ửa đêm, thuyền vào cách Hoành sơn vài dặm, neo lại, nhưng Thanh Ngân cũng không hay. Gần sáng, Như Nguyệt báo họ có thể vào Hoành sơn, thì Thanh Ngân mới bừng tỉnh, bế Thanh Nguyên bước ra, những người trên thuyền đều qùy gối tiễn đưa.
Lý Tài nghẹn ngào:
- Thuộc hạ trọng trách bên mình không thể tiễn đưa công chúa đến nơi an nghỉ cuối cùng, xin công chúa anh linh phù hộ cho anh em hoàn thành trách nhiệm, tận trung báo chúa.
Thanh Ngân để họ bái lạy thi thể Thanh Nguyên xong, thì Lý Tài thưa:
- Thưa Lê đại hiệp, Lý Tài và anh em ở lại giữ thuyền, Như Nguyệt tỷ muội sẽ cùng thiếu hiệp vào Hoành sơn an táng cho công chúa. Đêm qua anh em tháo ván thuyền, đóng cho công chúa một áo quan, mọi sự đã chuẩn bị xong đang ở dưới thuyền nhỏ. Anh em chúng tôi phải đưa thuyền ra khơi trở lại, tránh việc quan binh làm khó dễ, hay bọn hắc y phát hiện đổ ra tấn công. Lý Tài xin đại hiệp cho biết bao lâu chúng tôi có thể trở lại để đón đại hiệp?
Thanh Ngân muốn ở lại bên mộ Thanh Nguyên một thời gian, nhưng thấy công việc Tiêu Dao Đảo rất cấp bách, và cũng không thể để Lý Tài lánh ngoài khơi quá lâu nên nói:
- Phiền Lý huynh cho tại hạ được ở bên mộ Nguyên muội ba ngày.
Lý Tài cúi đầu:
- Xin tuân lệnh.
Thanh Ngân bồng Thanh Nguyên bước đi, chiếc thuyền đánh cá của Thanh Ngân không còn thấy đâu. Thuyền nhỏ đưa vào bờ so ra lớn hơn chiếc thuyền đánh cá nhiều, trên đó đã có đặt sẳn một cỗ quan tài. Thanh Ngân phi thân xuống thuyền, Như Nguyệt, Như Hoa, Như Hồng phi thân theo sau.
Xuống thuyền nhỏ, Thanh Ngân vẫn bế xác Thanh Nguyên. Ba cô gái, không đợi sai bảo, cầm mái chèo đẩy thuyền vào bờ. Khi vào gần bờ sóng đánh rất mạnh, Thanh Ngân vẫn đứng yên như dính chặt dưới thuyền, nhưng Như Hoa phải đỡ lấy quan tài, còn Như Nguyệt và Như Hồng thì tìm nơi bờ biển lài hay có bãi cát mà đưa thuyền vào. Cả ba đều có võ công rất cao, lái thuyền rất giỏi nên không làm cho Thanh Ngân phải quan tâm.
Tìm được một bãi cát nhỏ, ba cô gái đẩy thuyền lên, Thanh Ngân nhìn một ngọn núi cao, và quyết định đem Thanh Nguyên lên đó an táng, để linh hồn nàng có thể nhìn xa ra biển cả mênh mông.
Thấy cây cỏ chằng chịt, Thanh Ngân nghĩ trong ba cô gái không ai có võ công để khiêng áo quan theo, nên đợi Như Hoa đem quan tài lên bờ, thì đặt thi thể Thanh Nguyên vào, nghẹn ngào nhìn hình ảnh nàng lần cuối, rồi đưa quan tài lên vai, đề khí đi như bay lên núi. Ba cô gái cũng dở khinh công chạy theo. Thấy Thanh Ngân mang cả một cổ áo quan nặng nề nhưng lướt nhẹ nhàng trên đầu cây ngọn cỏ, họ càng kính phục, và trong lòng mừng thầm Tiêu Dao Đảo sẽ được một người như tài ba như vậy lãnh đạo.
Lên đỉnh núi, Thanh Ngân tìm thấy một nơi mặt đá bằng phẳng như chiếc sân rộng, quyết định để Thanh Nguyên an nghỉ nơi đây,tung chưởng đánh xuống mặt đá, đào thành một huyệt lớn, đặt quan tài xuống và sau đó dùng thần công khuân cả một tảng đá to đậy lên rồi mới cùng ba cô gái đem đá vụn và đất, cát chung quanh đắp thành một ngôi mộ lớn.
Thanh Ngân định dùng thần công viết tấm mộ bia, nhưng nghĩ lại, thấy giang hồ hiểm ác, bọn tiểu nhân bỉ ổi có thể đoán già, đoán non nàng là đại công chúa Tiêu Dao Đảo nên trong mộ có châu báu hay bí kíp mang theo mà xúc phạm, nên chỉ thắp hương vái lạy theo lễ vợ chồng mà không lập bia. Trước mộ Thanh Nguyên, Thanh Ngân thầm nói với nàng:
- Nguyên muội an nghỉ, Ngu huynh sẽ làm tất cả những gì mà Nguyên muội đã trối trăn. Mong Nguyên muội tha lỗi cho ngu huynh đã không nói cho Nguyên muội biết về liên hệ của ngu huynh với những cô gái khác như Thùy Trang, Kiều Linh, Kiều Loan.. nhưng chốn linh thiêng hẳn Nguyên muội cũng biết rằng ngu huynh đã vì Nguyên muội mà muốn quên hết bọn họ, quên cái trách nhiệm của mình với họ. Ngu huynh bào chữa cho mình là số trời đã đưa ngu huynh và Nguyên muội đến hoang đảo, không còn cách trở về đất liền thì chúng ta phải sống bên nhau. Thực ra hoang đảo không thể cầm chân ngu huynh. Nhưng được sống bên nhau, chúng ta, cả hai đều không còn tha thiết đến những gì khác. Con tim của ngu huynh dần dần đã dành hết cho Nguyên muội. Trở về đất liền, lòng ngu huynh cũng phân vân vô cùng, áy náy vô cùng, không hiểu Nguyên muội sẽ đối xử với ngu huynh ra sao khi biết được sự thật. Giờ đây ngu huynh chỉ cầu mong cho Nguyên muội tha thứ và hiểu cho ngu huynh.
