ai ngày liên tiếp chẳng biết đi đâu Thanh Ngân thấy tù túng vô cùng. Như Nguyệt săn sóc rất chu đáo, nhưng cũng không trình báo những diễn tiến nào trong cung cho Thanh Ngân biết và Thanh Ngân cũng chẳng hỏi han, ngoài việc nhờ nàng tìm cho mình một số sách vở để đọc giết thời gian.
Mãi đến chiều ngày thứ ba, Hải Vân và Hải Yến đến mời gặp Thanh Lan. Thanh Ngân theo hai nàng quanh co một lúc, thì đến một nơi lộ thiên. Bên một bờ hồ nhỏ, nước từ khe núi đổ xuống róc rách, hoa nở xinh tươi, Thanh Lan đang ngồi tựa chiếc bàn đá nhỏ chờ đợi. Nghe Thanh Ngân đi tới nàng đứng lên chào đón.
Nếu không từng nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng sau làn vải che mặt, Thanh Ngân phải nghĩ nàng là một trang quốc sắc khuynh thành, bởi chưng thân hình, dáng vẻ của nàng, không có một điều gì có thể nói lên nàng lại có khuôn mặt kỳ dị như vậy. Thanh Ngân thấy nàng tha thướt, yểu điệu không khác gì Thanh Nguyên, nhưng cảm nhận như từ ở nàng, từ dáng vẻ kiêu sa đó có một cái gì thật trang trọng và oai nghiêm toát ra.
Thanh Lan thăm hỏi:
- Hai ngày nay tỷ phu không đi đâu hẳn là buồn chán?
Thanh Ngân:
- Tiểu huynh có được mớ sách xưa để đọc cũng có nhiều thích thú. Thương thế của nhị muội hôm nay như thế nào?
Thanh Lan:
- Nhờ thuốc của tỷ phu, vết thương nay đang lành.
Hải Vân kéo ghế, Thanh Lan nói:
- Công việc trên đảo mấy ngày nay nhờ các kỳ chủ, chị em Như Nguyệt, Hải Vân lo lắng đã đâu vào đó. Tiểu muội cũng thấy khỏe trong người nên mời tỷ phu ra đây hầu tỷ phu dăm ba ly rượu, bàn vài chuyện trên đảo. Mời tỷ phu.
Thanh Ngân ngồi xuống ghế khen ngợi:
- Tiểu huynh biết được nơi này, hẳn ngày nào cũng ra đây mất.
Thanh Lan:
- Tiểu muội quá bận rộn trong mấy ngày qua, quên bảo người đưa tỷ phu đi dạo. Bí cung kiến tạo sâu trong lòng đất, nhưng gia gia và má má vốn thích xem hoa, vọng nguyệt nên cũng kiến tạo nhiều nơi để gần với thiên nhiên.
Nàng rót rượu, mời Thanh Ngân:
- Đây là bách hoa ngọc lộ đặc chế của mẫu thân, mời tỷ phu... mừng ngày anh em ta đoàn tụ, phục hưng lại sự nghiệp của người.
Thanh Ngân nâng ly, nói:
- Mừng gặp nhị muội! Nhưng nhị muội còn bị thương không nên uống nhiều.
Thanh Lan cười:
- Rượu này có tính điều nguyên, bổ huyết tỷ phu không cần quan ngại.
Thanh Ngân:
- Nếu vậy, xin mời nhị muội!
Ly rượu đi qua miệng, Thanh Ngân khen ngợi:
- Rượu này vừa thơm, vừa ngọt, tiểu huynh chưa bao giờ được uống thứ rượu như thế này.
Thanh Lan thở nhẹ:
- Rượu này do mẫu thân đặc chế, ngoài chị em tiểu muội, tỷ phu là người thứ ba được thưởng thức. Không ngờ tỷ tỷ...
Nghe nàng nhắc đến Thanh Nguyên, Thanh Ngân u sầu:
- Tiểu huynh ân hận mãi, nếu ta cùng Nguyên muội ở mãi trên hải đảo thì giờ này..
Thanh Lan:
- Tiểu muội không tin tướng số, nhưng không ngờ sư phụ của tiểu muội đã đoán trúng như vậy. Hà! Tỷ phu có tin vào số mệnh hay không?
- Tiểu huynh tin mỗi người sinh ra đều có số mệnh. Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định. Trong cõi mông lung đã có bàn tay tạo hoá. Nhưng Nguyên muội ra đi như vậy, tạo hoá vô cùng khắc nghiệt cho nàng và tiểu huynh!
Thanh Lan khuyên nhủ:
- Tiểu muội mới nghe tin đau buồn của tỷ tỷ, tiểu muội cũng đau khổ không khác gì tỷ phu, nhưng tiểu muội tự nhủ nuốt buồn đau xuống đáy lòng, cố gắng làm những gì mà tỷ tỷ mong muốn ở mình để linh hồn tỷ tỷ vui lòng. Tiểu muội mong tỷ phu cũng như vậy.
Thanh Ngân:
- Dĩ nhiên tiểu huynh sẽ thực hiện tất cả những gì mà Nguyên muội đã trối trăn với tiểu huynh. Tiểu huynh quyết đem khả năng của mình phụ giúp cho nhị muội, lo cho nhân quần xã hội như nàng mong muốn.
Thanh Lan rót rượu và nâng ly mời:
- Chúng ta quyết làm cho linh hồn tỷ tỷ vui lòng.
Thanh Ngân và nàng cạn ly thì Thanh Lan nói như trách nhẹ:
- Điều mà tiểu muội nghe Như Nguyệt, Như Hồng và Như Hoa nói lại và tỷ phu cũng nói trước đây là tỷ tỷ trối trăn bảo tỷ phu phải thương yêu săn sóc cho tiểu muội chứ không phải là phụ giúp cho tiểu muội. Có phải vậy không?
Thanh Ngân thành thật:
- Dĩ nhiên tiểu huynh thương yêu và săn sóc cho nhị muội. Nay nhị muội cáng đáng công việc Tiêu Dao Đảo, thì tiểu huynh vì thế mà phải phụ giúp.
Thanh Lan:
- Tỷ phu đã hứa với tiểu muội, sẽ cáng đáng công việc Tiêu Dao Đảo. Bây giờ tỷ phu lại bảo phụ giúp tiểu muội là thế nào? Tỷ phu lại bắt nạt tiểu muội rồi đấy!
Thanh Ngân rất chân tình:
- Đứng ra điều khiển công việc của Tiêu Dao Đảo, tiểu huynh tự thấy mình không có khả năng. Hơn nữa, tiểu huynh thấy rằng mọi người muốn nhị muội làm đảo chủ, thì hà tất nhị muội bắt tiểu huynh phải làm như thế làm gì?
Thanh Lan:
- Danh vị đảo chủ Tiêu Dao Đảo vô cùng lớn lao chỉ có tranh giành, ghen tị, phi người thừa kế chính thống hay võ công xuất chúng thì khó làm mọi người tùng phục. Tiểu muội hấp tấp, mọi người chưa đoán được ý của tiểu muội ra sao nên không quyết định ngay được mà thôi. Tiểu muội lỡ trời sinh xấu xí, nên như đã yêu cầu và tỷ phu cũng nhận lời. Đêm nay, mong tỷ phu không làm tiểu muội thất vọng, tạm quyền ngôi vị đảo chủ, vì tỷ tỷ của tiểu muội cáng đáng trách nhiệm nặng nề trước mắt. Nếu đại lễ đêm nay, tỷ phu làm tiểu muội thất vọng, thì tiểu muội..tiểu muội hận tỷ phu vô cùng và linh hồn tỷ tỷ hẳn cũng buồn phiền tỷ phu không ít.
