Nam Thành Gió Nổi

Quyển 3 - Chương 4

Edit: Winterwin0207

Đi tới bên người Lâm Hành, Nam Úc Thành nhìn lướt qua Cố Kỳ Viễn cùng Lữ Mộng Dĩnh, lại nhìn một chút cảnh tượng bên trong phòng, đối với mấy người đi theo phía sau nói: "Kiểm tra hiện trường, đem thi thể mang đi, kiểm tra thi thể giao cho Tào Nguy tới làm."

Sau đó anh liền quay đầu, cũng không để ý tới hai người khác, nhìn Lâm Hành nói: "Đem chuyện cậu gặp nói một lần, ngắn gọn thôi."

Lâm Hành rất nhanh lại đem chuyện lúc trước lặp lại một lần.

Nhưng mà, Nam Úc Thành sau khi nghe xong, lại chỉ hỏi một vấn đề.

"Lúc cậu đi lên từ lầu hai mốt, ở trong thang máy thấy nhìn bóng người kia, xác định là một người phụ nữ?"

Lâm Hành chần chờ một chút: "Không chắc chắn lắm, bởi vì lúc đó khoảng cách khá xa, đồng thời ánh sáng rất mờ. Thế nhưng không biết tại sao, tôi lần đầu tiên nhìn thấy, liền cảm thấy chắc hẳn là cmột người phụ nữ."

"Chắc hẳn?" Nam Úc Thành lặp lại một chút, Lâm Hành nói: "Tôi cũng không nói được tại sao, mà cái cảm giác này rất mãnh liệt."

Nam Úc Thành gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian, đối với Lâm Hành nói: "Được rồi. Hiện tại tôi đưa cậu về nhà. Nơi này trước tiên giao cho bọn họ xử lý. Cậu nên ngủ."

Vẫn luôn đứng ở một bên nhìn hai người đối thoại Cố Kỳ Viễn lúc này bỗng nhiên chen vào một câu: "Cảnh sát Nam chính là phá án như vậy? Đến hiện trường liếc mắt nhìn liền trực tiếp đem người làm chứng quan trọng mang đi, để những người khác người ở lại chỗ này?"

Nam Úc Thành đang quay người chuẩn bị rời đi, nghe được câu này liền dừng lại bước chân, hắn quay đầu, nhìn chăm chú Cố Kỳ Viễn, bỗng nở nụ cười: "Làm sao, Cố tổng, tôi phá án cậu cũng phải quản à?"

"Vụ án này phát sinh ở công ty của tôi, chết là công nhân viên của tôi. Anh làm cảnh sát không chịu trách nhiệm như thế, lẽ nào tôi ngay cả quyền lợi được hỏi cũng không có?" Cố Kỳ Viễn cười lạnh, "Tôi ngược lại thật ra muốn hỏi cấp trên của các anh, đến tột cùn làm sao khoan dung cấp dưới bỏ rơi nhiệm vũ như vậy."

"Cậu đương nhiên có quyền được hỏi." Nam Úc Thành nhướng mày nở nụ cười: "Mà tôi cũng có quyền không trả lời." Nói xong, lôi kéo Lâm Hành liền đi ra ngoài.

Lâm Hành bị anh kéo đi lảo đảo hai bước, nhưng không có giãy dụa, chỉ là lúng túng quay đầu lại nhìn về phía Cố Kỳ Viễn khoát tay một cái: "Híc, vậy tớ đi về trước." Sau đó liền chuyển hướng Lữ Mộng Dĩnh: "Chị Mộng Dĩnh tạm biệt."

Cố Kỳ Viễn đứng tại chỗ, nhìn Lâm Hành bị Nam Úc Thành lôi kéo dần dần đi xa, trong mắt chậm rãi hiện lên một tầng mù mịt.

Nam Úc Thành mang theo Lâm Hành một đường lái xe về nhà, tốc độ nhanh đến mức Lâm Hành không dám lên tiếng.

Trực giác của cậu cảm thấy Nam Úc Thành tựa hồ đang tức giận, nhưng là vừa không rõ ràng đến tột cùng anh ta đang tức giận cái gì, thật vất vả sống sót về đến nhà, Lâm Hành vừa tiến vào cửa, liền bị Nam Úc Thành gọi lại.

Nam Úc Thành ngồi vào trên ghế salông, đem hai nút áo sơ mi phía trên mở ra, chỉ chỉ bên cạnh ghế salon: "Lại đây."

Lâm Hành thành thật đi qua ngồi xuống.

Nam Úc Thành đưa mắt nhìn cậu một hồi, hỏi: "Cố Kỳ Viễn vì sao lại ở nơi đó?"

