hanh Ngân đọc bức thư để lại của Mặc Kha lòng bàng hoàng đau xót. Thanh Ngân sa nước mắt, gục đầu xuống bàn hồi lâu, rồi vận công đốt bức thư của nàng, não nuột:
- Tiểu đệ tôn trọng quyết định của Kha tỷ. Hy vọng đứa con chúng ta sẽ là niềm an ủi cho nàng...
Thanh Ngân lấy bình rượu và uống mãi cho đến khi Khúc Tiểu Liên trở về. Thanh Ngân tóm tắc ý của Mặc Kha cho Tiểu Liên nghe, nàng buồn bã thở dài:
- Bây giờ ta có nói gì về Phương Chính, cũng không ai tin ta. Mặc Kha chỉ còn cách chọn lựa đó.
Thanh Ngân ngửa cổ uống cạn bầu rượu, xót xa:
- Hỡi ôi! Tiểu đệ lại có đứa con mà không thể nhìn nhận nó. Gặp nàng từ nay lại phải ngoảnh mặt làm ngơ!
Tiểu Liên đặt tay lên vai:
- Ta chẳng biết nói gì với Ngân đệ bây giờ... chỉ mong Ngân đệ..
Thanh Ngân nắm tay nàng:
- Khúc tỷ hãy ngồi xuống đây, uống cùng tiểu đệ... Trời còn rất sớm để chúng ta trở lại âm dương hồ.
Tiểu Liên:
- Để ta làm vài món ăn..
Nàng làm vài món ăn bưng lại, chăm sóc, rót rượu cùng uống với Thanh Ngân. Thỉnh thoảng nàng kể vài chuyện vui cho nghe, nhưng mặt Thanh Ngân vẫn dàu dàu.
Tiểu Liên chợt nhìn đăm đăm, rồi gục đầu xuống bàn thổn thức. Thấy nàng chợt khóc, chẳng hiểu việc gì, Thanh Ngân bối rối:
- Khúc tỷ...
Tiểu Liên qua hàng nước mắt:
- Cũng là nạn nhân của Phương Chính, nhưng nàng còn có tình yêu của Ngân đệ, có một đứa con của Ngân đệ để yêu thương. Còn ta? Ta suốt đời là một con dâm nữ...là Ma Hồn Tiên Cơ..
Thanh Ngân nghe nàng nói vậy, rúng động, nhưng đành phải an ủi:
- Khúc tỷ đã cải tà quy chánh, thì mọi người sẽ thương kính tỷ tỷ. Tiểu đệ và Mặc Kha đã chẳng phải thương kính Khúc tỷ là gì?
Khúc Tiểu Liên càng khóc mùi:
- Ta biết Ngân đệ chỉ an ủi trên đầu môi chót lưỡi mà thôi. Trong lòng Ngân đệ vẫn coi ta là một người ô uế. Ta biết Ngân đệ vẫn còn trách ta hôm đó đã giả giọng Mặc Kha để lừa Ngân đệ. Nhưng... Nàng ngã vào Thanh Ngân:
- Nhưng.. Ngân đệ biết không? Vì thế, vì hôm ấy và thái độ cao thượng của Ngân đệ mà ta mới lần lần nghĩ lại và quyết tâm thay đổi đời mình hay không?
Tiểu Liên nhắc lại việc xảy ra giữa mình và nàng, làm Thanh Ngân cảm thấy khó xử. Nếu nàng vẫn là một ma nữ, thì Thanh Ngân phải tức giận, nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn là một con người mới. Nàng đã vì mình mà cải đổi! Nàng đang tự ti đau xót!
Mối cảm hoài trong lòng Thanh Ngân dâng lên, vuốt tóc nàng:
- Khúc tỷ đừng khóc nữa cuộc đời của Khúc tỷ thật là bi thảm, tiểu đệ thông cảm những uất ức, xót xa của Khúc tỷ trước kia. Những gì đã qua Khúc tỷ hãy quên đi. Từ nay Khúc tỷ đối với tiểu đệ là một nàng tiên..
Thanh Ngân than thở:
- Hỡi ôi! Giá trị của con người cuối cùng mới có thể đánh giá được. Biết bao nhiêu kẻ làm bao nhiêu việc tồi bại mà vẫn được người đời kính trọng, nhưng lại thật bất công và câu chấp với những người vì hoàn cảnh mà phải sa chân, lỡ bước.
Thanh Ngân xúc động siết nhẹ bờ vai nàng:
- Khúc tỷ..
Thanh Ngân an ủi nàng một ý hướng khác, nàng lại nói theo một hướng, coi như Thanh Ngân đã yêu nàng, hay chấp nhận tình yêu của nàng:
- Đừng! đừng! Ngân đệ! Ta chẳng xứng đáng với Ngân đệ.
Nàng lại vùng người ra, phóng chân ra ngoài, chạy về phòng mình, đóng cửa.
Thanh Ngân hiểu nàng muốn gì và sự tự ti của nàng càng làm Thanh Ngân cảm thấy áy náy. Nếu hững hờ, hay tỏ ra không tha thiết với nàng, và biết đâu sự lạnh nhạt lại đưa nàng vào con đường cực đoan như trước?
Thanh Ngân uống thêm một cốc rượu, đứng lên bước qua sân cỏ rộng. Cửa phòng nàng chỉ đóng mà không khóa. Nàng đang úp mặt trên gối, người rung động theo tiếng khóc nhẹ nhàng. Thanh Ngân ngồi xuống, đặt tay lên vai nàng:
- Khúc tỷ! Tiểu đệ..
Trong nghẹn ngào, Tiểu Liên:
- Ngân đệ sẽ hối hận..Ngân đệ hãy đi đi..
- Tiểu đệ nhất định không đi..
Thanh Ngân nằm xuống, lật nàng lại, nhẹ lau nước mắt nhạt nhoà trên khuôn mặt nàng. Tiểu Liên càng khóc lớn và úp mặt vào ngực:
- Ngân đệ có thể yêu ta?
Dĩ nhiên Thanh Ngân không một lời chối cãi, mà tha thiết:
- Tại sao tiểu đệ lại không thể yêu Khúc tỷ? Dù sao chúng ta cũng đã..
Tiểu Liên lại ghì chặt Thanh Ngân cũng trong tiếng khóc, nhưng bấy giờ là tiếng khóc của sung sướng, của không ngờ:
- Ngân đệ...Ngân đệ..
