Nam Thành Gió Nổi

Quyển 2 - Chương 12

Edit: Winterwind0207

Ngay đêm đó, hừng đông một giờ sáng, trong nhà họ Lâm mọi người đều chìm vào trạng thái ngủ say.

Lâm Hành và Nam Úc Thành, hai người lén lút chạy đến phòng của chú hai.

Phòng của chú hai có hai cửa sổ lớn, ngoài cửa sổ là mảnh ruộng lúa phía sau nhà chính, cách đó không xa chính là con sông nhỏ kia. Tối nay ánh trăng rất sáng, tia sáng màu bạc xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng khiến căn phòng sáng đến mức dị thường, hai người phân công nhau trước tiên ở trong phòng đơn giản nhìn một vòng.

Phòng của chú hai trang hoàng vô cùng đơn giản, ngoại trừ hai tủ đầu giường cộng thêm một chiếc giường dài mét tám, chính là một tủ quần áo cỡ lớn.

Trong phòng có máy điều hoà, nhưng bởi vì thời gian dài không sử dụng, ống xả không khí không biết đi nơi nào, chỉ còn lại một lỗ trống lớn chừng quả đấm treo lung lẳng ở trên không, vốn là dùng để xuyên vào ống xả máy điều hoà, lối đến bên ngoài tường, nhưng mà bởi vì ống xả không biết nguyên nhân gì bị người khác lấy mất, lúc này bên trong trống trơn, ở trong bóng tối, thoạt nhìn thâm thúy mà quỷ dị, Lâm Hành liếc mắt nhìn sang, ngược lại là sợ hết hồn.

Chú hai rất ít khi trở về sống ở đây, bởi vậy quần áo treo trong tủ là ông cố ý mang về. Tuy nói phòng này từ trước đây rất lâu chỉ có một mình ông sử dụng, thế nhưng dù sao một năm này cũng không ở được mấy ngày, bởi vậy trong phòng xem như là trống rỗng, không có bao nhiêu đồ vật tư nhân.

Lâm Hành cùng Nam Úc Thành ở trong phòng tìm mấy lần, không có phát hiện dị thường gì. Ngược lại là Lâm Hành bị con muỗi cắn nổi lên mấy nốt đô, khó chịu gãi mấy lần, đúng dịp thấy trên tủ đầu giường của chú hai để một bình nước hoa, vội vã đem ra bôi vào.

Lâm Hành cầm ở trong tay bình nước hoa, giống hệt với bình nước hoa đặt trong phòng cậu. Lân Hành bôi nó vào chỗ bị muỗi cắn, một trận mát mẻ làm cho cậu thoải mái thở ra một hơi. Đang muốn đứng lên, Nam Úc Thành bỗng nhiên đứng về phía cậu nhíu mày.

Anh bước nhanh tới, ngồi xổm Lâm Hành trước mặt, cẩn thận ngửi gì đó.

Lâm Hành bị động tác của anh làm cho có chút không hiểu, nhỏ giọng nói: "Anh làm gì vậy?"

Nam Úc Thành không lên tiếng, lông mày lại nhíu chặt. Anh từ trong tay Lâm Hành lấy ra bình nước hoa, đưa vào mũi ngửi một cái, chần chờ nói "....Mùi vị của nước hoa này, có chút kỳ quái."

Lâm Hành nghe bọn họ vừa nói như thế, đưa tay lên mũi nhẹ nhàng ngửi một cái.

"Đúng vậy... Có chút không đúng." Lâm Hành chần chờ nói: "Hình như quá ngọt?"

"Đúng. Bình này khác với bình trong phòng của cậu, hẳn là tăng thêm một thành phần nào đó." Nam Úc Thành xem xong, từ trong túi tiền móc ra một chiếc túi nhựa lớn cỡ bàn tay, anh đem túi mở ra, đổ một chút nước hoa vào, lại nhanh chóng đóng kín lọ, bỏ vào túi của mình."

Lâm Hành nghi hoặc nhìn anh, "Anh lấy cái này làm cái gì?"

