NAM THIÊN ĐẠI HIỆP

HỒI THỨ 58

Docsach24.com

hanh Ngân xử dụng khinh công đi vùn vụt, Thiên Kiều nhắm mắt nghe không khí lùa rát lỗ tai. Nàng không cần biết hắn đưa nàng đến đâu, nhưng khi hắn ngừng lại, thì nàng hoảng hốt, riết cổ la hoảng:

- Ngân đệ!

Nàng mở mắt, thấy mình và hắn đang ở dưới nước. Và Thanh Ngân mỉm cười ranh mãnh:

- Người tiểu đệ qua bao ngày không tắm, hôi thúi vô cùng. Tiểu đệ phải tắm rửa kẻo làm dơ vóc ngọc da ngà của Kiều tỷ tỷ.

Thanh Ngân bảo  tắm, nhưng tay lại đưa lên cởi bỏ y phục của Thiên Kiều và lặn xuống nước gỡ lớp vải buộc quanh chân nàng ra. Y Phục họ ném lên mặt đá. Thanh Ngân tắm rửa, đùa giởn với nàng, Thiên Kiều đôi khi phải phá ra cười nắc nẻ. Con rắn hồng linh bị hắn ném lên bờ với áo quần của Thiên Kiều nhìn họ một lúc, rồi như cũng phải thẹn với cảnh đùa giởn của họ, nằm khoanh lại, nhắm mắt. Khi ánh mặt trời chỉ còn le lói ở bên kia rặng núi, Thiên Kiều ôm chặt Thanh Ngân không rời, hơi thở không đều.

Thanh Ngân lại ôm nàng phi thân lên hốc đá. Sau bao ngày xa cách, Người đàn bà trên ba mươi dồn dập những khao khát, nhớ nhung. Nàng muốn tất cả thời gian ngưng đọng, muốn trên cõi đời này chỉ có Thanh Ngân và nàng. Nàng yên trí, Thanh Ngân sẽ ở chốn thần tiên này, ít nhất cũng một đêm với nàng. Nhưng sau đó, Thanh Ngân vuốt ve nàng một lúc, rồi nói:

- Chúng ta phải trở về trại kẻo mọi người trông đợi. Tuy chúng ta không đi xa lắm, nhưng nếu Tam Nhãn ra tay, mà không có tiểu đệ, thì quần hùng sẽ bị thiệt hại rất lớn. Trách nhiệm đó chúng ta khó gánh vác nổi.

Thiên Kiều ôm chặt, bỉu môi:

- Sợ quần hùng bị thiệt hại, hay sợ Bảo Ngọc, Tuyết Như hờn trách?

Và nũng nụi:

- Có về trại, thì..cũng phải ở trong lều cung của ta đêm nay..

Thanh Ngân cười:

- Bảo Ngọc và Tuyết Như không hờn trách, nhưng chỉ lo cho quần hùng. Còn có chỗ ở riêng với tỷ tỷ thì...nhất định đuổi cũng không chịu đi.

- Nhưng áo quần ướt cả thì làm sao bây giờ?

- Tiểu đệ hong khô giây lát rồi chúng ta trở về là vừa.

Thanh Ngân lại lấy quần áo mình định giặt sơ, thì thấy trong túi ngoài quyển Dược Vương thần thư hắn đã bọc giấy dầu không ướt, còn có một quyển sách nữa và hai phong thư đã bị ướt nhẹp, mới nhớ lại cuốn kinh của Lý triều, và hai phong thư giao dịch giữa Phan Ma Lôi và Tam Nhãn Thần Quân, lấy làm ân hận đã để ướt. Nhưng Thanh Ngân cũng để qua một bên không quan tâm lắm, lấy áo quần lội xuống nước. Thanh Ngân giặt, thì Thiên Kiều lội xuống giành lấy. Thanh Ngân rảnh tay, lại tò mò nhìn ngắm thân hình tuyệt mỹ của nàng. Cái nhìn làm nàng, khi vắt khô chiếc váy và những băng vải của mình, vội ném lên đá, nhào tới bá cổ. Thanh Ngân lại cúi xuống nàng những nụ hôn nghẹt thở, và Thiên Kiều lại một lần nữa đê mê, quằn quại.

Khi họ dùng nội lực hong khô quần áo, bỏ mọi vật dụng vào túi, Thanh Ngân nắm tay nàng phi thân trở lại trại. Bấy giờ cũng đầu canh hai, nhưng trại của Thanh Ngân lại chỉ chong một ngọn đèn, người vắng tanh. Hắn vào chỉ thấy Hà Huyền Hồ đang ngồi ngó mông ra ngoài và nàng mừng rỡ:

- Đệ tử trông chờ để dâng cơm cho sư phụ.

Thanh Ngân hỏi:

- Mọi người đâu cả rồi?

Huyền Hồ thưa:

- Các sư bá đang uống rượu đàng trại Hồng tiền bối, còn Nùng cung chủ rủ mọi người ra bờ hồ hái sen. Họ cũng sẽ trở về ngay, vì cũng đã đến giờ bắt buộc mọi người phải vào trại để các chưởng môn đi canh tuần cho dễ.

Thanh Ngân thấy Huyền Hồ chờ đợi dâng cơm, bảo Thiên Kiều:

- Tỷ tỷ dùng cơm với tiểu đệ.

Huyền Hồ nghe nói, bới cơm ra chén cho Thanh Ngân và Thiên Kiều.

Thiên Kiều thấy Huyền Hồ cũng trạc Tuyết Như, dung mạo rất xinh đẹp, dù đối với Thanh Ngân đã là nghĩa thầy trò, nhưng cô học trò xinh đẹp đó săn sóc cho thầy quá chu đáo lại làm nàng không ưa, và ngầm dò xét, coi trong cử chỉ có tình ý gì không? Lúc Huyền Hồ bới chén cơm cho Thanh Ngân, mắt Thiên Kiều bỗng dán chặt trên cổ tay nàng. Và Khi Huyền Hồ đưa chén cơm cho Thiên Kiều mời dùng, Thiên Kiều liền chụp lấy tay nàng. Thiên Kiều ra tay bất ngờ, Huyền Hồ không thể tránh né được.

Nắm cổ tay Huyền Hồ, khống chế yếu huyệt, Thiên Kiều quát:

- Chiếc vòng trên cổ tay nhà ngươi do đâu mà có?

Thanh Ngân thấy Thiên Kiều uy hiếp Huyền Hồ, khó chịu:

- Kiều tỷ không thể đối xử với Hà nhi như vậy?

Nhưng Thiên Kiều mặt đanh lại quát:

- Nếu ngươi không nói rõ, dù ngươi có bái Ngân đệ làm sư phụ đi nữa. Ta cũng không dung thứ.

Huyền Hồ tức giận, mặt hoa tái mét:

- Lam động chủ dù có hôn ước với sư phụ, có thành sư mẫu ta đi nữa. Ta cũng không phải sợ gì trước việc làm phi lý của động chủ. Muốn đấu võ với nhau, ta cũng không ngại đâu. Nhân khi bất ngờ mà khống chế đâu phải là..

Thiên Kiều cũng nổi giận:

- Ngươi dám!

Và vung tay trái lên, định điểm huyệt Huyền Hồ. Nàng ra tay đã nhanh, thì đôi đũa của Thanh Ngân lại nhanh hơn. Thanh Ngân không những cản cánh tay trái của Thiên Kiều mà còn làm cho bàn tay mặt đang khống chế cổ tay Huyền Hồ phải bật ra.

Thiên Kiều tưởng hắn bênh Huyền Hồ đối phó với mình, nhìn Thanh Ngân không chớp, giận run rẩy:

- Ngươi bênh nó, đánh cả ta?

