Nam Thành Gió Nổi

Quyển 2 - Chương 14

Edit: Winterwind0207

Lâm Hành dự định rất đơn giản, chính là lưu lại bắt được hung thủ, giải quyết vấn đề xong sẽ rời đi.

Nhưng mà Lâm Trạch Thừa hiển nhiên một phút cũng không muốn ở đây thêm. Nghe đến Tào Tư Vân cùng Lâm Hành nói như vậy, nguyên bản ông đã bước chân ra cửa liền thu lại, nhìn mọi người một cái lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, tra án là chuyện của các người. Tôi muốn mang con trai của tôi rời đi nơi này, lực lượng cảnh sát nếu như cần Tiểu Hành phối hợp, có thể tới tìm chúng tôi, luôn sẵn sàng tiếp đón."

"Cha!" Thấy Lâm Trạch Thừa khư khư cố chấp, quyết định chủ ý muốn rời khỏi, Lâm Hành có chút lo lắng. Mới vừa hô một tiếng, liền nghe ông chú nội nói: "Cháu đứng lại đó cho chú!"

Lúc trước Lâm Trạch Thừa nói mấy lời khiến ông chú nội tức giận quá chừng, dù sao ông cũng đã lớn tuổi, thân thể cũng không tiện, vào lúc này cơ hồ bị tức giận đến không đứng thẳng được, Lâm Trạch Nghi và Lý Tuệ Tuệ đỡ lấy Lâm lão gia, lại thấy lão gia tử run lập cập thở hổn hển mấy lần, mới tiếp tục nói: "Chuyện năm đó đúng là chú không đúng, chú không nên đứng ra chia rẽ hai người các cháu, nhưng lẽ nào chú không vì muốn tốt cho cháu sao? Cháu và người phụ nữ không rõ lai lịch kia ở cùng nhau có cái gì tốt? Chú ngược lại thật ra không nghĩ tới, những năm này cháu vẫn luôn hận chúng ta đến mức độ này!"  Lâm lão gia nói xong liền thở hổn hển: "Cháu nói người phụ nữ kia chết như thế nào?! Lẽ nào cháu cho rằng, chú hại chết người phụ nữ kia?!"

Lâm Trạch Thừa hiển nhiên tức giận không nhẹ, đang định đáp lời, ánh mắt lại thoáng nhìn một đám người tới bên ngoài cửa

Lâm Trạch Thừa thói quen ở thương trường  ăn uống linh đình, bôn ba với các loại xã giao, tính cách tự nhiên rất tốt, cho dù là tức giận lớn hơn nữa, lúc có người ngoài ở đây cũng có thể áp chế lại. Cho nên vừa thấy một đám người xa lạ, ông liền trầm mặc lại, xanh mặt không nói lời nào.

Người đến là một đám thanh niên chừng hai mươi tuổi, trong tay mỗi người đều cầm theo một cái ống tuýp, bộ dạng nhìn qua cà lơ phất phơ, rõ ràng là không quen.

Lâm Hành liếc mắt nhìn, liền nhận ra người dẫn đầu kia, chính là người trước đây không lâu nhìn thấy ngoài cửa cùng Lâm Phong Kỳ nói gì đó.

Lâm Hành tâm niệm thay đổi thật nhanh, cùng Nam Úc Thành liếc mắt nhìn nhau, hai người đều đoán được đại khái.

Quả nhiên, đám người kia tới đứng chặn trước cửa nhà, một người nhấc theo ống tuýp gõ cửa lớn, nói: "Lâm Phong Kỳ đâu?"

"Mấy người tìm Lâm Phong Kỳ làm cái gì?" Tào Tư Vân hỏi.

"Ha, thằng nhãi kia thiếu nợ lãi suất cao, hôm qua nói sẽ trả tiền lại, kết quả cậu ta dĩ nhiên phủi mông một cái chạy mất." Người kia nói chuyện cầm ống tuýp ở trong tay lên áng chừng một chút, thâm trầm cười nói: "Các người thức thời thì nhanh chóng gọi cậu ta, nếu không... mấy người chúng tôi đến đây không phải ngồi không."

