Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 26: Mua bán

Sáng sớm, trong nhà đã cho người mời người mổ lợn đến. Đinh Vinh cùng Chu Xuân Lai trợ giúp bắt lợn. Chung Linh cùng mẹ chồng nấu nước. Tiếng lợn kêu thảm thiết vang cả thôn. Chu Bảo Cầm ôm Hoa Hoa ở trong nhà, đứa nhỏ này sợ hãi. Ở nông thôn, bình thường lợn nuôi cả năm mới lớn chút bởi vì chỉ có dùng lương thực để nuôi, cho nên lợn nuôi cả năm, đến Tết mới đủ cân mà giết. Chu gia hiện giờ giết heo làm cho người trong thôn còn tưởng Chu gia có việc gì vui. Nhiều người đến xem xem có chuyện gì, còn có một nguyên nhân nữa là giết heo cũng là một việc vui. Cái gọi là việc vui chính là người thân, bạn bè có thể đến ăn một bữa ngon. Có khi giết một con lợn mà để chiêu đãi mọi người mà mất cả nửa con lợn, bởi vì dân quê đều là người hiếu khách, đều đem đồ ngon nhất cho khách. Nếu đến mà không có gì thì sẽ bị người chê cười, giết lợn ăn mừng thì sẽ có thịt thủ, tiết lợn, lòng lợn, còn có chân giò, tất cả đồ ngon này đều phải mang ra.

Thật vất vả mới bắt được một đầu lợn lớn nhất, vài người đem nó trói lại thật tốt, đặt nó hẳn hoi lên trên bàn để cắt tiết, sau đó dùng chậu lớn để đựng tiết rồi còn phải hãm tiết. Sau khi tiết chảy xong thì nâng lợn đến bên bếp, trong nồi là nước sôi dùng để cạo lông. Nói thật, Chung Linh không thích nhìn trận này, tiếng lợn kêu thật thảm thiết, ầm ỹ. Còn cả mùi sau khi mổ bụng lợn nữa, thật sự là khó chịu.

“Tiểu Linh, số tiết đó làm sao giờ? Chính nhà mình lưu trữ hay là đem cho?” Phùng Trân thấy số tiết này không thể đem bán, thật sự tiếc.

“Vậy làm dồi lợn, dù sao thì lòng già trừ bỏ quán ăn, căng tin thì không ai mua, nếu làm dồi lợn thì có thể bán.” Mẹ chồng cô nghe thấy cũng đúng, người Đông Bắc đều thích ăn dồi lợn, mùa đông càng thích dồi lợn với dưa chua. Hiện tại không có dưa chua thì dồi lợn với tương tỏi cũng rất ngon. Chính là lúc làm ruột già rất là khó chịu, mùi cực kinh.

“A! Còn mỡ lợn thì sao?” Chu Bảo Cầm nhìn số thịt mỡ mà suy nghĩ rất lâu. Nếu là một năm một đầu thì không sao, về sau ngày nào cũng giết thì số thịt mỡ phải làm sao?

“Em nghĩ vẫn nên bán với giá rẻ một chút!”

“Bán ư? Mẹ nghĩ vẫn nên để nhà mình rán làm mỡ để dùng thì hơn.” Bà Chu có chút tiếc.

“Mẹ à, thứ này về sau còn có nhiều mà, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Với lại, ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, ăn nhiều mỡ lợn không tốt đâu.”

Chung Linh là người có học, nghe con nói như vậy bà Chu cũng tin tưởng là vì tốt cho bà, xem ra về sau nên ăn ít mỡ lợn mới tốt.”

“Nhưng mà, mẹ cũng nên để lại chút đồ ngon để mà ăn, còn có xương ống cũng lưu lại để hầm canh, canh xương ống rất tốt cho cơ thể, mẹ cùng ba đều cần.”

Mượn xe ngựa của hàng xóm, Đinh Vinh cùng ba chồng cô đi thị trấn, phỏng chừng qua trưa mới về. Chung Linh còn bảo anh rể mua cho cô mấy tờ báo, cô muốn biết tin tức ở chiến trường, còn radio chưa chắc cô đã có thời gian nghe.