Rồi những gì đưa đến phải đưa đến. Tiểu Liên dữ dội của hôm nào không còn, Tiểu Liên bây giờ thật hiền hoà, thật nhu mì. Tiểu Liên như một nàng trinh nữ, và có những vuốt ve thật dịu dàng làm Thanh Ngân cảm thấy ngất ngây. Sau giây phút Thanh Ngân chứng tỏ đã yêu nàng, Tiểu Liên gối đầu lên tay sụt sùi, thì thào những lời cảm động, thú nhận nàng đã yêu mê Thanh Ngân, chỉ tưởng là mối tình không bao giờ hiện thực, nhưng đã được đoái hoài. Thanh Ngân lại vuốt ve vỗ về, thề non hẹn biển với nàng. Rồi trời đã tối hẳn, Tiểu Liên ngồi dậy:
- Chúng ta phải đi âm dương hồ.
Nhưng Thanh Ngân lại kéo nàng nằm xuống:
- Phải đợi trăng thật sáng đã...
Trong căn phòng bấy giờ lại vang lên tiếng cười khúc khích:
- Ngân đệ lại..
- Bây giờ tiểu đệ lại chẳng muốn rời Khúc tỷ..
Khi mặt trăng lên cao, Thanh Ngân bảo nàng đi âm dương hồ, thì nàng lại nũng nụi:
- Bây giờ ta lại chẳng muốn rời Ngân đệ..
Thanh Ngân cả cười bồng nàng đứng lên:
- Không rời nhau vẫn có thể đi được..
Thanh Ngân khoa chân bước ra cửa, Tiểu Liên phải trằn mình xuống mắng yêu:
- Tiểu qủy! Mặc đồ lại đã.
Họ nắm tay nhau phi đến âm dương hồ, dưới ánh trăng, hoa lá chen trong sương mù tạo nên một cảnh sắc huyền ảo, mông lung tuyệt đẹp, Tiểu Liên buột miệng:
- Đẹp quá!
Nghe nàng la, Thanh Ngân dừng chân, lắc đầu:
- Khúc tỷ đã lớn tiếng, thì bây giờ chúng ta không thể tìm được nữa. Chúng nghe tiếng người là lặn xuống đá ngay.
Tiểu Liên tiếc rẽ:
- Chúng ta lại phải mất một đêm. Xin lỗi Ngân đệ vậy.
- Cảnh sắc thật là huyền ảo. Không trách Khúc Tỷ. Thiềm thừ rất thông linh, nghe tiếng người thì có khi vài ngày chúng cũng không xuất hiện. Chúng ta nên rời chỗ này.
Thế là một đêm trôi qua. Ngày hôm sau, Thanh Ngân cố quên chuyện Mặc Kha ra đi, không cần phân vân dang díu với Tiểu Liên, một dâm nữ, là Ma Hồn Tiên Cơ như vậy là đúng hay sai, tập trung tinh thần cân nhắc lại phương giải dược. Thanh Ngân đọc thêm Dược Vương thần thư, hy vọng cuốn sách có giúp thêm kiến thức cho mình, nhưng đọc từ đầu đến cuối, thấy cuốn sách chẳng có giá trị gì lắm. Thanh Ngân không ngờ người mang danh hiệu Dược Vương, nổi tiếng ở Trung Nguyên lại thua Đoàn bá mẫu của mình xa. Dù sao Thanh Ngân cũng theo công thức mà Tiểu Liên nói với mình, suy nghĩ và cùng nàng chuẩn bị mọi thứ vật liệu cần thiết.
Tối đến Thanh Ngân và Tiểu Liên lại đi bắt thiềm thừ. Tai mắt của Thanh Ngân chăm chú suốt đêm, nhưng cũng chẳng thấy tăm hơi, phải ra về trong thất vọng.
Liên tiếp mấy hôm. Ban đêm rình bắt thiềm thừ, ban ngày không còn biết gì làm, họ dắt tay nhau tung tăng trong rừng, hay ngồi nhà uống rượu chuyện trò. Tiểu Liên hái hoa lá tự cất một số rượu đặc biệt, uống rất thơm ngon. Nàng không khác nào một người vợ hiền, săn sóc chồng từng tí, từng li. Khi Thanh Ngân buồn thì nàng ca hát, kể chuyện vui cho nghe. Ở với nàng mấy ngày, mỗi ngày như thấy nàng thêm xinh đẹp. Tình tứ, thì nàng là một người đàn bà thật tình tứ, chiều chuộng và tế nhị, thì nàng cũng là một người đàn bà mà chưa có ai chiều chuộng như nàng. Mỗi ngày, nghĩ đến việc cứu người, lòng Thanh Ngân lo âu khôn cùng, nhưng trong ánh mắt, nụ cười ôn nhu của Khúc Tiểu Liên, đôi khi Thanh Ngân lại quên đi ngày tháng. Mỗi đêm thấy thời gian của bóng tối càng dài, thời gian có ánh trăng càng ít, và nghĩ có thể phải chờ đợi cả nửa tháng dài, Thanh Ngân càng lo lắng, nhưng cũng đam mê với Tiểu Liên hơn.
Hôm ấy, tưởng Tiểu Liên đã dậy sớm để nấu ăn sáng như thường lệ, và yên trí ra bàn ăn sẽ thấy nàng mát mẻ như buổi sáng, diễm kiều như đoá hồng ôm chần lấy, hôn một nụ hôn dài, âu yếm ngồi xuống bàn ăn như thường lệ. Nhưng sáng nay phòng ăn quạnh quẽ, cháo điểm tâm đã dọn sẳn, và nàng đã để lại một mảnh giấy nhỏ: “Thiếp đi mua thêm một ít gia dụng...”
Thanh Ngân ăn cháo rồi không biết làm gì bèn thả bộ ra bờ rừng. Được một lúc bỗng thấy hai con chim điêu trên núi chạy xuống. Mấy ngày Thanh Ngân không gặp chúng, mừng rỡ chạy đến đón. Một con miệng ngậm một cái hoa năm cánh, to bằng cái chén, thơm cả một vùng. Con điêu đặt cánh hoa vào tay, ra dấu bảo ăn ngay. Hầu như Thanh Ngân biết hết những kỳ hoa dị thảo trên mặt đất, nhưng không hiểu cái hoa mà con chim điêu mang đến là hoa gì. Không biết độc hay bổ ích, nhưng biết thú vật có những thông linh mà con người chưa biết được bằng chúng, nên hắn cả cười, ăn ngay. Đoá hoa ngon ngọt lạ thường, và trong giây lát thấy một luồng khí nhu hòa xông ra từ đan điền, la thầm nội công của mình đã tuyệt đỉnh, không hiểu sao trời lại cho thêm công lực, vội ngồi xuống điều tức, tiếp nhận luồng chân lực mới đó.
