Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 17: (Ngoại truyện: Trở về)

Edit: Winterwind0207

Hai năm sau.

"Tùng tùng tùng tùng thùng thùng —— "

Liên tiếp tiếng gõ cửa không quy luật làm cho Lâm Hành không thể không từ bên trong núi hồ sơ chồng chất như núi ngẩng đầu lên. Cậu xoa xoa mi tâm: "Tiến vào."

Vừa dứt lời, ngoài cửa nhô ra một cái đầu. A Triệt cười híp mắt bám vào cửa, nhìn một chút Lâm Hành đang làm việc: "Anh trai nhỏ, buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn cơm nhé?"

Lâm Hành để bút xuống, liếc mắt nhìn thời gian, lại nhìn A Triệt tràn đầy phấn khởi "Lại là thịt nướng?"

Đôi mắt A Triệt long lanh, gật đầu như xào tỏi.

Lâm Hành thở dài: "Được rồi. Em đi bên ngoài đợi một chút, anh lập tức sẽ ra."

"Được a! A Triệt thật cao hứng mà đi ra ngoài.

Lâm Hành nhìn trước mặt tài liệu phảng phất vĩnh viễn không đọc xong, lại thở dài một hơi, dùng điện thoại trên bàn bấm dãy số của trợ lý: "Judy, giúp tôi đem hợp đồng thu thập một chút, sáng sớm ngày mai hội nghị đẩy xuống buổi chiều, tôi đi trước."

Trong điện thoại truyền đến âm thanh vững vàng của trợ lý: "Được rồi, Lâm tổng."

Lâm Hành đem văn kiện trọng yếu trước tiên bỏ vào trong tủ khóa lại, đem áo khoác mặc vào, lại nhìn xung quanh một vòng, xác định đồ vật nên mang cũng đã mang, lúc này mới sửa lại một chút cổ áo mở cửa đi ra ngoài.

A Triệt đang nằm úp sấp ở trên ghế salông ngoài cửa đùa giỡn với cá kim ngư trong hồ, nhìn thấy Lâm Hành đi ra lập tức cười híp mắt đứng lên: "Em gọi Cố Cố rồi, chúng ta lần này đổi nhà hàng khác ăn cơm, lần trước nhà hàng kia rau dưa không quá mới mẻ, nhà hành này em ở trên mạng tìm, còn có phiếu ưu đãi."

Lâm Hành: "... Em còn rất có nghiên cứu."

"Đúng đấy." A Triệt lôi Lâm Hành đi vào thang máy: "Em phát hiện làm người thật tốt, trước đây làm quỷ em đã bỏ lỡ vô số đồ ăn! Mỗi lần nhìn thấy mọi người ăn đồ ăn đều cảm thấy rất ước ao, cho nên hiện tại em nhất định muốn đem đồ ăn trước đây chưa từng ăn bù đắp lại!" Nói, còn tàn nhẫn mà nắm chặt tay, làm cái thủ thế quyết thắng.

Lâm Hành trầm mặc.

Hai năm trước A Triệt thay Nam Úc Thành đỡ một đòn trí mạng, sau cùng Nam Úc Thành đồng thời ở bên trong phế tích biến mất không còn tung tích.

Một tháng sau A Triệt một thân một mình xuất hiện ở nhà cổ Nam gia, vừa vặn cùng lúc đụng phải Lâm Hành lúc trước đi tìm Nam Úc Thành. Đối với chuyện sau khi bị thương A Triệt hoàn toàn không có ký ức, sau khi cậu ta trở về, Lâm Hành kinh ngạc phát hiện A Triệt dĩ nhiên đã không còn là quỷ nói chính xác đã không còn là oán khí bám trụ linh thể, mà biến thành một thiếu niên nhân loại chân chính. Tuy rằng A Triệt vẫn có thể biến hoá qua lại giữa hình thái búp bê và con người, thế nhưng ở phương diện khác không khác gì người bình thường.


A Triệt trở về khiến Lâm Hành vừa mừng vừa sợ. Đồng thời, bởi vì A Triệt xuất hiện, khiến Lâm Hành đối với sự trở về của Nam Úc Thành cũng mong đợi cực lớn. Mang theo kỳ vọng này, Lâm Hành ở nhà cổ Nam gia thời gian gần tới ba tháng, nhưng mà mãi cho đến khi cậu rời khỏi Nam gia, cậu vẫn không có đợi được bất kỳ tin tức nào liên quan tới Nam Úc Thành.