Sau khi an táng Thanh Nguyên, Thanh Ngân quanh quẩn bên mộ nàng, trong đau khổ, tự thấy rõ cái chân lý sống ở đời, muốn thoát khỏi cảnh tranh chấp chỉ sống được nơi không dấu chân người. Ở đâu có con người, thì có muốn an thân cũng không thể được. Nhớ lời trối trăn của Thanh Nguyên, quyết định từ nay phải đem sở học của mình phục vụ cho đời, tế khổn phò nguy, trừ tà diệt ác, phục vụ cho chính nghĩa võ lâm, nhân quần, xã hội. Liên tưởng đến những việc làm của bọn hắc y, Thanh Ngân thấy rằng, muốn trừ tà diệt ác, võ công không chẳng đủ, mà còn phải biết vận trù, phán đoán, tổ chức và cơ mưu.
Trong ba ngày bên mộ Thanh Nguyên, Thanh Ngân luôn luôn trầm tư. Ba cô gái Như Nguyệt, Như Hoa, Như Hồng, hàng ngày tìm thịt rừng, khuyên nhủ ăn uống, còn ngoài ra không làm cho điều gì có thể khiến Thanh Ngân khó chịu. Sáng hôm ấy, ba cô gái cùng qùy xuống:
- Bọn tiểu tỳ mong phò mã nén buồn thương. Hôm nay chúng ta phải ra thuyền kẻo Lý đại ca chờ đợi. Trước khi đi mong phò mã cho phép bọn tiểu tỳ được dâng lên vài lời với phò mã.
Thanh Ngân:
- Sao hôm nay các ngươi lại kêu ta là phò mã trở lại?
Như Nguyệt rút trong tay áo, cầm sáo huyền ngọc, nâng hai tay:
- Sáo huyền ngọc không phải chỉ là võ khí, mà còn uy lực thay mặt đảo chủ ra lệnh cho mọi người. Lúc công chúa còn trên đảo, đảo chủ đã làm lễ giao sáo huyền ngọc cho công chúa, và như thế công chúa đã được đảo chủ xác định là người thừa kế cho người. Công chúa đem đội Thanh y và nhị tẩu vào đất liền không phải chỉ có mục đích duy nhất là gặp bọn Tang Lạp điều tra ra Thất khúc thiền xướng, mà còn mục đích là sau đó sẽ đi ngầm tổ chức nghĩa sĩ các nơi, liên lạc giang hồ chờ ngày cử sự, khôi phục nhà Lý. Không ngờ, sự việc đã xảy ra đến nông nỗi. Hôm nay, Tiêu Dao Đảo đã bị người chiếm cứ, bây giờ nếu không có người cầm đầu, thì mọi sự không biết phải làm sao. Bọn tiểu tỳ dám mong Lê phò mã, vì lời ủy thác của công chúa, chấp nhận danh xưng phò mã để chỉ huy đại cuộc.
Thanh Ngân khoát tay, một luồng kình lực nhu hoà, nâng ba cô gái dậy, nhưng vừa rút chân kình, thì họ lại lập tức qùy xuống:
- Nếu phò mã không chấp nhận lời khẩn cầu, bọn nô tỳ thà đập đầu chết bên mộ công chúa, còn hơn nhìn thấy Tiêu Dao Đảo như rắn không đầu.
Thanh Ngân thở dài:
- Chuyện Tiêu Dao Đảo ta đã hứa sẽ cùng phụ lực với các người, giúp các người và anh em cứu lấy những người bị sanh cầm. Nếu chúng ta cùng làm, thì cần gì phải có người chỉ huy, thống lãnh? Ta và Nguyên muội sắp có con với nhau, nhưng không vì thế mà ta phải nhận danh xưng phò mã? Vì Nguyên muội và việc võ lâm, các ngươi muốn ta làm gì, dù khó đến đâu ta không từ nan, nhưng phải trở thành người thống lĩnh các ngươi và đảo chúng Tiêu Dao Đảo, thật tình ta thấy chẳng ổn chút nào. Hơn nữa, Nguyên muội giao sáo huyền ngọc cho ta có bảo ta đích thân đưa cho nhị muội của nàng.
Như Nguyệt dập đầu:
- Tại sao đại công chúa trối trăn phò mã đích thân trao sáo huyền ngọc cho nhị công chúa, sau này thế nào nhị công chúa cũng sẽ giải thích cho phò mã. Bọn tiểu tỳ không dám nhiều lời, nhưng trước mắt, đảo chúng các nơi hiện nay có cả ngàn người. Nếu không có người lãnh đạo xuất sắc, lòng người sẽ lơ là hay nãn chí. Trong khi đó, kẻ thù chúng ta lại mưu qủy khôn lường, tiểu tỳ thay mặt cho mọi người cầu xin phò mã tạm thời chấp chưởng công việc phục hồi Tiêu Dao Đảo cho đến khi tìm được đảo chủ hay nhị công chúa.
Thanh Ngân hơi mềm lòng:
- Các ngươi đã nhất quyết như vậy, ta không còn cách gì chọn lựa, nhưng để ra thuyền cùng với Lý đại ca bàn luận xem sao. Lý đại ca võ nghệ cũng khá, hắn tạm thời lo điều động công việc, ta giúp dật một tay thì mọi sự cũng vậy mà thôi.
Như Nguyệt:
- Lý Tài là một nhân tài, nhưng võ công chưa phải là hạng làm mọi người nể phục. Ngay như bọn tiểu tỳ so ra cũng không hơn kém là bao. Vì thế, bọn tiểu tỳ mong phò mã..
Thanh Ngân:
- Chúng ta đã ước hẹn với Lý đại ca, thì chúng ta sẽ bàn tính sau. Trước mộ Nguyên muội, ta hứa lần nữa với các ngươi sẽ vì nàng mà làm mọi việc cần thiết cho Tiêu Dao Đảo. Thôi chúng ta đi kẻo trễ.
Như Nguyệt cương quyết:
- Lý đại ca đã hội ý cùng chị em tiểu tỳ, trước mộ công chúa tiểu tỳ dám to gan xin phò mã hứa hẹn lãnh đạo anh em trong giai đoạn hiện nay. Nếu không như vậy, thà bọn tiểu tỳ nằm bên mộ công chúa còn hơn..