Thanh Ngân một tay nắm Huyền Hồ kéo lại phía sau, một tay chụp tay Thiên Kiều, kéo ngồi xuống:

- Tiểu đệ không coi trọng Hà nhi hơn tỷ tỷ, nhưng không hiểu chiếc vòng trên cổ tay Hà nhi như thế nào, vì sao mà có, mà tỷ tỷ lại nóng giận như vậy? Tiểu đệ có xúc phạm thì sẽ cam chịu cho tỷ tỷ trừng phạt, nhưng tỷ tỷ nên bình tỉnh. Nào, nói cho tiểu đệ biết chiếc vòng trên tay Hà nhi là gì? Tại sao lại làm tỷ tỷ giận dữ trước đã?

Thiên Kiều vẫn còn giận, Thanh Ngân lại vuốt ve nàng:

- Tiểu đệ muôn lần xin tỷ tỷ tha thứ, đừng giận nữa. Tỷ tỷ sẽ đánh mắng, hành hạ tiểu đệ thế nào cũng được. Nhưng hãy nói cho tiểu đệ và Hà nhi nghe về chiếc vòng này. Tiểu đệ cũng sẽ bảo Hà nhi thành thật nói cho Kiều tỷ biết vì sao mà có chiếc vòng đó. Nếu Hà nhi không thành thật lúc đó tiểu đệ sẽ trừng trị. Nhất định không tha thứ.

Thiên Kiều nhìn chăm chú Huyền Hồ, sắc mặt lại rung động:

- Ngươi hãy nói cho ta biết, chiếc vòng trên tay ngươi từ đâu mà có?

Thanh Ngân cũng ôn tồn với Huyền Hồ:

- Hà nhi hãy cứ nói thật ra đi.

Huyền Hồ trầm buồn:

- Như đệ tử đã kể cho sư phụ nghe khi đệ tử lên năm thì toàn gia bị thảm sát.

Nàng nghẹn ngào:

Đêm ấy đệ tử nhớ mẫu thân đã bồng đệ tử chạy được một lúc, thì cũng phải ngã gục và người lấy chiếc vòng này dặn dò đệ tử phải mang theo trong người. Dặn trong cơn hấp hối:

- Con nhớ, nếu còn sống, nếu chúng không tìm ra con, hay không giết, thì đừng bao giờ đánh mất chiếc vòng.

Mẫu thân dặn dò rồi ném đệ tử vào một bụi rậm, nhưng đệ tử thấy mẫu thân mất lại bò ra ôm thây mẫu thân mà khóc. Sau đó, Tam Nhãn đến mang đệ tử về Thiên Sơn. Chiếc vòng có nhiều hình vẽ li ti, nhưng cũng chỉ bằng đồng đen, không qúi gía gì lắm nên người Thiên Sơn cũng không lấy, và đồ nhi giữ nó từ lúc ấy đến giờ.

Thiên Kiều nghe Hà Huyền Hồ thuật lại không còn giận dữ nữa mà tỏ ra xúc động, giọng run run:

- Ngươi..ngươi có nhớ mẫu thân ngươi họ gì không?

Huyền Hồ lắc đầu:

- Không thể nào nhớ được.

Thiên Kiều lại tha thiết:

- Ta.. ta muốn thử máu trên người ngươi.. Thử máu ngươi ta có thể xác định ngươi là ai. Tìm ra thân thế ngươi. Ngươi không ngại chứ?

Huyền Hồ đưa mắt hỏi ý Thanh Ngân, thấy sư phụ gật đầu, nàng cũng bằng lòng. Thiên Kiều lấy trong người ra một hợp kim, lấy một mũi kim màu đen bóng, giọng êm dịu:

- Cô nương đưa cánh tay cho ta. Rán chịu đau một lát, nhưng từ đó ta có thể biết mẫu thân của cô nương là ai, và.. chuyện của cô nương có thật hay không?

Thanh Ngân không tiện nhìn cách tay trần của Huyền Hồ nên phải quay lưng lại. Thiên Kiều bảo:

- Ngân đệ cũng rất rành y lý và độc dược nên chứng kiến việc này.

Thanh Ngân nghe Thiên Kiều nói, và thấy Huyền Hồ cũng lộ vẻ không an tâm với Thiên Kiều phải quay lại nhìn. Thấy khi Thiên Kiều đâm mũi kim màu đen lên cánh tay Huyền Hồ, thì lập tức làn da trắng nơi kim đâm nổi lên một cái bớt màu đen và lan rất nhanh. Thanh Ngân vận công chuẩn bị giúp Huyền Hồ ngăn chận chất độc, nhưng nể Thiên Kiều phải kiên nhẫn thêm một lúc, thì thấy vết chàm đen đang lan nhanh ngưng lại và lại lần lần nhạt dần, biến mất.

Thiên Kiều vui mừng, nắm chặt cánh tay Huyền Hồ, hỏi dồn dập:

- Trên đầu ngươi có một vết sẹo dài, trên bả vai ngươi cũng có một vết thẹo có phải vậy không? Có phải vậy không?

Huyền Hồ ngỡ ngàng:

- Sao? Sao bà lại biết?

Thiên Kiều mừng rỡ, ôm chần lấy Huyền Hồ, sa nước mắt:

- Ngươi có chiếc vòng đen, máu có thể kháng lại Miêu cương cổ độc, phía sau đầu ngươi có vết thẹo dài và trên vai cũng vậy..ngươi đúng là con gái của Hồng Như a di của ta. Là chị em của ta.

Bấy giờ bọn Bảo Ngọc, Ngạc Lan vừa trở về, mỗi người một tiếng xúm lại hỏi han. Thiên Kiều kể lại chuyện cũ. Thì ra, Thiên Kiều lúc còn bé, mẹ mất sớm, nàng được người dì là Lam Hồng Như săn sóc, nuôi dưỡng, và giúp nàng lo hết công việc lớn nhỏ của Miêu cung. Khi Thiên Kiều có thể đảm nhận chức động chủ, thì Hồng Như đã thành hôn với Giả Lợi Minh, một hiệp khách ở Tây Hạ, và sinh một đứa bé gái, rồi sau đó giao lại mọi việc trong cung cho nàng để theo người yêu. Vì Lam Hồng Như không phải là động chủ, nên có quyền theo chồng. Khi Thiên Kiều thành hôn với Du Hoa. Hồng Như đem con về Miêu động dự lễ. Thiên Kiều rất cưng đứa nhỏ, thích bồng bế, nhưng một hôm vì mãi lo chuyện vãn với Du Hoa, người yêu của nàng, vô ý để đứa bé đi trợt chân ngã vào một hố sâu, va đầu vào đá, toát đầu, rách vai, ngất xủi. Cả động lo nhốn nháo, chạy chữa. Đứa bé đã tỉnh dậy, nhưng hai vết thương trên đầu và vai khá sâu, dù bao thời gian cũng không thể nào mất hết vết thẹo được. Thiên Kiều lấy tay xoa lên chỗ thẹo sau làn tóc Huyền Hồ kể tiếp:

“ Sau khi đứa bé bình thường, Hồng Như và Giả Lợi Minh lên đường về nơi ẩn cư của họ là một nông trang trên sông Hoàng Hà. Khi họ ra đi, Thiên Kiều đã lấy một viên tỵ độc đan cho đứa bé uống. Tỵ độc đan, có thể làm cho người dùng suốt đời miễn nhiễm với cả trăm thứ độc ở Miêu cung, ngoại trừ thiên tầm trùng độc. Lúc bấy giờ cả Miêu động chỉ còn hai viên duy nhất. Và còn tặng cho đứa bé ấy một chiếc vòng. Chiếc vòng ấy đúc bằng đồng đen pha kim thạch, xấu xí, nhưng cứng rắn và bên trong có chứa hùng hoàn nghìn năm, người đeo nó rắn rết không dám đến gần. Chiếc vòng này đã lưu truyền hàng nhiều trăm năm, người giữ nó không là động chủ, công chúa, thì cũng là hộ pháp Miêu động. Khi cần kíp có thể thay mặt động chúa ra lệnh cho Miêu tộc. Thiên Kiều tặng hai báu vật cho đứa bé, một phần thương yêu đứa bé, một phần muốn gián tiếp đền đáp ơn sâu của người dì, đã thay mặt mẹ nuôi dưỡng mình trong nhiều năm, nàng coi như mẹ ruột..”

