Sấm chớp lóe sáng, mưa xuân tới vừa gấp vừa mạnh, đảo mắt liền thấy trên đường toàn là vũng nước. Nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, không ít học sinh nhao nhao lên, khiến cho giáo viên trên bục phẫn nộ lạnh lùng quát mắng.
Hứa Tri Lục nghe thấy tiếng quát của giáo viên, quay đầu nhìn những giọt mưa lộp bộp bên ngoài cửa sổ, nghĩ xuất thần.
"Tri Lục"
"......Tri Lục"
Đồng phục bị ai đó kéo nhẹ, cô định thần lại quay mắt nhìn: " a?"
Tân An An nhăn mày nhìn cô, giọng nói đè nén: " Bà đang nghĩ gì thế?"
Lại càu nhàu tiếp: " Cảm thấy bà từ sáng liền có cái gì đó không đúng lắm, đã xảy ra chuyện gì à?"
Hứa Tri Lục ngơ ra một lúc, lắc đầu: " không có gì"
Cô nói: "tối hôm qua ngủ không ngon lắm, giờ có chút buồn ngủ"
Tân An An gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi lại cứ tưởng bà đang thương tâm vì bị Thẩm Tư Diên từ chối cơ"
Hứa Tri Lục : "..."
Thẩm Tư Diên.
Tay đang cầm bút của cô thoáng ngừng, vạch đậm một đường trên giấy nháp.
Cô mím môi dưới, đối với ánh mắt hiếu kỳ của Tân An An nói: "không phải"
Tân An An "ân" một tiếng, nói nhỏ: "đừng buồn, thua keo này ta bày keo khác, chúng ta có nhiều thời gian. Nhất định có một ngày bà có thể đem hắn nắm chắc"
Hứa Tri Lục kéo kéo miệng, không đáp. Cô cúi đầu lấy gương từ dưới ngăn bàn, nhìn chăm chăm hình bóng bản thân trong gương.
Chính là gương mặt của mình, nhưng không phải lúc 22 tuổi, mà đây là gương mặt khi cô 17 tuổi.
Khuôn mặt căng tràn sức sống, trắng hồng, đôi mắt hạnh to tròn trong veo, hoàn toàn là thiếu nữ thanh thuần chưa phát triển hết.
Hứa Tri Lục nhìn một lát, vuốt nhẹ mái tóc đen dài hiện tại, tâm trí bay bổng. Cô thật không ngờ rằng, khi đang đi du lịch vì trượt chân lại trọng sinh về năm 17 tuổi.
Quay về năm mà bản thân chưa triệt để sa vào vũng bùn mang tên Thẩm Tư Diên.
-
Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên là thanh mai trúc mã nhưng họ không có tình cảm của thanh mai trúc mã khiến người ta hâm mộ. Cô đơn phương yêu Thẩm Tư Diên nhiều năm, luôn luôn chạy theo sau hắn từ cấp ba đến đại học nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể khiến hắn động tâm.
Đến khi tốt nghiệp đại học, Hứa Tri Lục bị bạn tốt xúi giục đi xem bói. Thầy bói nói sinh mệnh có cái gì nên có sẽ có, không có thì không nên cưỡng cầu.
Chính lúc đó, cô đột nhiên nghĩ, có phải nên buông tay rồi không. Nhiều năm như vậy vì Thẩm Tư Diên mà khiến bản thân yêu đến không còn là mình nữa, có đáng không.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tri Lục quyết định cho bản thân mình cơ hội cuối cùng, cho mối tình đơn phương nhiều năm một cái kết cục hoàn mỹ. Dù cho kết cục ra sao, cô đều chấp nhận.
Trước buổi tiệc tốt nghiệp, Hứa Tri Lục lên một kế hoạch du lịch, chính là nơi cô muốn đến từ hồi cấp ba.
Xuất phát trước một ngày, cô nhắn tin cho Thẩm Tư Diên vé máy bay, khách sạn, nói là chuyến du lịch mừng tốt nghiệp, nếu hắn có thời gian thì đi cùng, không có thời gian thì thôi.