Thanh Ngân thở ra:
- Tiểu huynh không muốn làm nhị muội buồn phiền, nhưng việc điều khiển thành công hay thất bại, lòng người là yếu tố quan trọng. Nếu đa số đảo chúng muốn nhị muội làm đảo chủ, thì nhị muội cũng không vì...chuyện đẹp xấu không đâu mà làm họ thất vọng. Tiểu huynh lúc nào cũng sát cánh với nhị muội.
Thanh Lan:
- Nếu vậy, đêm nay mọi người cùng yêu cầu tỷ phu làm đảo chủ thì tỷ phu không được từ chối. Ngược lại, tiểu muội cũng vậy. Như thế tỷ phu không có gì...than thở nữa chứ?
Thanh Ngân đành xuôi theo:
- Nếu nhị muội không ức hiếp tiểu huynh lắm thì tiểu huynh đành phải chìu theo nhị muội.
Thanh Lan vui vẻ:
- Tiểu muội đã nhường tỷ phu quá rồi. Đáng lẽ tiểu muội không cần thiết nằm trong sự chọn lựa của mọi người.
Thanh Ngân cười:
- Nhị muội nhường hay bắt nạt ta?
Thanh Lan cũng cười vui:
- Tiểu muội có bắt ép đi nữa thì cũng chỉ muốn tỷ phu làm Tiêu Dao Đảo chủ hơn là sau này tỷ phu làm cung chủ Đại lịch cung. Hà! Tiểu muội cũng phải sửa soạn để mãn tang tỷ tỷ thì đón Nùng cung chủ về làm Tiêu Dao phu nhân nữa chứ!
Thanh Ngân thở dài:
- Nùng đại ca hẳn có lòng với tiểu huynh, nhưng tiểu huynh vẫn muốn xem nàng như người bạn tâm giao mà thôi.
Thanh Ngân lại thành thật:
- Tiểu huynh đã sớm được gia phụ và Phạm thúc thúc, chưởng môn Mai sơn ước định hôn nhân với Thùy Trang, rồi gặp Kiều Linh và sau đó là Kiều Loan của Vạn trúc sơn trang. Hà! nhưng rồi trời đưa đẩy ra hải đảo với Nguyên muội, nên nghĩa vợ chồng với nàng, tình ý tương đắc. Lòng tiểu huynh giờ đây vẫn chỉ nhớ thương Nguyên muội. Tiểu huynh thấy mình có lỗi với nàng, thì cũng có lỗi với các cô gái khác. Không biết phải làm sao bây giờ!
Thanh Lan kêu lên:
- Tỷ phu đã có hôn thê, rồi còn những Kiều Linh, Kiều Loan, Nùng cung chủ! Sao mà lắm thế?
Thanh Ngân ôm đầu:
- Tiểu huynh chẳng biết vì sao đã gặp gỡ họ và lại phải ở trong cảnh phải có trách nhiệm, và họ đã dành cho tiểu huynh tất cả chân tình.
Thanh Lan lại lẩm bẩm:
- Thùy Trang là con gái của Mai sơn chưởng môn. Kiều Loan là con gái của Vạn trúc sơn trang. Nùng bảo Ngọc là cung chủ Đại lịch cung..
Và Nàng hỏi Thanh Ngân như lấy khẩu cung:
- Còn Kiều Linh là ai?
Thanh Ngân trả lời như máy:
- Nàng là con gái của Triệu tiền bối, ông ta là con trai của Triệu nhữ Ngu, nguyên tể tướng nhà Tống.
Thanh Ngân sơ lược thuật lại đã gặp gỡ Kiều Linh và Kiều Loan ra sao cho Thanh Lan nghe.
Thanh Ngân tưởng nàng chia xẻ nỗi khó xử của mình, tưởng nàng quá xấu xí thì chỉ có chia xẻ nỗi khổ tâm của mà thôi. Thanh Ngân biết đâu cô gái trước mặt đang cắn môi nuốt lấy sự khó chịu, đang dằn sự nóng giận, không hiểu mình đang ghen thế cho chị hay cho mình.
Tuy nhiên, khi nghe Thanh Ngân thở dài não nuột:
- Tiểu huynh khi ở với Nguyên muội trên đảo, thì dần dần tất cả tâm tình đều dành cho nàng, nàng lần lần chiếm hết quả tim của tiểu huynh, lòng tiểu huynh chỉ còn hình ảnh của nàng là người duy nhất. Hà! Nếu không vì nghĩ đến tương lai đứa con đang tượng hình, thì giờ này tiểu huynh và nàng đang tung tăng trên bãi cát vàng. Tiểu huynh có lỗi với bao nhiêu người, nhưng Nguyên muội hẳn hiểu cho lòng của tiểu huynh.
Thanh Lan im lặng nhìn Thanh Ngân một lúc lâu rồi thở ra:
- Hoàn cảnh đã vậy, thì tỷ phu cũng chẳng thể trách mình!
Rồi nàng phá ra cười:
- Trai năm thê bảy thiếp! Tỷ phu có số đào hoa chiếu mạng như vậy đã không mừng còn than thở làm gì? Tỷ tỷ đã chẳng mong tỷ phu vui vẻ hay sao? Tiểu muội sẽ tìm cách giúp tỷ phu để Thùy Trang, Kiều Loan, Kiều Linh, Bảo Ngọc đều trở thành hiền thê của tỷ phu. Tỷ phu khỏi phải thấy mình nợ nần, khó xử với ai cả!
Thanh Ngân rót ly rượu nốc cạn:
- Tiểu huynh lại chẳng muốn như vậy chút nào! Biết đâu khi quẳng gánh giang hồ, tiểu huynh vào cửa không môn ăn năn sám hối tình nghiệp của mình.
Thanh Lan như khuyên nhủ, như trêu chọc:
- Tỷ phu đã nói nhất ẩm nhất trác giai do tiền định. Tỷ phu đã có bao người thương yêu mình, phụ rẫy người ta thì có đi tu cũng phải xuống chín tầng địa ngục! Chi bằng đừng phụ ai có phải hơn không?
Thanh Ngân rót thêm ly rượu:
- Trong tình yêu, tiểu huynh cảm thấy như yêu một người thì phụ một người!
Thanh Lan cũng rót cho mình một ly, nói:
- Chuyện tình của tỷ phu.. thôi thì cứ để cho cao xanh sắp xếp. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng! Biết đâu người thay thế cho tỷ tỷ tiểu muội cùng tỷ phu nối tiếp nghĩa đá vàng lại là một cô gái xa lạ, không phải ai trong bốn cô đang có tình yêu sâu đậm với tỷ phu! Dù sao, tiểu muội xin nâng ly này chúc mừng được gặp tỷ phu và Tiêu Dao Đảo sắp có một phong lưu đảo chủ!