Ba cô gái mãi qùy gối, nhất định không đứng lên, Thanh Ngân thấy họ quá chí tình, nếu không hứa hẹn, thì họ khăng khăng, đỡ lên lại qùy xuống. Không còn cách gì khác nên đành nói:
- Nếu các ngươi đã thấy ta phải thay Nguyên muội lãnh đạo anh em. Ta cương quyết không nhận thì các ngươi sẽ thất vọng. Thôi thì đành vậy! Nhưng ta vốn là người chẳng thích những nghi thức rườm rà, phân biệt người trên kẻ dưới, chủ tớ, chúa tôi. Các ngươi cứ coi ta như bạn, cùng làm việc với nhau, các ngươi có đồng ý như vậy không?
Như Nguyệt:
- Phò mã đã nhận lời, không có gì bọn tiểu tỳ sung sướng hơn, nhưng phò mã dạy như vậy nghĩ cũng thật khó. Anh em đảo chúng không phải chỉ có bọn tiểu tỳ, Lý Tài đại ca.. mà còn rất nhiều người. Danh không chính thì làm sao ban lệnh?
Thanh Ngân nghe nói thở dài, dù yêu Thanh Nguyên, nhưng Thanh Ngân không mấy ưa thấy những danh vị như công chúa, phò mã đã bị lạm dụng. Những danh vị lạm dụng đó khoát lên mình chỉ làm mình bức rức khó chịu mà thôi.
Như Hồng thấy Thanh Ngân như vậy, buột miệng:
- Phò mã nhận lời lãnh đạo chúng ta đó là điều chúng ta mong muốn, còn xưng hô ra sao chỉ là điều phụ. Xưng hô như thế nào chúng ta cũng nhất định tuân lệnh Phò mã..Tất cả chúng ta có thể kêu Phò mã là đại ca, là thủ lãnh, ngược lại phò mã kêu chúng ta bằng tên hay bằng nhiệm vụ của mình. Phò mã thấy đề nghị của tiểu tỳ như vậy có được không?
Thanh Ngân thấy đề nghị của Như Hồng cũng sẽ làm mình dễ thở hơn nên gật đầu:
- Các ngươi có thể kêu ta bằng “đại ca”, chỉ có điều, từ nay trở lên các ngươi không xưng mình là tiểu tỳ, hay Lý Tài xưng với ta là mạc tướng.. Các ngươi cứ xưng với ta bằng tên của mình và đối xử với nhau trong tình huynh đệ, nếu các ngươi không đồng ý như vậy thì..ta nhất định không làm gì cả.
Như Nguyệt láy mắt cho Như Hoa, Như Hồng, rồi nói:
- Đại ca đã dạy, Như Nguyệt, Như Hoa, Như Hồng xin tuân lệnh đại ca, mời đại ca thu hồi và tiếp quản huyền ngọc lệnh.
Thanh Ngân đưa tay nhận lại ống sáo ngọc cất vào lưng, nói:
- Các ngươi đứng lên đi, chúng ta phải trở về thuyền, kẻo anh em chờ đợi.
Ba cô gái cùng lạy mộ Thanh Nguyên ba lạy, khấn vái:
- Công chúa an nghỉ. Xin phù hộ cho Lê đại ca cùng chúng tôi trả thù cho công chúa và Tiêu Dao Đảo.
Thanh Ngân nhìn mộ Thanh Nguyên sa nước mắt, rồi dở thân pháp đi ngay xuống núi.
Trong khi ba cô gái chèo ghe ra thuyền lớn, Thanh Ngân suy nghĩ, thấy thực lực của mình có Như Nguyệt, Như Hoa, Như Hồng, Lý Tài là có võ công khá mà thôi. Công việc trước mắt thấy cần phải làm là phải chỉ điểm thêm công phu võ học cho họ, và những người còn lại phải tập cho họ một thứ trận pháp nào đó để có thể bảo vệ hữu hiệu. Những người trên đảo bị giam cầm được cứu ra, thì sau đó phải phái người ra Đông Doanh đảo tìm em của Thanh Nguyên, giao công việc Tiêu Dao Đảo lại cho nàng, thì lúc đó mới không còn bị ràng buộc nhiều nữa. Nhị muội của Thanh Nguyên tên gì, cả gần hai năm chung sống với Thanh Nguyên, Thanh Ngân cũng chưa hỏi tới nên hỏi Như Nguyệt:
- Nguyên muội thường nhắc tới nhị muội của nàng, nhưng ta lại chẳng bao giờ hỏi tên? Vậy nhị công chúa tên là gì? Đến Đông Doanh đảo phải mất thời gian là bao lâu?
Như Nguyệt:
- Thưa đại ca, nhị công chúa là Lý Thanh Lan, từ Tiêu Dao bí cung đến Đông Doanh đường hải hành cả tốn cả ba tháng trường, lại nguy hiểm vô cùng. Đi chưa đến nơi cũng có thể chết vì sóng to gió lớn, hay cướp biển, vì thế mà chưa ai dám nghĩ đến việc tìm nhị công chúa.
Thanh Ngân thở dài:
- Thế thì phiền phức thật! Ta định sau khi cứu người khỏi bí cung, thì cùng các ngươi đi ngay đến Đông Doanh đảo.
Như Hồng:
- Phò mã.. Đại ca.. dù cứu người xong cũng không thể đi Đông doanh được! Mọi người chỉ trông mong ở sự che chở của đại ca. Đại ca vừa đi vừa về ít nhất cũng một năm, thì mọi người biết phải làm sao?
Thanh Ngân:
- Thôi thì đành tới đâu hay tới đó! Cứu người là việc chúng ta phải làm đầu tiên, việc khác sau đó sẽ tính.
Họ chèo ra ngoài khơi khoảng vài dặm, thì thấy chiếc ô thuyền xuất hiện ở chân trời. Mấy giờ sau họ lên thuyền lớn.
Mọi người trên thuyền cùng qùy gối cung nghinh. Thanh Ngân vội vàng khoát tay đỡ dậy và đưa mắt cho Như Nguyệt.
Cô gái nói với Lý Tài và những người trên thuyền về ý của Thanh Ngân. Sau vài phút lưỡng lự, họ lại theo Lý Tài qùy gối, đưa một cánh tay lên trời:
- Cung kính không bằng phụng mệnh. Từ đây tuân lệnh Lê đại ca. Đối xử với nhau trong tình huynh đệ.