Thiên Kiều lại thở dài:

- Khi Miêu động của ta bị Thiên Sơn và Đường môn đến thảm sát. Ta đã bồng San nhi chạy đi tìm dì Hồng Như để tính kế trả thù, thì cũng biết cả gia đình dì Hồng Như đã bị chúng tiêu diệt, gà chó không tha.

Nàng nắm tay Huyền Hồ sa nước mắt:

- Vì món nợ máu đó, nên khi nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay hiền muội, ta không dằn được cảm xúc, nóng nảy làm hiền muội phải một phen tức giận.

Huyền Hồ nghe Thiên Kiều nói, nghe Thiên Kiều nhận chị em, nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi, nàng như thất thần, lẩm bẩm:

- Phải vậy không? Có phải vậy không?

Thiên Kiều nghe Huyền Hồ lẩm bẩm có vẻ chưa tin mình, chợt kêu lên:

- Lúc đó ngươi đã năm tuổi, nhất định ngươi còn nhớ đến hình ảnh mẫu thân ngươi. Hãy nhớ lại đi, có phải hàng ngày ngươi thường hay mâm mê hai ngón tay cụt của mẫu thân ngươi hay không? Mẫu thân ngươi rất đẹp, có nhiều nét giống ta, nhưng trên bàn tay mặt có hai ngón tay bị cụt, do khi còn trẻ mẫu thân và phụ thân ngươi đã giao thủ với nhau. Phụ thân ngươi chặt cụt hai ngón tay của mẫu thân ngươi, và mẫu thân ngươi đã rạch trên vai phụ thân ngươimột nhát kiếm, nhưng từ trận đấu đó họ lại thương nhau. Những vết thương của họ trở thành kỷ niệm tình yêu. Hãy nhớ lại, rán nhớ lại xem. Ta nhất định ngươi còn có thể nhớ lại những nét đặc biệt của mẫu thân và thân phụ ngươi.

Huyền Hồ trầm tư, tưởng nhớ lại quá khứ, những hình ảnh nhạt nhòa lần lần hiện về. Nàng nhớ lại người mẹ hiền, nhớ lại bàn tay của mẹ mà mình và phụ thân thường vuốt ve. Nàng ôm Thiên Kiều oà khóc:

- Tiểu muội đã nhớ. Bàn tay hữu của mẫu thân mất hai ngón, và khi đưa chiếc vòng cho tiểu muội cũng bằng bàn tay chỉ còn ba ngón này..

Thiên Kiều cũng ôm lấy Huyền Hồ, nước mắt chan hoà.

Bảo Ngọc, Ngạc Lan, Tuyết Như đều cảm động chia xẻ sự mừng vui đoàn tụ của Thiên Kiều, Huyền Hồ. Bọn Tần Tố Thư huynh đệ đều xúc động trước sự trùng phùng, sư tỷ họ tìm ra thân thế. Tin Thiên Kiều tìm ra con gái Hồng Như cũng làm cho nhóm người Miêu cung hớn hở kéo đến chúc mừng. Bọn Cao Thừa Minh trở về trại, nghe câu chuyện của Thiên Kiều, Huyền Hồ đều ngỏ lời chúc tụng.

Thiên Kiều qua giây phút xúc động bảo Huyền Hồ:

- Tên hiền muội không phải là Huyền Hồ. Không hiểu sao Tam Nhãn đã đặt lại tên của muội muội như vậy. Ngươi lấy họ cha là Giả Lợi Hồng Ngọc, lấy họ mẹ là Lam Hồng Ngọc. Con cái của dòng họ động chủ phải lấy họ mẹ, nếu lấy người Miêu tộc. Mẫu thân ngươi là em của mẫu thân ta nên con phải lấy họ mẹ. Tuy nhiên, vì yêu thương phụ thân ngươi là người Tây Hạ, và thân phụ ngươi cũng lập nhiều công lớn, nên Hội đồng trưởng lão đã đồng ý cho thân phụ và thân mẫu ngươi nếu đẻ ra con gái thì lấy họ mẹ, con trai thì lấy họ cha. Như vậy ngươi là Lam Hồng Ngọc.

Hà Huyền Hồ, bây giờ là Lam Hồng Ngọc vâng dạ:

- Tiểu muội lúc ấy còn quá bé biết gì đâu. Lam.. Lam tỷ chỉ bảo cho tiểu muội.

Và nàng qùy gối hướng vào Thanh Ngân:

- Đệ tử đã tìm ra thân thế. Tam Nhãn Thần Quân lại chính là kẻ hù, xin sư phụ dạy dỗ cho đệ tử có đủ võ công để trả thù nhà.

Thanh Ngân chưa kịp an ủi, hứa hẹn với cô đại đệ tử của mình, thì Thiên Kiều la lên:

- Ngươi đã là muội tử của ta, thì không thể tiếp tục coi Ngân đệ làm sư phụ nữa. Ngân đệ là tỷ phu của ngươi.

Thanh Ngân bấy giờ mới nhìn ra vấn đề, thở dài, chưa biết phải nói sao cho phải thì Hồng Ngọc:

- Tiểu muội đã làm lễ bái sư, dù biết Kiều tỷ là chị, nhưng danh phận sư đồ không thể cải được.

Thiên Kiều tỏ vẻ bực dọc:

- Ngân đệ, ngươi còn nhận hiền muội ta làm đồ đệ?

Thanh Ngân đành nói:

- Kiều tỷ đã có hôn ước với tiểu đệ, thì tiểu đệ không thể nhận Huyền Hồ... Lam Hồng Ngọc làm đệ tử nữa.

Hồng Ngọc nghe hắn nói vậy, khóc thành tiếng:

- Sư phụ!

Thanh Ngân ôn tồn:

- Ngươi muốn theo ta học võ, thì cũng chỉ muốn có võ công cao để phòng thân mà thôi. Danh nghĩa sư đồ giữa ta và ngươi, bắt đầu hôm nay thay thế bằng tình huynh muội. Ta hứa cũng sẽ tận tình chỉ bảo ngươi như Tố Thư, Yết Kiêu, Dã Tượng.. các đệ tử của ta.

Thanh Ngân thay đổi danh xưng:

- Hiền muội hãy đứng lên đi, và hãy tâm sự với Kiều tỷ để biết rõ hơn thân thế của mình, và biết thế nào là tình chị em.

Bảo Ngọc và Ngạc Lan không hẹn cùng vỗ tay. Bảo Ngọc nói:

- Tại sao chúng ta không nhận Hồng Ngọc làm thập ngũ muội của mình? Cao đại ca thấy sao?

Cao Thừa Minh vui vẻ:

- Thiên Kiều là thập muội chúng ta và thập tỷ tỷ của các hiền muội. Hồng Ngọc là em Kiều muội, chúng ta càng vui có thêm một thập ngũ muội nữa. Thanh Ngân, thập tam đệ của chúng ta không phải đã dạy thêm võ nghệ cho Kiều Muội, Ngọc muội, Lan muội và Tuyết Như hiền muội là gì? Thì cứ coi mấy hôm nay, hắn có dạy gì cho Hồng Ngọc, thì cũng như đã dạy các hiền muội mà thôi.

Thiên Kiều thích ý, kéo Hồng Ngọc lên:

- Hiền muội ra mắt Cao đại ca, các vị ca ca và các hiền tỷ đi nào.

Cô gái từng gọi những người bạn của Thanh Ngân là bậc trên, bây giờ lại được trở thành ngang vai vế, lấy làm ngại ngùng chẳng nói ra lời.

Cô gái Khổng Thu Hà chợt khóc:

- Hà tỷ tỷ.. chúng ta.. chúng ta không còn chị em nữa rồi!

Cô ta tung mình chạy ra ngoài, bọn Tần Tố Thư cũng chạy theo cô em. Hồng Ngọc thấy vậy vội vàng chạy theo họ.