Chung Linh đem luôn xương ống hầm trên bếp nhỏ, để lửa nhỏ. Ở nông thôn giết lợn là không giữ lại xương ống, chỉ cạo sạch thịt rồi vứt đi, chẳng giống ở trong thành phố có người còn dùng tiền để mua. Chung Linh cố ý bảo người ta để lại ít thịt dính trên xương, như vậy cả nhà đều cảm thấy ăn ngon. Cô cũng chọn một khối thịt ba chỉ để nấu ăn vì cả nhà đều thích thịt béo, còn phải lưu lại một ít để cho hàng xóm nữa, có thể không mở tiệc đãi thì không thể không đưa cho hàng xóm chút ít, để tránh người ta bàn ra tán vào. Chị Cầm đã đưa đi rồi.

Hoa Hoa lúc giết lợn thì trốn tiệt trong phòng nhưng khi ngửi thấy mùi thịt thì vui sướng đến tung tăng. Hiện giờ con bé đã rắn chắc hơn, càng ngày càng đáng yêu và nhanh nhẹn. Chung Linh tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, vừa trông bếp lửa vừa kể chuyện cho Hoa Hoa nghe.

“Mệt mỏi thì nghỉ một lát, để mẹ trông Hoa Hoa cho.” Bà Chu thu dọn xong thì nhìn thấy con dâu đang ôm cháu gái, bèn nói.

“Không có việc gì, mẹ cũng bận rộn từ sáng sớm đến giờ, mẹ vào buồng trong nghỉ ngơi đi ạ.”

Mẹ chồng còn chưa nói mệt thì sao cô dám than, cô biết mẹ chồng bảo cô đi nghỉ chỉ là ý tứ biết cô vất vả.

“Mẹ, con đưa đồ sang, thím Trần bảo con gửi lời cám ơn mẹ đấy.” Chu Bảo Cầm đưa thịt cho hàng xóm đã về, đây là truyền thống, có món ngon đều đưa cho hàng xóm một ít. Khi hàng xóm có đồ thì cũng đưa sang, ngay cả bánh trẻo ngày Tết cũng đưa, nếu trong nhà có khách có khi cũng nhờ hàng xóm tiếp khách.

“Được rồi, mẹ đã biết, con lại đưa cho chú Tiền đi, nhà mình luôn có việc nhờ chú ấy.” Bà Chu cắt năm, sáu cân thịt đưa cho con gái.


“Vâng, con đi ngay.” Bà Chu mang theo cháu ngoài vào nhà, lưu lại Chung Linh và Bảo Cầm.

“Tiểu Linh, có chuyện này muốn nói cho em biết.” Thấy chị chồng bộ dáng thần bí như vậy, chắc hẳn là có chuyện gì bát quái.

“Có việc gì vậy?” Chung Linh cười nhìn chị.

“Em biết Thường Hồng Mai chứ?”

“Biết, em và cô ấy cùng một thôn. Sao vậy?” Chung Linh rất là ngạc nhiên.

“Cô ta ấy à, cùng với con của chú Tiền ở buồng trong hôn môi, bị chồng bắt được, bị đánh một trận tơi bời, cả thôn đều biết.”

“Ai? Con chú Tiền? Người nào vậy?” Chung Linh không rõ, nhà chú Tiền cô cũng quen thuộc, người nào vậy.

“Chính là con nhỏ, năm nay mười tám, cũng không biết làm sao cô ta lại quyến rũ nó, nghe nói cô ta bị chồng đánh một trận gần chết.”

“Thật ư?” Mười tám? Chẳng phải là nhỏ hơn Thường Hồng Mai ư? Bình thường thì cũng chẳng chênh lệch quá lớn, chẳng qua cô ấy đã là phụ nữ có chồng, có thể cùng tiểu tử mới lớn như vậy có tình yêu chân chính sao?

“Nhà Lâm Mỹ đính hôn cho cô ta rồi. Nghe nói mấy ngày nữa là đám cưới.” Đây thực sự là tin tức tốt.

“Em cùng với Lâm Mỹ cùng trường, sao cô ấy đính hôn mà em không biết?” Chung Linh cũng thấy lạ, không phải là quá gấp gáp ư?

“Trong nhà quyết định thì cô ta nói gì được. Nhắc tới cô ta thực sự là tức chết, lúc về nhà cô ta còn nói em chạy theo trai, làm cho người trong thôn lại hỏi chị, chị bảo em đi thăm thằng Cương, mọi người mới hiểu được.”

Nghe vậy, Chung Linh cả kinh. Tuy rằng anh tin cô, cô cũng chẳng làm gì sai nhưng bị truyền ra như vậy là không tốt. Chị Cầm nói lời này là để đề tỉnh chính mình, đúng không?