Người kia nói lời này xong, trong sân tất cả mọi người cơ hồ xanh mặt. Đặc biệt là Lâm lão gia tử, lúc trước đã bị Lâm Trạch Thừa làm cho tức giận đến không nhẹ, nghe đến người kia vừa nói như thế, lại nghĩ tới Lâm Phong Kỳ khó giải thích được mất tích, khó khăn hít một hơi thật sâu, dĩ nhiên hôn mê bất tỉnh!

"Ba!" Lâm Trạch Nghi vội vã đỡ lấy Lâm lão gia, hô hai tiếng, thấy Lâm lão gia không có trả lời, vừa gấp vừa giận, ngược lại đối với đám người kia nói: "Các người có nhân tính hay không! Phong Kỳ cha nó vừa mới chết, các người liền tới đây đòi khoản nợ! Chúng ta chính là không trả tiền lại, các người muốn thế nào?!"

Người dẫn đầu kia thấy Lâm Trạch Nghi vừa nói như thế, nhấc lên ống tuýp cười hì hì: "Không ra sao, không phải là ——" nói tới chỗ này, âm thanh gã dừng lại, hướng về mọi người sau lưng liếc mắt ra hiệu, "Đánh!"


Người kia đứng ở cửa, cách gã gần nhất chính là Lâm Trạch Thừa, nguyên bản Lâm Hành cũng đứng ở bên cạnh, mà vừa nãy Lâm lão gia té xỉu, Lâm Hành dưới tình thế cấp bách liền chạy tới, ai biết biến cố nảy sinh, lúc cậu xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy người kia một gậy đập vào bả vai Lâm Trạch Thừa!

Lâm Trạch Thừa mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì bình thường chuyên cần rèn luyện, cũng không phải là kẻ tầm thường. Tên côn đồ kia tuy rằng một lần đánh lén thành công, Lâm Trạch Thừa lại phản ứng rất nhanh,  một cái tay khác chưa bị thương nhanh chóng nắm chặt ống tuýp, một cước đá vào hạ thân tên côn đồ, giơ chân lên lại là đỉnh đầu, đánh người kia bò ở trên mặt đất.

Lâm Hành ở cách đó không xa nhìn, đang muốn đi lên hỗ trợ, liền thấy cha của cậu hai ba lần liền đem người kia giải quyết, nhất thời có chút líu lưỡi. Mấy tên lưu manh hướng về phía cậu nhìn thấy cảnh này hiển nhiên cũng khá là kinh ngạc, những tên côn đồ này trong ngày thường du thủ du thực, ỷ vào nhiều người, có vũ khí, liền đến nơi xung quanh uy hiếp thôn dân, thực tế bản lĩnh đánh nhau ngược lại không có bao nhiêu. Bởi vậy thấy cha Lâm thân thủ nhanh nhẹn như vậy, lại vừa nhìn bảo vệ của nhà họ Lâm, còn có bốn người đàn ông thành niên, nhất thời có chút do dự.

Nhưng mà Nam Úc Thành không có cho bọn họ cơ hội do dự.

Anh từ phía sau đoàn người đi ra, trong tay còn cầm điện thoại di động, tựa hồ vừa kết thúc cuộc nói chuyện.

Anh đi tới trước mặt một tên lưu manh trong đó, ít mất công tốn sức đem ống tuýp từ trong tay người kia đoạt lấy, sau đó liền đập một gậy vào trên lưng người kia.

Người kia không rên một tiếng liền ngã xuống mặt đất, không còn tiếng động, hiển nhiên là hôn mê bất tỉnh.

Mọi người thấy một chuỗi động tác này của anh, nhất thời đều có chút sững sờ. Chỉ thấy Nam Úc Thành đứng bên cạnh mấy người kia, đem ống tuýp ném xuống đất, nhìn đám lưu manh kia, giơ lên điện thoại di động trong tay, nhàn nhạt nói: "Tôi đã liên lạc với cảnh sát, trong vòng mười phút bọn họ sẽ chạy tới nơi này. Hiện tại, mấy người có thể có hai lựa chọn, một là lưu lại bị đánh một trận nhốt vào bên trong cục cảnh sát, hai là lập tức rời đi, sau này không bao giờ đến gây phiền phức?"