Thanh Ngân thấy vậy vô cùng cảm động, khoát tay cho họ đứng lên:
- Thanh Ngân này chẳng có tài cán gì, nhưng đã là người nhà của Tiêu Dao Đảo thì sẽ ra sức cho Tiêu Dao Đảo. Từ đây cùng anh em sống chết có nhau, quyết chẳng trái lời. Việc trước mắt là chúng ta phải cứu lấy anh em đang còn bị giam cầm. Kế hoạch như thế nào tại hạ sẽ bàn với Lý đại ca và tam vị Thanh y tỷ muội. Bây giờ chúng ta trở về Tiêu Dao bí cung.
Nghe nói, mọi người kể cả ba cô gái, Lý Tài cùng qùy một gối xuống sàn thuyền:
- Tuân lệnh Lê đại ca
Khi mọi người đứng lên ai về chỗ nấy, cho thuyền dong buồm ra khơi. Lý Tài, và ba cô gái đưa Thanh Ngân vào phòng chỉ huy, Thanh Ngân nói với Lý Tài:
- Lý đại ca! Tại hạ mong từ nay anh em không phải qùy gối như vậy nữa. Tại hạ cảm thấy áy náy quá.
Lý Tài chắp tay, nghiêm nét mặt:
- Anh em đảo chúng có người tốt thì cũng có kẻ xấu. Thuộc hạ hiểu nỗi lòng của đại ca, anh em có thể gọi phò mã là đại ca, hay là gì cũng được, nhưng uy lệnh thì phải nghiêm, không phải chỉ đại ca, mà Lý Tài này, các anh em khác cũng phải chỉ huy nhiều người dưới quyền. Nếu lệnh ban ra không được kính cẩn, thì không thể khiến trị được. Nghi thức không phải là tâng bốc một người, mà nghi thức là để cho lệnh được thi hành đến nơi đến chốn, điều khiển thuộc hạ làm tròn nhiệm vụ. Lý Tài này dám mong phò mã.. đại ca không lấy những việc như vậy làm phiền hà. Trong lòng thuộc hạ cũng như ba tỷ muội đội Thanh y có thể xem đại ca như người anh hay em của mình, và đại ca cũng vậy, nhưng danh xưng trên dưới thay đổi, nghi thức thay đổi chúng ta sẽ làm đảo lộn trật tự, và không còn điều khiển được ai. Dám mong đại ca hãy vì tiền đồ Tiêu Dao Đảo mà chấp nhận cho.
Thanh Ngân từ nhỏ đã ham đọc sách, nhưng không chuyên thuần về một cái học nào, cũng học qua lịch sử, binh thư nên hiểu ngay những điều Lý Tài nói là đúng. Trong lòng vẫn khó chịu trước những nghi lễ phiền phức, nhưng chẳng biết nói sao đành chép miệng:
- Tại hạ chỉ muốn sống một đời tiêu sái, nhưng sự việc đã như vầy, thì cũng không thể làm cho Tiêu Dao Đảo tôn ty trật tự không còn. Thôi thì tại hạ cũng phải đành vậy. Công việc từ nay mong Lý huynh chỉ bảo thêm cho.
Lý Tài:
- Mấy ngày mệt mỏi, Đại ca cần nghỉ ngơi một lúc. Chiều nay thuộc hạ mong được có dịp để trình lên đại ca tổ chức tổng quát của Tiêu Dao Đảo, nhân sự của chúng ta còn những ai để đại ca nắm vững và sau đó..
Thanh Ngân cướp lời:
- Bàn kế hoạch cứu người.
Lý Tài:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Lý Tài cũng qùy một gối nhận lệnh, dù lời nói của Thanh Ngân chưa hẳn là lệnh. Lý Tài lui ra thì một lúc, thì Như Nguyệt trở vào, trên tay mang theo quần áo:
- Đại ca, theo tiểu tỳ đi tắm rửa và thay quần áo. Như Hoa và Như Hồng đã đi làm cơm cho đại ca.
Thanh Ngân gắt:
- Sao ngươi vẫn tiểu tỳ, tiểu tỳ mãi thế! Ta đã bảo..
Như Nguyệt sợ hãi:
- Tiểu.. tiểu muội.. Như Nguyệt xin lỗi đại ca..
Thanh Ngân thấy điệu bộ đáng thương của Như Nguyệt, tội nghiệp:
- Ta cũng xin lỗi.. hiền muội. Nhớ nhé, từ nay xưng với ta là tiểu muội. Nếu nghe tiếng tiểu tỳ lần thứ hai ta sẽ bỏ đi. Tất cả các cô đều là hiền tỷ muội của ta.
Như Nguyệt ngẩn lên nhìn Thanh Ngân, đôi mắt mở lớn chợt long lanh hai giọt lệ, rồi qùy sụp xuống sàn nghẹn ngào:
- Lê đại ca! Đại ca đã có lòng thương mến bọn chị em chúng tôi như vậy, từ nay chị em đội Thanh y không phải chỉ coi đại ca như người chủ mới, mà trong lòng cũng sẽ coi đại ca như người nghĩa huynh của mình. Tuy nhiên, những khi có mặt anh em, mong đại ca đừng gọi chúng tiểu muội là hiền muội, vì như thế nhất định sẽ sanh ra sự ganh ghét, bất phục của anh em.
Thanh Ngân đỡ Như Nguyệt dậy:
- Có những người tỷ muội như Như Nguyệt ta cũng thấy an ủi lắm. Vâng, từ nay chúng ta cứ xem nhau như huynh muội. Như Nguyệt là hiền muội tử của ta. Lúc có mặt mọi người thì tùy ý các ngươi muốn xưng hô ra sao cũng được.
Như Nguyệt lau nước mắt cảm động:
- Lần đầu tiên trong đời tiểu muội biết được cái hạnh phúc được có một nghĩa huynh như đại ca.
Thanh Ngân vui vẻ:
- Trước đây ta có người nghĩa tỷ là Đặng Tố Lan, ta thấy mình rất vui thích, giờ đây ta có thêm..hà.. bao nhiêu tỷ muội nữa.
Như Nguyệt chợt buồn:
- Thanh y kiếm đội dưới quyền công chúa, có tất cả là bốn mươi chín chị em. Bị bọn hắc y giết chết trên hai chục người, còn lại bị bắt và thất lạc, không hiểu giờ đây các chị em ra sao?