Thanh Ngân nâng ly rượu của mình lên, nhưng nói:
- Nhị muội đừng đùa cợt tiểu huynh nữa được không?
Thanh Lan cười khúc khích, tiếng cười làm Thanh Ngân bần thần, vì nghe như tiếng cười thật quen thuộc của Thanh Nguyên.
Thanh Lan cười xong lại nói:
- Tỷ tỷ rất yêu tiểu muội và tiểu muội đối với tỷ tỷ cũng vậy, vì thế, trong thời gian còn tang chế của tỷ tỷ, tỷ phu lạng quạng với..bất cứ cô nào, tiểu muội cũng sẽ thay mặt tỷ tỷ mà can thiệp đấy nhé! Mũi kiếm của tiểu muội chưa thể làm thiệt hại cho tỷ phu và những người võ công cở Phan Ma Lôi...nhưng những hồng nhan tri kỷ của tỷ phu, kể cả Nùng cung chủ, tiểu muội trừng trị lúc nào cũng được!
Thanh Lan rất ngọt ngào, vừa nói vừa cười, như đùa, như thiệt nhưng làm cho Thanh Ngân cảm thấy vô cùng áy náy, thở dài, chẳng biết phải nói với nàng thế nào.
Thanh Lan lại hỏi:
- Sao? tỷ phu có thấy tiểu muội có quá đáng không?
Thanh Ngân cười nhẹ:
- Quá đáng hay không tiểu huynh khó mà nói được, nhưng có điều..tiểu huynh tưởng chừng nhị muội ghen dùm cho Nguyên muội còn hơn cả chính nàng.
Thanh Lan la lên:
- Tỷ phu nói vậy mà nghe được sao? Tiểu muội chẳng thèm nói chuyện với tỷ phu nữa!
Dáng vẻ giận hờn, nũng nụi của nàng, Thanh Ngân tưởng chừng như Thanh Nguyên sống lại, chỉ có điều biết khuôn mặt nàng sau lớp vải lại ai nhìn cũng phải sợ. Thanh Ngân nhìn nàng thương mến:
- Tiểu huynh lỡ lời, xin lỗi nhị muội! Nhị muội không thèm nói chuyện với tiểu huynh thì.. nhất định tiểu huynh trốn khỏi Tiêu Dao đảo.
Thanh Lan:
- Tiểu muội biết tỷ phu nóng lòng trốn khỏi Tiêu Dao cung lắm. Hà! bao đóa hoa xuân sắc đang chờ tỷ phu kia mà!
Rồi hình như nàng chợt thấy mình đã đi quá xa, cười khúc khích làm cho không khí tự nhiên trở lại, rồi lấy giọng nghiêm chỉnh:
- Tiểu muội chỉ vui miệng, mong tỷ phu đừng để tâm. Tiểu muội mời tỷ phu ra đây là để trao đổi với tỷ phu đôi điều về Tiêu Dao Đảo.
Thanh Ngân:
- Tiểu huynh xin nghe nhị muội.
Thanh Lan ngồi ngay ngắn, nói:
- Tiêu Dao cung sau hai năm bị bọn Mã Khôi khống chế, lòng người cũng thay đổi rất nhiều. Thế lực của Phan Ma Lôi rất lớn, võ công cao siêu khôn lường, ngoài tỷ phu ra, hiện giờ không ai có thể đối phó với chúng được. Vì thế đêm nay nếu mọi người cùng yêu cầu tỷ phu gánh vác trách nhiệm nặng nề của Tiêu Dao cung, lần nữa tiểu muội yêu cầu tỷ phu không thối thoát.
Thanh Ngân:
- Nhị muội đã nói đi nói lại, nhưng tiểu huynh cũng muốn nói, nhị muội là công chúa, võ công không thua sút ai, tiểu huynh lại nhất quyết hết lòng giúp đỡ, thì không nên vì..việc dung mạo của mình mà buộc tiểu huynh.
Thanh Lan:
- Dung mạo tiểu muội chỉ một phần, phần khác tiểu muội có cơ duyên học kiếm pháp tuyệt thế, nhưng công phu nội lực không thể tiến bộ nhanh được, tình thế giang hồ bây giờ cao thủ như núi, có một người như tỷ phu lãnh đạo, tiểu muội hết lòng phò trợ, nội thì có tiểu muội điều khiển, ngoài thì tỷ phu gánh vác mới may ra đứng vững.
Thanh Ngân:
- Nếu như vậy, thì tiểu huynh thay thế nhị muội lo việc bên ngoài có gì thay đổi đâu?
Thanh Lan:
- Thêm một điều nữa, tỷ tỷ của tiểu muội lúc lâm chung đã phú thác trọng trách này cho tỷ phu. Tiểu muội và tỷ phu không thể đi ngược tâm nguyện của tỷ tỷ. Lòng người vô cùng quan trọng, tiểu muội sợ đêm nay tỷ phu trước mặt mọi người mà từ chối, nhường đi nhường lại với tiểu muội làm họ thất vọng, nên gặp tỷ phu lần nữa trước khi cử hành đại lễ.
Thanh Ngân lấy làm khó nghĩ, chưa biết nói sao thì Hải Vân và Như Hồng đến, Hải Vân qùy thưa:
- Xin mời phò mã và công chúa giáng lâm thạch bình. Giờ đại hội sắp bắt đầu.
Thanh Lan đứng lên:
- Chúng ta đi kẻo mọi người chờ đợi!
Thanh Ngân đành đứng lên theo, họ đi vào đường hầm thì Thất nữ đã chờ đợi, cung kính để Thanh Ngân và Thanh Lan đi qua thì tháp tùng theo sau. Hai bên đường hầm, cứ bảy bước thì có hai thuộc hạ cầm đuốc đứng chào, tiếng hô: “ đại phò mã và công chúa giá lâm” truyền từ nơi này đến nơi kế tiếp. Sự trịnh trọng cũng làm cho Thanh Ngân thấy hồi hộp.
Họ đi qua đại sảnh, rồi theo một đường hầm khác đi lên cao, lọt ra ngoài là một vùng đất rộng, bằng phẳng, đèn đuốc sáng choang, khi cùng Thanh Lan bước ra thì hàng trăm người đồng loạt qùy gối tung hô:
- Đại phò mã và nhị công chúa phước trạch tề thiên!
Một góc thạch bình là một bục cao rộng, trên đặt chiếc bàn khói hương nghi ngút. Dưới bàn thờ, một chiếc ghế bằng vàng mà Thanh Ngân đã thấy ở sảnh đường khi gặp Mã Khôi, phía trước chiếc ghế vàng có để hai chiếc ghế bạc. Cách hai chiếc ghế bạc vài thước là hai hàng ghế mỗi bên ba chiếc. Bạch Liên tiến lên mời Thanh Ngân ngồi ghế bạc bên tả, Thanh Lan ngồi ghế bên hữu. Họ ngồi xong, Như Hồng đứng bên tả Thanh Ngân, Hải Vân đứng bên hữu Thanh Lan, thất nữ đứng thành hàng ngang sau lưng họ. Bạch Liên hô:
- Phò mã và công chúa an tọa, đảo chúng bình thân!
Tiếng hô lại dậy đất:
- Đa tạ phò mã và công chúa.
