Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 14

Edit: Winterwind0207

Nam Úc Thành vừa dứt lời, trên mặt đất bỗng nhiên hiện ra liên tiếp ký hiệu màu đen. Những ký hiệu này mới đầu như là đồ án vẽ trên mặt đất, dần dần mà giống như thực thể, từng cái mà từ mặt đất rời khỏi, dĩ nhiên thẳng tắp mà bay lên.

Nam Úc Thành giơ tay lên một cái, phù hiệu liền bắt đầu ở không trung hình thành một luồng xoáy nhỏ, nhanh chóng mà xoay tròn. Theo tốc độ xoay tròn tăng nhanh, trên mặt đất cũng tuôn ra càng nhiều bùa chú nhập vào trong gió lốc, mãi đến tận khi toàn bộ căn phòng hơn nửa bộ phận đều bị bùa chú lấp đầy, nóc nhà thậm chí không thể chịu đựng sức gió bắt đầu hơi rung động, Nam Úc Thành rốt cục hài lòng nở nụ cười, anh hướng về phía oán linh thể giơ tay lên, vô số bùa chú màu đen đột nhiên vọt tới hướng về phía oán linh thể!

"Ma nột khả chú văn!"

Trong nháy mắt oán linh thể bị bùa chú màu đen bao bọc, từ trong sương mù dày đặc truyền đến một trận tức giận gào thét: "Ngươi dám vận dụng loại chú thuật này! Chẳng lẽ ngươi không sợ..." Oán linh thể còn chưa dứt lời, bùa chú màu đen kia đột nhiên co rút lại chui vào trong cơ thể y! Oán linh thể trong nháy mắt như là thừa nhận nỗi thống khổ khôn nguôi, lời muốn nói ra khỏi miệng cũng biến thành một tiếng gào đau đớn, tiếng gào kia cực kỳ bo thảm, kèm theo một trận kêu gào, trên mặt đất lại dâng lên một trận chú văn. Nhưng mà khác với lúc trước chú văn này đã biến thành ký tự màu đỏ sẫm, cùng lúc đó, sương mù màu xám bao phủ quanh thân oán linh thể cũng biết thành màu đỏ thẫm như máu!

Nam Úc Thành cười lạnh: "Ta còn có cái gì để sợ." Nói xong, anh đột nhiên vung tay lên, một chuỗi ký tự màu đỏ sẫm này cũng nhanh chóng hướng về oán linh thể đánh tới!

Nhưng mà, một chuỗi ký tự này giống với chú văn màu đen liều mạng mà chui vào trong cơ thể oán linh thể, ngược lại lá bùa xung quanh oán linh thể, chậm rãi, không ngừng liều mạng giãy dụa từ trong cơ thể oán linh hấp thu một loại vật chất màu đen nào đó.

Theo tốc độ hấp thu cực nhanh, trên không trung lá bùa có ký tự màu đỏ sẫm cũng dần dần trở nên sâu đậm, từ từ biến thành màu đen. Mà cùng lúc đó trong tốc độ mắt thường có thể thấy được oán linh thể cũng nhanh chóng héo xuống, mãi đến tận khi thu thành một đứa bé sơ sinh, một chuỗi ký tự cũng đã biến thành màu đen hoàn toàn, lúc này mới dừng lại, sau đó chuỗi ký tự này đột nhiên phóng về phía đầu của oán linh thể, vô số ký tự nhỏ bé biến thành cọc gỗ sắc nhọn, lập tức cắm vào đầu oán linh thể, chi chít cọc gỗ sắc nhọn, nhìn qua vô cùng khủng bố.

Lúc này sườn mù dày đặc đỏ thắm bao vây lấy quanh thân oán linh thể, toàn bộ thân thể thu nhỏ thành đứa trẻ sơ sinh, không ngừng co quắp, trong miệng phát ra gào thét kinh khủng mà sắc nhọn, oán linh thể nhìn qua hết sức thống khổ, ở trong sương mù dày đặc không ngừng lăn qua lộn lại, tứ chi mở lớn trên không trung không ngừng vung vẩy, như là liều mạng muốn xe ra mảnh sương mù dẩy dưa không ngớt.