Nghe nhắc đến Thanh Nguyên, lòng Thanh Ngân chùng xuống, khuôn mặt thoáng buồn, Như Nguyệt thấy vậy vội kéo tay áo:
- Nước đã pha lâu rồi...đại ca đi tắm kẻo nguội.
Nàng vội bước chân đi mau, và Thanh Ngân phải đi theo nàng. Trong phòng tắm có nhiều thùng gỗ lớn đựng nước. Thanh Ngân thấy hai thùng nước vừa một người ngồi đang bốc hơi. Vào phòng, Như Nguyệt đóng cửa, bỏ chốt xuống và rất tự nhiên thoát bỏ áo dài, chỉ còn một tấm áo bó sát người, chân tay da thịt lồ lộ. Thanh Ngân thấy cử chỉ của Như Nguyệt, tưởng nàng muốn tắm chung với mình, dở trò khêu gợi, tức giận định quát mắng, thì thấy Như Nguyệt xoay lưng vừa móc áo trên vách ván vừa nói rất tự nhiên, vui vẻ:
- Như Yến và Như Mai thường tắm cho công chúa hơn là tiểu.. tiểu muội. Hôm nay chúng không có đây, tiểu muội tắm cho đại ca, mong đại ca sẽ không chê đôi tay tiểu muội.
Nghe Như Nguyệt nói vậy, Thanh Ngân hiểu ngay các cô gái đội Thanh Y đã phục vụ Thanh Nguyên theo phận nô tỳ. Ngày nay họ coi mình như phò mã, như chủ nhân nên cũng định phục dịch như vậy, không có ý gì khác nên vội nghiêm nghị:
- Hiền muội không thể tắm cho ta được! Nam nữ thọ thọ bất thân.
Như Nguyệt xoay lại đôi mắt mở lớn:
- Đại ca không thích tiểu..tiểu muội? Tiểu muội...
Thanh Ngân thương hại:
- Không phải ta không thích, nhưng các ngươi có thể săn sóc cho Thanh Nguyên như vậy, còn ta là đàn ông, nam nhân. Các cô không thể tắm cho ta.
Như Nguyệt:
- Các tỳ nữ trong bí cung, khi trong cung có khách qúi cũng được đảo chủ sai tắm rửa cho họ có sao đâu? Tiểu...tiểu muội thật không hiểu ý đại ca..
Và nàng buồn bã, tiếng nói trở nên nghẹn ngào:
- Nhưng nếu đại ca không thích tiểu muội, thì tiểu muội biết làm sao?
Thanh Ngân thấy Như Nguyệt thất vọng đến tội nghiệp, và nghĩ có lẽ nàng ở trên đảo, việc phục thị như vậy đã quen, nhất thời có thể hiểu lầm nên rất chân tình:
- Ta không muốn coi Như Nguyệt như một nô tỳ, và đã nói muốn coi tỷ muội của Như Nguyệt như những người nghĩa muội của mình, và lễ giáo không cho anh em quá gần gũi nhau như vậy. Như Nguyệt hiểu ý ta không?
Như Nguyệt qùy gối:
- Tiểu muội không hiểu cái gì lễ giáo như đại ca nói. Tiểu muội chỉ muốn được săn sóc cho đại ca mà thôi. Mong đại ca không chê ghét tiểu muội. Tiểu muội không săn sóc được cho đại ca, Như Hoa, Như Hồng và anh em sẽ cười tiểu muội xấu xí, vụng về. Tiểu muội sẽ thẹn lấy mình mà thôi.
Thanh Ngân thấy nhất thời khó thể làm cho quan niệm của Như Nguyệt thay đổi nên khoát tay, đưa một luồng lực đạo đỡ nàng dậy, cười:
- Như Nguyệt sẽ săn sóc mọi thứ cho ta, nhưng việc tắm... ta có thói quen tự tắm lấy, nếu có ai rờ vào người thì bị nhột không chịu được. Như Nguyệt không ép buộc ta nữa chứ?
Như Nguyệt sung sướng:
- Tiểu tỳ... tiểu muội cứ sợ đại ca chê ghét, không biết đại ca có thói quen như vậy. Vậy thì tiểu muội để cho đại ca tự nhiên.
Thanh Ngân khen ngợi:
- Như Nguyệt hiểu ta..là tốt lắm. Việc gì Như Nguyệt muốn dành cho, ta không dám chối từ, còn việc tắm rửa này, thì không phải nhọc lòng Như Nguyệt.
Như Nguyệt hiểu lẽ vui vẻ mặc lại áo bước ra ngoài, khép cửa lại. Thanh Ngân lúc bấy giờ mới tự do tắm rửa. Ngâm mình trong bồn nước ấm thấy mình như khoẻ ra phần nào. Sau khi tắm xong, lau mình mẩy, mặc lại áo quần mới do Như Nguyệt mang theo, vừa bước ra cửa thì thấy nàng còn đứng đợi và nói:
- Tiểu muội phải chải và quấn tóc cho đại ca.
Thấy không cách gì từ chối nữa, Thanh Ngân đành để nàng theo vào phòng cho nàng quạt, chải gỡ và quấn đầu tóc cho mình. Từ đây về sau Như Nguyệt lúc nào cũng bên cạnh, săn sóc Thanh Ngân như một nàng hầu trung thành, tận tuỵ. Dù nàng gọi Thanh Ngân là đại ca, xưng là tiểu muội nhưng vẫn giữ bổn phận nô tỳ, mà nếu Thanh Ngân từ chối sự săn sóc của nàng, thì lại làm nàng buồn rơi nước mắt. Thanh Ngân lại không nỡ làm nàng thất vọng. Các cô gái trong đội thanh y của Thanh Nguyên cô nào cũng nhan sắc mặn mòi, Như Nguyệt đã không kém xinh đẹp, võ công lại rất cao nên sự săn sóc của nàng đối với Thanh Ngân cũng đã gây ra nhiều khó chịu, nghi kỵ của các hồng nhan tri kỷ, nhất là Kiều Loan.