"Hả?" Không nghĩ tới trước tiên anh ta sẽ hỏi  lại là ấn đề này, Lâm Hành hơi kinh ngạc: "Hình như là cậu ta về công ty lấy tư liệu gì đó, tiện đường muốn đi phòng làm việc của tôi, nhìn tôi một chút, kết quả phát hiện tôi không ở trong phòng, liền gọi điện thoại cho tôi, sau đó đi lên lầu tìm tôi."


Nam Úc Thành gật gật đầu, lại nói: "Tại sao không gọi điện thoại cho tôi trước?"

Anh hỏi lên như vậy, Lâm Hành càng bối rối: "Tôi gọi cho anh đầu tiên a, sau khi tôi thấy thi thể liền gọi điện thoại cho anh."

"Ý của tôi là, " Nam Úc Thành dừng một chút, chậm rãi nói: "Khi cậu ý thức được không đúng, tại sao không gọi điện thoại cho tôi?"

Lâm Hành giờ mới hiểu được ý tứ Nam Úc Thành. Xác thực, khi cậu ở trong thang máy nhìn thấy bóng người kia, cậu cũng cảm thấy được sự tình có gì đó không đúng, trong đầu của cậu cũng từng trong nháy mắt chợt lóe ý nghĩ gọi điện thoại cho Nam Úc Thành, thế nhưng rất nhanh liền bị cậu ép xuống.

Quãng thời gian này tới nay, liên tiếp chuyện xảy ra làm cho cậu cảm giác mình trước nay không thể ra sức, bất kể là đối với bên người phát sinh những chuyện này, hay là thái độ lúc đối mặt với những chuyện đó, cũng làm cho cậu cảm giác mình quá mức yếu đuối cùng vô năng, cũng quá mức ỷ lại Nam Úc Thành.

Cậu nghĩ tới quan hệ của mình và Nam Úc Thành, xem ra đến bây giờ nhiều lắm chỉ tính là bạn cùng phòng, hoặc là còn có thể nói là quan hệ bạn bè không tệ. Thế nhưng quan hệ như vậy, có thể duy trì cả đời sao? Nam Úc Thành khả năng mãi mãi ở bên cạnh cậu sao?

Không thể.

Nam Úc Thành một ngày nào đó sẽ rời khỏi cậu, có lẽ bởi vì Nam Úc Thành có gia đình của mình, hoặc giả như chấp nhận bởi vì công việc phải điều động đi nơi khác, thế gian này đủ hàng vạn lý do có thể khiến hai người bọn họ tách ra, huống chi giữa bọn họ cũng chỉ là quan hệ bình thường.

Bởi vậy, Lâm Hành không hy vọng bản thân phải ỷ lại vào ai đó. Cậu cảm giác mình cần phải thử đi đối mặt với những chuyện này, một ngày nào đó nếu như Nam Úc Thành thật sự rời khỏi cậu, cậu mới có thể thẳng thắn đối mặt những vấn đề này không đến nỗi ngã xuống.

Nhưng mà ý nghĩ như thế, hiển nhiên là không thể trực tiếp nói cho đối phương biết. Vì vậy Lâm Hành suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Tôi lúc đó chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như gọi điện thoại cho anh, không khỏi cũng quá đại kinh tiểu quái." Nói xong, cậu cười ha ha, nỗ lực xoa dịu không khí, lại thấy sắc mặt của Nam Úc Thành không có dấu hiệu hoà hoãn, liền lúng túng thu hồi nụ cười.

Nghe cậu nói xong, Nam Úc Thành không có hé răng. Chỉ là dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú Lâm Hành. Lâm Hành bị anh nhìn có chút chột dạ, tầm mắt nhìn xung quanh, không dám cùng anh đối diện. Trầm mặc một hồi lâu, Nam Úc Thành bỗng nhiên nói: "Cậu đang trốn tránh cái gì?"

"A?" Lâm Hành trợn to hai mắt, bị hỏi đến có chút khó giải thích được.

"Nếu như là đổi lại lúc trước, gặp phải tình huống như thế cậu tuyệt đối trước tiên sẽ gọi điện thoại cho tôi." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Tại vụ án chú hai cậu lần trước, bên trong phòng cậu chỉ có một chút tiếng vang dị thường, cậu đều tìm tới tôi trước tiên. Lần này tại sao không có?"

Lâm Hành lúng túng nắm tóc: "Bởi vì... Bởi vì lá gan của tôi lớn rồi."