Họ nhịp nhàng thay đổi từ thế qùy sang thế ngồi, Thanh Ngân thấy họ ngồi thành hàng, theo thứ tự tôn ty đã chứng kiến lúc ở bến thuyền, khác chăng là bây giờ thất nữ đứng sau lưng mình và Thanh Lan.
Bạch Liên lại hô:
- Mời quyền Tổng quản, tứ đại kỳ chủ, và Tiêu Dao kiếm đội trưởng.
Bọn Nguyễn Kỵ, Lý Tài, Như Nguyệt cùng đứng lên lại lớn tiếng hô “đa tạ đại phò mã và công chúa” rồi tiến lên bệ, ngồi vào ghế của mình.
Họ ngồi yên, thì Bạch Liên lại hô:
- Mời nhị công chúa tuyên ban ý chỉ.
Thanh Lan tiến ra phía trước mấy bước, Thanh Ngân thấy nàng vén khăn che mặt lên, rồi mới lên tiếng. Thanh Ngân nhìn xuống phía dưới thấy mọi người đều ngồi yên, không lộ vẻ gì bàng hoàng trước khuôn mặt xấu xí của nàng lấy làm ngạc nhiên. Thanh Lan dõng dạc:
- Sau tai họa của Tiêu Dao Đảo, mẫu thân ta thất tung không biết sống chết thế nào. Tỷ tỷ ta đã bị tên phản tặc Chu Oai ám toán. Tiêu Dao Đảo hiện đang đối phó với cường địch, không thể một ngày không người lãnh đạo. Sau hai ngày bàn luận cùng quyền tổng quản, các kỳ chủ và Tiêu Dao thất nữ, chúng ta quyết định mời tỷ phu ta tạm quyền lãnh đạo Tiêu Dao Đảo, ai có ý kiến gì phản đối hay không?
Hội trường im phăng phắc, Thanh Lan lập lại:
- Ai có ý kiến gì không?
Trong hàng đại thuyền chủ, một người gầy guộc đứng lên, nói lớn:
- Quyết định của công chúa và các kỳ chủ dĩ nhiên sáng suốt. Tuy nhiên mạc tướng thấy rằng để công chúa lãnh đạo Tiêu Dao Đảo là danh chính ngôn thuận hơn hết.
Hội trường vang lên những tiếng xầm xì, Thanh Lan liền nói:
- Ta đã năm lần bảy lượt năn nỉ đại phò mã người mới chịu nhận trọng trách này. Ai muốn ta làm đảo chủ thì nên vì ta mà chấp nhận ý kiến của ta. Trần đại thuyền chủ, người có phản đối nữa hay không?
Người gầy gò liền nói:
- Công chúa đã quyết định như vậy, thuộc hạ không dám nhiều lời.
Thanh Lan lại hỏi:
- Còn ai có ý kiến gì nữa không?
Nàng hỏi ba lần như vậy cũng không ai đứng lên nói gì nữa. Bấy giờ Bạch Liên mới hô lớn:
- Mời công chúa an toạ. Mời Lý kỳ chủ tuyên xưng võ công và ân đức của đại phò mã.
Thanh Lan về chỗ, Lý Tài đứng ra, thuật sơ lại việc gặp vợ chồng Thanh Ngân trên biển, chưa kịp thông báo cùng Thanh Nguyên công việc của Tiêu Dao Đảo, thì nàng bị Chu Oai ám toán, rồi Thanh Ngân tiêu diệt Chu Oai và những tên áo đen trong chớp mắt ra sao. Sau đó, hắn và Như Nguyệt năn nỉ mãi, cũng như vì lời trối trăn của Thanh Nguyên, Thanh Ngân đồng ý lãnh đạo họ để lo việc cứu anh em, trùng hưng Tiêu Dao Đảo. Lý Tài cũng nói nhờ Thanh Ngân chỉ điểm mà võ công của hắn, Như Nguyệt và mọi người tiến bộ nhanh chóng bằng mấy năm luyện tập. Sau đó hắn cũng kể nhờ võ công của Thanh Ngân mà đã tiêu diệt tên Đoàn Vân giả mạo, giác ngộ Lưỡng châu nhất kiếm cải tà qui chánh. Cuối cùng là đã đánh đuổi Mã Khôi và đồng bọn mà tiết kiệm xương máu rất nhiều.
Lý Tài bằng giọng nhiệt tình nói Tiêu Dao đảo có Thanh Ngân làm đảo chủ, Thanh Lan làm phó đảo chủ là trong thuận tình anh em, ngoài đem cơ hội phát huy Tiêu Dao đảo. Kêu gọi mọi người trên dưới yêu cầu Thanh Ngân đứng ra nhận trách nhiệm.
Lý Tài dứt lời, thì cả thạch bình như bị rung động với những tiếng hô lớn:
- Xin phò mã vì Tiêu Dao Đảo lãnh đạo chúng tôi!
Một điều mà Thanh Ngân không ngờ là Nguyễn Kỵ, con bài sau cùng của Phan Ma Lôi lại đứng lên, dõng dạc:
- Chúng ta cùng qùy gối yêu cầu phò mã lên làm đảo chủ, nếu không nhận lời chúng ta không đứng dậy!
Nguyễn Kỵ nói xong qùy xuống. Hắn đã qùy, bắt buộc bọn Lý Tài cũng qùy xuống theo, và mọi người bên dưới cũng răm rắp qùy hết xuống.
Thanh Ngân thấy vậy chưa biết phải làm sao, thì nghe Thanh Lan truyền âm:
- Tỷ phu không đứng ra nhận lãnh, mọi người sẽ không ai đứng lên.
Nàng nói xong cũng liền qùy xuống. Khi Thanh Lan đã qùy, thì Thất nữ, Như Hồng, Hải Vân cũng không thể đứng.
Thanh Ngân vội vàng nói:
- Chư vị hãy đứng lên, tại hạ..tại hạ..
Thanh Lan nói lớn:
- Xin đại phò mã vì tha thiết của anh em, can đảm nhận lấy trách nhiệm!
Nàng lại truyền âm thúc giục:
- Ngân ca đừng để tiểu muội thất vọng!
Thanh Ngân đành nói:
- Chư vị đứng dậy, chư vị đã thương yêu tại hạ, thì tại hạ..
Thanh Ngân chưa dứt tiếng, Thanh Lan đã hô lớn:
- Đại phò mã đã nhận lời! Hoan hô tân.. quyền đảo chủ!
Nguyễn Kỵ cũng oang oang:
- Hoan hô tân đảo chủ, chúng tôi thề trung thành cùng đảo chủ, phát huy thịnh thế Tiêu Dao Đảo.
Tiếng hô của hàng trăm người đồng loạt cất lên, làm cho Thanh Ngân cũng cảm thấy lùng bùng cả lỗ tai.
Chờ cho dứt tiếng hoan hô, Thanh Lan đứng lên:
- Đại phò mã đã nhận lời, chúng ta đứng lên, tiến hành nghi lễ đưa phò mã lên kim ỷ.
Mọi người cùng đứng lên, thì thất nữ đứng thành hàng ngang trước chiếc ghế vàng, rẽ ra thành hai hàng, Thanh Lan cùng Nguyễn Kỵ tiến đến cúi đầu trước Thanh Ngân:
- Mời phò mã lên kim ỷ.