Gia Luật Cao Củng bấy giờ lên tiếng:

- Đây vừa là luân lý vừa tình cảm. Hãy cứ để vài ngày cho Kiều muội, Ngân đệ và Hồng Ngọc giải quyết với nhau. Không nên vội vã. Theo ta việc quan trọng trước mắt, là hết ngày mốt, cái hẹn của Ngân đệ và cô công chúa Mông Cổ không đi đến đâu, có lẽ chúng ta không sống được bình yên như mấy ngày nay nữa đâu.

Ngạc Lan cũng nói:

- Ngân đệ nên nghiên cứu cách đề phòng cho cẩn thận. Theo ta ngày mai Ngân đệ và Tuyết Như hiền muội nên bày các trận pháp chung quanh những lối ra vào. Còn vấn đề tuần hành canh phòng chúng ta cũng phải lo cho chu đáo hơn. Đêm qua và đêm nay, ta thấy có sự phân công nhưng hình như chẳng ai đi cho thật xa để nếu phát hiện địch thủ đến thì báo hiệu kịp để chuẩn bị. Sự chễnh mãng, tự thị này có thể đưa đến nguy hiểm. Quần hùng tập trung lần này không đông đảo bằng lúc ở Nam hải đại trang như trước.

Thanh Ngân gật đầu, và nói:

- Đêm mai tới phiên trại chúng ta lo phận sự canh phòng. Anh em ta sẽ chia làm bốn toán canh phòng cẩn thận để làm gương. Gia Luật nhị ca phân công dùm cho tiểu đệ. Còn việc bố trí trận pháp, thì ngay ngày mai, Tuyết Như hiền muội và tiểu đệ sẽ thực hiện ngay. Ban ngày ta mở trận, ban đêm thì đóng trận. Binh thư có nói cẩn tắc vô ưu.

Ngạc Lan:

- Trời cũng đã khuya, chúng ta đi nghỉ để ngày mai còn giúp Ngân đệ và Như muội bày trận pháp. Ta nhất định nhờ hai người chỉ dẫn ta môn tuyệt nghệ này.

Bảo Ngọc kéo Ngạc Lan và Tuyết Như:

- Chị em ta tìm nơi điều tức, dành căn phòng lại cho Kiều tỷ tâm sự với Hồng Ngọc. Hai hiền muội nghĩ sao?

Mấy cô gái bước đi, còn nhắc Thiên Kiều:

- Chúc mừng Kiều tỷ tỷ đã nhận ra em. Kiều tỷ phải nhớ khao mừng cho bọn tôi đấy nhé!

Thiên Kiều thấy Hồng Ngọc bỏ đi, nóng lòng:

- Ta cũng phải đi tìm con bé.

Thiên Kiều đã đi, Thanh Ngân và bọn Cao Thừa Minh chuyện vãn một lúc rồi định thu xếp để điều tức, chợt nghe tiếng chưởng nổ bùng và tiếng thét thảm khốc vang lên khô lạnh trong đêm. Nghe tiếng thét, tức thì tất cả đều phi thân ra ngoài. Thanh Ngân như làn chớp đến nơi, thì thấy Thiên Kiều đang nằm trên đất. Hồng Ngọc đang ôm khóc, còn bọn Tần Tố Thư thì mặt mày sợ hãi, đứng yên đến độ thất thần. Thanh Ngân không còn lòng dạ nào nghe ngóng hung thủ chạy hướng nào, nhào xuống Thiên Kiều. Khi  ôm nàng lên, thấy thất khiếu ra máu, mạch hỗn loạn, hơi thở yếu ớt, vội trút ra một viên hồi thiên đơn bỏ vào miệng, dùng chân khí thúc thuốc xuống bụng và hộ trì tâm mạch cho nàng. Thanh Ngân vừa thúc đẩy chân khí vào người và bồng nàng đi nhanh vào trại.

Bọn Cao Thừa Minh chạy ra, nhóm người Miêu cung đến nơi rồi vội chạy vào theo. Hồng Ngọc nước mắt chảy dài, như kẻ mất hồn luôn miệng:

- Sư phụ phải cứu cho được tỷ tỷ, phải cứu cho được tỷ tỷ...

Biến động đã lôi kéo quần hùng mấy trại khác tới thăm hỏi. Bọn Bảo Ngọc cũng đã chạy về, mấy cô gái gạt mọi người ra nhào lại bên Thiên Kiều, Thanh Ngân. Bảo Ngọc mặt hoa tái ngắt run giọng:

- Ngân đệ! Lam tỷ...

Thanh Ngân vẫn tiếp tục chuyền chân khí vào người nàng, mong hồi thiên đơn và chân khí của mình làm một phép lạ, nhưng rồi trên đôi mắt từ từ giòng lệ chảy dài.

Bảo Ngọc, Hồng Ngọc qùi gối một bên, Ngạc Lan lấy khăn lau máu trên mặt mũi Thiên Kiều, thấy Thanh Ngân rơi lệ, cũng cầm được nước mắt. Bốn người trưởng lão Miêu cung mặt mày ngơ ngẩn đứng yên một bên, còn bọn nữ đệ tử của nàng, thì qùy gối xuống đất, cô nào cũng nước mắt lưng tròng.

Anh em Cao Thừa Minh vốn trước đây là những tướng lãnh, cầm quân ra trận, nên dù xúc động trước tình trạng của Thiên Kiều, nghĩa muội của mình, vẫn không thiếu cảnh giác đề phòng. Gia Luật Cao Củng thưa với Tiền bang chủ và Giác Minh thiền sư, Lục Kỳ chia cao thủ ra khắp nơi đề phòng. Còn tám anh em thì ra trước trại giám thị cho Thanh Ngân cứu thương. Được viên hồi thiên đơn và công lực Thanh Ngân thúc đẩy, một lúc lâu Thiên Kiều tỉnh dậy, thấy mình nằm trong lòng Thanh Ngân, người yêu đang rơi lệ, nàng yếu ớt:

- Ngân đệ..

Thanh Ngân ngẹn ngào:

- Tỷ tỷ hãy rán lên. Tỷ tỷ sẽ không sao cả!

Thiên Kiều thều thào:

- Ngân đệ đừng dối ta. Ta đương cự với Tam Nhãn mà bị thương, thì còn may ra, chứ bị hắn đánh trong lúc bất ngờ. Chưa kịp vận dụng công lực, mà hứng chịu một lúc cả hai chưởng của hắn thì làm sao mà sống được?

Nàng lại hỏi:

- Hồng Ngọc, hiền muội đâu rồi?

Lam Hồng Ngọc gục đầu lên mình Thiên Kiều khóc:

- Tỷ tỷ không thể chết được. Sư phụ sẽ cứu tỷ tỷ. Tiểu muội chỉ mới gặp tỷ tỷ là người thân duy nhất, tỷ tỷ không thể bỏ tiểu muội.

Thiên Kiều yếu ớt vuốt tóc Hồng Ngọc, mâm mê lên vết sẹo trong trong tóc:

- Khi hiền muội mới sinh, trong tay có nắm một cục máu đỏ, vì thế mà ta đề nghị đặt tên tiểu muội là Hồng Ngọc. Đại trưởng lão lúc đó đoán tiểu muội là người có qúi tướng. Có thể là động chủ tương lai. Ta không tin lắm, nhưng bây giờ hiền muội phải rán mà lo cho Miêu động chúng ta. Trả được thù nhà, nợ nước, quang đại Miêu cung.

Hồng Ngọc nức nở:

- Lam tỷ đừng nói gỡ như vậy. Lam tỷ không chết được! Không thể chết được.

Thiên Kiều thở dài:

- Ta đang sống nhờ chân khí của Ngân đệ mà thôi. Ta biết ta lắm.

Rồi nàng nghiêm nghị:

- Hồng Ngọc, tứ đại trưởng lão, các chức sắc, các đệ tử có mặt, qùy xuống nghe di ngôn của ta.