Cặp chim điêu đứng nhìn, khi Thanh Ngân đứng lên, chúng lại ra dấu đi theo chúng. Thanh Ngân vội bước theo, và chúng đưa đến một vách đá cao cạnh âm dương hồ. Một con điêu lấy mỏ mổ vào vách đá ba lần, đất đá bỗng chuyển động, một cánh cửa nặng nề mở ra và cặp điêu ra hiệu cho Thanh Ngân vào trong. Thấy việc kỳ lạ, Thanh Ngân vội bước vào. Động đá rộng như một căn phòng lớn. Giữa động một cụ già râu tóc bạc phơ, khi còn sống có lẽ cũng trên trăm tuổi ngồi yên trên bồ đoàn. Tôn kính là bậc tiền bối, Thanh Ngân sụp lạy.
Thanh Ngân lạy đến lạy thứ ba, nơi ông lão ngồi từ từ sụp xuống, và khi thân thể chìm xuống nền động, một cột đá từ trên trần lại từ từ di chuyển xuống trám ngay vào lỗ hỗng dưới nền. Trong thân cột một hộp sắt lớn rơi ra. Chờ cho mọi chuyển động trong động chấm dứt, Thanh Ngân mở hộp ra xem, thì thấy bên trong có một phong thư, hai lọ thuốc, và hai quyển sách một là Thần môn độc kinh và một là Dược môn thần thư.
Thanh Ngân đã đọc qua cuốn Dược Vương thần thư do Khúc Tiểu Liên tìm được ở hai căn nhà gỗ, bây giờ lại thấy ở đây một cuốn thần thư khác, lấy làm kỳ dị mở ra xem lướt qua, thấy cuốn thần thư trong động mới đúng là cuốn sách qúi gía. Còn phong thư thì Dược Vương di bút lại:
“ Ngươi có duyên đến âm dương cốc hay mãng xà cốc này được điêu nhi qúy mến và nhằm khi âm dương hoa nở, là có duyên sư đồ với ta. Âm dương hoa, chưa được các sách dị thảo kỳ hoa của cổ nhân ghi nhận, vì hiếm hoi vô cùng. Ai dùng được nó có thể cải lão hoàn đồng. Kẻ luyện võ tăng tiến công lực đã đành, mà dù cho bị kẻ địch đánh nội thương, hay phế bỏ võ công mà còn hơi thở, thì hai khí âm dương của âm dương hoa sẽ tụ giúp hồi sinh, phục hồi công lực. Sư phụ ta là Thanh y lão nhân thu nhận hai đệ tử là ta và Khúc Thừa, nhưng Khúc Thừa là người của Ma giáo mà dấu không cho sư phụ biết, đem sự hiểu biết chế luyện độc dược cho Ma giáo hãm hại giang hồ. Vì Thế, theo di huấn của sư phụ, Thần Dược Môn từ ta về sau chỉ có một đệ tử được thâu nhận, và phải được thử thách tâm tính rất kỹ. Cả đời ta không chọn được ai, nên sắp xếp động này và cặp thần điêu để chờ đợi kẻ có cơ duyên. Ngươi được vào đây, là đã trở thành người thừa kế thứ ba của Thần Dược Môn. Từ nay hãy đem y thuật cứu người. Mười năm cuối cùng của cuộc đời, ta về ẩn nơi đây, chế luyện được hai mươi viên hồi thiên đơn, và năm mươi viên giải dược não thần đan, lưu lại cho ngươi xử dụng. Khúc Thừa không hiểu rõ hoàn toàn bí quyết chế luyện não thần đan, nhưng nếu hắn dụng tâm nghiên cứu và điều chế cho Ma giáo sẽ nguy hiểm cho võ lâm rất nhiều. Nếu hắn chưa chế được não thần đan, thì năm mươi viên giải dược vẫn có thể dùng làm thuốc định tâm, tỉnh trí, cứu giúp kẻ điên khùng. Động này chỉ mở ra một lần, nhưng đừng cho ai biết ta ở đây để tránh sự quấy phá của giang hồ.
Dược Vương, Tần Di di bút.”
Thanh Ngân đọc bức thư của Dược Vương, cám cảnh sụp xuống làm lễ bái sư và hứa:
- Đệ tử sẽ vâng lời di huấn.
Thanh Ngân hứa vâng lời di huấn của Dược Vương, nhưng rồi cảm thấy áy náy. Chẳng lẽ lại dấu diếm Khúc Tiểu Liên? Tần ngần lật cuốn Dược Vương thần thư ra xem, thì thấy cách chế luyện não thần đan trong sách và của Tiểu Liên không khác nhau, nhưng sách của Dược Vương có nói thêm người chế luyện não thần đơn phải hoà máu tươi của mình vào lò thuốc, thì người dùng thuốc mới tuân theo sự sai khiến của người chế luyện còn không thì chỉ trở thành kẻ hồ đồ. Điều này Thanh Ngân nghĩ Tiểu Liên không phải dấu diếm mà có thể nàng không biết tới. Đọc đến cách chế giải dược, thì Thanh Ngân mừng khấp khởi có năm mươi viên của Dược Vương lưu lại, vì theo cách chế luyện, mỗi một món thuốc phải chế luyện rất công phu, tốn cả năm trường, mà sự phối hợp các loại thuốc không đúng độ lượng lại làm cho thuốc giải không hiệu nghiệm.
Thanh Ngân nghĩ mang quyển độc kinh và thần thư theo sẽ khó ăn nói với Tiểu Liên, nên ngồi lại dụng tâm đọc kỹ, ghi nhớ trong lòng. Tuy nhiên, khi đứng lên, lại thấy dù sao cũng không thể dấu nàng. Khấu đầu:
- Đệ tử và Khúc tỷ đang cùng nhau dụng tâm chế giải dược, đệ tử khó thể dấu nàng cơ duyên đã lọt vào động này. Nhưng sư phụ an tâm, nơi an nghỉ của sư phụ nhất định đệ tử sẽ chẳng để ai quấy nhiễu.
Nhận thấy quyển độc kinh chỉ dẫn cách chế luyện nhiều loại thuốc ác độc, Thanh Ngân lưu lại, còn quyển thần thư thì bỏ vào áo, rời khỏi động.