Những tên côn đồ này bất quá là đám người ô hợp, tuổi tác cũng không lớn, không an phận gia nhập tổ chức lưu manh, ở trong vùng nông thôn này nghênh ngang mà đi, bản thân cũng là lần thứ nhất chính thức tham dự sự tình đến nhà người ta đòi tiền, không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ có cảnh sát nhanh chóng lại đây, mấy người trong nháy mắt hoảng hồn, nhìn nhau vài lần, đã quyết định, vội vàng đem hai người nằm trên mặt đất lôi dậy, nhanh chóng rời khỏi.

Lâm Hành nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, thở ra một hơi, đối với Nam Úc Thành nói:  "Anh thả bọn họ đi, một hồi cảnh sát đến làm sao bây giờ?"

"Cảnh sát sẽ không tới." Nam Úc Thành quay người đi về phía Lâm Trạch Thừa, nhàn nhạt nói: "Tôi lừa bọn họ."

Lâm Hành hơi ngưng lại, vừa định lải nhải hai câu, lại nghĩ tới cha mình còn đang bị thương, liền vội vàng đi theo.

Vai Lâm Trạch Thừa bị ống tuýp đập một cái, có chút gãy xương. Nam Úc Thành thay ông nhìn vết thương, vấn đề cũng không phải nghiêm trọng, băng bó một chút, an dưỡng một quãng thời gian thì không có vấn đề. Thế nhưng nếu như ngày hôm nay muốn rời khỏi, sợ là không được. Anh đem tình huống nói ra, Tào Tư Vân liền vội vàng nói: "Nếu như vậy, vậy thì ở lại nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy đi."

Lâm Trạch Thừa trầm mặc một hồi, tuy rằng rất không muốn, nhưng cũng biết tình hình như vậy bản thân không có cách nào lái xe trở lại, mà ở gần đây cũng không có khách sạn hay nhà trọ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể ở nơi này, vì vậy liền không tình nguyện gật gật đầu.

Lâm Hành thấy chú từ đầu tới đuôi đều rất nhiệt tình muốn bọn họ lưu lại, không nhịn được lo lắng. Cậu lập tức quay đầu nhìn lại Nam Úc Thành, liền thấy đối phương cũng đang suy nghĩ, lẳng lặng nhìn chăm chú Tào Tư Vân.


Đánh lộn giằng co một hồi lâu, thật vất vả an ổn dừng lại.

Lâm lão gia đã được lên lầu nghỉ ngơi, vừa nãy lúc đánh nhau ông đã tỉnh lại, thế nhưng vẫn là hết sức suy yếu, nhìn bộ dạng này của ông chú nội, Lâm Hành thực sự rất khó suy nghĩ ông chính là vu y trong miệng Nam Úc Thành từng nói.

Tào Tư Vân đem Lâm Trạch Thừa dẫn tới lầu hai, phòng của chú hai bởi vì xảy ra chuyện như vậy hiển nhiên không thích hợp ở lại. Mà phòng ở lầu hai, ngoại trừ phòng của vợ chồng Tào Tư Vân cùng với phòng của Lâm lão gia, cũng chỉ sót lại phòng của Lâm Hành và phòng của Nam Úc Thành, bởi vì mấy ngày nay Nam Úc Thành cơ bản đều ở trong phòng Lâm Hành, vì vậy phòng Nam Úc Thành vẫn coi như là để trống. Lâm Hành đang muốn nói để cha đến ở phòng của Nam Úc Thành, lại nghe Tào Tư Vân nói: "Tiểu Hành, không bằng con ở chung với Úc Thành một phòng đi? Đem phòng của con để cha con ở."

Lâm Hành vừa nghe, cũng đúng, không có đạo lý để cha qua ở phòng Nam Úc Thành, liền gật gật đầu, sảng khoái đáp ứng.

Mà một bên Nam Úc Thành yên lặng nghe, không có hé răng, lông mày lại chậm rãi nhíu lại.

Chạng vạng.

Đã xong chuyện của một ngày, Lâm Hành cùng Nam Úc Thành về tới phòng ngủ,

Lâm Hành lúc xế chiều cùng cha Lâm hàn huyên rất lâu, cha Lâm nói bản thân sở dĩ lại đột nhiên chạy tới, là bởi vì Tào Tư Vân gọi điện thoại cho ông nói chuyện chú hai, ông không muốn để cho Lâm Hành xen vào bên trong chuyện này, cho nên tự mình tới muốn đưa con trai đi.

