ta’ rồi…


Nhưng mà dù thế nào rồi cũng sẽ phải rời đi, hôm nay đã là ngày thứ 24 rồi, thời hạn hợp đồng của Trì Trĩ Hàm cũng chỉ còn sáu ngày nữa mà thôi.


Buổi sáng Tề Ninh vẫn như thường lệ gọi điện thoại cho anh, lúc nói chuyện có nhắc tới việc gia hạn hợp đồng, anh đã từ chối, dù sao thì cũng không thể để cho một người bình thường bị nhốt ở đây cả đời, mỗi ngày đều sống với cái camera gật gật lắc lắc.


Đương nhiên Tề Ninh muốn khuyên nhủ, đối với Tề Trình thì Trì Trĩ Hàm đã không chỉ đơn giản là một đầu bếp riêng nữa, người có thể giúp cho tâm trạng của Tề Trình trở nên tốt hơn, tất nhiên người nhà họ Tề sẽ nghĩ cách để cột lại bên người anh.


“Nếu em đã có thể tiếp nhận người có diện mạo điển hình như vậy, chi bằng tìm một người hiểu về tâm lý đến để điều trị thì còn thích hợp hơn.” Tề Trình nhớ rõ mình đã khuyên như vậy: “Trì tiểu thư chỉ là đầu bếp, cứ kéo dài như vậy sẽ là quấy rối cô ấy.”


Nhất là sau khi biết Chu Cảnh Thước đã thu mua công ty của Trì Trĩ Hàm, anh lại càng kiên định với ý nghĩ sẽ buông tha cho Trì Trĩ Hàm.
Chính mình còn sống đã đủ nghiệp chướng rồi, không cần phải làm liên lụy tới người không liên quan.


Tề Ninh vốn dĩ không mấy tín nhiệm Trì Trĩ Hàm nên đã bị thuyết phục, mà trong lòng anh lại bắt đầu hoài nghi, thật sự chỉ cần tìm một người có vẻ bề ngoài ngọt ngào, cứ ríu ra ríu rít bên cạnh anh là có thể giúp anh khỏi bệnh sao?


Có lẽ trạng thái tinh thần sẽ khá hơn một chút, nhưng chữa khỏi hẳn thì thật sự chỉ là nguyện vọng của người trong nhà mà thôi.
Tề Trình nhìn chằm chằm vào màn hình camera đến mức thất thần, lúc tiếng chuông điện thoại của Trì Trĩ Hàm vang lên ầm ĩ, cô giơ tay lên về phía camera ra hiệu chớ có lên tiếng.


Đây là một quy định nhỏ do Trì Trĩ Hàm đặt ra cho bọn họ, lúc cô nghe điện thoại thì tốt nhất anh nên tắt chức năng thu âm, lúc nói ra đề nghị này cô tỏ thái độ xin xỏ, xoa xoa tay trước camera, nháy nháy mắt ra vẻ tội nghiệp đáng thương.


Thật ra cho dù cô không xin xỏ thì anh cũng sẽ đồng ý, camera được lắp đặt chỉ để lấy tư liệu sống cho truyện tranh mà thôi, vẫn được mở cả ngày là do nhà họ Tề suy xét đến vấn đề an toàn, lỡ như đầu bếp phát hiện ra người sống ở phía đối diện là nhị thiếu gia của nhà họ Tề, hơn nữa còn là một kẻ điên không dám bước ra ánh sáng thì lời đồn lọt ra ngoài chắc chắn sẽ rất khó nghe.


Đứng dậy từ ghế dựa, vươn tay ra định tắt nút thu âm thì lại bị giọng nói đột nhiên cao vút lên của Trì Trĩ Hàm ở bên kia camera làm cho hoảng sợ, động tác dừng lại.
Giọng nói của cô hơi the thé, hoàn toàn khác với tiếng cười hi hi ha ha lúc nói chuyện với anh.


Mồ hôi lạnh chảy ra không dấu hiệu báo trước, Tề Trình hé miệng, nhìn chằm chằm vào ngón tay đột nhiên run lên của mình.
Xem ra căn bản là anh không hề chuyển biến tốt đẹp hơn, sở dĩ thời gian trước tinh thần khá hơn chỉ là do đã quen với khuôn mặt tươi cười của Trì Trĩ Hàm mà thôi.


“Cháu có thể đi đâu chứ? Thích Tình không phải là người địa phương, chính cô ấy cũng phải thuê chung phòng với người ta, sao cháu có thể đến ở cùng cô ấy được?” Trì Trĩ Hàm đưa lưng về phía camera, hai tay hết nắm chặt rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại, cố gắng nuốt nước mắt trở về.