Khiến cô bất ngờ là Thẩm Tư Diên trả lời tin nhắn, nói đồng ý, hắn sẽ đi.
Hứa Tri Lục mừng muốn phát điên, tâm tình nặng trịch bị câu này của hắn kéo lên.
Ngày hôm sau, cô xuất phát đi sân bay, Thẩm Tư Diên không ở trường học nên hai người không thể cùng nhau xuất phát. Đến sân bay, cô nhắn tin cho hắn nói bản thân đã đến. Thế nhưng tin nhắn như đá chìm đáy biển.
Đến khi sân bay thông báo tên hai người, hắn cũng không xuất hiện, tin nhắn cũng không gửi tới.
Hứa Tri Lục một mình lên máy bay. Cô ngủ một giấc liền đã đến nơi, xuống máy bay Hứa Tri Lục mở điện thoại, điện thoại hiện lên tin nhắn của mấy người bạn. Cô mở tin nhắn, nhìn thấy bạn tốt gửi cho mình một tấm ảnh, cô bạn nhìn thấy Thẩm Tư Diên đang cùng mấy người bạn cùng phòng ăn cơm ở nhà ăn. Hứa Tri Lục nhấn vào tấm hình, thiếu niên ngũ quan tinh tế, mi mục thâm trầm, sống mũi cao thẳng, khuôn môi đẹp. Mỗi một tấc đều khiến người ta không nhịn được muốn chìm đắm.
Hắn lẫn trong nhóm bạn, khóe môi khẽ nhếch, xem tâm tình rất tốt. Cô nhìn bức ảnh rất lâu, trái tim đang bay lơ lửng ngã xuống đất, triệt để lạnh lẽo. Trên máy bay cô tự an ủi bản thân, Thẩm Tư Diên có lẽ bận chút việc nên chưa đến được. Tất nhiên, hắn thật sự là "có việc".
Hứa Tri Lục tại sân bay xa lạ, dựa lên tường ổn định tâm trạng, kéo hành lý đến địa điểm cắm trại.
Đêm hôm đó, cô ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao rất lâu, chậm rãi buông bỏ tình cảm một cách triệt để.
4 giờ hơn, Hứa Tri Lục thức dậy leo núi ngắm mặt trời mọc, cảm nhận ánh sáng sự sống một ngày mới, cô không kìm nén mà đem tâm tình hét lên.
-- Cô, Hứa Tri Lục, sẽ không thích Thẩm Tư Diên nữa!
Nếu như có thể làm lại, cô nhất định không thèm bận tâm đến tên ngốc Thẩm Tư Diên kia.
Hét xong, Hứa Tri Lục lần đầu tiên trong đời chặn rồi xóa nick của Thẩm Tư Diên. Làm xong xuôi, cô thấy toàn thân thật thoải mái. Hóa ra việc buông bỏ cũng không quá khó chịu như cô tưởng tượng.
Chỉ là không nghĩ rằng, 2 tiếng sau khi hét, đang lúc xuống núi thì trượt chân một cái liền quay trở lại thời cấp 3. Nghĩ đến đây Hứa Tri Lục liền không thể lý giải nổi, đây rốt cuộc là sao?
Lẽ nào vì muốn cho cô cơ hội quay đầu?
-
Chuông thông báo hết tiết kêu lên, Hứa Tri Lục tỉnh lại, đương nhiên chấp nhận sự thật rằng bản thân đã trọng sinh. Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm của Tân An An : "Hứa Tri Lục, tôi muốn đi vệ sinh, bà đi không?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "không đi"
Tân An An choáng váng, vô cùng ngạc nhiên nhìn cô: "thật sự không đi? Ngoài trời mưa to, Thẩm Tư Diên nhất định ở trong phòng học, bà cũng không đi?"
Nhà vệ sinh ở phía cuối hành lang, từ lớp học của cô đi qua liền có thể nhìn thấy lớp của Thẩm Tư Diên. Trước kia Hứa Tri Lục luôn lấy cớ đi vệ sinh mà đi qua lớp hắn, sau đó dừng lại ở đó cùng hắn nói chuyện. Nghĩ lại việc làm trước kia của bản thân, Hứa Tri Lục cảm thấy không nói nên lời. Cô trước kia mắt bị mờ hay sao? Hứa Tri Lục đối với ánh mắt ngạc nhiên của Tân An An, nhạt nhẽo nói: " không đi. Tôi không dự định đi gặp Thẩm Tư Diên".