Thanh Ngân ăn uống, vào phòng ngủ nghỉ ngơi, đến chiều, Như Nguyệt vào mời thay áo. Chỉ trong mấy giờ ba cô gái đã cắt may một bộ võ phục màu trắng rất vừa vặn. Thanh Ngân ra phòng chỉ huy. Lý Tài, Như Hoa, Như Hồng đã đợi với một tấm bản đồ lớn trải trên bàn. Theo lời trình bày của Lý Tài, Tiêu Dao Đảo trên hết là đảo chủ, sau là hai trưởng lão, kế đến là tổng quản và bốn vị hầu tướng của tứ kỳ: Hoàng, Hồng, Hắc, Bạch, phân biệt bằng màu sắc lá cờ trên thuyền. Mỗi một kỳ có bốn chiếc đại thuyền, mỗi đại thuyền chỉ huy mười chiếc tiểu thuyền. Nhân số trên đại thuyền là một trăm người, và tiểu thuyền là mười người. Lý Tài trước đây là người chỉ huy một trong bốn đại thuyền của Hoàng kỳ. Sau khi Tiêu Dao Đảo bị chiếm, nhân số của Hoàng kỳ và Hồng kỳ mà tùng phục Mã Khôi, Chu Oai bị điều động phân bố xen kẻ với người của Hắc, Bạch kỳ. Các đại thuyền chủ lại là người của bọn hắc y, nên Lý Tài chỉ được giữ chức thuyền phó. Tiêu Dao bí cung nằm trong lòng núi, ở phía nam đảo Châu Nhai hay còn gọi là Quỳnh Nhai. Đảo này dài rộng cả chục ngàn dặm vuông dân cư thưa thớt nên quan lại nhà Tống không thể kiểm soát hết. Lý Tài trải bản đồ đảo Châu Nhai và chỉ địa điểm bí cung cho Thanh Ngân. Số người bị giam trong bí cung, theo Lý Tài hiện có ba vị Phó kỳ chủ, mười hai đại thuyền chủ và phó thuyền chủ, mười lăm thanh y nữ kiếm thủ, mười bốn tử y nữ kiếm thủ, bảy bạch y tùy cận đảo chủ và khoảng sáu bảy chục người nữa.
Thanh Ngân hỏi:
- Số người của Mã Khôi trong bí cung hiện nay là bao nhiêu người?
Lý Tài:
- Theo sự thăm dò của tiểu nhân, không kể những kẻ phục dịch, người có võ công khoảng trên hai trăm. Trong số này ngoài Mã Khôi còn có Đoàn Vân là em của Đoàn Văn, con Đoàn Thượng, được Mã Khôi mời làm Tổng quản có võ công rất cao. Bọn hắc y đưa khoảng năm mươi cao thủ khống chế toàn bộ nhân lực trong bí cung. Trong năm chục tên này có mười tên được làm phong làm đường chủ.
Thanh Ngân hỏi:
- Hiện nay chúng ta có bao nhiêu người?
Lý Tài:
- Chỉ tất cả là năm mươi hai người.
Thanh Ngân nhìn lên bản đồ đảo Châu Nhai, thấy phía Nam có nhiều rừng núi và phía Đông là rừng rậm, nói:
- Với nhân số của chúng ta hiện nay, khó có thể tấn công để giải thoát Tiêu Dao bí cung được. Ta có ý đổ bộ lên bờ phía Đông-Nam của hải đảo, tìm một nơi làm căn cứ. Chiếc thuyền này tạm thời phế bỏ, cho chìm xuống nước mất tung tích. Trong thời gian anh em tập thêm võ nghệ, ta và Lý huynh hay Như Nguyệt đột nhập dò thám bí cung, tìm dịp khôi phục công lực cho một số anh em bị giam, rồi lựa ngày trong ứng ngoại hiệp mới có thể giải thoát bí cung được. Lý huynh nghĩ sao?
Lý Tài cúi đầu:
- Kế sách của đại ca, thật là chu toàn, thuộc hạ khâm phục vô cùng. Trước đây thuộc hạ có dịp đi săn cùng đảo chủ và có phát hiện một hóc núi trong đó rộng rãi, có suối nước, nhưng bên ngoài thì rừng rậm, giây leo chằng chịt, chỉ cách bí cung vài chục dặm có lẽ là nơi lý tưởng cho chúng ta.
Thanh Ngân:
- Nếu có nơi như vậy thật là tốt vô cùng, nhờ Lý huynh sắp đặt kế hoạch đưa chúng ta đến đó cho bí mật. Ta nghĩ chúng ta đổ bộ vào ban đêm là tốt nhất. Cẩn tắc vô ưu.
Lý Tài qùy một chân, cúi đầu:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Lý Tài hô xong, lui ra lo điều động chỉ huy cho thuyền về Châu Nhai. Khi Lý Tài đã lui ra, Như Hồng ca ngợi Thanh Ngân:
- Đại ca chẳng những võ công tuyệt thế mà hành binh bố trận hẳn cũng không có người bì kịp. Nhất định mai sau đại ca sẽ chỉ huy bọn tiểu muội đánh cho quân đội nhà Trần thất điên bát đảo.
Thanh Ngân cau mày:
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Trước mắt chúng ta phải khôi phục Tiêu Dao Đảo bao nhiêu người sẽ hy sinh cũng đã làm cho ta bức rức, huống chi làm thống lãnh anh em khôi phục một triều đại. Hà! Bọn hắc y là ai? Theo ta hình như bọn chúng cũng trong dã tâm định bá đồ vương gì đây.
Thanh Ngân lại thở dài:
- Mạnh Tử nói: dân vi qúy, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Ai làm vua, họ Lý hay họ Trần mà đem cơm no áo ấm cho nhân dân, thì hà tất phải gây cảnh chiến tranh, núi xương sông máu để khôi phục giòng họ này, lật đổ một giòng họ khác?
Như Hoa:
- Đại ca lại lý luận giống y như nhị công chúa. Nhị công chúa cũng từng nói như vậy và làm cho đảo chủ rất khó chịu.
Như Nguyệt:
- Bọn tiểu muội là những cô nhi, hay con nhà nghèo khổ cha mẹ không nuôi nổi được, đảo chủ tận tình thương mến, dạy dỗ. Coi Tiêu Dao Đảo như đại gia đình của mình, giải thoát anh em, khôi phục Tiêu Dao Đảo là mong muốn duy nhất. Như Hồng chỉ thuận miệng mà nói lên mục tiêu trước kia của Tiêu Dao Đảo mà thôi. Xin đại ca đừng để tâm.