Bốn người trưởng lão, các đệ tử Miêu cung đứng xa hay gần nhất tề qùy xuống, nhưng Hồng Ngọc vẫn ôm Thiên Kiều, miệng la đừng nói gỡ. Thiên Kiều phải rán bảo một lần nữa, và Bảo Ngọc thúc giục nàng mới buông tay qùy gối xuống đất.

Thiên Kiều lấy hơi thở một lúc, mới nói:

- San San, con gái ta chẳng may bị kẻ thù giết. Ta cũng không thoát tay Tam Nhãn Thần Quân. Trời cũng còn chiếu cố, Lam Hồng Ngọc, con gái của dì Lam Hồng Như đã được ta nhìn ra. Ta mất, Lam Hồng Ngọc là người thay ta làm động chủ. Tất cả các ngươi phải đồng lòng phù tá, nghe lệnh Hồng Ngọc, cố gắng trả thù, quang đại Miêu cung. Các ngươi nghe rõ không?

Trong nghẹn ngào, người Miêu cung nhất tề hô:

- Tuân lệnh động chủ.

Nàng khoát tay cho thuộc hạ đứng lên, rồi bảo Bảo Ngọc:

- Ngọc muội. Hiền muội đi mời dùm Giác Minh đại sư, Tiền bang chủ, Hoa Sơn thần tú đến đây cho ta.

Bảo Ngọc cũng đã xem được mạch Thiên Kiều, biết nàng không thể sống được bao lâu, vì ngũ tạng đã nát, thần tiên cũng không thể cứu sống, vội gạt nước mắt đi ngay. Trong khi chờ đợi, Thiên Kiều vuốt ve bàn tay Thanh Ngân đang áp trên ngực giữ tâm mạch của nàng:

- Ta gặp Ngân đệ như sự dun rủi của trời đất. Nếu không có việc San nhi quấy phá, thì ta với Ngân đệ cũng chỉ là hai người quen biết nhau mà thôi, nhưng rồi.. chúng ta lại nên nghĩa vợ chồng với nhau. Và ta thấy thật hạnh phúc, được tự hào có một trượng phu như Ngân đệ. Được chết trong tay Ngân đệ ta rất mãn nguyện. Ta tha thiết muốn có một đứa con với Ngân đệ... nhưng ta lại không có phước này. Ngân đệ có hứa hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta không?

Thanh Ngân nghẹn ngào:

- Tỷ tỷ cứ nói. Bất cứ điều gì tỷ tỷ yêu cầu tiểu đệ cũng sẽ hoàn thành.

Thiên Kiều héo hắt:

- Chúng ta chưa về Miêu cung để chàng chứng tỏ tình yêu qua các thử thách bằng độc trùng, chính thức là phu quân của ta đối với Miêu tộc. Có tứ đại trưởng lão nghe hung tin ở Nam hải trang rồi tìm đến đây, ta định vài ngày nữa chúng ta sẽ thành hôn, vì thời hạn một tháng sắp hết, mà chúng ta không thể về Miêu cung kịp. Nhưng ta không có phước này. Dù sao chàng cũng đã là trượng phu của ta rồi phải không?

Thanh Ngân gật đầu:

- Vâng, tiểu đệ đã coi tỷ tỷ như một hiền thê của mình.

Thiên Kiều:

- Từ giờ trở đi, chàng đừng gọi ta là tỷ tỷ, đệ đệ nữa, ta muốn chàng gọi là hiền thê, là nàng... ta muốn được chết như một người vợ yêu qúi của chàng...

Thanh Ngân lại rơi lệ, vừa lúc Tiền bang chủ, Giác Minh thiền sư và Hoa Sơn Thần Tú được Bảo Ngọc mời tới.

Giác Minh Thiền sư, niệm phật hiệu, mặt lộ vẻ thương tâm. Còn Hoa Sơn Thần Tú thì tỏ ra rất xúc động.

Thiên Kiều nhìn Thần Tú nói:

- Thần tú đại ca! Thiên Kiều ta trước kia lầm lỗi, lừa gạt thần tú ca nhiều lần, tội lớn nhất là lợi dụng lòng tốt của Thần tú ca mà đánh cắp tử hà bí kíp, nay thành tâm xin lỗi. Thần tú đại ca tha lỗi cho ta không?

Thần tú run giọng:

- Tại hạ không bao giờ dám trách... chỉ..

Thiên Kiều:

- Tử hà bí kíp trượng phu ta đã hứa trước mặt quần hùng, thì thế nào cũng hoàn trả lại. Tình ý của Thần tú ca, kiếp sau Thiên Kiều ta sẽ trả..

Thần Tú nghe nói, đôi mắt chợt đỏ hoe.

Thiên Kiều ra lệnh cho người của mình:

- Tứ đại trưởng lão! Sau khi ta mất tân động chủ và trượng phu ta giao tử hà bí kíp dấu trong bí động lại cho Hoa Sơn chưởng môn, các ngươi không được làm khó dễ.

Bốn người trưởng lão của nàng qùy gối:

- Chúng tôi nhất định ghi nhớ.

Nàng lại nói:

- Như ta đã trình bày với các ngươi về duyên nợ giữa ta và minh chủ võ lâm, trượng phu ta như thế nào. Việc dâng độc chỉ là nghi lễ cuối cùng mà thôi. Nhưng ta đã không may, thì sau khi ta mất đi, các ngươi cũng phải theo đúng tục lệ Miêu cung mà làm.

Thiên Kiều lại bảo Bảo Ngọc thay nàng, thuật lại việc liên hệ giữa nàng và Hà Huyền Hồ như thế nào cho Tiền bang chủ, Giác Minh thiền sư nghe. Rồi nàng mới yếu ớt hỏi Tiền bang chủ và Giác Minh thiền sư:

- Hồng Ngọc hiền muội đã bái trượng phu ta làm sư phụ khi chưa biết thân thế của mình. Nay đã biết được, thì nàng còn phải giữ lễ sư đồ với trượng phu ta, hay phải coi trượng phu ta như tỷ phu của mình? Làm thế nào là đúng lễ giáo Trung nguyên?

Giác Minh thiền sư niệm phật hiệu, hiền từ:

- Như hai anh em không biết nhau, người em nhận anh làm sư phụ, mà khi biết được, thì họ phải là anh em. Việc giáo huấn trước đó, phải coi như anh dạy bảo cho em mà thôi.

Thiên Kiều nghe nói, vuốt tóc Hồng Ngọc:

- Hiền muội nghe đại sư nói rồi đấy chứ. Từ nay, không nên ngại ngùng việc bái sư của hiền muội nữa.

Nàng thở hỗn hễn một lúc rồi nói với Thanh Ngân:

- Ước muốn cuối cùng của thiếp là được cùng chàng hoàn tất hôn lễ theo tục lệ Miêu cung. Theo tục lệ chàng phải dùng một số độc vật để trải qua thử thách vì đã không thể đoạn tuyệt với những người yêu cũ. Nhưng bây giờ chàng phải tiếp trợ chân khí cho thiếp thì làm sao dùng bảy tám thứ độc vật cùng một lúc? Thiếp làm sao hoàn tất hôn lễ được? Chàng hứa với thiếp để Hồng Ngọc...hoàn thành tâm nguyện này của thiếp. Chàng hãy hứa đi.

Thanh Ngân không hiểu ý Thiên Kiều, nói trong tiếng nấc:

- Ta làm tất cả để nàng vui lòng, nàng nhất định làm nàng vui lòng... Tất cả những thủ tục gì để nàng chính thức là người hiền thê của ta, hãy làm ngay bây giờ đi. Ta nhất định làm nàng vui lòng.

Thiên Kiều thấy Thanh Ngân khóc, nàng cũng sa lệ, rán đưa bàn tay lên lau giòng lệ trên mắt Thanh Ngân:

- Được chết trong vòng tay chàng, thấy chàng nhỏ lệ, ta cũng vui lắm rồi...