Nhưng mà mảnh sương mù kia lại không chút nào chịu ảnh hưởng, trái lại theo động tác của oán linh thể mà trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, phảng phất từ trong cơ thể oán linh rút lấy  dòng máu vô cùng vô tận!

Oán linh thể không cam lòng giẫy giụa, đau khổ kịch liệt làm cho y thậm chí không có cách nào làm hoàn chỉnh một lần chống lại. Y liều mạng lật lên thân thể, mặt không thay đổi nhìn Nam Úc Thành, trong nháy mắt thù mới hận cũ xông lên đầu, y hét lớn một tiếng: "Ngươi cho rằng ta chết rồi ngươi có thể giải thoát sao?! Không thể nào! Một ngàn năm, ngươi nuôi chú văn này một ngàn năm! Đúng một ngàn năm! Ngươi cho rằng sau khi ta chết chúng nó sẽ bỏ qua cho ngươi sao!" Oán linh thể vừa nói, trong miệng một bên không ngừng chảy xuống máu tươi sền sệt, mà theo huyết dịch nhỏ xuống, xung quanh sương mù màu đỏ càng trở nên tươi sáng.

Oán linh thể "Phi" một tiếng trong miệng phun ra huyết dịch, cười thảm nói: "Chờ ta chết, ngươi nhất định cũng phải chết! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nói xong, y nhắm mắt lại, quanh thân phát ra một loại ánh sáng nhạt màu đen, đối lập với sương mù màu đỏ càng ngày càng trở nên sâu đậm, theo ánh sáng dựng lên, trong sương mù dày đặc đột nhiên bắn ra một vệt bóng đen, thẳng tắp mà tập kích về phía Nam Úc Thành!

Bóng đen kia hành động hết sức nhanh chóng, cơ hồ là trong chớp mắt đã đến trước mặt Nam Úc Thành. Mà Nam Úc Thành trước sau đứng tại chỗ, không nhúc nhích, khóe miệng ngậm lấy một vệt ý cười quyết tử, anh né tránh chút nào, như là đã sớm dự đoán được chuyện xảy ra như vậy, lạnh nhạt nhìn bóng đen kia hướng về phía mình càng ngày càng gần ——


Đúng vào lúc này, bên trong góc đột nhiên lao ra một bóng người nhỏ bé chật vật, lập tức chắn trước mặt Nam Úc Thành!

Nam Úc Thành cúi đầu vừa nhìn, người trước mắt dĩ nhiên là A Triệt đã khôi phục thành hình thái búp bê, không biết tỉnh lại khi nào, trong chớp mắt chạy đến trước mặt anh, thay anh đỡ được đòn đánh này!

Dù là Nam Úc Thành đã tính hết, cũng không nghĩ tới thời khắc sống còn A Triệt sẽ làm như vậy, anh vội vã đón được thân thể A Triệt đang quỵ xuống. Cùng lúc đó, anh cảm thấy mặt đất bắt đầu chấn động nhè nhẹ, anh ngẩng đầu nhìn lên, đoàn sương mù màu đỏ bao vây oán linh thể đang không ngừng mà co rút lại, bành trướng, lặp lại hai động tác này, nhìn qua phảng phất giống như một trái tim đỏ tươi đang nhảy lên giữa không trung! Mà theo nó nhảy lên toàn bộ không gian bắt đầu điên cuồng rung lắc.

Oán linh thể bị sương mù bao phủ thấy được tình cảnh đó, "Oa" một ngụm máu phun ra ngoài, y như là tức điên, đôi môi run rẩy, muốn nói cái gì, nhưng mà theo một ngụm máu kia phun ra, sương mù màu đỏ như là chịu kích thích to lớn, đột nhiên co rụt lại!