Nam Úc Thành như là triệt để mà biến mất.

Lâm Hành thông qua các loại con đường nỗ lực đi tìm tung tích của anh, cuối cùng đều là tay trắng trở về. Cậu không biết Nam Úc Thành ở nơi nào, thậm chí không biết đối phương còn sống hay không. Thời gian dài như vậy, tin tức hoàn toàn không có, Lâm Hành dần dần mà tuyệt vọng.

Cậu về tới nhà của chính mình, bắt đầu từ từ một lần nữa thích ứng với sinh hoạt bản thân. Sau khi Nam Úc Thành rời đi, ở lại cục cảnh sát đối với Lâm Hành mà nói trở nên cực kỳ khó khăn. Hơn nữa Lâm Trạch Thừa thân thể càng ngày càng kém hơn, sản nghiệp Lâm gia lớn như vậy không có ai quản lý, dưới sự yêu cầu của cha mình, Lâm Hành rốt cục nghỉ việc ở cục cảnh sát, tiếp thu sản nghiệp của nhà họ Lâm.

Trải qua chuyện này Lâm Hành so với thanh niên mới tốt nghiệp đại học ngây ngô có biến hóa rất lớn. Đặc biệt là sau khi Nam Úc Thành rời đi, tính cách Lâm Hành đã xảy ra biến chuyển cực lớn. Cậu trở nên không thích nói chuyện, trong ánh mắt lộ ra một loại ngột ngạt mà thâm trầm mà thống khổ, cậu không tham dự tụ hội, không cùng bạn bè lui tới, cả ngày chìm đắm ở trong công tác, thường thường bận rộn quên ăn cơm, ở công ty làm việc chính là cả một đêm.

Cậu không đau khổ, không khóc nháo, yên tĩnh tiếp nhận sự thật khả năng Nam Úc Thành vĩnh viễn sẽ không trở lại, đem tất cả tâm tình đều chôn sâu ở đáy lòng. Cậu trở nên thành thục mà lý trí, không tiếp tục giống như trước đại kinh tiểu quái như vậy, gặp phải ngăn trở sẽ rất khó quấy nhiễu cậu, ở trên công việc cậu quả quyết nhạy cảm, đem công ty trên dưới xử lý ngay ngắn rõ ràng, cùng lúc đó, xung quanh tất cả mọi người đều ý thức được, Lâm Hành hoàn toàn thay đổi.

Nội tâm cậu giống như cánh đồng hoang vu mọc đầy cỏ dại, trống rỗng, mà vô cùng vô tận, cậu đem Nam Úc Thành khoá lại trong thế giới kia.

Cuộc sống như thế giằng co đúng một năm, người xung quanh khuyên bảo quá rất nhiều lần, Lâm Hành mỗi lần đều là nhàn nhạt đáp lại, quay đầu vẫn là tự nhiên làm chuyện của mình, đến lúc sau thân thể Lâm Hành không chịu nồi, bệnh nặng một hồi.

Nghe đến tin tức Lâm Hành sinh bệnh, bị Cố Kỳ Viễn đưa đến nước ngoài làm kiểm tra A Triệt nhanh chóng trở lại.

Sau khi Lâm Hành quay trở lại làm việc, A Triệt bắt đầu nhiều lần chạy đến công ty Lâm Hành —— mục đích của cậu rất đơn giản, chính là nghĩ trăm phương ngàn kế khiến Lâm Hành vui vẻ. Lâm Hành không thích ra khỏi nhà, A Triệt vẫn luôn quấn lấy Lâm Hành, khiến Lâm Hành không thể làm gì, cuối cùng cũng phải đi theo; Lâm Hành không đúng hạn ăn cơm, A Triệt cũng không ép, mỗi ngày đổi lại kiếm cớ nói mình thèm ăn, mang theo đi Lâm Hành khắp nơi tìm đồ ăn ngon... A Triệt tính cách rộng rãi, sau khi biến thành người càng đối với thế giới sinh ra hiếu kỳ vô cùng vô tận —— không thể không nói, có cậu ta làm bạn xác thực khiến Lâm Hành dễ chịu rất nhiều.

Lâm Hành đang trầm tư, không có chú ý tới hai người đã đến phòng ăn A Triệt đặt trước.

A Triệt lái xe dừng xong, đưa tay quơ quơ trước mặt Lâm Hành đang xuất thần: "Anh trai nhỏ, anh mệt à?"