Chuyện này Lâm Hành vốn định tạm thời che giấu cha, cũng là bởi vì không muốn để cho cha bị liên luỵ, nhưng mà Tào Tư Vân lại cố ý gọi cha đến đây, m đến tột cùng ông ta có ích lợi gì ý?

Vấn đề này quấy nhiễu Lâm Hành một buổi chiều, khiến cho cậu vẫn luôn đứng ngồi không yên, cuối cùng làm phiền cha Lâm, khiến cha Lâm đuổi cậu ra ngoài.

Bởi vậy một trở về phòng, Lâm Hành liền đối với với Nam Úc Thành nói: "Tôi luôn cảm thấy, cha tôi bị sắp xếp tới nơi này là có nguyên nhân gì đó."

"Giống như tôi nghĩ." Nam Úc Thành từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo, chuẩn bị đi buồng tắm rửa ráy, vừa hướng Lâm Hành nói: "Bây giờ cậu lên giường ngủ một chút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay màn kịch quan trọng sẽ bắt đầu."

Lâm Hành vừa lăn lên trên giường, liền đột nhiên nảy lên: " Màn kịch quan trọng gì?"

"Cậu còn có nhớ hay không, ngày thứ nhất cậu đến đây vào buổi tối, nghe thấy phòng cậu có tiếng động?" Nam Úc Thành nói.

Lâm Hành nhớ tới tình hình thực tế đêm đó, vẫn còn có chút quẫn bách, sờ sờ mũi: "Nhớ tới."

"Lúc đó tôi còn tưởng con chuột, còn cười nhạo cậu một phen. Bây giờ nhìn lại hẳn là tôi sai rồi." Nam Úc Thành một bên cởi áo, một bên chậm rãi nói: "Vậy hẳn là rắn khiếu xương ẩn nấp bên trong vách tường bò tới bò lui mới tạo nên âm thanh đó."

Lâm Hành ngẩn ra: "Ý của anh là, chú hai ở trong phòng bị rắn cắn?!" Nói xong, cậu nghĩ lại, liền cảm thấy được không đúng: "Nhưng là, chuyện này cũng rất gượng ép a, không thể nói bởi vì tôi nghe thấy trong vách tường có tiếng vang, liền hoài nghi nhất định là rắn đúng không? Cũng có thể là chú hai chạy đến bờ sông mới bị rắn cắn."

"Có hai nguyên nhân. Thứ nhất: Khiếu xương là loại rắn sợ nước, chưa bao giờ sẽ chủ động tới gần nguồn nước, cho nên giả thiết chú hai cậu ở bờ sông bị nó cắn bị thương, điểm này là nói không thông; thứ hai, nếu như lúc đó chú hai cậu từ trong phòng chạy ra ngoài, cho dù hung thủ có thể thiết kế để cho ông ấy rời đi từ cửa sau, cũng không thể chỉ cho chú hai cậu chạy về hướng nào. Một người đang trong tình huống thần trí hỗn loạn sẽ lựa chọn như thế nào, điểm này rất khó phán đoán. Nếu khó có thể phán đoán, lại không thể trăm phần trăm xác định vị trí chú hai sẽ đến, bởi vậy, chuyện bị rắn cắn thương tổn ở bên ngoài bờ sông, liền biến thành một chuyện có xác suất rất thấp. Chuyện này phản lại động cơ hung thủ tận lực bỏ thêm mật ong vào trong bình nước hoa của chú hai, bởi vậy không thể nào có chuyện chú hai rời khỏi nhà mới bị rắn cắn, vì vậy tính khả thi lớn nhất chính là, rắn ở trong phòng." Nam Úc Thành nói xong, vừa vặn cũng cởi xong nút áo, đem áo sơ mi cởi ra treo lên

móc áo. Lâm Hành nguyên bản đang chuyên tâm nghe anh phân tích, nhìn thấy tình cảnh này không khỏi có chút đỏ mặt, vội vã dời tầm mắt, hỏi: "Coi như là vậy, anh nói màn kịch quan trọng, là có ý gì?"

Nam Úc Thành chạy tới cửa phòng tắm, nghe thế một câu, liền quay đầu lại nhìn Lâm Hành, khóe môi câu lên một vệt cười, chậm rãi nói: "Tào Tư Vận tận lực sắp xếp cha cậu ở phòng của cậu, cậu nói xem, chuyện này là có ý gì?"