Thanh Ngân nghe nói mục tiêu của Tiêu Dao Đảo, liên tưởng đến Vạn Trúc sơn trang cấu kết với Thư Hương trang viện mong phục hồi nhà Lê, Mai sơn mong khôi phục nhà Lý, lại thở dài:
- Không biết bao nhiêu người, bao nhiêu tổ chức, bang hội vì trung thành với nhà Lý hay tham vọng tranh bá đồ vương? Ai phải ai trái hiện tại ta chưa có quan điểm nào dứt khoát, thôi thì công việc trước mắt của chúng ta là Tiêu Dao Đảo chỉ nên nói đến việc Tiêu Dao Đảo.
Nhớ đến Vạn Trúc sơn trang, bấy giờ Thanh Ngân mới nhớ đến Kiều Loan, Kiều Linh và thấy mình thật vô tình với họ, ngấm ngầm đau khổ. Rồi Thanh Ngân lại nhớ đến Bảo Ngọc và cũng cảm thấy mình thật có lỗi, mấy ngày qua không một tiếng hỏi ba cô gái có mặt trên lầu thuyền với Bảo Ngọc lúc chia tay về tình trạng của nàng ra sao, nên hỏi Như Nguyệt:
- Hà ta quên hỏi đêm hôm đó trên vùng Đại Tam Giang, ta theo Nguyên muội, thì Ngọc Hoa lão nhân, và Bảo Ngọc cũng sẽ đi với các ngươi ra Tiêu Dao Đảo. Có mặt họ trên thuyền mà tại sao đội thanh y lại nhiều người bị giết và bị bắt?
Như Nguyệt:
- Khi lầu thuyền ra đến cửa biển, thì thấy triệu chứng có bão lớn, nên đành tìm nơi neo lại. Lúc bấy giờ Ngọc Hoa lão nhân mới xuất hiện. Tuy nhiên, lão vừa lên thuyền nói chuyện với Nùng cung chủ một lúc, an ủi cung chủ không phải lo cho đại ca đang ở giữa biển, thì trên bờ có tiếng nói khi xa, khi gần đưa đến khiêu chiến với Ngọc Hoa lão nhân, Tiểu muội nhớ không lầm là:
- Ngọc Hoa lão nhân! Lão đã trên trăm tuổi còn muốn nhúng tay vào việc giang hồ hay sao? Tiên ảo thần công của lão không giúp cho Tiêu Dao Đảo được đâu. Nếu không về núi ẩn cư ta sẽ không dung cho lão.
Nghe tiếng nói, Ngọc Hoa lão nhân rất ngạc nhiên nói với Nùng cung chủ và bọn tiểu muội:
- Không ngờ trên giang hồ ngày nay có kẻ có võ công như thế này!
Rồi ông ta dùng phép thiên lý truyền âm hỏi kẻ vừa nói:
- Các hạ võ công thật phi thường, lần đầu tiên trong đời lão nghe có người dám nói với mình như vậy. Chẳng hay các hạ là ai?
Tiếng người bí ẩn:
- Danh hay không danh, tên hay không tên có gì quan trọng? Võ công như thế nào, có xứng đấu với Ngọc Hoa lão nhân vài ngàn chiêu phân cao thấp mới là việc lão phải hỏi. Lão dám so đấu võ công với ta hay không? Nếu không thì về ngay Ngọc Hoa sơn, tuyệt tích giang hồ. Còn dám đấu thì đến đây.
Ngọc Hoa lão nhân, vuốt râu, mặt lộ vẻ giận:
- Khinh công các hạ so ra cũng không thua gì ta, nhưng các hạ quá kiêu ngạo hẳn không phải là người tốt. Lão còn hơi thở phải cho các hạ một bài học để bỏ thói ngông cuồng.
Nói xong Ngọc Hoa lão nhân như một chiếc bóng mờ ảo phi thân đi mất dạng, từ đó đến giờ bọn tiểu muội cũng không hiểu lão đấu với ai, kết quả ra sao.
Thanh Ngân:
- Còn Bảo Ngọc?
Như Nguyệt:
- Sau khi sóng gió vừa giảm bớt, Nùng cung chủ thúc hối bọn tiểu muội về ngay Tiêu Dao đảo, nhưng chưa đi đến Bạch Long đảo, thì lầu thuyền bị Chu Oai chận đánh.
Cung chủ hỏi Chu Oai về đại ca và công chúa, thì hắn nói giờ này đại ca và công chúa đang nằm trong bụng cá, dù là thần tiên cũng không thoát khỏi cơn bão vừa qua. Nghe Chu Oai nói vậy, Nùng cung chủ ngã ra bất tỉnh. Có lẽ Chu Oai không biết Nùng cung chủ là ai nên khi bọn chúng tấn công lầu thuyền thì không tiện tay giết nàng.
Và khi bọn tiểu muội lớp bị giết, lớp bị bắt thì Nùng cung chủ tỉnh dậy. Lúc bấy giờ chỉ còn ba chị em tiểu muội còn cầm cự với Chu Oai. Nùng cung chủ ra tay can thiệp, đánh Chu Oai bị thương, nhưng thấy nhân số bọn chúng quá đông, cung chủ hộ vệ cho ba chị em tiểu muội cướp một chiếc thuyền nhỏ đào thoát. Có lẽ vì Chu Oai bị thương nên bọn chúng không đuổi theo. Khi không còn thấy bọn chúng, Nùng cung chủ và bọn tiểu muội đi tìm kiếm đại ca và công chúa, thấy ván thuyền trôi trên mặt biển, tưởng đại ca và đại công chúa không còn sống nữa.
Như Hồng:
- Nùng cung chủ thật tội nghiệp, tưởng đại ca chết, cung chủ chết đi sống lại mấy lần. Tự trách vì tò mò muốn biết về Tiêu Dao cung, muốn học thêm võ công của Ngọc Hoa lão nhân mà làm cho đại ca bị nạn. Cung chủ cắt mái tóc của mình ném xuống biển, nói vì có nhiều trách nhiệm trên người chưa thể theo đại ca được, nhưng một ngày nào đó nàng sẽ theo đại ca... bầu bạn nơi chốn cửu tuyền.
Thanh Ngân ứa nước mắt, thở ra:
- Ta thật có lỗi với bao nhiêu người..