"Vừa nãy đang nghĩ chuyện trong công ty." Lâm Hành che giấu tâm tình mà rũ mắt xuống, xoa xoa sống mũi: "Đi thôi."

A Triệt lại không chịu buông tha cậu, tiến đến trước mặt cười nói: "Đừng gạt em. Kỹ thuật lái xe của em rất tốt? Hoàn toàn không có xóc nảy có đúng hay không! Em vừa nãy nhìn thấy anh thoải mái đến mức sắp ngủ rồi."

Từ sau khi A Triệt nhận được bằng lái xe tháng trước, vẫn là không nhịn được trong các loại trường hợp khoe khoang kỹ thuật lái xe của mình.

Lâm Hành: "..."

Đến tột cùng A Triệt làm sao từ trên mặt của mình nhìn ra hai chữ "Thoải mái"?

Không đúng, cậu phải làm sao mới có thể bất bình chuyện xóc nảy trên đường đây?


Cứ việc oán thầm vô số, mà Lâm Hành lý trí lựa chọn chưa cùng A Triệt biện giải, chỉ là cười cười, mở cửa xe: "Đi thôi, Kỳ Viễn chắc đang chờ chúng ta."

A Triệt có chút bất mãn sự qua loa của Lâm Hành, nhưng nghĩ tới phía sau đang có mỹ vị thịt nướng chờ đợi mình, nhất thời cũng cảm thấy không phiền muộn như vậy.

Thật cao hứng khóa kỹ xe, tiến vào phòng ăn rất nhanh liền thấy Cố Kỳ Viễn ngồi bên trong phòng.

Nói thật, "Thịt nướng" cùng "Cố Kỳ Viễn" hai cái danh từ này không quản từ góc độ mà nói đều hết sức thu hút. Mà bất đắc dĩ A Triệt yêu thích loại đồ ăn "bình thường" hơn. Càng là thức ăn bình thường càng được A Triệt yêu thích, nếu để cho A Triệt đi một nhà hàng Pháp xa hoa, e sợ không đến năm phút đồng hồ cậu ta sẽ bị các loại quy củ bên trong muộn phiền đến mức hất bàn rời đi.

Bởi vậy lúc Lâm Hành cùng A Triệt đi tới, liền thấy Cố Kỳ Viễn đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn buồn bực ngán ngẩm đùa bỡn.... thịt nướng trước mặt.

Lâm Hành nhắm mắt, tâm tình có chút phức tạp.

A Triệt không tim không phổi chạy tới: "Cố Cố, anh chuẩn bị xong chưa? Quá bình thường rồi!" Nói xong, vô cùng tự nhiên đến gần ở bên người Cố Kỳ Viễn cà cà, thấy Cố Kỳ Viễn mặt không hề cảm xúc, liền đánh bạo ở trên gương mặt của hắn đâm một chút.

Ạch... Thật là mềm.

Nhìn thấy Cố Kỳ Viễn ánh mắt lạnh như băng, A Triệt tự giác thu ngón tay về.

"Gần đây thế nào?" Cố Kỳ Viễn không có phản ứng A Triệt, rót một chén trà đưa cho Lâm Hành: "Tớ nghe nói công ty của các cậu chuẩn bị đưa ra thị trường một sản phẩm mới?"

"Còn đang chuẩn bị." Lâm Hành nhức đầu xoa xoa mi tâm. Khoảng thời gian này vì bận bịu chuyện này cậu đã liên tục một tháng không có nghỉ ngơi thật tốt. Hôm nay mặc dù là cùng A Triệt tới dùng cơm, nhưng là chưa chắc đã có cơ hội để cho bản thân buông lỏng một chút ý nghĩ —— thật sự là quá mệt mỏi, hai năm qua đã thành thói quen công tác cường độ cao Lâm Hành cảm thấy có chút không chịu được.

"Thân thể quan trọng." Cố Kỳ Viễn liền thay A Triệt rót một chén nước trái cây, thấy A Triệt thừa dịp hai người tán gẫu liều mạng gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng, trong lúc nhất thời đầu óc có chút mông lung, thiếu chút nữa đã quên mình muốn nói điều gì.

Hắn gắp một chút rau dưa để vào trong bát A Triệt, lại trừng A Triệt liếc mắt một cái, nhắc nhở đối phương không thể vẫn luôn ăn thịt. Lúc này mới quay đầu đối với Lâm Hành tiếp tục nói: "Mấy ngày trước tớ có nhận được một tin, có người nói tại vùng duyên hải có người từng thấy Nam Úc Thành. Tuy rằng còn không xác định có phải anh ta hay không, mà tớ đã sai người đi xác nhận, khoảng hai ngày nữa sẽ có tin tức."