Và khi bàn tay ấy thả rơi xuống thì nàng nhắm mắt. Thanh Ngân rán thúc đẩy thêm chân khí vào người, nhưng chân khí không còn lưu thông được nữa. Thanh Ngân ôm ghì nàng vào lòng, bật lên tiếng nức nở. Thanh Ngân thật đau lòng. Không nỗi đau nào hơn, mới mấy giờ trước, nàng đã cho mình những giây phút nồng nàn hạnh phúc, thì giờ đây, nàng đã là cái xác không hồn. Thanh Ngân khóc, Hồng Ngọc khóc, bọn đệ tử của Thiên Kiều khóc.. còn Bảo Ngọc, Ngạc Lan, Tuyết Như đều nước mắt chảy dài. Giác Minh thiền sư bấy giờ chắp tay lâm râm cầu nguyện, tiếng kinh kệ của Thiền sư làm Thanh Ngân bình tỉnh trở lại, bồng Thiên Kiều lên, hỏi bốn người trưởng lão:

- Hành cung của nàng ở đâu? Hãy đưa ta đến đó để đặt nàng nằm nghỉ.

Bốn người trưởng lão vội vàng hướng dẫn Thanh Ngân. Mọi người cùng đi theo, nhưng đến gần lều, thì người của Miêu cung ngăn lại, chỉ để Hồng Ngọc theo Thanh Ngân mà thôi. Thiên Kiều đã dụng tâm được riêng tư với Thanh Ngân, lều cung của nàng dựa vào một triền đá, cách khá xa những lều trại của đệ tử và người của mình. Thanh Ngân bước vào lều thấy dù đơn sơ cũng trang hoàng, ngăn nắp, có bàn đá, có giường chiếu, nệm cỏ,  lại sa lệ.

Thanh Ngân đặt Thiên Kiều lên giường, sửa lại chân tay cho nàng, rồi ngồi bên thất thần một lúc mới lấy khăn vải trắng của một đệ tử Thiên Kiều mang đến che đậy thi thể. Thanh Ngân che phủ hình hài Thiên Kiều xong, thì năm đệ tử của nàng bước vào, bốn cô mang đèn chia nhau đứng bốn góc giường, còn một cô mời Thanh Ngân và Hồng Ngọc đi gặp các trưởng lão Miêu động. Thanh Ngân và Hồng Ngọc bước ra, thấy người Miêu cung sắp hai hàng trước cửa, mỗi người cầm một ngọn đuốc, đứng yên, bất động.

Người nữ đệ tử Thiên Kiều dẫn Thanh Ngân và Hồng Ngọc đến một căn lều vải lớn. Trong lều, mười người đang ngồi âu sầu, nhưng thần thái rất trang trọng.

Thanh Ngân và Hồng Ngọc tới, họ đứng lên chào rất cung kính. Người già nhất, giới thiệu từng người với Thanh Ngân và Hồng Ngọc, rồi mời ngồi. Bốn vị trưởng lão đều ở họ Lam, người già nhất là Lam Giã, danh hiệu trên giang hồ là Ngô công lão nhân đứng lên thưa với Hồng Ngọc và Thanh Ngân:

- Động chủ không may, nhưng nước một ngày không thể không vua. Miêu động cũng không thể một ngày không chủ. Ngày mai, Lam công chúa phải được đăng quang, cho yên lòng mọi người.

Lam Hồng Ngọc vẫn bở ngỡ:

- Ta mới biết thân thế mình, làm sao đảm nhận động chủ được. Biết đâu.. biết đâu Thiên Kiều tỷ tỷ chỉ nhìn lầm.. những vết thẹo trên người, sự miễn độc Miêu cung, chiếc vòng...chỉ là sự trùng hợp.

Một trưởng lão khác, Lam Ngàn, hiệu là Thiết cước lão nhân nghiêm nghị:

- Cố động chủ tinh minh vô cùng. Không thể có chuyện lầm lẫn được. Người đã nhận công chúa là con của cố Nhiếp chính, là chị em dì của động chủ thì không thể nào sai lạc.

Và ông ta nói tiếp:

- Công chúa phải biết rằng, động chủ của chúng ta tôn qúi vô cùng, nếu không phải là huyết thống của chư tiền động chủ, thì không phải ai chúng tôi cũng có thể tôn lên được.

Thanh Ngân bèn khích lệ Lam Hồng Ngọc:

- Thiên Kiều không thể nhìn lầm. Ngọc muội có vòng đồng mang theo trong người từ tấm bé, dấu vết khi còn bé cũng còn đó và việc một người bình thường mà Miêu cương cổ độc không bị ảnh hưởng, thì chẳng bao giờ có đâu. Thiên Kiều đã mất, cô nương không nên phụ lòng nàng. Hãy can đảm lên.

Hồng Ngọc nghe Thanh Ngân nói, lại rơi nước mắt:

- Tiểu nữ không biết phải nói sao bây giờ. Tùy chư vị.

Ngô Công trưởng lão lại thưa với Thanh Ngân:

- Theo tục lệ Miêu cung, cung đình Miêu tộc chúng tôi, khi động chủ tạ thế gấp thì cũng phải 7 ngày sau mới nhập quan. Trong thời gian đó, những nguyện vọng của động chủ phải được hoàn thành. Động chủ đã chọn minh chủ làm động chủ phu quân, nhưng minh chủ đã có thê thiếp mà không thể từ bỏ để nhất dạ, nhất tâm, một lòng với động chủ, thì phải uống các loại độc dược do chúng tôi dâng lên, để coi xem thần nữ chúng tôi có cho phép hay không. Động chủ dù qua đời, nhưng tục lệ này không thể bỏ. Trong thời gian động chủ nhập quan, minh chủ phải dùng những chất độc của chúng tôi dâng lên. Nếu tân động chủ là con gái của động chủ, thì thủ tục chỉ sau khi dùng độc, minh chủ chết hay sống cũng là kết thúc. Tuy nhiên, tân động chủ Lam Hồng Ngọc là em của động chủ, thì phải thay thế động chủ cử hành lễ nhập phòng. Đó là tục lệ mà chúng tôi phải thi hành trong mấy ngày tới để hoàn thành tâm nguyện động chủ. Kính mong minh chủ chuẩn bị.

Thanh Ngân nghe họ bảo mình phải nhập phòng với Hồng Ngọc cảm thấy lỗ tai lùng bùng, còn Hồng Ngọc đang âu sầu, cũng đỏ cả mặt. Hốt hoảng:

- Không thể được! Ta.. ta không thể.. làm việc như vậy.

Ngô công trưởng lão tưởng nàng không thích Thanh Ngân, vội bảo:

- Tân động chủ không bắt buộc phải chọn người yêu của tiền động chủ làm phu quân. Đây chỉ là thay thế cố động chủ, thực hiện cho tròn nguyện vọng của người mà thôi. Công chúa không thích minh chủ, thì sau đó có thể chọn người khác, người mà cô nương yêu thích.

Hồng Ngọc càng khốn khổ:

- Ta.. ý ta..lại càng không phải như vậy.

Nàng đứng lên:

- Hay là các người tìm người khác làm động chủ. Ta chẳng bằng lòng làm động chủ.

Ngô công trưởng lão cau có:

- Công chúa là nữ nhân duy nhất mang họ Lam còn lại. Công chúa không làm động chủ thì ai làm? Đây là địa vị tôn qúi nhất của Miêu tộc, há lại có việc ai muốn làm cũng được hay sao? Di huấn của động chủ mới đó mà công chúa đã quên?

Hồng Ngọc khóc:

- Ta không biết.. Ta không biết phải làm sao bây giờ..

Nàng ôm mặt chạy đi..

Thanh Ngân thở dài đứng lên:

- Ta sẽ hoàn thành mọi tâm nguyện cho Thiên Kiều tỷ tỷ, uống bao nhiêu độc ta cũng không từ, nhưng bắt ép ta và Hồng Ngọc làm những điều trái ý thì không thể được. Hãy lo tang lễ cho Thiên Kiều tỷ tỷ trước đi. Chúng ta đang buồn đau, đừng gây thêm sự hiền muộn.

Thanh Ngân đứng lên và bước đi, xót xa và hoang mang khôn tả.