"Tâm tình chú hai cậu biến hoá quá nhanh, đêm qua sau khi phát hiện ông ấy bị giết hại, tôi liền hoài nghi hung thủ dùng thuốc kích thích với ông ấy, dẫn đến tinh thần ông ấy mất khống chế từ trong phòng chạy ra ngoài. Cho nên tôi đã gọi mấy người bạn hiểu biết về thảo dược đến nơi này." Nam Úc Thành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bây giờ là một giờ sáng bốn mươi phút: "Bọn họ tối hôm nay chín giờ đã đến trấn nhỏ, tôi đã hẹn bọn họ ba giờ sáng gặp mặt. Vốn là dự định gọi bọn họ đến nơi phát hiện thi thể xem có dị thường gì không, không nghĩ tới cư nhiên ở nơi này phát hiện cái này."

Anh nói xong, đang chuẩn bị gọi Lâm Hành rời đi. Bỗng nhiên, liền nghe đến ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng.

Tiếng bước chân kia vô cùng nhẹ, ngay cả hơi thở cũng dễ dàng che giấu người đang đến.

Nếu không phải bởi vì tối nay phá lệ yên tĩnh, mà trong phòng hai người thần kinh từ đầu tới cuối duy trì trạng thái căng thẳng cao độ, e sợ không cẩn thận sẽ xem nhẹ mất điểm động tĩnh này.

Nam Úc Thành nghe đến tiếng bước chân, phản ứng phi thường cấp tốc, lập tức kéo Lâm Hành chạy vào trong phòng tắm, đem cửa đóng lại nhẹ nhàng, xuyên thấu qua khe cửa quan sát tình huống bên ngoài.


Phòng của chú hai tới gần hành lang kia, cũng có một cánh cửa sổ.

Trên cửa sổ có dán giấy hoa văn màu xanh biếc rất nhiều năm trước lưu hành, thấy không rõ lắm cảnh tượng bên ngoài, thế nhưng có thể mơ hồ phác hoạ ra một bóng người.

Kia là một bóng dáng tương đối nhỏ bé.

Vóc dáng không cao, khá là thon gầy, đứng ở cửa bồi hồi một hồi, tựa hồ là đang do dự đến tột cùng có nên tiến vào hay không, dừng lại hơn nửa ngày, lúc này mới thận trọng đẩy cửa ra.

Nhưng mà, người đi vừa vào cửa, Lâm Hành

trốn ở sau cửa không khỏi là ngẩn ra.

Cậu làm sao cũng không nghĩ tới, vào lúc này người tiến vào, dĩ nhiên lại là cô út?!

Người đến là cô Lâm Hành, Lâm Trạch Nghi.

Trong nháy mắt thấy cô, trong đầu Lâm Hành chợt loé lên các loại suy đoán, nhưng cuối cùng đều bị cậu đè xuống.

Cậu quyết định nhìn xem đến tột cùng cô út muốn làm cái gì.

Nam Úc Thành hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, anh dựa vào ở sau cửa, đem Lâm Hành thật chặt ôm vào trong ngực, đầu của anh ở phía trên đầu Lâm Hành, cằm cọ đỉnh đầu của cậu, hô hấp vô cùng nhẹ, lẳng lặng nhìn chăm chú Lâm Trạch Nghi.

Lâm Trạch Nghi bộ dáng nhìn qua vô cùng tiều tụy, hốc mắt của cô có chút hồng, sau khi vào phòng, cô đầu tiên là mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh một chút, như là đang tìm kiếm cái gì. Cuối cùng cô từ bỏ giống như che mặt, trầm thấp khóc lên.

"Anh..." Nghe đến cô khóc nức nở, Lâm Hành tâm lý có chút không dễ chịu. Cô chắc cũng là bởi vì không thể nào tiếp thu được chú hai đột nhiên qua đời, quá mức khó chịu, cho nên mới đi đến phòng chú hai.

Cô và chú hai tình cảm vẫn luôn rất tốt, dù như thế nào cô cũng sẽ không tới hại chết chú hai. Vừa nãy trong nháy mắt cậu dĩ nhiên suy đoán cô có phải hung thủ giết chú hai hay không, thực sự là thần hồn nát thần tính đến buồn cười.