Kèm theo động tác này, trong sương mù dày đặc oán linh thể phát ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, lập tức, thân thể của y trong nháy mắt bắt đầu bành trướng, thân thể nho nhỏ bành trướng đến mức độ kinh khủng, mà liền trong một khắc bành trướng đến cực hạn kia, sương mù bốn phía đột nhiên áp bức đến oán linh thể, "Oành" một tiếng! thân thể oán linh thể hoàn toàn vỡ ra, tan vỡ thành vô số bột phấn màu xám thật nhỏ, mà sương mù màu đỏ xung quanh giống như nhìn thấy tình cảnh này, bắt đầu điên cuồng lên, liều mạng mà hấp thu bột phấn, theo động tác của nó, chấn động cũng càng lúc trở nên kịch liệt! Nóc nhà bắt đầu đổ nát, cục đá to nhỏ không ngừng rơi xuống, cả phòng lảo đà lảo đảo. Đúng vào lúc này, sương mù điên cuồng phun trào, bỗng nhiên hơi dừng lại, như là ý thức được cái gì chậm rãi quay về phía Nam Úc Thành.

Bởi vì không ngừng có cục đá rơi xuống, Nam Úc Thành đem A Triệt để tới một bên có chỗ che chắn, bản thân lại đứng ở chính giữa, cục đá rơi xuống anh cũng không tránh né, mà là ngẩn người nhìn về phía cánh cửa lúc trước Lâm Hành rời đi, cục đá đập phải trên bả vai của anh, ở trên người anh cọ sát hình thành vết thương không lớn không nhỏ, mùi tanh ở trong không khí tản ra, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của đoàn sương mù màu đỏ.

Nam Úc Thành cũng giống như phục hồi tinh thần lại, nhìn sương mù dày đặc bay về phía mình, anh câu lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười khiến người ta sợ hãi——

...

Trong trí nhớ của Lâm Hành, kia là một ngày phi thường hỗn loạn.

Lúc Cố Dịch đem cậu từ trong nước cứu trở lại, cậu đang ở bên trong một nhà xưởng ở ngoại ô.

Gian nhà xưởng này rất nhiều năm trước bị Cố Dịch mua lại, cải tạo thành một nơi trống trải, dùng để tiến hành một số thí nghiệm đặc thù. Xung quanh nhà xưởng bố trí rất nhiều vệ sĩ, bởi vì Cố Kỳ Viễn cùng Nam Úc Thành trong ứng ngoài hợp, trước khi Cố Dịch nhận ra được bọn họ đã nhanh chóng giải quyết những người này, bởi vậy lúc Cố Kỳ Viễn ôm Lâm Hành từ bên trong đi ra, xung quanh không có một bóng người.

Nhà xưởng diện tích rất rộng, đợi đến khi Cố Kỳ Viễn mang theo Lâm Hành từ bên trong chạy ra mặt đất đã bắt đầu rung động. Cố Kỳ Viễn nhanh chóng đem Lâm Hành nhét vào bên trong xe để ở bên ngoài, Lâm Hành quay đầu lại nhìn lên, chỉ kịp nhìn thấy kiến trúc kia ầm ầm sụp xuống.

Toàn bộ mặt đất nhà xưởng trong nháy mắt đổ nát sụp xuống, lúc trước căn phòng bọn họ chay ra trong nháy mắt đã biến thành một mảnh phế tích, bụi mù dựng lên, bão cát theo phòng ốc sụp xuống đột nhiên tản ra bốn phía, thổi vào trong mắt Lâm Hành.

Con mắt của cậu rất đau, làm thế nào cũng không muốn dời mắt đi, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chặp khu phế tích cách đó không xa, nơi đó mặt đất sâu sắc lõm xuống, tỏ rõ toàn bộ kiến trúc đã hoàn toàn bị phá hủy.


"Đi thôi." Cố Kỳ Viễn túm cậu: "Không cần chờ."

Lâm Hành lắc đầu.

"Anh ta sẽ không sẽ ra được." Cố Kỳ Viễn nói: "Trong lòng cậu hẳn là cũng rõ ràng, vừa nãy anh ta nói lời kia hẳn có ý gì."