Trên đường về, Thanh Ngân đinh ninh Tiểu Liên đang chờ đợi đến sốt ruột, thầm nghĩ phải âu yếm với nàng nhiều hơn vì đã có lòng dấu diếm khi đọc di thư trong động. Tuy nhiên, mới vượt lên đầu núi, cặp mắt như điện nhìn xuống hai căn nhà gỗ, thấy ba tên cao thủ đang bao vây Tiểu Liên, và tai nghe tiếng cười khanh khách của nàng. Tiếng cười không phải là tiếng cười của Tiểu Liên hiền thục mấy ngày qua, mà tiếng cười của Tiểu Liên dâm đãng, của Ma Hồn Tiên Cơ ngày nào:
- Hắn có mặt ở đây, các ngươi chỉ đem thân đến nộp mạng. Việc đối phó với hắn ta đã có kế hoạch. Các ngươi hãy đi ngay đi.
Một người nói tiếng trung thổ ngọng ngịu:
- Ta không biết ngươi có kế hoạch gì, nhưng ngươi không ghi lại ám hiệu, không thông báo cho Thần quân biết hành tung của ngươi. Việc làm của ngươi rất mờ ám, ngươi phải theo chúng ta về Thái Hàng Sơn để Thần Quân phát lạc.
Ma Hồn Tiên Cơ hét:
- Các ngươi hãy dời khỏi đây ngay. Ta chờ đợi đêm nay mà hắn không trở về, thì ngày mai ta sẽ gặp các ngươi để cùng về ra mắt thần quân. Nếu không đi đừng trách ta...
Một trong những người bao vây Tiểu Liên cười lớn:
- Ngươi có thể đe dọa chúng ta?
Và tung chưởng đánh ra.
Thanh Ngân len theo cây rừng xuống gần hơn. Trận chiến đã trở nên quyết liệt. Ma Hồn Tiên Cơ võ công rất cao. Âm ma thủ pháp của nàng kỳ bí vô cùng, nhưng không thể quần đấu một lúc với ba tên cao thủ võ công đều thuộc hàng nhất lưu, so ra chẳng kém gì nàng, nên lần lần yếu thế, và nhiều lúc thoát nguy chỉ trong đường tơ kẻ tóc. Khi thấy nàng sắp bị nguy hiểm, Thanh Ngân định ra tay can thiệp, thì nàng phóng ra ngoài vòng chiến, cười mê hồn:
- Mã đại ca! Chẳng phải từ lâu ngươi đã thèm muốn ta lắm sao?
Cùng với tiếng cười, bàn tay của nàng đưa lên ngực mở tung nút áo. Sáu cặp mắt của ba tên cao thủ mở to không nháy trước thân hình trắng trẻo, vun tròn tuyệt mỹ của nàng từ từ rộng mở. Tiểu Liên ném chiếc áo vào một trung niên lực lưỡng, và đưa cặp mắt mê hồn nhìn hắn:
- Mã đại ca! Anh em ngươi tình cờ phát hiện ra ta, Thần quân nhất định không biết việc này... hà..hà..sao ngươi không nghĩ đến ta mà...
Tên tráng hán to lớn trở nên đờ đẫn:
- Ta phải làm sao?
Tiếng Tiểu Liên êm nhẹ như gió thoảng:
- Chúng ta..
Một tên trong bọn hét:
- Mã lão đại, đừng mắc mưu mụ.
Nhưng Mã lão đại như bị thu hồn, hắn tung chưởng lực cực mạnh nhắm vào tên này đánh tới. Ma Hồn Tiên Cơ cả cười:
- Mã đại ca hãy giúp tiểu muội, rồi chúng ta...
Và nàng chớp động thân thủ phóng tới tên còn lại. Trận chiến bấy giờ trở nên hai cặp song đấu. Hai tên đi cùng với tên họ Mã vừa chống cự, vừa la hét chưởi rủa bằng tiếng lí lố của chúng. Tên họ Mã với đôi song thủ cực kỳ mãnh liệt, đánh tên đồng bọn không kịp thở, còn Ma Hồn Tiên Cơ, thì trong trăm hiệp đã đánh tên còn lại bị thương. Hắn gầm lớn tháo thân bỏ chạy, nhưng chỉ được vài chục trượng thì bị nàng vọt theo, đánh một chưởng vào lưng, ngã nhào xuống đất. Thanh Ngân nhìn trận chiến, nhìn thân thể loã lồ của Ma Hồn Tiên Cơ và hành động của nàng mà chán chê, ân hận vô cùng. Thanh Ngân đau xót trong bao nhiêu ngày đã tin tưởng nàng hoàn toàn thay đổi, đã thương yêu và cũng ân ái rất mặn nồng với nàng. Không ngờ nàng vẫn chứng nào tật nấy, và đã rắp tâm âm mưu hãm hại mình.
Thanh Ngân phân vân không hiểu bây giờ nên ra tay giết nàng trừ hại cho giang hồ hay âm thầm bỏ đi?
Ma Hồn Tiên Cơ giết xong một tên, thì tên họ Mã cũng đánh tên kia bị thương.
Tiểu Liên lại nhảy vào tiếp tay. Với sự tấn công của hai tay cao thủ võ công cao hơn mình, tên còn lại chỉ chống đỡ được năm mười chiêu thức nữa, thì bị song thủ ấn của tên họ Mã đánh vỡ ngực, máu trào như suối. Tên này ngã xuống đất, Tiểu Liên cười khanh khách, tiếng cười thu hồn, lạc phách nam nhân, khen ngợi:
- Mã đại ca lúc này võ công tiến bộ phi thường, tiểu muội..
Tiếng tiểu muội của nàng êm dịu làm sao và nàng nhún nhẩy thân hình bước lại gần tên họ Mã. Tên đàn ông si mê càng khờ dại. Hắn nuốt nước miếng, hai cánh tay vươn ra chuẩn bị ôm cả tấm thân nẩy lửa của nàng vào lòng. Thanh Ngân thấy cảnh ấy không còn chịu nổi, phóng mình vào rừng, thì nghe tiếng chưởng nổ bùng, và Ma Hồn Tiên Cơ hét:
- Mã Khắc Tư! vì một người đàn bà mà ngươi sát hại đồng bọn, người như ngươi không giết thì để trên đời làm gì?
Mã Khắc Tư hình như đã bị thương vì phát chưởng bất ngờ của Ma Hồn Tiên Cơ, nhưng gầm lớn:
- Ngươi..Ta phải giết ngươi..