Thanh Ngân không còn cách gì khác hơn, đành bước ra ngồi lên chiếc ghế vàng.
Thanh Lan, Nguyễn Kỵ kẻ trước người sau qùy xuống, mọi người lại qùy xuống tung hô:
- Đảo chủ thần uy, thuộc hạ tận trung!
Họ hô ba lần như vậy, thì Bạch Liên hô lớn:
- Xin đảo chủ ban chỉ ý, bổ nhiệm phó đảo chủ và các cấp.
Thanh Ngân đã rõ ý tứ của Thanh Lan nên nói:
- Ta vì lời trối trăn của Nguyên muội và yêu cầu của Lan muội, của mọi người nay quyền tạm ngôi vị đảo chủ. Ngôi vị này đáng lẽ Lan muội phải nhận lãnh nhưng đùn qua cho ta, thì phó đảo chủ là Thanh Lan muội tử.
Thanh Lan dập đầu nói lớn:
- Thuộc hạ xin nhận trọng trách.
Tiếng hô lớn lại vang lên khắp đại sảnh:
- Phó đảo chủ thần uy!
Chờ cho tiếng tung hô chấm dứt, Thanh Ngân nói tiếp:
- Ta vốn chân ướt chân ráo bước vào Tiêu Dao Đảo, mọi sự sắp xếp điều động nhân sự do Phó đảo chủ đảm trách.
Hải Vân đứng lên dời chiếc ghế của Thanh Lan đến bên ghế của Thanh Ngân, thì Bạch Liên hô:
- Mời công chúa lên ngôi vị phó đảo chủ.
Bà ta hô xong, thì thất nữ bước ra, Thanh Lan đứng lên bước lên ngồi vào ghế mình, và họ bước lên theo đứng thành hàng ngang sau lưng hai người.
Thanh Lan dõng dạc phân bố ai làm tổng quản, các kỳ chủ, phó kỳ chủ, các đại thuyền chủ... một hàng dài cả mấy chục người, đâu vào đó. Thanh Ngân thầm khen trí nhớ siêu tuyệt của nàng. Thanh Lan dứt lời thì tiếng tung hô, chúc tụng lại vang dậy.
Nàng lại nói tiếp:
- Tỷ phu và ta hôm nay chỉ là tạm quyền đảo chủ và phó đảo chủ. Mẫu thân ta chưa biết tông tích thế nào, nên lễ tế cáo trời đất chưa thể cử hành. Chúng ta chỉ dâng hương trước bàn thờ mà thôi. Ta mong từ đây mọi người ra sức giúp quyền đảo chủ và ta phát triển Tiêu Dao Đảo, trả thù cho những anh em bị kẻ gian hãm hại.
Đảo chúng hăng hái hô lớn những lời trung thành, nhiều người nghẹn ngào, mắt đẩm lệ.
Chờ cho họ yên tịnh trở lại, Bạch Liên hô:
- Mời đảo chủ và phó đảo chủ dâng hương.
Thanh Ngân và Thanh Lan đứng lên, Thanh Lan chờ Thanh Ngân thắp hương xong mới tiến ra. Họ thắp hương xong về chỗ ngồi, thì Bạch Liên hô:
- Mệnh lệnh và chỉ thị của đảo chủ, phó đảo chủ đã hết, dâng hương đã xong. Bình thân!
Tiếng đa tạ lại đồng loạt vang lên, rồi mọi người mới kẻ về ghế ngồi, người ngồi xuống đất trở lại.
Bạch Liên lại hô:
- Đại lễ bế mạc. Chuẩn bị dạ tiệc mừng Tiêu Dao Đảo trùng hưng và mừng tân đảo chủ, phó đảo chủ.
Tiếng đa tạ chúc tụng lại vang lên lần nữa, rồi mọi người mới đứng lên, tiếng ồn ào bắt đầu, la hối nhau khuân bàn ghế, rượu thịt, Thanh Lan truyền âm nói với Thanh Ngân:
- Đa tạ tỷ phu đã chìu ý tiểu muội, chúng ta đi thăm hỏi và ủy lạo anh em.
Thanh Ngân đứng lên theo Thanh Lan, nàng giới thiệu ai là ai, làm gì trong cung, nói sao cho hết những cung kính của thuộc hạ dành cho họ. Thanh Lan có trí nhớ phi thường, ai nàng cũng nhắc một vài chiến công, hay nói được cái tuyệt kỹ võ công riêng của họ làm họ cảm động và cung kính với nàng và Thanh Ngân hơn. Thăm hỏi được vài chục người, thì các bàn tiệc đã sắp bày xong, Như Nguyệt mời cả hai trở về ghế chủ tọa để buổi dạ tiệc bắt đầu. Bàn giữa ngoài Thanh Ngân và Thanh Lan, còn có Tổng quản Nguyễn Kỵ, các kỳ chủ, phó kỳ chủ, và Bạch y thất nữ. Sau khi Bạch Liên xin Thanh Ngân tuyên bố buổi dạ tiệc bắt đầu, nâng ly rượu mình lên uống cạn, thì mọi người cùng cầm đũa, rượu rót, có người ôm cả chung tu ừng ực, không khí sảng khoái vui nhộn vô cùng. Trong không khí sảng khoái, vui nhộn chung quanh, Thanh Ngân dần dần mất đi sự xa lạ, trở nên hoạt bát trở lại. Nguyễn Kỵ và các kỳ chủ, ngoài Lý Tài chưa ai biết khả năng Thanh Ngân ra sao, họ hỏi về võ công, về việc giang hồ, ưu khuyết các võ phái trong thiên hạ Thanh Ngân đều nhất nhất cắt nghĩa hay đáp ứng trôi chảy. Hắc kỳ chủ Trần Thông, một tráng hán thân thể khôi vĩ, râu hùm đứng lên:
- Thuộc hạ nghe Lý đại ca tán tụng võ công, kiến thức của đảo chủ nhưng vẫn còn nghi nan trong lòng, nay biết Lý đại ca nói không sai, thuộc hạ xin mời đảo chủ một chung, tỏ lòng kính phục.
Thanh Ngân vui vẻ tiếp chung rượu uống cạn.
Thấy Thanh Ngân uống cạn ly rượu của Trần Thông, tức thì Nguyễn Kỵ, Trần Phố, Phan Anh rồi kế tiếp theo là các phó kỳ chủ, đại thuyền chủ đều bắt chước chúc mừng, với ai Thanh Ngân cũng vui vẻ đón lấy. Thanh Lan, Như Nguyệt lo âu năm ba chung Thanh Ngân sẽ gục trên bàn tiệc, nhưng hết chung này đến chung khác, hết người này đến người khác, dưới ánh đèn đuốc khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Thanh Ngân vẫn không đổi sắc, cặp mắt vẫn tinh anh sáng như hai luồng điện. Tiếp chung rượu của ai Thanh Ngân vẫn vui tươi với nụ cười đáng mến, không một dấu hiệu nào mấy chục chung rượu vào bụng gây nên một ảnh hưởng gì. Lúc mọi người bắt chước Trần Thông dâng rượu, Thanh Lan, Như Nguyệt, Thất nữ, Lý Tài lo lắng, định lên tiếng cản trở, nhưng từ sự lo âu, họ nhìn Thanh Ngân sửng sờ, rồi mọi người cùng mở to mắt nhìn cái khả năng kỳ lạ ấy. Họ không thể tin ai trên đời có thể uống rượu như vậy được. Hàng trăm cặp mắt chăm chú nhìn. Thạch bình nhộn nhịp, tiếng ăn uống ồn ào, lần lần im thin thít, nín thở theo dõi cảnh dâng rượu và uống rượu của tân đảo chủ. Thanh Ngân không muốn cảnh dâng rượu kéo dài thêm. Nên khi một người đàng xa đang mang rượu chưa đến nơi, thì đứng lên nói:
- Ta đã uống từ chung rượu của Thiết quyền hắc kỳ chủ đến chung rượu của Tiểu Báo huynh đệ, tiểu thuyền chủ đội hắc kỳ đã là một trăm lẻ tám chung. Anh em ở đây trên mấy trăm người, ta khó có thể uống hết cho từng người được. Anh em còn lại đề cử một người đem cho ta một bình lớn, thay mặt cho anh em, anh em có buồn phiền gì không?