Bọn trưởng lão Miêu cung muốn cầm  lại để thuyết phục thêm, hay bắt phải vâng theo lời họ. Nhưng một người đưa tay ra cản, chỉ bị gạt nhẹ, đã lảo đảo ngã sang bên.

Thanh Ngân đi một lúc gặp Bảo Ngọc. Nàng không nói với hắn lời nào, chỉ im lặng bước đi bên cạnh. Một lúc, Thanh Ngân mới u buồn:

- Tỷ tỷ muốn nói gì, sao lại im lặng?

Bảo Ngọc cũng thở dài:

- Ngân đệ đau buồn, thì ta có khác gì? Nhưng chúng ta cũng có thể san sẻ nỗi buồn thương của mình cho nhau. Bây giờ ta cần có Ngân đệ bên cạnh, thì Ngân đệ cũng cần ta vậy. Không nói gì, đi im lặng bên nhau cũng đủ rồi.

Thanh Ngân:

- Lòng tiểu đệ đang ngổn ngan. Buồn Kiều tỷ mất, giận mình chẳng biết đề phòng, thì...hừ! Tỷ tỷ có biết bọn trưởng lão Miêu cung bảo tiểu đệ làm gì không?

- Phải nhập phòng với Lam Hồng Ngọc!

- Tỷ tỷ thấy có điên rồ không? Tiểu đệ đã từng nhận Hồng Ngọc làm đệ tử...

Bảo Ngọc không nói gì cả, một lúc nàng lại hỏi:

- Ngân đệ có biết cái đau khổ nhất của nữ nhân là gì không?

- Là gì? Tỷ tỷ cứ nói đi.

- Là người yêu của mình phải san sẻ tình yêu cho người khác.

- Tỷ tỷ cũng đau khổ vì tiểu đệ?

Bảo Ngọc u oán:

- Ta cũng là nữ nhân, là một người con gái.

Thanh Ngân thật buồn:

- Tiểu đệ không phải chỉ làm cho tỷ tỷ, mà còn bao nhiêu người phải đau khổ vì mình.

Bảo Ngọc lại dịu dàng:

- Nhưng chúng ta, ta nghĩ từ Thanh Lan hiền muội cho đến Tuyết Như, tất cả chúng ta đều cảm thông hoàn cảnh của Ngân đệ. Không muốn Ngân đệ, người yêu của mình là kẻ vô tình bạc nghĩa, không có trách nhiệm với người khác.

Nàng nhỏ giọng:

- Trong những người yêu Ngân đệ... chỉ có ta và Tiểu Hương là tự nguyện, còn..thì hình như đất trời run dủi, ông tơ bà nguyệt sắp xếp để nên duyên với Ngân đệ, như Thiên Kiều tỷ tỷ, như Tuyết Như...Nếu Ngân đệ là người đi ve vãn nữ nhân khác, thì ta chẳng để yên.. nhưng, như trường hợp hôm nay, ta muốn khuyên Ngân đệ không nên phụ lòng Thiên Kiều tỷ tỷ và làm cho Lam Hồng Ngọc tủi thân.

Thanh Ngân cau mày:

- Tỷ tỷ lại muốn..

- Ta không muốn Ngân đệ có thêm người yêu, nhưng ta cũng không muốn Miêu cung coi Ngân đệ là kẻ thù và coi Thiên Kiều tỷ tỷ là vật bất tường của họ. Hởi ôi! Qua mấy đời động chủ, Thiên Kiều tỷ tỷ là người thông minh, tài giỏi nhất, nhưng từ ngày nàng lên làm động chủ thì Miêu cung trải qua không biết bao nhiêu thảm cảnh do thù nhân đem tới. Rồi nàng chưa qua hết những thủ tục hôn lễ với Ngân đệ, lại gặp thảm nạn. Những tin tưởng của người Miêu cung có mê tín, quái dị đi nữa cũng là niềm tin lâu đời của họ. Nàng mất, mà người trượng phu, người nàng chọn làm trượng phu cho nàng lại không qua hết những tục lệ, họ lại cho nàng là bất tường, khi dễ, không được liệt tên vào cung miếu mà còn làm phép đày ải nữa. Ngân đệ có đành lòng như vậy không? Và ta biết, Thiên Kiều tỷ tỷ tha thiết nhất trước khi trút hơi thở cuối cùng là Ngân đệ lấy Hồng Ngọc thay nàng, thương yêu Hồng Ngọc thay nàng. Nàng tha thiết vì biết chỉ có một người như Ngân đệ làm trượng phu Hồng Ngọc mới có thể làm cho Miêu cung trả được thù, khôi phục nguyên khí trước kia. Ta không khuyên Ngân đệ, nhưng ta không đành lòng để Thiên Kiều tỷ tỷ phải ngậm hờn...

Thanh Ngân nghe Bảo Ngọc nói càng khổ tâm:

- Hởi ôi! Biết làm sao bây giờ! Tiểu đệ và Hồng Ngọc đang nghĩa thầy trò, chẳng có tình ý gì nhau. Tiểu đệ có vì Thiên Kiều mà..thì Hồng Ngọc làm sao? Làm sao nàng chịu đựng được? Không! Không thể được!

Bảo Ngọc nắm lấy tay:

- Ta chỉ lo Ngân đệ câu chấp mà thôi. Còn Hồng Ngọc..ta nghĩ rằng nàng... nàng chỉ chưa sẳn sàng để đón nhận những hạnh phúc bất ngờ quá lớn lao với nàng mà thôi. Thiên Kiều mời Tiền bang chủ và Giác Minh thiền sư đến chỉ hỏi về tình thầy trò của Ngân đệ với Hồng Ngọc còn phải giữ hay không, khi nàng biết được thân thế của mình. Ngân đệ đã nghe bậc tôn sư như Giác Minh nói thì còn úy kị gì?

Thanh Ngân lắc đầu:

- Thật khó xử quá.

Thanh Ngân nắm lấy tay Bảo Ngọc:

- Nhiều lúc tiểu đệ vẫn tưởng chúng ta là bạn tri giao hơn là tình nam nữ. Ngọc tỷ thật cương cường hơn tiểu đệ nhiều.

Bảo Ngọc lại rất buồn:

- Nhưng ta lại không phải là nam nhân. Ta...

Lúc bấy giờ họ đã đi khá xa ra khỏi trại. Nàng tựa vào Thanh Ngân:

- Ta đang cảm thấy cô đơn hơn lúc nào hết. Ôi! Biết bao giờ chúng ta có thể sống những ngày bình an, không phải lo âu?

Thanh Ngân nghĩ đến Thiên Kiều, đến cô bé San San.. hình ảnh sống động mới như còn đó, mà đã trở nên người thiên cổ, than dài:

- Đời người có đó rồi mất đó. Tại sao ta không sống một đời sống thanh nhàn, mà phải dấn thân, lôi kéo vào ân oán giang hồ?

- Có lẽ mỗi người trời sinh ra đều có số mạng cả. Nếu ai cũng như ai thì trên đời này cũng không có quân vương, không có anh hùng. Trượng phu, quân tử hơn kẻ tiểu nhân, thất phu ở chỗ biết lo cho người, lấy nhân quần, dân tộc làm lẽ sống cho mình.

Nàng im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng:

- Nếu Ngân đệ vẫn là một chú thư sanh, thì giang hồ không ai làm phiền Ngân đệ. Ngân đệ đã có võ công, từ đó mới gặp những kỳ nữ như Thanh Nguyên, Thanh Lan...Thiên Kiều..thì Ngân đệ cũng phải đương đầu với những kẻ tà ác trên giang hồ. Đấy, tất cả đều định mệnh an bài. Nhưng trong trường tranh đấu, người có ý chí đấu tranh mới có thể sinh tồn, bảo đảm đời sống của mình và những người thân yêu chung quanh. Thiên Kiều tỷ tỷ mất, phải chăng mấy ngày qua, chúng ta, trong thế đương đầu sống mái với Tam Nhãn nhưng lại lơ là, không ước định nổi âm mưu của hắn? Ta, và không ai ở đây có thể ra lệnh cho quần hùng. Ta nghĩ Ngân đệ nên vì an nguy của mọi người mà lo lắng cho đại cuộc, hơn là đau khổ, nãn chí, lẩn quẩn ở những câu chấp tâm tình, để tất cả những người ở đây sẽ bị tiêu diệt như Nam hải trang.