Tân An An "a" một tiếng, dồn hỏi "Tại sao?"
Hứa Tri Lục xoay xoay bút trong tay, cười nhẹ: " tôi vừa nghĩ, tôi thích hắn là bị thiệt." – "....Sao lại nói như thế?"
Hứa Tri Lục mở ra sách trước mặt, lãnh đạm nói: "tôi năm đầu tiên liền xếp thứ nhất, tại sao phải thích một tên học sinh cá biệt?"
Lại nói: "Là vì thành tích của hắn tệ, hay vì khác biệt thành tích mà thích hắn?"
Tân An An "..." Cũng không biết vì sao, mỗi chữ cô nghe đều hiểu nhưng khi ghép lại với nhau thì giải nghĩa có chút khó khăn.
Tân An An gãi đầu, đang định nói thì phía sau có bạn học kinh ngạc lên tiếng : " Anh Diên! Sao anh lại đến đây?"
Mọi người nhất loạt quay đầu.
Hứa Tri Lục cũng không ngoại lệ, quay qua nhìn. Sau khi nhìn thấy thiếu niên mặc đồng phục màu xanh trắng, lông mi khẽ run, rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Thẩm Tư Diên không để ý ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đến thẳng chỗ Hứa Tri Lục.
Mọi người nheo mắt nhìn theo, có chút kinh ngạc. Thẩm Tư Diên không phải là không thích Hứa Tri Lục sao, sao hôm nay lại đi về phía đó.
Trước mặt xuất hiện một cái bóng, Hứa Tri Lục chau mày. Thẩm Tư Diên đứng bên cạnh Hứa Tri Lục , đôi mắt vẫn còn buồn ngủ nhìn cô: "có mang ô không?"
"?" Hứa Tri Lục lạnh nhạt nhìn hắn: "có việc?"
Thẩm Tư Diên "ân" một tiếng, hai tay đút túi nói: "tan học cùng nhau về"
Hứa Tri Lục nghĩ cũng không thèm nghĩ, cự tuyệt: "không cần, tôi có mang ô."
Thẩm Tư Diên lười nhác đáp lại, bộ dạng thiếu đòn: "tôi không mang"
"..." Hứa Tri Lục nhìn hắn, giọng nói không chút cảm tình: " anh không mang ô thì liên quan gì đến tôi?"
Nếu đổi lại là cô trước kia, nhất định sẽ rất vui mừng, tưởng tượng đến cảnh cùng Thẩm Tư Diên chung một cái ô bước chầm chậm trong mưa, nhất định rất lãng mạn.
Nhưng Hứa Tri Lục của hiện tại chỉ muốn đánh sưng cái đầu chó của Thẩm Tư Diên. Ngày trước bên trong não mình chứa cái gì vầy.
Thẩm Tư Diên nghẹn khuất, không ngờ rằng cô trả lời như vậy, hắn cau mày, vừa định nói gì đó, chuông vào lớp liền reo lên. Hắn dừng một lúc, vất lại một câu: " mưa to, đi về một mình không an toàn."
-
Thẩm Tư Diên đi rồi, mọi người trong lớp nhìn chằm chằm Hứa Tri Lục một lúc. Trong trí nhớ của mọi người, Hứa Tri Lục đối với Thẩm Tư Diên cầu gì cũng đáp ứng, chỉ cần là có liên quan đến hắn, cô liền 10 phần nhiệt tình đáp lại. Hôm nay như này là..... bị đụng đầu sao?
Hứa Tri Lục cũng không để ý ánh mắt của bạn học, cô bắt đầu viết kế hoạch học tập cho bản thân mình.
Thành tích học tập của cô không tồi, đời trước dù yêu đơn phương Thẩm Tư Diên cũng không bị trễ nải, nhưng cũng vì Thẩm Tư Diên mà từ bỏ nhiều thứ bản thân yêu thích.