Tiếng xầm xì trao đổi vang lên, rồi một người nói:
- Một trăm lẻ tám chung, có là nước đi nữa cũng không bụng nào chứa nổi. Đảo chủ đúng là thiên thần giáng hạ! Tiểu nhân xin thay mặt anh em mời đảo chủ một bình để khỏi phải kéo dài thời gian.
Người ấy nói xong, hai tay khệ nệ mang lên một bình rượu lớn. Hắn đến cách Thanh Ngân còn vài thước, Thanh Ngân ngồi xuống ghế nói:
- Huynh đệ chịu phiền ôm bình rượu đứng đó cho ta uống.
Thanh Ngân đưa tay dùng phép lăng không nhiếp vật gỡ nắp bình, rồi vận dụng khí kình rút rượu từ bình vào miệng. Một vòi rượu như cho rắn bạc thoát ra từ bình rượu chui vào miệng Thanh Ngân. Thanh Lan, Thất nữ và bọn kỳ chủ không thể tưởng tượng chân khí của Thanh Ngân có thể xử dụng liên miên, hút cả một bình rượu lớn như vậy, còn những thuộc hạ kém cỏi thì tưởng như có pháp thuật. Khi bình rượu đã cạn, tên ôm bình rượu qùy xuống đất:
- Đảo chủ đúng là thần nhân giáng lâm cứu vớt Tiêu Dao Đảo, tiểu nhân được sáng mắt ra.
Tên dâng rượu qùy kính tỏ lòng khâm phục, làm những người khác cũng làm theo, phút chốc mọi người cùng qùy lạy.
Cái qùy lạy trước đây vì nghi thức bắt buộc, còn bây giờ thì họ tỏ lòng khâm phục thật sự.
Thanh Ngân vội vàng:
- Chư huynh đệ dứng lên! Đứng lên! Vì chút tiểu xảo của ta mà chư huynh đệ gián đoạn cuộc vui, ta rất áy náy.
Họ đứng lên, với những tiếng hoan hô trong vui mừng, sung sướng thật sự có được người lãnh đạo như thiên thần.
Đến quá nửa đêm, thấy mọi người ai cũng say sưa, Bạch Liên tuyên bố đưa đảo chủ và phó đảo chủ hồi cung.
Bọn Lý Tài, Trần Thông ai cũng say mèm lúc đứng lên đưa tiễn, rồi ngồi xuống tiếp tục uống cho đến khi gục xuống bàn. Thanh Ngân vận dụng nội công, xử dụng nhất dương chỉ tống rượu ra ngoài, nhưng cũng bị một phần rượu ảnh hưởng, nên khi về phòng, nằm lăn ra giường, và khi Như Nguyệt cởi bỏ xong giầy vớ thì đã ngủ khì. Nàng nhẹ nhàng đắp chăn, nhìn khuôn mặt xinh trai, đỏ hồng vì mem rượu của Thanh Ngân, nhẹ thở dài trước khi bước ra ngoài.
Sáng hôm sau, Thanh Ngân thức giấc, ngồi hành công giây lát, thì Như Nguyệt và Hải Vân đến mời dùng điểm tâm với Thanh Lan. Bữa điểm tâm chỉ cháo trắng và cá kho nhưng Thanh Ngân thấy ngon miệng vô cùng. Như Nguyệt và Hải Vân ngồi một bàn thấp hơn nhưng cùng ăn sáng với họ. Dù có mặt Như Nguyệt và Hải Vân, Thanh Lan như người em gái hiền thục đích thân múc cháo, và rót nước trà cho Thanh Ngân. Nhìn Thanh Ngân ăn ngon lành, Thanh Lan nói:
- Nhìn tỷ phu ăn, tiểu muội cũng thấy ngon.
Thanh Ngân:
- Tiểu huynh ăn ngon miệng, có lẽ vì.. được ăn với nhị muội!
Thanh Lan cười:
- Miệng tỷ phu như bôi mật! Được ăn với tiểu muội hay là vì đêm qua đã uống rượu như rồng uống nước?
Thanh Ngân cười:
- Vì sao đi nữa, bửa ăn hôm nay, tiểu huynh thấy ngon miệng hơn lúc nào hết.
Thanh Lan:
- Tỷ phu có thấy mỏi mệt gì không?
Thanh Ngân:
- Nhị muội muốn tiểu huynh làm điều gì hôm nay?
Thanh Lan:
- Tỷ phu cho rằng tiểu muội không quan tâm đến sức khỏe tỷ phu?
Thanh Ngân cười:
- Nhị muội quan tâm, nhưng nhị muội vốn biết một người có công phu nội lực như tiểu huynh, không thể có chuyện thân thể mỏi mệt.
Thanh Lan:
- Tỷ phu quá thông minh, thôi thì tiểu muội không dấu diếm. Tiểu muội muốn cùng tỷ phu và Như Nguyệt, Hải Vân đi dạo chung quanh bí cung, xem xét các lại các nơi, chuẩn bị đề phòng cuộc tấn công sắp tới của Phan Ma Lôi.
Thanh Ngân:
- Tiểu huynh sẳn sàng tháp tùng nhị muội!
Thanh Lan:
- Tiểu muội thay đổi võ phục trong giây lát rồi chúng ta khởi hành ngay.
Thanh Ngân ngồi chờ, vừa uống trà, vừa ôn lại những việc vừa qua, và chợt thấy như có một việc gì không ổn. Làm như chưa từng thấy mặt Thanh Lan hỏi Như Nguyệt, Hải Vân:
- Đã là người nhà, ở trong cung sao Lan muội mãi che mặt làm gì? Trước đây có như vậy không?
Như Nguyệt đưa mắt nhìn Hải Vân, cô gái cười có vẻ bí mật:
- Công chúa thích như vậy, tiểu tỳ cũng không hiểu vì sao!
Thanh Ngân:
- Nghĩa là ngay cả Vân muội cũng không biết mặt nàng bao giờ?
Hải Vân cúi đầu:
- Dĩ nhiên tiểu tỳ cũng như Như Nguyệt tỷ tỷ, ai cũng phải biết công chúa.