Thanh Ngân nghe lời Bảo Ngọc, người chợt cảm thấy nóng ran, muốn toát mồ hôi.

Bóp chặt tay Bảo Ngọc:

- Chúng ta quay lại đi thôi. Từ giờ, tỷ tỷ và Tuyết Như không được xa rời tiểu đệ nửa bước. Tuyết Như đang ở đâu?

- Nàng và Ngạc Lan đang khuyên nhủ Hồng Ngọc. Cô gái muốn bỏ trốn để khỏi phải.. động phòng cùng...sư phụ!

Thanh Ngân không để ý lời diễu của Bảo Ngọc. Hối:

- Chúng ta đến đó.

Họ trở lại, thấy Ngạc Lan, Tuyết Như đang ngồi bên Hồng Ngọc trên một khúc cây to trước cửa trại vài chục trượng. Bọn Tần Tố Thư đứng quây quần chung quanh. Thanh Ngân và Bảo Ngọc tới, bọn Tố Thư vội qùy làm lễ. Hồng Ngọc đứng lên mặt đỏ bừng lí nhí hai tiếng sư phụ, cử chỉ bối rối vô cùng không biết phải qùy xuống hay không.

Thanh Ngân khoát tay cho bọn Tố Thư đứng lên, rồi nói với Hồng Ngọc đang cúi gầm đầu xuống đất, một cách chậm rãi, nghiêm nghị:

- Hà nhi!

Hồng Ngọc bật khóc, kêu to hai tiếng sư phụ, qùy thụp xuống đất:

- Xin sư phụ chỉ giáo.

Thanh Ngân:

- Khi ta nhận chị em ngươi làm đệ tử, ta có bảo tuổi tác của ta không lớn hơn các ngươi. Nhưng bái ta làm sư phụ thì nghĩa sư đồ phải tuyệt đối tôn trọng có phải thế không?

Hồng Ngọc cúi nọp:

- Sư phụ đã dạy, và lúc nào Hà.. nhi cũng tôn kính sư phụ.

Thanh Ngân:

- Còn ta? Ta đối với ngươi như thế nào?

Hồng Ngọc lại rập đầu:

- Rất thương mến trong tình thầy trò.

- Ngươi biết được vậy, thì ta cũng rất mừng.

Rồi trầm buồn:

- Ngươi hãy đứng lên đi. Khi ta nhận ngươi làm đệ tử ngươi là Hà Huyền Hồ chứ không phải là Lam Hồng Ngọc. Với những bằng chứng Thiên Kiều nhìn ra, thì thân thế của ngươi không thể sai trật được. Bây giờ ngươi phải có bổn phận với Miêu cung. Phải can đảm mà chấp nhận thực tế. Tục lệ Miêu cung có những điều kỳ dị, nhưng ngươi làm động chủ không thể không tuân được. Tình thế hôm nay nguy hiểm vô cùng, ngươi không lên làm động chủ ngày mai, thì sẽ gây ra náo loạn ở đây. Ảnh hưởng đến việc chung. Thiên Kiều, chị ngươi đã có hôn ước với ta, những tục lệ kỳ dị đó, ta cũng sẽ vì Thiên Kiều, vì Miêu cung mà không phản đối. Bây giờ ngươi lạy ta ba lạy để trả lại lễ sư đồ. Từ nay, ngươi không còn là Hà Huyền Hồ, đệ tử của ta, mà là Lam Hồng Ngọc, nữ vương, động chủ của Miêu dân và là hiền muội tử của ta.

Hồng Ngọc lau nước mắt rấm rức qùy lạy ba lạy.

Hắn đưa ra luồng kình lực đỡ Hồng Ngọc lên, rồi nói với bọn Tần Tố Thư:

- Các ngươi phải thông cảm hoàn cảnh của Hồng Ngọc. Các ngươi vẫn là đệ tử của ta, nhưng Hồng Ngọc, nhất định cũng đối xử với các ngươi như chị em. Ta sẽ dạy cho các ngươi một loại kiếm trận, với các yếu quyết nội công, để các ngươi trở thành những cao thủ cùng giúp cho Hồng Ngọc đảm đương chức vụ của nàng. Ta nghĩ rằng các ngươi sẽ vui lòng với quyết định của ta. Các ngươi hãy đưa Hồng Ngọc vào trại, nghỉ ngơi, điều tức một lát. Ngày mai có rất nhiều công việc để làm.

Chờ bọn Tần Tố Thư qùy lạy, tuân lệnh, dìu Hồng Ngọc vào trại của chúng, Thanh Ngân nói với ba cô gái:

- Võ công Tam Nhãn cũng chỉ thua kém tiểu đệ chút đỉnh mà thôi. Làm cho tiểu đệ khốn khổ, tinh thần hoang mang, căng thẳng để cuộc tỉ thí có cơ thủ thắng là toan tính của lão. Lão đến trong đêm nay là nhắm vào ba người mà quần hùng ở Nam hải trang đều biết là hôn thê, sắp thành hôn với tiểu đệ là Thiên Kiều tỷ tỷ, Bảo Ngọc tỷ tỷ và Tuyết Như hiền muội. Không may, Thiên Kiều tỷ tỷ đã gặp lão. Lão biết mặt Thiên Kiều tỷ tỷ, nhưng Bảo Ngọc tỷ tỷ và Tuyết Như có thể lão không biết. Ngạc Lan tỷ tỷ cũng rất có thể bị lão nhìn lầm, vì thế từ giờ, ba vị không nên ở cách xa tiểu đệ.

Ngạc Lan chau mày:

- Ở gần Ngân đệ thì không sao rồi, nhưng Ngân đệ nhập phòng với Hồng Ngọc thì..

Thanh Ngân thở dài:

- Biến phải tùng quyền, tội nghiệp cho Hồng Ngọc phải mang tiếng, nhưng tiểu đệ nhất định không xúc phạm đến nàng.

Bảo Ngọc lắc đầu:

- Ngân đệ không thể làm vậy. Người Miêu cung có cách để biết hai người có thật động phòng không. Qua mắt họ. Bao nhiêu phiền phức sẽ xảy ra. Làm dối bị họ coi là tội khi dễ thánh thần.

- Họ làm sao biết được? Chẳng lẽ..

Bảo Ngọc:

- Người con gái có thủ cung sa. Thủ cung sa mất.. hay một vài cách khác. Hừ! Miêu  cung cũng là một thứ triều đình nho nhỏ. Họ lại chuyên môn dùng thuốc, dùng độc.. thì một người còn con gái hay không. Họ sẽ tìm ra, hay biết ngay.

Tuyết Như lạnh lẽo:

- Đã nhập phòng với người ta.. thì có chuyện giữ gìn hay không ai mà biết được? Có xâm phạm hay không xâm phạm.. thì Hồng Ngọc có lợi gì? Trời đất nào chứng minh cho?

Thanh Ngân thở dài:

- Thôi thì tới đâu hay tới đó. Như muội có buồn lòng hay phản đối tiểu huynh?

- Nếu Ngân ca đã dụ dỗ nàng, thì Ngọc tỷ và tiểu muội phải thế thiên hành đạo.. nhưng vì Thiên Kiều tỷ tỷ, đành chúc mừng cho Ngân ca.

Thanh Ngân:

- Cảm ơn Như muội đã thông cảm tiểu huynh. Trời cũng sắp sáng, chúng ta điều tức trong giây lát. Ngày mai Như muội giúp tiểu huynh bố trí mộc trận và thạch trận quanh đây. Người chết phải lo, nhưng phải lo nhiều hơn cho người sống.