Tiếng chưởng kình lại xô động, nổ bùng, nhưng Thanh Ngân vẫn phóng mình như tên bắn. Thanh Ngân không phải quan tâm tới nàng. Không muốn gặp lại người đàn bà dâm đãng, ác độc, nhưng cũng không thể quay trở lại ra tay giết nàng, người mà mấy ngày qua đã săn sóc, và mùi da thịt của nàng như cũng còn vương vấn. Tuy nhiên, Thanh Ngân đi một lúc, rồi vội vã quay trở lại vì phải lấy chiếc võ lâm minh ấn. Tuyệt đối không để nó lọt vào tay Ma Hồn Tiên Cơ.
Thanh Ngân quay trở lại, bước vào nhà, thì Ma Hồn Tiên Cơ lại đang lui cui nấu món ăn. Trên bàn đã dọn sẵn đũa chén cho hai người. Thấy Thanh Ngân nàng mừng rỡ:
- Ta tưởng không còn gặp Ngân đệ nữa.
Thanh Ngân không thèm trả lời, bước vào phòng, lấy minh ấn bỏ vào bọc, rồi bước ra ngoài, nghiêm khắc:
- Nếu gặp nàng lần nữa, vẫn dùng những thủ đoạn cũ, ta nhất định không tha thứ.
Ma Hồn Tiên Cơ biến sắc:
- Ngân đệ đã thấy chúng tìm đến mà không ra mặt?
Thanh Ngân quát:
- Ta trở về hơi chậm, nhưng kịp nghe ngươi thố lộ âm mưu của ngươi, và chứng kiến cảnh bỉ ổi của ngươi.
Ma Hồn Tiên Cơ để rớt đôi đũa trên tay xuống sàn nhà, rơi nước mắt:
- Ta không thể chống cự cùng lúc với Khắc Liệt tam hùng. Ta phải mua thời gian, ta phải sống, và cũng không thể để chúng rời khỏi nơi đây.
Thanh Ngân dợm bước đi, nàng hét:
- Ta đê tiện... Vâng! Ta đê tiện, ngươi hãy đi đi...Dù ta có hết lòng hết dạ với ngươi, ngươi cũng chẳng để ta vào mắt. Ta đê tiện, nhưng cũng vì ta sợ mình bị thương, ảnh hưởng đến..
Thanh Ngân không thèm nói thêm, bước ra sân phóng mình lên không. Thân thủ của Thanh Ngân như chớp giật, thì đôi tai lại là đôi tai thiên lý. Thanh Ngân đi đã xa vẫn nghe tiếng khóc và tiếng cười của Tiểu Liên đuổi theo:
- Tên đàn ông nào cũng giống như tên nào... Ma Hồn Tiên Cơ lại vẫn là ta, và lại có đứa con vô thừa nhận, ha..ha...
Thanh Ngân nghe nàng tru tréo, rúng động, quay trở lại. Thanh Ngân dùng tuyệt đỉnh khinh công đáp xuống mái nhà nằm im, nghe tiếng khóc nỉ non của nàng, rồi khoảng im lặng rất lâu, Thanh Ngân lại nghe nàng lẩm bẩm:
- Hài nhi! Mẹ vẫn là một người bất hạnh. Dù sao mẹ biết mình không xứng đáng với cha con. Mẹ chỉ muốn được ở với cha con thêm một thời gian, rồi chia tay mà thôi. Nhưng chúng đã phát hiện quá sớm, và mẹ đã gây thêm tội lỗi. Mẹ sẽ ở đây suốt đời, nuôi con khôn lớn.
Thanh Ngân nghe Tiểu Liên than thở và biết chắc nàng có con với mình, lòng chùng xuống.
Thanh Ngân định nhảy xuống gặp nàng, thì nàng phi thân ra sân, mỗi tay xách một xác chết, chạy đến bìa rừng. Biết nàng định làm gì, nhảy xuống mang xác còn lại, theo sau.
Tiểu Liên đến chân núi, ném hai cái xác xuống, chưa kịp tung chưởng đào hố, thì Thanh Ngân như lá rụng đáp xuống phía sau nàng, đánh một chưởng tới phía trước tạo ngay một lỗ huyệt và ném xác chết trên tay xuống đó.
Tiểu Liên không quay lại, thân hình run rẩy.
Thanh Ngân bước lại đặt tay lên vai nàng.
Tiểu Liên phóng người ra xa, giòng lệ còn lăn dài:
- Ngươi hãy đi đi. Thật ra ta cũng lừa dối ngươi. Chế giải dược không thể trong một thời gian ngắn mà hoàn thành được đâu. Nhất là chúng ta cũng chưa nắm vững cách chế biến.
Thanh Ngân thở dài:
- Đệ biết điều đó và đã có thuốc giải.
Tiểu Liên mở lớn cặp mắt, nhưng rồi nàng cũng thở dài:
- Vậy thì ngươi càng nên đi sớm. Tam Nhãn Thần Quân đang lên Thái hàng sơn, nhưng quần hùng giam ở Đại Thạch Cốc. Tin ta hay không tùy ngươi..
Thanh Ngân bước tới:
- Tiểu đệ có chút hồ đồ, Khúc tỷ...
Khúc Tiểu Liên chợt cười to:
- Ta là Ma Hồn Tiên Cơ, một dâm nữ đê tiện. Chỉ có người thơ ngây như ngươi mới tin ta hoán cải. Đúng! Ta đã dụng tâm làm ngươi si mê, cầm chân ngươi ở đây, một ngày thuận tiện ta sẽ dùng thái dương bổ âm thu hút công lực của ngươi. Ngươi đã biết thì ta không cần phải che dấu nữa. Kế hoạch của ta đã hỏng, ngươi không đi thì ta đi vậy..
Nàng phóng mình lên núi, nhưng thân thủ của nàng làm sao đi được, nếu Thanh Ngân không xuôi tay đứng nhìn? Nàng chỉ chạy được vài chục trượng, thì bị chộp tay kéo lại. Tiểu Liên dãy dụa, cắn xé, la hét, nhưng không vùng ra khỏi đôi tay như thép. Thanh Ngân thở dài, vừa bồng nàng đi, vừa từ tốn:
- Tiểu đệ lọt vào bí động của Dược Vương, khi vượt lên đầu núi lại nghe câu nói đầu tiên của Khúc tỷ là đã có kế hoạch với Tiểu đệ. Tiểu đệ làm sao không kinh ngạc. Rồi khi thấy Khúc tỷ yếu thế định can thiệp, thì Khúc tỷ lại.. Hởi ôi! Khúc tỷ đặt mình trong hoàn cảnh của tiểu đệ thì tâm tình sẽ ra sao?