"Có đúng không?" Nam Úc Thành liếc mắt nhìn Lâm Hành, sau đó xoay người hướng về phía sau lưng mình một cái góc nào đó vẫy vẫy tay: "Cậu tới. Bò trên lưng cậu ta đi." Nói xong, chỉ chỉ Lâm Hành.

Lâm Hành bị động tác này của anh sợ đến suýt chút nữa nhảy lên: "Anh, anh, anh... Anh làm gì?! Anh gọi ai? Nơi đó có cài gì vậy?!"

"Cậu không phải nói lá gan cậu lớn rồi sao?" Nam Úc Thành chầm chậm nói.

Lâm Hành cả người rút lại vào bên trong ghế sô pha, trợn mắt lên một mặt sợ hãi, nghe thấy Nam Úc Thành nói lời này, nhất thời cả giận nói: "Lá gan tôi lớn hơn nữa cũng không thể đùa như vậy a! Anh mau để cho nó đi ra đi!" Vừa nói, một bên không tự chủ được phủi phủi trên vai mình, giống như thật sự có cái gì đó.

Nam Úc Thành không nói lời nào, hai tay mở ra dựa vào ở ghế sa lon, một mặt xem kịch vui.

Qua một hồi lâu, Lâm Hành thật sự là sắp bị làm điên rồi, cậu từ đầu đến cuối đều cảm thấy trên bả vai mình lạnh lẽo, trong đầu não bổ ra vô số cảnh tượng kinh khủng. Cậu đứng tại chỗ bay nhảy mấy lần vẫn là không nhịn được tới gần Nam Úc Thành, tội nghiệp nhìn anh.


"Tôi sai rồi, tôi vẫn còn sợ lắm, anh mau bảo nó đi đi" Lâm Hành cơ hồ sắp muốn khóc lên, bám vào ống tay áo Nam Úc Thành, không dám nhìn tới bờ vai của mình.

"Còn lừa gạt tôi không?" Thấy dáng vẻ ấy, Nam Úc Thành không chút hoang mang mà từ trong túi tiền lấy thuốc ra đốt, chậm rì rì nói.

"Không dám, không dám." Lâm Hành nhanh chóng lắc đầu, bộ dạng phi thường thành thật.

"Lần sau có việc phải gọi điện thoại trước cho tôi!" Nam Úc Thành nói tiếp.

"Được, được." Lâm Hành gật đầu như đảo tỏi, một mặt nói, một mặt liền lắc lắc Nam Úc Thành, ánh mắt kia làm bộ đáng thương, như là chó con bị doạ sợ.

"Nếu có lần sau nữa ——" Nam Úc Thành tàn nhẫn mà bóp chóp mũi Lâm Hành, giả bộ hung ác uy hiếp cậu. Sau đó dựa vào phía sau ghế salông: "Được, lần này liền bỏ qua cho cậu." Nói xong, anh phất phất tay.

Lâm Hành trong nháy mắt như là cảm thấy đến trên vai của mình thoải mái không ít, cảm giác lãnh lẽo lúc trước cũng không thấy, cả người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lại cùng Nam Úc Thành thương lượng: "Trước anh không phải nói chúng nó đều không vào được sao? Làm sao..."

"A." Nam Úc Thành ngậm lấy thuốc, nheo mắt lại ý tứ hàm xúc không rõ liếc mắt nhìn Lâm Hành: "Tôi tùy tiện nói, cậu cũng tin?"

!!!!

Lâm Hành trong đầu nổi một loạt dấu chấm than: "Nói cách khác kỳ thực chúng nó vẫn luôn ở nơi này, xưa nay không từng đi ra ngoài?!"

Nam Úc Thành nhếch lên một chân, gạt tàn thuốc vào trong tàn, hàm nghĩa không rõ "A" một tiếng, không hề trả lời.

"Không được, tôi muốn dời ra ngoài!" Lâm Hành lập tức đứng lên, quay người liền chuẩn bị đi thu thập hành lý, cậu cảm giác mình nếu như tiếp tục ở đây ở lâu thêm một phút, cậu nhất định sẽ điên mất!

"Đứng lại." Nam Úc Thành kêu lên: "Tôi còn không nói gì, cậu gấp cái gì?"

Lâm Hành hỏng mất: "Tôi thật sự không chịu được, Úc Thành, anh không nên ép tôi, tôi đặc biệt sợ cái này..."

Lâm Hành một mặt bi thống nói, Nam Úc Thành bỗng nhiên đánh gãy lời cậu: "Vừa nãy là lừa gạt cậu."

"... A?"