Thanh Ngân không biết phải hỏi gì hơn, thì Thanh Lan đã ra trở lại và họ ra đi. Dọc đường, Thanh Lan đích thân giải thích mọi nơi trong cung, rồi họ ra ngoài bí cung, đứng trên đỉnh núi, nàng chỉ các cửa đông tây nam bắc và chỉ ra xa, một nơi, nằm dưới chân một ngọn đồi thấp vài chục mái tranh nâu ẩn hiện dưới tàng cây nói đó là nhà cửa của những người sản xuất hoa quả, chăn nuôi cung cấp cho bí cung. Nhìn thôn xóm êm đềm, Thanh Ngân muốn đến đó nhìn cho tận mắt. Thanh Lan đồng ý và nói với Như Nguyệt, Hải Vân:
- Đảo chủ muốn viếng thăm Tiêu Dao thôn, các ngươi về bảo mã phu đem hai con ngựa ra cửa Bắc cho ta và đảo chủ. Hai ngươi về chỉ huy sắp xếp mọi việc còn lại trong cung, không cần phải tháp tùng chúng ta.
Như Nguyệt, Hải Vân vâng dạ ra đi, Thanh Lan và Thanh Ngân thong thả bước theo triền núi xuống cửa Bắc. Vừa đi Thanh Lan vừa nói:
- Chúng ta có thể nhàn nhã hôm nay, nhưng bắt đầu ngày mai, tỷ phu và tiểu muội phải bắt đầu việc chỉ dẫn thêm võ công cho mọi người để đối phó với người Phan Ma Lôi.
Thanh Ngân:
- Vết thương nhị muội chưa lành, phải tiếp tục tịnh dưỡng mới được. Việc đó để tiểu huynh!
Và hỏi:
- Mấy ngày nay nhị muội có tìm thấy lão Nguyễn Kỵ đã làm gì chưa?
Thanh Lan:
- Chưa tìm thấy điều gì khả nghi cả. Hắn thật là thâm trầm, mọi việc, mọi điểm hắn đều chìu ý tiểu muội.
Thanh Ngân:
- Hắn dấu diếm võ công, nhưng nhìn nhãn lực và lắng nghe hơi thở của hắn mấy lần, tiểu huynh biết hắn đã luyện thiên ma công đến độ khá cao.
Thanh Lan:
- Để lão bên cạnh chúng ta, tiểu muội cảm thấy lúc nào cũng bất an.
Thanh Ngân:
- Tiểu huynh nghĩ bọn Phan Ma Lôi có lẽ sẽ không ra Tiêu Dao Đảo như đã định, vì Lưỡng châu nhất kiếm không còn trở về với họ nữa, và những việc thay đổi ở đây Mã Khôi cũng sẽ trình báo cho họ biết.
Thanh Lan:
- Theo tỷ phu bọn họ sẽ làm gì?
Thanh Ngân:
- Họ sẽ ngồi yên chờ đợi, rình cơ hội tiêu diệt ta và nhị muội. Khi ta và nhị muội còn sống, Nguyễn Kỵ sẽ luôn luôn là người trung thành, ra sức lập công cho Tiêu Dao cung. Nguyễn Kỵ phải là người thông minh, tin tưởng nên Phan Ma Lôi mới dùng hắn làm lá bài cuối cùng, chính thức chiếm đoạt Tiêu Dao cung mà giang hồ không ai dị nghị. Nguyễn Kỵ vì thông minh nên biết Phan Ma Lôi phải làm như vậy, và càng dấu sâu hình tích của hắn.
Thanh Lan khen ngợi:
- Tỷ phu phân tích, tiểu muội mới thấy tài trí của mình so với tỷ phu như ánh sáng đom đóm so với vầng trăng.
Thanh Ngân:
- Nhị muội quá khen làm cái mũi của tiểu huynh to ra mất!
Họ đến cửa Bắc, hai thuộc hạ dắt ngựa đến, cả hai lõng buông tay khấu, vừa đi vừa chuyện trò.
Thanh Ngân nói:
- Có lẽ tiểu huynh sẽ sắp thêm một thạch trận ở các cửa ra vào, giúp cho chúng ta giảm bớt được việc canh phòng cực nhọc.
Thanh Lan:
- Tiểu muội cùng từng nghe người ta nói đến thạch trận, trúc trận.. không ngờ tỷ phu cũng biết được trận pháp nữa.
Thanh Ngân thong thả kể lại mình ở Mai Sơn, hàng ngày bầu bạn với Đoàn phu nhân, trong lòng xem bà như người thầy, người mẹ, học thêm nhạc lý, đồ trận cho Thanh Lan nghe, và bồi hồi:
- Không hiểu bá mẫu giờ này ra sao?
Thanh Lan:
- Tỷ phu nhớ đến Đoàn bá mẫu hay là nhớ đến vị hôn thê?
Thanh Ngân chân tình:
- Tiểu huynh đã gần ba năm xa cách mọi người thân quen trước kia, ai tiểu huynh cũng mong gặp lại.
Thanh Lan nhẹ nhàng:
- Nếu bọn Phan Ma Lôi không đến tấn công chúng ta như tỷ phu đoán, thì tỷ phu cũng có thể sớm vào đất liền cũng được.
Thanh Ngân:
- Đã gần ba năm, thì thêm một tháng hay vài tháng cũng vậy mà thôi. Tiểu huynh cũng không thể an tâm để nhị muội một mình lo lắng mọi việc trong lúc này.
Thanh Lan thở dài, giơ roi chỉ đôi chim đang bay trên bầu trời:
- Làm người bao nhiêu chuyện lo âu, nếu như đôi chim kia hẳn là thích thú, chẳng phải lo phải nghĩ.
Thanh Ngân:
- Chúng ta đã không phải là đôi chim, mà còn là hai người phải mang đầy trách nhiệm.
Không hiểu sao Thanh Lan bất ngờ giục ngựa phi nhanh, Thanh Ngân cũng vọi ra roi theo sau, mãi đến lúc gần Tiêu Dao thôn mới cho ngựa đi thong thả trở lại. Thanh Ngân nhìn thấy Tiêu Dao thôn, cũng mái tranh nâu, bò, ngựa thong thả gặm cỏ, người qua kẻ lại không khác gì một ngôi làng trong đất liền.
Thanh Lan hỏi:
- Tỷ phu muốn ta lên đồi, nhìn bao quát Tiêu Dao thôn cho biết hay muốn ghé vào thăm hỏi họ?
Thanh Ngân:
- Họ có phải ra mắt, làm lễ với chúng ta không?
Thanh Lan:
- Nếu đừng để họ biết chúng ta là ai, thì họ chẳng phải làm lễ gì cả.
Thanh Ngân:
- Họ không biết nhị muội là công chúa sao?
Thanh Lan:
- Có lẽ không ai biết được.
Thanh Ngân:
- Vậy thì ta và nhị muội vào thôn thăm viếng họ.
Thanh Lan đồng ý, họ giục ngựa vào thôn. Gặp một vài người đàn ông, đàn bà trên đường thấy họ có vẻ đói rách và nhìn hai ngươi với vẻ mặt có vẻ lo sợ, Thanh Lan nói:
- Có lẽ hai năm qua tên Mã Khôi ức hiếp và bóc lột, hà hiếp dân làng nên trông họ có vẻ xác xơ quá.
Nàng dừng ngựa hỏi một người nông dân gặp trên đường:
- Trương lão trượng, trưởng thôn hiện giờ ở đâu?