Tiểu Liên trong vòng tay của Thanh Ngân không dãy dụa, vùng vẫy nữa mà oà khóc như đứa trẻ. Thanh Ngân để cho nàng khóc. Bồng nàng quay trở lại lỗ huyệt, đá tung hai xác chết còn lại xuống, rồi dùng cước kình đá tung đất cát lấp lại.
Tiểu Liên bấy giờ đã nín, thở dài:
- Ta xin lỗi Ngân đệ. Ta..
Thanh Ngân:
- Tiểu đệ cũng có lỗi với Khúc tỷ...
Nàng trằn mình xuống đất, bước song song, giọng ngậm ngùi:
- Thật ra trong động thất ở Bách Điểu Cốc, ta cũng chỉ dụng tâm lừa gạt Ngân đệ. Rắp tâm để Ngân đệ vì giải dược và cho rằng ta hoán cải mà gần gũi với ta. Nhưng rồi.. con tim chai đá của ta lại phản lại ta.
Nàng thở dài:
- Trong lần giả dạng Mặc Kha, ta tưởng chỉ nói chọc tức Ngân đệ và Mặc Kha. Không ngờ ta..ta lại..
Nàng cúi đầu, tiếng như gió thoảng:
- Từ nay ta hứa với Ngân đệ dù chết đến nơi, tấm thân của ta sẽ không có cặp mắt đàn ông nào khác nhìn thấy nữa.
Thanh Ngân choàng vai nàng:
- Khúc tỷ đói bụng chưa?
Khúc Tiểu Liên bây giờ mới cười:
- Ngân đệ đói? Ta sẽ nấu món ăn cho Ngân đệ, nhưng Ngân đệ phải làm cho ta một việc.
- Dù Khúc tỷ sai vào vạc dầu tiểu đệ cũng không từ..
Tiểu Liên nắm tay tung mình vào nhà, nàng lấy một thang thuốc, đưa cho:
- Ngân đệ không cần phải vào vạc dầu, chỉ sắc thang thuốc này cho ta.
Thanh Ngân mở ra xem rồi ôm nàng vào lòng:
- Khúc tỷ lo xa như thế này, đứa bé sẽ trở thành một cây thuốc mất! Thì ra sáng nay Khúc tỷ rời nhà là vì...
Tiểu Liên nhắm mắt:
- Nó đang tượng hình, nhưng ta ao ước nó giống như Ngân đệ, dù là trai hay gái nó sẽ giống như Ngân đệ.
Giọt lệ lại trào ra mi nàng:
- Dù ta có chết ngàn lần, nó phải chào đời. Nó là tất cả đời ta...
Thanh Ngân cúi xuống nàng hôn như mưa bất:
- Khúc tỷ! Khúc tỷ yêu thương tiểu đệ đến thế này sao?
Nàng ôm ghì đầu Thanh Ngân, tiếng nói chợt đứt quãng:
- Ngân đệ..Ngân đệ..
Sau những buồn phiền, nước mắt, bây giờ họ lại triều mến nhau hơn. Thanh Ngân sắc thuốc, nàng thổi cơm, căn nhà vắng lại tiếng cười vui vẻ, âu yếm, nũng nụi vang ra nhiều hơn trước. Thanh Ngân lại bồng nàng đến âm dương hồ để tắm rửa, kỳ cọ cho nàng. Tiểu Liên lòng phơi phới, rừng núi rạng rỡ tiếng cười.
Buổi sáng, khi Tiểu Liên nhỏm dậy, Thanh Ngân kéo nàng xuống:
- Sáng nay để tiểu đệ nhóm lửa làm thức ăn sáng cho Khúc tỷ. Khúc tỷ ngủ thêm giây lát.
Tiểu Liên mỉm cười, để Thanh Ngân săn sóc mình. Thanh Ngân xuống nhà sau nấu cháo, pha trà vào phòng gọi Tiểu Liên dậy, thì lại thấy cửa khóa lấy làm kỳ, nhưng tiếng Tiểu Liên:
- Tỷ tỷ ra ngay.
Một lúc thì nàng bước ra, khuôn mặt rạng rỡ như mùa xuân, tươi mát như cánh hoa, hỏi:
- Ngân đệ thấy ta thế nào?
Thanh Ngân ngắm nàng:
- Khúc tỷ hôm nay khác hẳn mọi ngày, đẹp không thể tả.
Tiểu Liên ôm lấy:
- Từ nay ta sẽ mãi mãi như thế này với Ngân đệ.
Thanh Ngân cúi xuống nàng cười:
- Từ nay tiểu đệ cũng sẽ mãi như thế này với Khúc tỷ.
Tiểu Liên lại cười như nắc nẻ, và rồi nàng nhắm mắt, trong một tư thái xinh đẹp, khêu gợi vô cùng. Đôi môi như hai cánh hoa của nàng lại thì thào:
- Ta chưa muốn ăn sáng.. Ngân đệ có biết người mới có thai rất khát tình hay không?
Thanh Ngân cả cười, lại bế nàng vào căn phòng ấm cúng. Ngày hôm đó, Tiểu Liên quấn quít không rời. Thanh Ngân thuật lại cho nàng nghe việc lọt vào bí động. Đưa nàng năm viên hồi thiên đơn để nàng bồi bổ cơ thể và bào thai, tặng nàng cuốn Dược Vương thần thư, nhưng nàng không quan tâm đến những món quà, mà chỉ yêu cầu Thanh Ngân lưu lại nơi thần tiên của họ vài ngày nữa mới đi Đại Thạch Cốc. Có thuốc giải Thanh Ngân nôn nóng cứu nguy quần hùng vô cùng, nhưng cũng chiều chuộng nàng và dự định sẽ dùng tuyệt thế khinh công tranh thủ đường dài khi họ lên đường.
Hai ngày trôi qua, sáng đó họ nằm bên nhau cho đến trưa, nghe tiếng công gáy xa xa, Tiểu Liên chợt nói:
- Đã lâu tỷ tỷ chưa ăn nem công...
Thanh Ngân lắng nghe nói:
- Con công này cũng không đậu xa mấy. Tiểu đệ đi trong chốc lát rồi đãi Khúc tỷ.
- Ngân đệ thương ta như vậy. Ăn nem công rồi chúng ta đi Đại Thạch Cốc.
Thanh Ngân đứng lên mặc lại quần áo, cười:
- Tiểu đệ lại chỉ muốn ở đây mãi mãi..