Người gọi tới là cô Trì Hướng Nhụy, cô vừa nghe máy thì bà đã bảo cô đừng có về nhà, tìm chỗ nào khác mà trốn một thời gian.


Trì Trĩ Hàm giận đến run lên: “Ông ta làm ăn thua lỗ thì liên quan gì tới cháu? Năm đó đã đoạt mất việc làm ăn của ba cháu, ngay cả gặp mặt ba cháu lần cuối cũng không đến, tại sao bây giờ làm ăn thua lỗ lại đến đòi bán nhà của cháu? Căn nhà đó đứng tên cháu đấy!”


Đúng là không cách nào tưởng tượng nổi, đoạt mất việc làm ăn nhà cô thì thôi đi, lúc đó cô còn nhỏ tuổi, chẳng hiểu gì về chuyện làm ăn cả, cũng không thể tiếp nhận được, số nợ trên tay cô hiện giờ có một phần là do ba cô và ông ta cùng vay, mấy năm nay đã giả vờ mất tích rồi, bây giờ lại đột nhiên tìm đến đòi bán nhà của cô sao, lấy đâu ra cái đạo lý đó chứ?


“Lương tâm của ông ta đã bị chó tha từ lâu rồi, bây giờ làm ăn thua lỗ ngồi trên một đống nợ cũng là ông trời có mắt.” Giọng của Trì Hướng Nhụy trong điện thoại cũng có vẻ như bị chọc tức không ít: “Năm đó ba cháu mua căn nhà kia có dùng đến một chút tiền trong công ty, đã viết giấy nợ đàng hoàng. Số tiền này đã trả xong, nhưng mà năm đó ba cháu đột nhiên bệnh nặng, chuyện giấy nợ chỉ có một mình ông ấy biết, cô cũng không biết người ba hồ đồ kia của cháu trả tiền xong đã đòi lại giấy nợ chưa.”


Trì Trĩ Hàm hít vào rồi lại thở ra, ngồi xổm xuống tiến lên hai bước, giấu mình vào một góc mà camera nhìn không tới.


Trong bếp mở camera, Tề Ninh vẫn luôn dặn dò rằng không được thể hiện chút cảm xúc tiêu cực nào, mặc dù đã tắt chức năng thu âm, nhưng mà để bị phát hiện thông qua ngôn ngữ cơ thể thì cũng không ổn.
“Vậy cháu phải làm sao bây giờ?” Lúc hỏi, trong giọng của cô đã mang theo tiếng nức nở.


“Cô bảo ông ta phải tiến hành theo quy định của pháp luật, bây giờ ông ta đang rất sốt ruột chuyện tiền bạc, lại rơi vào cảnh bốn bề khó xoay xở, cho dù có làm theo luật thì chúng ta cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi.” Trì Hướng Nhụy hạ thấp giọng một chút: “Chỉ là người này lúc không có chuyện gì đã chẳng giống người, bây giờ xảy ra chuyện không biết sẽ có thể gây ra được những chuyện gì, một đứa con gái như cháu ở đó một mình sẽ rất nguy hiểm, nhất định phải chuyển đi.”


“Hay là cháu tới nhà cô ở?” Thấy bên phía Trì Trĩ Hàm chỉ có tiếng hít thở mà không có tiếng trả lời, Trì Hướng Nhụy đau lòng, nhíu nhíu mày: “Mặc dù dượng cháu không muốn gặp cháu, nhưng mà ở trước mặt cô sẽ không dám nói gì đâu.”


“Thôi ạ!” Trì Trĩ Hàm từ chối, bởi vì chuyện cô của cô vay tiền để giúp ba cô chữa bệnh nên dượng và cô của cô đã cãi nhau mấy lần, nhà bọn họ cũng không rộng, một nhà ba người chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, thêm một cô gái như cô vào sống chắc chắn sẽ rất bất tiện: “Cháu làm xong việc lần này vẫn còn thừa chút tiền, có lẽ có thể thuê một phòng để ở tạm một thời gian.”


“Chính là mười vạn kia sao?” Trì Hướng Nhụy chần chừ một lúc: “Không phải cháu vẫn không dám đụng đến số tiền kia sao?”
Việc mà nhà họ Tề yêu cầu cô làm vẫn không rõ ràng, cô mà dùng đến số tiền kia thì sẽ chột dạ, cho nên cô mới không dám đụng đến.