"Tôi nói, vừa nãy là lừa gạt cậu." Nam Úc Thành chỉ chỉ bờ vai của mình, giải thích: "Trong nhà không có quỷ, vừa nãy tôi nói nó bò lên vai cậu, là lừa cậu thôi." Nói xong, nhìn mặt Lâm Hành trong nháy mắt biến sắc, anh liền dằng dặc nói bổ sung: "Thế nhưng, nếu như lần sau cậu còn tái phạm, tôi sẽ gọi chúng nó đến thật."

Anh lời nói này xong, Lâm Hành tức đến nỗi không phát tiết được, một hơi nghẹn khiến cậu suýt chút nữa không thở nổi. Cậu tức giận lườm Nam Úc Thành một hồi, đối phương lại nửa điểm không để ý. Thản nhiên tự đắc hút thuốc xong, một tay cắm vào túi đứng lên, thấy Lâm Hành còn đứng ở tại chỗ, bỗng nở nụ cười, đi tới ở trên đầu cậu xoa nhẹ hai cái: "Tôi đi tắm."

Lâm Hành nhất thời cảm thấy được lửa giận trong lòng càng lớn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Hành như thường lệ đúng hạn đi công ty.

Tuy rằng xảy ra chuyện như vậy, mà công việc vẫn là phải tiếp tục, không chỉ có như vậy, còn phải bổ sung công việc thiếu ngày hôm qua. Vừa nghĩ tới lại phải đi tới toà nhà kia,, Lâm Hành không nhịn được cũng có chút run cầm cập.

Có lẽ ngày hôm nay đi làm có thể đề nghị với chị Mộng Dĩnh, chuyển tăng ca sang nơi khác.

Mới xảy ra án mạng, Lâm Hành thực sự không nghĩ hơn nửa đêm lại ở nơi đó. Ai biết  sẽ lại phát sinh cái gì.

Liên quan tới án mạng của Trương Vĩ, Lâm Hành cũng không có như lúc trước cân nhắc nhiều như vậy. Cậu lựa chọn không quan tâm chuyện này, chủ yếu có ba nguyên nhân, đầu tiên là bởi vì bản thân cùng Trương Vĩ quan hệ liền không quá tốt, đối với người này không có ý tốt, bởi vậy cái chết của anh ta, tuy rằng khiến Lâm Hành đồng tình, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ đồng tình mà thôi, sẽ không để cho Lâm Hành sản sinh ra ý nghĩ muốn vì anh ta điều tra rõ chân tướng báo thù rửa hận, thứ hai, Lâm Hành lúc trước tiếp xúc với hai cái án mạng, đều dính đến sự xuất hiện của hung thủ moi tim, chỉ có lần này không có, đây giống như là một loại tín hiệu, khiến Lâm Hành theo bản năng cảm thấy, vụ án này không liên quan đến cậu, chỉ là trùng hợp đúng dịp bất hạnh để cho cậu đụng phải mà thôi, làm một người bình thường, trừ phi là bị ép, ai cũng không muốn quấy nhiễu đến những việc như vậy, cũng là bởi vì Lâm Hành gần đây công tác xác thực bận quá, mỗi ngày trong đầu đã bị văn kiện tư liệu kế hoạch nhồi nhét, thực sự không thể giống như lúc trước giống nhau nhàn nhã phân tích vụ án. Với lại nghề nghiệp của cậu cũng không phải cảnh sát, những chuyện này, vẫn là giao cho chuyên gia đến phụ trách là được.

Bởi vậy, Lâm Hành đối với chuyện này thái độ vô cùng mơ hồ. Tuy rằng chuyện đêm qua từng trải qua có rất nhiều chỗ bất khả tư nghị, mà Lâm Hành cũng lười nghĩ sâu, rất nhanh trở về bận rộn với công việc.

Ngược lại là Quế Kỳ tựa hồ là tối hôm qua bị dọa sợ, ngày hôm nay dĩ nhiên chưa có tới đi làm. Lữ Mộng Dĩnh nhìn qua sắc mặt cũng rất kém cỏi, từ trước đến giờ Lữ Mộng Dĩnh vẫn là bộ dạng hào quang chiếu rọi, lúc này viền mắt cô rất đen, thần sắc mệt mỏi, nhìn dáng dấp tựa hồ là một đêm không ngủ.

Lâm Hành ở văn phòng bận rộn tới giữa trưa, người trong công ty cũng rất tò mò về chuyện này, cũng bị mấy người lôi kéo hỏi lại tình huống hôm qua, mãi mới chờ đến lúc buổi trưa  ăn cơm mới có thời gian, thế nhưng cậu cũng không muốn ăn, chỉ muốn tìm một chỗ tốt để nghỉ ngơi.