Tiểu Liên chồm dậy, bá cổ:
- Ta biết lòng Ngân đệ nôn nóng vô cùng, nhưng Ngân đệ nói vậy ta thật là sung sướng, ta sẽ nhớ mãi lời nói này của Ngân đệ.
Thanh Ngân vuốt ve thân hình tuyệt mỹ của nàng, thành thật:
- Tiểu đệ thật là hạnh phúc được ở với Khúc tỷ.
Tiểu Liên chợt nghẹn ngào:
- Ngân đệ thành thật?
Thanh Ngân nhìn sâu vào mắt nàng:
- Tiểu đệ thật sự say mê và ngây ngất Khúc tỷ. Nếu vì lẽ gì phải xa Khúc tỷ hẳn tiểu đệ sẽ nhớ nhung khôn cùng.
Tiểu Liên òa khóc, và chồm lên hôn như mưa. Rồi nàng như muốn nhai nuốt. Áo quần Thanh Ngân mới mặc lại bị vứt tung ra. Nước mắt nàng chan hoà, nhưng chưa bao giờ nàng dữ dội như vậy. Thanh Ngân bồng bềnh đầu óc tưởng nàng lại là Ma Hồn Tiên Cơ trong động đá hôm nào. Khi nàng buông ra, Thanh Ngân cũng phải thở dốc.
Nàng vuốt ve, đặt tay Thanh Ngân lên bụng mình:
- Ngân đệ đã thương yêu ta, bây giờ cưng yêu đứa con của chúng ta giây lát rồi mới...đi bắt công.
Thanh Ngân cười:
- Tiểu đệ không biết còn đủ gân sức để đi bắt công nữa không?
Tiểu Liên hôn nhẹ, cười:
- Ngân đệ đừng làm nư. Người mẹ thèm gì mà không được ăn, đứa con sẽ thèm khát thứ đó lắm.
Tiếng gáy của công bây giờ đã nghe thật xa, Thanh Ngân ngồi dậy cúi xuống chiếc bụng thon tròn nhễ nhại của nàng:
- Thằng bé này không hiểu lớn lên làm gì mà vòi vĩnh với bố nó lắm thế?
Tiểu Liên giữ đầu Thanh Ngân trên bụng mình, nói như mơ màng:
- Nó sẽ đẹp trai, hiền lương như Ngân đệ và sẽ là một vị anh hùng cái thế như Ngân đệ.
Thanh Ngân cắn nhẹ bụng nàng, cười:
- Tiểu đệ đi bắt công cho mẹ con vị anh hùng cái thế.
Thanh Ngân theo hướng công gáy vọt đi ngay. Khi tới nơi vừa lúc con công lại tung bay lên đỉnh núi, Thanh Ngân giở tuyệt đỉnh khinh công đuổi theo và con công khi vừa đậu trên một thân cây to, mới cất lên tiếng gáy, thì bị tóm cổ. Thanh Ngân mang con công về nhà, lấy giây cột lại, bước vào trong, thì không thấy Tiểu Liên đâu mà trên giường để lại chiếc giây vàng đeo cổ của nàng một lá thư viết vội.
Nhìn lá thư Thanh Ngân biết nó được viết trong nhiều lần khác nhau, mỗi lần một đoạn:
“ Ngân đệ! Từ trong bí động ta đã dụng tâm. Ta nghĩ đối phó với Ngân đệ ta phải làm ra vẻ hối cải, nói cho Ngân đệ phương thuốc chế luyện não thần đơn mới có cơ hội gần gũi Ngân đệ để thi hành thủ đoạn của mình. Hôm đi vào thị trấn với Mặc Kha, tình cờ lại gặp cảnh người đàn bà có thai bị người chưởi mắng, rồi Mặc Kha vì tương lai Minh Giáo phải ra đi, ta như mở cờ trong lòng. Không biết trong âm dương hồ có âm dương thiềm thừ hay không, nhưng hôm mới phát hiện với Ngân đệ, ta ở lại một mình đã la hét, ném đá xuống đó cả buổi, thì biết khi nào Ngân đệ có thể bắt được chúng? Ta vẫn yên trí Ngân đệ sẽ lần lọt vào kế hoạch của ta. Nhưng không ngờ, người đàn bà dạn dày và coi đàn ông như thú vật như ta chưa làm Ngân đệ si mê điên đảo vì mình, thì ta lại bị rung động, thấy thế nào là tình yêu, trân qúi của ái ân. Và khi thấy thân thể có những chuyển động phi thường! Ôi! Ta thấy nó kỳ diệu vô biên. Mặc Kha vì thanh danh Minh Giáo mà phải xa rời Ngân đệ. Còn ta, ta phải xa rời Ngân đệ vì ta không muốn gặp những cặp mắt khinh khi. Trước kia ta có thể trả thù, làm những kẻ khinh khi ta điên đảo, sống dở chết dở. Nhưng bây giờ ta có thể làm được? Và được gì? Có ta bên cạnh Ngân đệ bọn giả nhân, giả nghĩa cũng sẽ xầm xì, chê bai Ngân đệ. Ngân đệ không phải chỉ có ta, mà còn có Thiên Kiều, Bảo Ngọc, Tuyết Như... họ không dè biểu trước mặt, thì họ cũng khinh ghét ta một cách âm thầm. Từ nay ta phải tìm bình an cho tâm hồn mình, và để cho đứa con chào đời không biết mẹ nó là Ma Hồn Tiên Cơ bị võ lâm phỉ nhổ. Ta phải xa Ngân đệ. Ngân đệ không thể vì ta mà phải khó xử trước miệng thế, tình người. Địa vị trên giang hồ của Ngân đệ hiện nay là minh chủ võ lâm lại càng không nên có một người như ta bên cạnh. Khi đã yêu mê Ngân đệ, ta chỉ mong được ở với Ngân đệ vài chục ngày hay một hai tháng nữa, nhưng chúng đã phát hiện ra chúng ta, nơi này sẽ không còn bình yên nữa. Ngân đệ lại tìm được thuốc giải của Tần sư thúc tổ lưu lại, ngày chia tay của chúng ta phải đến sớm hơn. Diễm phúc được vai kề má tựa, âu yếm bên Ngân đệ, diễm phúc nhất đời ta đã không thể kéo dài lâu hơn! Khi đứa con chúng ta lên mười, ta sẽ đem nó về nơi thân thương kỷ niệm này để ở, Ngân đệ còn nghĩ đến ta và con lúc đó có thể âm thầm trở lại nơi này để dạy dỗ và cho con ta biết thế nào là tình phụ tử. Như Mặc Kha, ta mong rằng Ngân đệ không cho ai biết chúng ta đã có những ngày thần tiên, hạnh