“Chị, chị yên tâm, lâu ngày mới thấy được lòng người, là dạng người gì thì sớm muộn cũng rõ ràng, chồng em không có nhà, khó tránh khỏi có người tính kế.”

Chung Linh cũng không giải thích cái gì, càng nói càng khiến cho người khác hoài nghi. Ba mẹ chồng hiển nhiên không biết chuyện này, nếu không lại là một trận phong ba.

“Lâm Mỹ gả cho ai?” Cô quan tâm vấn đề này, nếu ở cùng thôn thì không có khả năng vì cô ta cùng Chu gia rất khó nhìn, trong thôn ai cũng biết.

“Thôn khác, cách chúng ta khá xa nhưng vẫn cùng xã.” Chung Linh nghĩ cô ta đi rồi, đúng là chuyện tốt.


“Em yên tâm rồi chứ?”

Chung Linh biết Lâm Mỹ lấy chồng là tin tức tốt nhưng lời đồn mà cô ta dựng lên bị truyền ra thật không tốt cho cô, chính cô phải cẩn thận.

Canh xương hầm đã xong. Đợi cho giữa trưa, ba chồng và anh rể về vừa vặn có thể ăn. Còn chưa vào đến nhà, mẹ chồng cô đã giữ tay anh rể hỏi thế nào?

“Lời, lời không ít tiền đâu. Một cân thịt có thể so mình bán lợn hơi lời hơn hẳn một đồng, lòng lợn cùng thịt mỡ nữa, tổng cộng lời 320 đồng.”

Phùng Trân cùng Chu Bảo Cầm nghe xong vui mừng quá đỗi, thật sự là lời không ít! Người một nhà cần phải chúc mừng một phen.

Canh xương hầm cùng thịt ba chỉ kho tàu vừa đưa lên bàn là mọi người náo nhiệt ăn. Lúc Chung Linh hầm xương, giữa chừng cô bắc ra để canh lạnh rồi vớt bớt mỡ ra, cho nên lúc ăn không hề cảm thấy ngấy, sau đó còn bỏ thêm khoai tây vào, quả thật là rất ngon. Một nhà lôi xương ra gặm thịt, Chung Linh còn đập vỡ xương ống, móc tủy ở trong cho Hoa Hoa ăn, con bé này ăn đến nỗi miệng đầy mỡ.

Lần này Chu Xuân Lai tự mình tham dự, như vậy ông có thể hưởng thụ thành quả ngon ngọt của lao động, càng vui vẻ hơn nữa. Khi Chung Linh chủ trương thu mua gà, ông cùng con rể tự mình đi thu mua, mười đồng một con là giá cả phải chăng. Bố chồng Chung Linh làm một cái lồng gà to nhưng chưa đến một ngày lồng đã chặt, chỉ có thể làm thêm một cái. Ở nông thôn nhà nào cũng nuôi gà, chủ yếu là để đẻ trứng hoặc chính nhà mình giết ăn, hiện tại có thể bán lấy ít tiền thì ai nấy đều vui bán. Đợi cho đến năm ngày sau, bốn cái lồng gà to đều đầy, thu mua hơn hai trăm con gà. Anh rể Đinh Vinh đã liên hệ xe tốt lắm, người một nhà sáng đều dậy sớm chuẩn bị đồ chất lên xe. Chuẩn bị tốt tấm ván bắc lên xe, sau đó bắt lợn, tổng cộng là tám đầu, trên xe để một cái giá, treo bốn lồng gà lên đó. Chung Linh cùng anh rể cùng đi. Chuyện như vậy phải để cô tự mình ra mặt, thứ nhất là anh rể không biết Nhậm Kim Trụ, thứ hai là số gà là không có ước định từ trước nên cần cô phải đi.

Đến tỉnh thành đã là chín giờ hơn, Nhậm Kim Trụ thấy trên xe còn có nhiều ga như vậy, trước đó không hề có nói gì cho nên muốn nhân cơ hội thu mua với giá rẻ. Chung Linh dẫn anh ta đi nhìn lợn, tất cả đều sạch sẽ, trạng thái tinh thần tốt, chứng tỏ rất khỏe mạnh, mỗi con hơn hai trăm, gần ba trăm cân, tính toán xong giá cả. Nhưng mắt thấy đến lúc thanh toán tiền rồi mà Chung Linh cũng không đề cập đến chuyện gà, Nhậm Kim Trụ hoảng, chẳng lẽ gà này là để cho người khác? Kì thật Đinh Vinh cũng rất sốt ruột, muốn vụng trộm nhắc nhở Chung Linh một chút nhưng cô lại sử một ánh mắt bảo anh không cần lên tiếng, nghĩ kĩ lại anh thấy không có khả năng một đống gà như thế mà cô lại quên.