Lâm Hành bàn tay đặt ở dưới bàn run lên, từ từ nắm thành quả đấm: "... Có đúng không."

"Ừm." Thấy Lâm Hành liều mạng che giấu thần sắc, Cố Kỳ Viễn ở trong lòng thở dài, nhẹ giọng nói: "Bất quá cậu cũng đừng hy vọng quá lớn, hai năm qua loại tin tức giả này cũng không thiếu. Tớ chính là nghe đến có động tĩnh cũng đã sai người đi xem thử. Cậu..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Lâm Hành lại hiểu rõ gật gật đầu: "Tớ biết. Tớ cũng không kỳ vọng gì." Dừng một chút, cậu lại bổ sung: "Cám ơn cậu, Kỳ Viễn."

Trong hai năm qua, Lâm Hành cùng Cố Kỳ Viễn gặp nhau kỳ thực cũng không nhiều. Bởi vì chuyện Cố Dịch, cùng với lịch sử của nhà họ Cố, Lâm Hành không khỏi đối với Cố gia nảy sinh một loại chán ghét theo xấp xỉ bản năng.

Tuy rằng Cố Kỳ Viễn là bạn thân từ nhỏ của Lâm Hành, tình cảm rất sâu, mà mỗi khi Lâm Hành đối mặt với Cố Kỳ Viễn, vẫn không tự chủ nhớ tới gia tộc sau lưng cậu ta, nhớ tới Cố Dịch đã từng làm những chuyện kia. Lâm Hành biết rõ, Cố Kỳ Viễn đối với chuyện này từ đầu tới đuôi đều là đang vì mình cân nhắc, tất cả những gì cậu ta, cũng đều là vì suy nghĩ cho mình —— thế nhưng mặc dù như thế, Lâm Hành vẫn cứ không muốn đến gặp cậu ta.

Cố Kỳ Viễn tâm tư nhạy cảm, biến hoá của Lâm Hành tự nhiên chạy không thoát con mắt của hân. Sau khi biết đến ý nghĩ của Lâm Hành, Cố Kỳ Viễn tuy rằng cảm thấy thất lạc, mà vẫn cứ lựa chọn tôn trọng Lâm Hành, ở bên cạnh cậu làm bạn —— tình cảm của cậu ta đối với Lâm Hành cũng không có hoàn toàn bị xóa bỏ. Mà phải thừa nhận chính là, so với sự bướng bỉnh lúc trước, bây giờ tình cảm Cố Kỳ Viễn đã chín muồi hơn rất nhiều.

Sau khi biết đến những chuyện Nam Úc Thành từng làm, cùng vớt gút mắc của hai người bon họ, một phần tình cảm này, một ngàn năm trước hắn đã sớm bị đánh bại bởi Nam Úc Thành, không phải tình cảm của hắn không đủ sâu sắc, cũng không phải hắn đối với Lâm Hành chưa đủ tốt, mà là hắn đã trễ quá lâu rồi —— gút mắc giữa Nam Úc Thành và Lâm Hành, một người đến sau như hắn không có cách nào chen chân vào thế giới của bọn họ, hắn cũng biết rõ, hắn và Lâm Hành vĩnh viễn sẽ không tồn tại bất kỳ khả năng nào.

Cho dù Nam Úc Thành vĩnh viễn cũng không về được, Lâm Hành cũng sẽ không tiếp nhận hắn.

Nghĩ thông suốt chuyện đó, Cố Kỳ Viễn tuy rằng thống khổ, mà dần dần mà cũng tiếp nhận sự thực này. Thời gian lâu dài, hắn đã cho rằng tình cảm của hắn không thể nào thay đổi, thế nhưng đến bây giờ cũng dần dần buông lỏng.

Đến bây giờ, Cố Kỳ Viễn đối với Lâm Hành tuy rằng vẫn có tình chưa đứt, mà đã sớm không giống như trước. So sánh với lúc trước, quan hệ hai người bây giờ trái lại giống với bạn bè thuần tuý hơn.

Cố Kỳ Viễn nghe đến Lâm Hành nói cám ơn, hiếm thấy mà cười cười: "Lớn như vậy, cũng là vì chuyện này mà cậu đã cảm ơn tớ rất nhiều rồi. Cậu yên tâm, chờ có tin tức tớ nhất định trước tiên nói cho cậu."