phúc bên nhau làm gì và Ngân đệ cũng không nên đề cập đến ai, ngay cả Mặc Kha vì sao Ma Hồn Tiên Cơ tuyệt tích giang hồ...Ngân đệ có võ công tuyệt đỉnh, thân thể bách độc bất xâm, kiến thức phi thường, nhưng nhẹ lòng, nhẹ dạ là khuyết điểm to lớn. Đối phó với những người như Tam Nhãn Thần Quân, chỉ sở cậy vào võ công không thể cứu nguy cho giang hồ. Đối phó với võ công và âm mưu, thì phải có võ công và mưu lược. Ngân đệ có buồn ta không, đó là lời nhận xét chí tình của ta, mong Ngân đệ quan tâm. Hồi thiên đơn có thể cải tử hoàn sanh, thì người học võ dùng một viên có thể tăng năm năm công lực. Ta giữ năm viên cho con chúng ta sau này. Dù gái hay trai đứa bé là tất cả đời ta. Cuốn Dược Vương thần thư Ngân đệ không nên tặng cho bất cứ ai. Nội tổ ta vì không thể phản lại Minh Giáo mà bị trục xuất khỏi Thần Dược Môn, đó là điều đau khổ và ân hận của người. Nội tổ ta có chế thuốc độc cho Minh Giáo, nhưng chỉ giết những tên cùng hung cực ác mà không bao giờ hãm hại người lương thiện. Không hiểu sao nội tổ chỉ truyền y học của Thần dược môn cho một mình ta mà thôi, thì ta lại tác yêu tác quái trong mười năm qua. Ta đã có tội với Nội tổ, thì biết môn qui của Dược môn không nên phạm phải để gây thêm tội nghiệt. Mấy món thuốc dùng chế luyện thuốc giải, Ngân đệ không còn thì giờ đâu mà làm việc này. Ta mang theo để biến chế những loại thuốc cứu người. Ta chỉ chế cho Tam Nhãn Thần Quân ba mươi viên não thần đan. Thuốc của Tần sư thúc tổ lưu lại còn dư dùng. Ngân đệ khỏi phải lo âu. Ngân đệ đừng lo lắng cho ta. Với võ công, thuật dị dung của ta, và nơi ta đến để ẩn mình chờ ngày sinh đẻ, nuôi con, trên giang hồ khó có ai có thể gây nguy hiểm cho ta và con nổi...để giúp ta khỏi bị Tam Nhãn truy lùng, Ngân đệ tuyên bố cho giang hồ biết ta đã chết, hay đã giết bọn Mã Khắc Tư và ta..Dưới đây là bản đồ bố trí ở Đại Thạch Cốc ở núi Vũ Lăng. Ta vẫn tin Tam Nhãn Thần Quân vẫn còn cầm giữ các vị chưởng môn ở đây. Với võ công của Ngân đệ, nếu họ bị di chuyển đi đâu, thì tìm ra cũng không khó khăn gì. Người uống não thần đan, như Ngân đệ biết chỉ nghe lời người chế thuốc, hay người có cầm vật gì có máu huyết của người chế. Ta có vẽ cho Tam Nhãn một lá bùa bằng máu của ta, hắn có thể tạm ra lệnh cho quần hùng nhưng sẽ không được lâu. Trong trái cầu ngọc ở giây đeo cổ của ta, ta đã hàn gắn máu huyết của ta bên trong. Ngân đệ mang theo có thể dễ dàng bảo họ uống thuốc giải mà không phải dùng võ công.. “
Thanh Ngân đọc thư của Khúc Tiểu Liên lưu lại lòng đau như cắt, thấy thương yêu và qúi mến nàng khôn tả.
Thanh Ngân biết nàng đã dứt khoát, thì không còn cách gì cầm giữ hay tìm nàng trở lại, thẩn thờ ra vào trong căn nhà trống vắng, mãi đến chiều tối mới tóm vài bộ áo quần, thuốc men, minh ấn và Dược Vương thần thư gói vào một gói, mặc bộ đồ nho sinh mà Tiểu Liên mới mua, chậm rãi ra đi. Đến bìa núi, dừng chân quay lại nhìn hai căn nhà gỗ thật lâu, hét lên một tiếng rung chuyển sơn lâm, phóng mình lên không.
Thanh Ngân đi, trên đầu núi Khúc Tiểu Liên nước mắt chảy dài đứng lên nhìn theo. Nàng đứng thật lâu, rồi chậm rãi lê bước chân xiêu quẹo xuống núi.
Trở lại căn nhà cũ, nàng nhào vào phòng, lăn xuống giường khóc như mưa:
- Ta không cần phải đi đâu. Ta sẽ ở đây với kỷ niệm và hình bóng Ngân đệ. Tam Nhãn nhất định yên trí ta đã chết. Nơi này từ nay chẳng ai có thể đặt chân tới, ngoài Ngân đệ.
Thanh Ngân nhắm hướng Vũ Lăng sơn phi như bay biến, tốc lực còn nhanh hơn lúc thi khinh công với Phan Ma Lôi. Ba ngày sau đến địa phận Quế Dương là thị trấn náo nhiệt nằm bên bờ sông Tương.
Hai ngày đêm chân không ngừng nghỉ, Thanh Ngân thấy cần phải tìm khách điếm để ăn uống nghỉ ngơi và dọ dẫm tình hình giang hồ.
Thả bộ trên đường một lúc, thấy một tửu lâu sang trọng có tên là Đường Lâm, bèn bước vào. Quán rất đông người, nhưng Thanh Ngân chỉ thấy toàn là thương buôn, không có khách võ lâm, kêu một bình rượu Nữ nhi hồng, một cân thịt bò thui, một con cá hấp. Khi tiểu nhị mang thức ăn ra, Thanh Ngân ăn ngấu nghiến.
Thanh Ngân uống được nửa bình rượu, thì có bốn con ngựa đừng lại trước quán. Thanh Ngân liếc xem, bốn người xuống ngựa là một cụ già quắc thước vạm vỡ, một ông già khuôn mặt thanh tú râu dài, một thanh niên tuổi khoảng hai ba hai bốn tướng mạo khôi ngô uy võ, và một cô gái mặc võ phục tiá rất xinh đẹp độ mười tám mười chín tuổi. Lão già quắc thước vạm vỡ không mang binh khí, nhưng lão râu dài và thanh niên mang kiếm, còn cô gái tử y lại mang đao.