Nhưng mà bây giờ không thể đi so đo mấy thứ này nữa.
“Giải quyết chuyện trước mắt trước đã, nếu thật sự không được thì cháu sẽ trả lại cho nhà họ Tề theo tháng.” Trì Trĩ Hàm cười khổ: “Cháu nợ nhiều cũng quen rồi.”


“Cái số của cháu thật là.” Trì Hướng Nhụy cũng đỏ hoe mắt: “Thật ra tốt nhất là nói chuyện với ông chủ của cháu xem có thể gia hạn hợp đồng hay không. Cái chỗ cháu ở bây giờ cho dù có bản lĩnh thế nào thì cũng không thể tìm tới được.”


“Bọn họ mời đầu bếp đều chỉ mời một tháng, chuyện gia hạn hợp đồng hẳn là không có khả năng đâu.” Cúi đầu, nhìn đôi dép lê đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà, thu hai cái dép lê về: “Hơn nữa ông chủ ở đây rất tốt, nếu đặt ra yêu cầu thì cháu thật sự hơi…”


Ngày nào cô cũng có cảm giác mình đang bắt nạt người thật thà.
Càng ngày yêu cầu cô đưa ra càng nhiều, mấy hôm trước dì cả tới, vào ngày đau nhất thậm chí cô còn đưa ra yêu cầu có thể không làm bữa khuya hay không.


Kết quả camera lập tức gật gật đầu, dường như không hề do dự lấy một giây.


Nếu không phải trước đó Tề Ninh đã biến mọi chuyện trở thành quá quỷ dị thì cô còn cảm thấy đây có lẽ là công việc tốt nhất trên thế giới, môi trường làm việc hàng đầu, thu nhập hàng đầu, nội dung công việc không hề phức tạp, ngoại trừ việc không được ra ngoài thì thật sự là chẳng tìm ra được công việc nào tốt thế này.


“Hay là tìm Lâm Kinh Vũ?” Trì Hướng Nhụy lại nảy ra ý kiến khác.


“Gần đây chắc là Lâm Kinh Vũ không muốn gặp cháu đâu.” Trì Trĩ Hàm cười khổ, cô vừa lắm lời thì công ty đã đổi chủ, chuyện này gây ra đả kích khá lớn đối với Lâm Kinh Vũ, gần đây cũng ít gọi điện thoại hơn: “Không sao đâu, kiểu gì cũng có chỗ ở thôi ạ.”


Giọng nói đã nhẹ nhàng hơn, nhưng mà mày càng lúc càng nhíu chặt.
Sang tháng sau sẽ phải quay video mỹ thực mùa đông, nếu không thể trở về phòng bếp nhà mình thì cô tìm đâu ra một gian bếp khác để ghi hình đây.


Tại sao lần nào cũng thế, cứ đến lúc cuộc sống của cô cứ tốt hơn một chút thì kiểu gì sau đó cũng gặp phải khó khăn còn nặng nề hơn.
Vươn tay ra lấy một tờ giấy ăn trên bàn đá, ngồi xổm trong góc lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó lại bày ra vẻ mặt tươi cười.


“Mình thần kinh mất rồi…” Trì Trĩ Hàm cúp điện thoại xong thì lầm bà lầm bầm: “Ngay cả lúc chảy nước mắt mà cũng cười được…”
***


Tề Trình vẫn không tắt chức năng thu âm, lúc đầu là vì bị dọa sợ, tay chân cứng ngắc không có lực, sau đó dần ổn định lại thì lại không muốn tắt nữa.
Trì Trĩ Hàm như vậy dường như còn chân thật hơn, giống như một người đang ở cao tận mây xanh bị kéo xuống chốn trần gian.


Lúc đưa cơm tối, Trì Trĩ Hàm ở chốn trần gian nhận được một tờ giấy chẳng liên quan gì đến thực đơn.
Lần này là giấy ghi chú, loại giấy màu vàng rất phổ biến, bên trên viết ngay ngắn chỉnh tề một câu: Trì tiểu thư, xin hỏi cô có đồng ý gia hạn hợp đồng không?


Tận tới lúc vào phòng Trì Trĩ Hàm mới mở tờ giấy kia ra, sau đó đứng ngây ra một lúc lâu.
Lúc cô ngẩng đầu lên, Tề Trình nhìn thấy trên khóe mắt cô có vết nước.


“Là ông chủ mà ông dễ bị bắt nạt quá.” Trì Trĩ Hàm cười, giọng nói hơi run run: “Sao ông lại có thể tôi đòi gì thì cho tôi cái đó chứ?”