Người ấy có vẻ sợ hãi nói không ra lời:
- Tiểu nhân chẳng biết ông ta ở đâu cả, xin cô nương tha tội..
Thanh Lan dịu dàng:
- Ngươi không phải sợ hãi như vậy, đại phò mã và nhị công chúa đã đánh đuổi tên Mã Khôi rồi, chúng ta là người của công chúa và phò mã. Trước đây các ngươi đâu có phải sợ hãi người đến từ Tiêu dao cung như vậy?
Người nông dân nọ trố mắt nhìn Thanh Lan, rồi như trực nhớ ra, mừng rỡ:
- Tiểu nhân đã quên mất là hai năm nay bao giờ có cô gái nào đến đây? Phải rồi! Phải rồi! Nếu được vậy thì tạ ơn Bồ Tát! Tạ ơn Bồ Tát!
Rồi ông ta mau miệng:
- Trương lão trượng đang cứu chữa dùm cho vợ thằng Bình, nhà ở cuối con đường này, cô nương cứ đến đó sẽ gặp ông ta. Mấy năm nay mọi người đói khổ, thuốc men chẳng có, bệnh hoạn đã làm cho không biết bao nhiêu người chết.
Thanh Lan tức giận:
- Tên Mã Khôi thật là vô lương tâm!
Nói xong, nàng ra roi cho ngựa phi về phía trước.
Đến căn nhà cuối, thấy bên trong có nhiều người tụ tập, có cả mấy đứa trẻ nít đang ngồi ủ rũ trước hiên nhà, nàng dừng ngựa, vội vàng bước vào trong. Người trong nhà đang lo âu, thấy nàng và Thanh Ngân bước vô mặt mày biến sắc.
Thanh Lan vội trấn an:
- Chúng ta thừa lệnh tân đảo chủ đến thông báo cho Trương lão trượng và các người biết tên phản tặc Mã Khôi đã bị đánh đuổi. Từ nay các người không bị ức hiếp như hai năm qua nữa. Các ngươi đừng sợ.
Một ông già ốm yếu râu tóc bạc phơ nghe tiếng, từ trong phòng trong bước ra, nhìn Thanh Lan bằng đôi mắt hom hem một lúc rồi sụp xuống đất:
- Nhị công chúa! Nhị công chúa đã trở về! Công chúa bịt mặt nhưng nghe tiếng nói lão biết ngay là nhị công chúa.
Thanh Lan vội vàng đỡ ông ta lên, cảm động:
- Không ngờ Trương lão trượng chỉ nghe tiếng mà nhận ngay ra ta. Lão trượng đã biết ta không thích nghi lễ thì đừng nên như vậy.
Ông già họ Trương nghẹn ngào:
- Từ ngày đảo chủ và công chúa bị mất tích đến nay, chúng tôi bị hành hạ đủ điều. Công chúa trở về chúng tôi đã được sống lại. Tiêu Dao thôn sẽ được tái sinh.
Thanh Lan giới thiệu Thanh Ngân:
- Đây là tỷ phu ta..
Ông họ Trương định qùy làm lễ, thì Thanh Ngân cản lại:
- Nghe nói trong nhà có người bệnh, bệnh tình như thế nào?
Trương lão trượng xót xa:
- Bà ta bị thương hàn, bây giờ Tiêu Dao đảo được phục hồi, đảo chủ có cung cấp đầy đủ thuốc men như trước thì cũng e bà ta khó cứu kịp. Lão đành bó tay.
Thanh Ngân:
- Tại hạ có biết về y dược, lão trượng cho phép công chúa và tại hạ xem bệnh của bà ta như thế nào?
Người chủ nhà, tên Trần Bình nghe nói sụp lạy:
- Mong công chúa và đại phò mã cứu dùm vợ tiểu nhân. Nàng chết đi thì mấy đứa con của tiểu nhân chẳng còn ai nuôi dưỡng. Căn buồng tăm tối, để tiểu nhân mang tiện nội ra đây nhờ công chúa và đại phò mã cứu giúp dùm.
Thanh Ngân gật đầu, chủ nhà và một bà láng giềng vào trong đem bà Trần Bình ra ngoài. Khi bà ta được đặt nằm ngay ngắn, Thanh Ngân cầm cổ tay khẳng khiu của bà ta xem mạch, biết bệnh đã quá nặng bèn dùng công phu thúc đẩy cho máu huyết lưu thông, hộ trì tâm mạch rồi nói với Thanh Lan:
- Nhị muội chịu phiền về cung cho người đem một số thuốc men ra đây cho tiểu huynh.
Thanh Ngân đọc sơ một số thuốc cần thiết.
Cứu người khẩn cấp, Thanh Lan không nhờ ai mà vội vàng quay ra, lên ngựa phi đi ngay.
Trong lúc chờ đợi, Thanh Ngân ngồi chuyện vãn với Trương lão trượng và đám nông dân. Ông lão họ Trương hết lời tán tụng Thanh Lan và Thanh Nguyên, Theo lời ông, cả hai đều như tiên nữ, đều nhân ái với mọi người. Ông lão buồn rầu biết Thanh Nguyên đã mất. Thanh Ngân nghe Trương lão trượng nói, khéo léo hỏi thêm về Thanh Lan và vợ mình. Ông lão họ Trương cho biết cả hai đều thích hoa cỏ, các đồ chơi mộc mạc nên thường thăm viếng ông, đôi khi ở nhà ông suốt ngày để ông làm các thứ đồ chơi cho họ. Qua lời ông lão, Thanh Nguyên và Thanh Lan giống nhau như hai giọt nước, có sở thích gần giống nhau, nhưng cô chị thì thùy mị dịu dàng, có nét buồn ẩn hiện, còn Thanh Lan thì liếng tháo, tươi vui, nhí nhảnh. Nghe lời ông lão tả, Thanh Ngân tin chắc khuôn mặt Thanh Lan mà mình thấy chỉ là giả tạo.
Thanh Ngân không khai thác thêm, quay ra thăm hỏi mọi người. Cách thăm hỏi bình dị, thân mật của Thanh Ngân, chẳng mấy lúc mọi người đều xem như người thân thuộc. Quá nhiều người trong làng bệnh hoạn, biết Thanh Ngân có thể bắt mạch, cho thuốc, không hiểu ai có mặt trong nhà Trần Bình ra ngoài thông báo mà không mấy chốc đã mấy chục người bệnh được mang tới nhờ cứu giúp, chiếc sân của Trần Bình trở nên đông đặc, người ngồi kẻ đứng chờ đợi tới phiên mình.
Thanh Ngân thấy quá nhiều người bệnh hoạn, hối tiếc đã không dặn Thanh Lan cho người mang theo một số thuốc lớn để dùng. Tuy nhiên, khi nàng trở lại thì không phải một mình mà còn có Như Nguyệt và mấy cô gái trong đội Tiêu Dao kiếm thủ cùng một số thuốc men. Nàng cũng cho biết đã điều động người mang thực phẩm đến cho dân làng. Họ nghe nàng nói như vậy càng thêm mừng rỡ. Thanh Ngân bốc thuốc cho vợ Trần Bình, thăm mạch và cho thuốc những người đang đợi, mãi đến chiều tối mới cùng Thanh Lan về lại bí cung.