Lâm Hành không lên tiếng, chỉ là dùng sức lắc đầu. Tay chặt chẽ trói lại cửa xe, không cho Cố Kỳ Viễn đóng lại.

Kỳ thực cậu biết mình rất có thể không chờ được. Ánh mắt Nam Úc Thành lúc gần đi còn ở trong đầu của cậu không ngừng mà chiếu lại, cậu đã có dự cảm bất tường. Cậu cũng biết, Nam Úc Thành nhìn cậu như vậy, tất nhiên sẽ làm ra quyết định gian nan nào đó.

Nhưng là cậu vẫn không muốn tin tưởng, cậu không thể tin tưởng.

Một nơi nào đó trong lòng còn đang cố chấp mong đợi, thật giống như cậu tiếp tục như vậy chờ đợi, liền thật sự sẽ có một người có thể giãy dụa từ bên trong phế tích đi ra, lại một lần nữa đi về phía cậu.

Cậu không muốn đi, Cố Kỳ Viễn cũng không cách nào cưỡng bách.

Liên tiếp gặp phải những việc này, cho dù là Cố Kỳ Viễn cũng cảm thấy vô cùng uể oải. Hắn nhớ tới Cố Dịch bởi vì chú thuật phản phệ mà từ từ hoá đá tử vong —— đó là cha hắn, cuối cùng lại phải chịu kết cục như vậy, tuy rằng tất cả những thứ này cũng không phải của ý muốn của hắn, mà không phải không thừa nhận, hắn chính xác cũng là người đồng loã duy nhất.

Hắn thở dài một hơi, ở bên cạnh Lâm Hành ngồi xuống.

"A Triệt cũng ở bên trong." Hắn nhẹ giọng nói: "Cha tớ cũng vậy."

Lâm Hành mí mắt khẽ run run rẩy, không có trả lời.

"Tớ biết cậu nghĩ như thế nào. Có một số việc coi như cậu rõ ràng chân tướng chính là như vậy, nhưng cậu cũng không có cách nào đi tiếp thu, có đúng hay không?" Cố Kỳ Viễn tự giễu cười cười: "Lại như lúc trước, tớ biết rõ cậu đã cùng Nam Úc Thành ở bên nhau, không thể nào biết hồi tâm chuyển ý, nhưng tớ vẫn không nhịn được suy nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày cậu liền phát hiện, kỳ thực cậu cũng không thương anh ta."

Cố Kỳ Viễn nhìn phế tích xa xa bụi mù nổi lên bốn phía trong mắt dũng động một loại tâm tình nào đó không biết tên: "Mà trên thực tế, cõi đời này rất nhiều chuyện cậu lựa chọn tiếp thu hay không kỳ thực đều không quan trọng, quan trọng là... Chúng nó đã từng xảy ra, đồng thời không thể thay đổi. Cậu không chấp nhận, mà sự thực vẫn sẽ tồn tại, sẽ không bởi vì thái độ của cậu mà phát sinh bất kỳ chuyển biến. Mà cuối cùng, cậu cũng không thể thoả hiệp."

"Nếu như cậu hi vọng, tớ có thể đem chuyện này từ đầu tới đuôi đều nói cho cậu." Cố Kỳ Viễn nhàn nhạt nói: "Chuyện đến nước này, cũng không có cái gì cần phải lại tiếp tục giấu giếm."

Nhưng mà Lâm Hành vẫn lắc đầu.

Cậu trầm mặc một hồi, rốt cục mở miệng nói: "Sau này hãy nói đi."

Cậu vẫn cứ hiếu kỳ chân tướng, theo đuổi chân tướng cơ hồ thành một loại bản năng của cậu. Mà ngay cả như vậy, cậu cũng không muốn hiện tại biết được đầu đuôi sự tình. Bởi vì cậu có thể đoán được, một khi biết đến đầu đuôi câu chuyện, rất nhiều chuyện kết hợp lại, như vậy cậu cũng sẽ hiểu nguyên nhân Nam Úc Thành lựa chọn như vậy.

Mà rõ ràng, cậu tất nhiên cũng sẽ mất đi dũng khí chờ đợi.