“Tiểu Linh, gà này của em là…” Nhậm Kim Trụ không nhịn được lên tiếng.

“À…em nghĩ muốn bán một ít gà nhưng bởi vì không có nói trước với anh nên em đang nghĩ biện pháp. Hình như có nhà đằng trước muốn thì phải, em thử đi hỏi xem. Sao vậy? Anh có hứng thú mua ư?”

Nhậm Kim Trụ cũng hiểu được mình bị sập bẫy mà mở miệng trước, như vậy là mất đi quyền chủ động nhưng quả thật là không bỏ được miếng thịt béo.

“Nói đi, giá bao nhiêu?”

“Mười năm đồng một con.”

“Gì? Đắt quá!”

Chung Linh biết dù cô có nói giá bao nhiêu anh ta cũng sẽ kêu đắt.

“Anh Nhậm, em đã hỏi thăm giá cả, anh không có thiệt đâu, hơn nữa về sau chúng ta còn hợp tác mà. Anh nghĩ lại đi.”

Dù sao ngay cả lồng gà cô cũng chưa gỡ xuống, nếu không được thì tìm người khác. Cô có tự tin là bán được. Nhậm Kim Trụ nghĩ ngợi, tuy rằng không cam lòng bị phụ nữ áp chế nhưng quả thật giá cả này là có lời, cơ hội cũng là khó có được, thôi thì đáp ứng cho rồi.

“Tiểu Linh, chúng ta trở về luôn sao?” Sau khi ăn xong, Đinh Vinh hỏi. Lần này thật sự thu vào nhiều hơn so với dự tính!

“Mua phân bón cùng thuốc trừ sâu về đi. Lần này chúng ta nên đến sở nghiên cứu chăn nuôi tỉnh mua lợn con.” Chung Linh không biết năm nay nhà mình lại nhận nhiều ruộng như vậy, xem ra năm nay nếu làm không tốt thì mệt chết.

Giống lợn khác nhau thì chênh lệch cũng cao, giống tốt thì thời gian trưởng thành ngắn, mau bán được. Về phần phân bón cùng thuốc trừ sâu, Chung Linh cho rằng là cần thiết. Ở nông thôn hiện nay còn ít nơi sử dụng những thứ này nên chỗ tốt của nó mọi người cũng không biết rõ. Chung Linh mua những thứ này là hi vọng người trong nhà không quá vất vả cho đồng ruộng. Phân hóa học thì khỏi cần nói, còn thuốc trừ sâu thì tối thiểu cũng phải mua để trừ cỏ. Cô cũng không quá rõ về cách sử dụng những thứ này, cũng may anh rể Đinh Vinh biết. Cho nên sau khi dùng ba trăm đồng mua lợn con, hai người ra địa điểm chuyên bán phân bón và thuốc hóa học, hơn nữa còn tìm hiểu kĩ cách sử dụng.

Buổi tối, sáu giờ mới về đến nhà, người trong nhà đều ra bận rộn dỡ hàng. Chung Linh cùng Đinh Vinh ăn qua chút cơm rồi vào phòng khách báo cáo với ông Chu.

“Lần này tám đầu lợn, trừ bỏ phí tổn, thức ăn gia súc, phí vận chuyển, tổng cộng kiếm được hai ngàn sáu trăm, tính cả tiền lãi của bán gà là ba ngàn sáu trăm. Chúng con mua thuốc trừ và phân hóa học cùng lợn con, còn lại hai ngàn hai.”

Bà Chu nghe con dâu, con rể báo cáo thì rất mừng, nhưng ông Chu thì có điểm suy nghĩ. Ông biết ông không hiểu chuyện làm ăn buôn bán nhưng ông không muốn con dâu trong nhà quá kiêu ngạo, cho nên đối với chuyện phân bón và thuốc trừ ông có phê bình kín đáo. Chung Linh nghe xong, không nói thêm gì nữa nhưng anh rể Đinh Vinh sau khi nghe cô nói về lợi ích của những thứ này ở trên tỉnh thành thì lại đưa ra nghi vấn cùng phản bác, khiến cho ông Chu càng tức giận. Chung Linh không muốn tranh cãi với ông, tránh đi mũi nhọn, chỉ ngồi bên cạnh yên lặng nhìn.