Thấy Thanh Ngân buồn, Như Nguyệt nói:
- Nùng cung chủ thật cương cường, sau đó cung chủ nói võ lâm sắp lâm vào cơn đại nạn, khuyên ba chị em tiểu muội tạm thời theo nàng về Đại Lịch cung hay ẩn nhẫn, che dấu hành tung theo dõi bọn áo đen là ai. Bọn tiểu muội không theo cung chủ mà xử dụng thuật dịch dung của nàng để trốn lánh, thăm dò tin tức giang hồ và Tiêu Dao Đảo. Cách đây nửa tháng, bọn tiểu muội định về Tiêu Dao bí cung giải thoát cho chị em, thì lại gặp Chu Oai trên biển và bị chúng bắt. Chúng đang trên đường xuống phía Nam có cuộc hẹn ước gì đó, nên mang luôn chúng tiểu muội theo.
Thanh Ngân:
- Trong thời gian lăn lộn, thăm dò tin tức, các ngươi có nghe Nùng cung chủ làm gì và Vạn trúc sơn trang, cùng phái Mai sơn ra sao không?
Như Nguyệt:
- Vạn Trúc sơn trang và Thủy Ma cung đã xung đột nhau mấy lần. Nghe đâu Yết Kỳ đã tìm được trợ thủ đánh Thiềm mục lão nhân bị thương nặng, và Vạn trúc sơn trang đang do con gái lão chưởng quản. Võ công của nàng không thua kém cha. Mai sơn thì cách đây một năm Trần thủ Độ động binh đến dẹp, và phải rút vào rừng sâu ẩn tránh, tiểu muội không biết có thiệt hại gì nhiều không? Còn Đại Lịch cung thì nghe đâu cũng bị bọn áo đen đến quấy nhiễu, nhưng cung chủ đã đề phòng từ trước nên chúng không đột nhập được. Mấy tháng nay tiểu muội không nghe tin tức gì về Nùng cung chủ.
Thanh Ngân nghe bao nhiêu biến chuyển lấy làm xốn xang. Hận mình không thể phân thân đến các nơi để xem những người quen thân, lo lắng cho mình hiện nay ra sao.
Như Nguyệt hiểu ý an ủi:
- Sau khi phục hồi được bí cung, chúng ta trở vào đất liền ngay để xem tình hình như thế nào. À! hình như trên giang hồ lại có tổ chức đà y, họ chống đánh bọn áo đen và rất có thực lực. Những nơi nào có mặt bọn đà y, thì bọn áo đen không còn thấy xuất hiện. Người lãnh tụ của tổ chức này là Phan Ma Lôi, võ công nghe nói khó tìm địch thủ và hình như mùa trung thu năm nay, họ sẽ tổ chức đại hội quần hùng ở núi Tam Đảo để bầu võ lâm minh chủ. Thế nào Tiêu Dao Đảo chúng ta cũng phải đến đó để xem náo nhiệt.
Thanh Ngân buông xuôi:
- Để đến đó hãy xem!
Trong lòng bức rức, một phần thương tiếc Thanh Nguyên, một phần lo lắng cho Thùy Trang, Kiều Loan, Kiều Linh, Bảo Ngọc, Thanh Ngân bảo ba cô gái:
- Ta muốn yên tịnh hành công trong đêm nay. Nếu không có gì quan trọng, các ngươi cũng nên nghỉ ngơi. Thời giờ không còn nhiều, có lẽ ngày mai, ta phải tranh thủ để truyền cho các ngươi thêm một ít võ công.
Ba cô gái nghe nói hớn hở, Như Hoa:
- Được đại ca chỉ bảo cho, nhất định bọn tiểu muội sẽ tiến bộ vượt bực.
Thanh Ngân:
- Hai năm trên đảo cùng Nguyên muội, thì giờ rỗi rảnh, ngoài việc chơi đùa, ta cũng có trao đổi võ học với nàng. Thái âm thần công theo lệ của Tiêu Dao đảo không truyền cho thuộc hạ quá tầng thứ năm, nhưng bây giờ các ngươi lại không thể luyện nội công nào khác mà tình thế thì đòi hỏi võ công của các ngươi phải tăng tiến hơn, nên ta sẽ thay mặt Nguyên muội truyền thêm cho các ngươi yếu quyết luyện thêm hai thành công lực nữa. Khi gặp đảo chủ ta sẽ xin lỗi với người. Ngoài ra ta sẽ truyền cho các ngươi mê tung bộ để tránh né trong lúc bị tấn công. Còn Lý đại ca, ta muốn truyền cho đại ca bộ môn kim cương thần công và long trảo thủ của thiền môn, không hiểu ta làm như vậy có làm cho Lý đại ca tự ái hay không?
Như Nguyệt:
- Kim cương thần công và long trảo thủ là võ công tối cao của thiền môn, Lý đại ca được đại ca chỉ điểm cho thì mừng không kể xiết có đâu lại tự ái.
Thanh Ngân:
- Hiền muội thăm dò ý Lý đại ca thế nào? Ngày mai cho ta biết trước khi ngỏ lời cho Lý đại ca.
Thấy Thanh Ngân không còn muốn chuyện vãn thêm, ba cô gái cúi đầu lui ra ngoài.
Thanh Ngân vào phòng ngủ, để áo quần nằm vật xuống giường, cố nhắm mắt ngủ. Thanh Ngân muốn ngủ vùi, chỉ có giấc ngủ, mới giúp quên hết những xốn xang, bức rức trong lòng.
Ngủ được một giấc, và gần sáng Thanh Ngân lại dậy hành công nên sáng hôm sau tinh thần phấn chấn hơn nhiều. Thanh Ngân biết có lo lắng, có buồn rầu thì nhiều việc cũng không thể giải quyết được cùng một lúc. Trời mới sáng Như Nguyệt đã vào thỉnh an và hầu hạ nên biết Lý Tài rất mừng rỡ sẽ được truyền cho công phu. Để tranh thủ thời gian và để tìm quên những chuyện đau lòng, khó nghĩ, Thanh Ngân bắt đầu truyền yếu chỉ và một số chiêu thức cho ba cô gái và Lý Tài. Với sự tận tình chỉ dẫn của Thanh Ngân, ngày nào ba cô gái và Lý Tài cũng được thụ đắc rất nhiều.