Nghĩ tới đây, Lâm Hành tâm lý liền buông lỏng rất nhiều. Có chút không muốn tiếp tục nhìn tình cảnh này, liền lấy cùi chỏ đâm Nam Úc Thành sau lưng, ý là làm cho anh nhanh chóng nghĩ biện pháp lén lút chạy ra ngoài.

Nhưng mà Nam Úc Thành vẫn chỉ ôm chặt bên hông của Lâm Hành,  không có động tác khác. Lâm Hành nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Nam Úc Thành liếc mắt một cái, liền thấy anh phi thường chuyên chú xuyên thấu qua khe cửa tỉ mỉ nhìn Lâm Trạch Nghi.

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, khuôn mặt không khác nào điêu khắc ở trong hoàn cảnh âm u càng lộ vẻ lạnh lùng. Môi của anh mím rất chặt, thần sắc tia tìm tòi nghiên cứu, cùng với đề phòng sâu đậm. Lâm Hành nhìn dáng vẻ ấy của anh, tâm lý đột nhiên khẽ động một cái.

Đúng lúc này, liền nghe đến Lâm Trạch Nghi một bên khóc, vừa bắt đầu thấp giọng nói chuyện.

"Anh sao lại nhẫn tâm như vậy, độc ác như vậy... Dĩ nhiên bỏ lại một mình em." Lâm Trạch Nghi đứt quãng khóc lóc, tiếng nói rất nhẹ, hàm hồ nói từng chũ, Lâm Hành phải phi thường chăm chú mới có thể miễn cưỡng nghe thấy.

"Anh thì tối rồi, dễ dàng đi như vậy, em thì sao? Anh đến cùng có suy nghĩ cho em hay không? Anh đi, em còn sống làm cái gì?"


Nghe đến đó, Lâm Hành khá là cảm khái.

Tuy rằng vẫn luôn biết đến chú hai cùng cô cùng nhau lớn lên, lại là anh em ruột, tình cảm tự nhiên không thể so sánh vời người ngoài. Thế nhưng dù sao Lâm Hành cũng không có anh em ruột thit, không thể bào tưởng tượng được một phần tình cảm này, bây giờ nghe cô nói như vậy, cậu nhẫn nhịn không khỏi cảm thản anh em tình thâm, lại liên tưởng tình cảm chú hai đối với mình lúc trước, tâm lý Lâm Hành càng cảm giác khó chịu.

Nghĩ như vậy, lại nghe cô nói một câu gì đó.

Lâm Hành không hề nghe rõ, nhưng mà tay siết bên hông mình lại đột nhiên nắm chặt, Lâm Hành bị đau rụt lại thân thể, theo bản năng dùng khuỷu tay phản kích lại người sau lưng

Nam Úc Thành đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị Lâm Hành đánh cho lùi lại một bước, lập tức đụng phải cái giá đựng đồ trên tường trong phòng tắm, dầu gội đầu bị đụng đến, lập tức rớt xuống.

Nam Úc Thành phản ứng nhanh chóng, lập tức xoay người tiếp được, nhưng mà tựa hồ là lúc trước đặt ở trên giá nắp chai dầu gội không đóng. Nam Úc Thành tuy rằng tiếp được cái lọ, nhưng cũng dính một tay dầu gội, cái nắp kia cũng theo tay anh trượt ra ngoài, rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Trong phòng Lâm Trạch Nghi tự nhiên cũng nghe được âm thanh này.

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn xung quanh một lần, run giọng nói: "Ai, ai vậy?!"

Lâm Hành cũng không dám thở mạnh, thu gọn thân thể trốn ở sau cửa, nghĩ nếu như bị phát hiện phải thu xếp như thế nào.

Nhưng mà Lâm Trạch Nghi sau khi hô hai tiếng, thấy không ai trả lời, không biết là nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô trắng nhợt, nhanh chóng đứng dậy, tông cửa xông ra.

Cảnh tượng này ngược lại là nhượng Lâm Hành có chút sững sờ. Sau khi hồi hồn lại, cậu thận trọng thở ra một hơi, lúc này mới quay đầu lại xem Nam Úc Thành.

Lúc này Nam Úc Thành một tay ôm lấy eo Lâm Hành, một tay cầm chai đâu gội đầu chữa rụng tóc, nhãn mác phía trên Lâm Hành liếc mắt nhìn thấy, cũng biết là sản phẩm mới gần đây trên ti vi rất hay quảng cáo.

Nắp chai dầu đã rơi xuống đất, chất lỏng dính ướt tay Nam Úc Thành. Nam Úc Thành lại không có động tĩnh, cúi đầu lẳng lặng nhìn tay mình, biểu tình bên trong lộ ra một loại mờ mịt trước nay chưa từng có.

Lâm Hành thấy thần sắc anh khác thường, lại nghĩ tới người này đột nhiên nắm chặt tay cậu, hỏi: "Vừa nãy anh làm sao vậy?"

Nam Úc Thành không có hé răng. Lâm Hành thấy anh nhìn chằm chằm vào chai dầu gội đầu, không khỏi có chút ngạc nhiên, từ trong tay Nam Úc Thành lấy đi chai dầu, cẩn thận nhìn chất lỏng phía trên, nhìn xung quanh một chút, không phát hiện đặc biệt gì, giận dữ nói: "Lúc nào rồi mà anh còn thất thần nhìn cái gì chứ? Lẽ nào anh rụng tóc?"

Lâm Hành trong lòng suy nghĩ, coi như anh rụng tóc nhưng trong lúc này không phù hợp để nghiên cứu chai dầu gội kia a, hành động này không phù hợp với tác phong của Lâm Hành.

Nghĩ như vậy, thấy Nam Úc Thành vẫn ngơ ngác đứng đó, Lâm Hành cũng không muốn quản anh, liền dự định tự mình đi ra trước xem một chút cô đã đi xa chưa.

Nhưng mà cậu vừa hơi động, tay Nam Úc Thành ôm hông cậu lại căng thẳng, chân Lâm Hành mới vừa bước ra liền bị anh đột nhiên kéo trở lại. Đồng thời bởi vì Nam Úc Thành dùng sức quá mạnh, Lâm Hành dưới chân không vững, lập tức nhào tới lồng ngực Nam Úc Thành.

Lần này Lâm Hành thật sự hơi kinh ngạc. Cậu ngẩng đầu nhìn Nam Úc Thành, lại thấy đối phương đang dùng một loại ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn mình.

Ánh mắt của anh không khác nào đại dương sâu thẳm, thâm thúy mà không thể báo trước, lúc anh nhìn cậu trong đôi mắt lan tràn ra rất nhiều tâm tình, khiến Lâm Hành lập tức giật mình đứng yên tại chỗ.

Loại cực độ thống khổ, mờ mịt, không biết làm sao, ánh mắt thâm tình thắm thiết, giống như một múi tên, trong nháy mắt đánh trúng trái tim Lâm Hành.

Cậu há miệng, muốn nói cái gì, Nam Úc Thành chợt cúi đầu.

Anh ôm Lâm Hành nhẹ nhàng khép vào trong lồng ngực của mình, thân trọng đem mặt vùi vào cổ của cậu, chóp mũi của anh cao thẳng, mang theo cảm giác mát mẻ, nhẹ nhàng làm phiền phía sau tai của Lâm Hành, so sánh với tính cách táo bạo của Nam Úc Thành trong ngày thường hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Lâm Hành bị động tác của anh làm cho kinh ngạc đến ngây người, cậu muốn tránh thoát, lại cảm giác thân thể giống như bị khống chế, cứng ngắc đứng ở tại chỗ.

Nam Úc Thành ở trên cổ Lâm Hành rơi xuống từng nụ hôn nhỏ vụn, môi anh mang theo hơi lạnh đi qua từng chỗ khiến Lâm Hành run rẩy một hồi. Lâm Hành cảm giác mình gần như sắp không đứng thẳng được, Nam Úc Thành ôm cậu vô cùng nhẹ nhàng, Lâm Hành chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ong ong, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Nam Úc Thành, cỗ hương vị này tràn ngập đầu óc của cậu, làm cho cậu cơ hồ không có cách nào suy nghĩ.

Qua rất lâu, Nam Úc Thành rốt cục dừng động tác lại. Anh dán vào Lâm Hành lỗ tai, nhẹ nhàng nói ra một chữ:

"Phong."