Thẩm Tư Diên nói qua thích những cô gái có mái tóc dài thẳng đen nhánh, cô liền để càng dài càng thẳng; hắn nói thích những cô gái yên tĩnh nữ tính, cô trước mặt hắn liền bấy nhiêu an tĩnh, ...... thậm chí Thẩm Tư Diên về sau không thích nữ nhân biết khiêu vũ, cô liền từ bỏ khiêu vũ, chuyển sang học dương cầm.
Nghĩ đến đây Hứa Tri Lục liền muốn tự mình đánh sưng cái đầu chó của mình. Đem kế hoạch viết xong, tiết học cũng gần như kết thúc. Cô nhắn một tin cho lái xe riêng, sau đó mới tập trung vào học.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, mọi người lục tục dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng, thậm chí càng lúc càng to. Hứa Tri Lục ngồi trong lớp học đợi lái xe gọi điện thoại tới, sau đó mới xách cặp rời đi.
Xuống dưới mới thấy còn rất nhiều học sinh đang đứng trú mưa, Thẩm Tư Diên cũng ở trong đó, đầu cúi xuống nhìn điện thoại, có chút biếng nhác. Đột nhiên bạn học bên cạnh hắn kêu lên một tiếng: "Anh Diên! Hứa Tri Lục có phải đến tìm anh cùng về hay không?"
Thẩm Tư Diên ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Tri Lục. Hứa Tri Lục nhìn qua liền thu hồi ánh mắt. Bạn học bên cạnh Thẩm Tư Diên hưng phấn, nhiệt tình nói với cô: " Hứa Tri Lục! Sao cô biết anh Diên không mang ô vậy."
Hứa Tri Lục "..."
Cô kéo mỗi dưới, nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, mở ô. Thẩm Tư Diên tự giác tiến về hướng cô.
" Sao có thể như vậy được ..."
Lời ai đó còn chưa nói xong, Hứa Tri Lục đã cầm ô đi vào màn mưa, mà dưới ô, chỉ có mình cô.
Thẩm Tư Diên nhìn hình bóng cô, nhìn đến xuất thần. Sau đó có vài bạn học sau một chốc không nhịn được mà bật cười.
"Má ơi! Anh Diên, Hứa Tri Lục tại sao không cùng anh che ô đi về vậy?"
"Lúc nãy khẳng định là Hứa Tri Lục sao?"
" hahahaha, anh Diên, không ngờ có một ngày Hứa Tri Lục không thèm để ý tới anh!"
Thẩm Tư Diên mặt xám ngắt, lạnh lùng quét mắt một lượt "câm mồm"
Nói xong, hắn cũng không nghĩ gì nữa, chạy vào màn mưa.
Quần chúng: ?
-
Hứa Tri Lục đi rất nhanh, vừa tới cổng trường liền nhìn thấy xe riêng. Cô nhanh chân chạy vào trong xe " chú Lưu, đi thôi."
Chú Lưu gật đầu, đang chuẩn bị xuất phát, liền nhìn thấy một thiếu niên đang đi trong mưa. Chú hơi ngạc nhiên, có ý tứ nói: "tiểu thư, A Diên đang tới đây"
Hứa Tri Lục nhìn qua , cười lạnh: "rất tốt"
Cô giương cằm, chỉ phía trước: "Chú Lưu, đi thẳng, hướng chỗ vũng nước kia đi qua"
Chú Lưu:... hả?
Hứa Tri Lục cười đến vô hại: "Đi thôi chú"
"Không đợi A Diên sao?"
Hứa Tri Lục gật đầu, thu ô nói: " nãy lúc cháu vừa đi ra, hắn nói đầu có chút nóng, muốn dạo trong mưa để tỉnh táo một chút"
"?" Chú Lưu nhìn cô không tin. Hứa Tri Lục cười cười, giọng nói đáng yêu: "hắn nói sẽ không ngồi xe chúng ta về đâu ạ"
Nghe xong, chú Lưu cảm giác có gì đó không đúng nhưng không thể phản bác lại Hứa Tri Lục.
Chú gật đầu: "vậy đi nha"
"Vâng"
Thẩm Tư Diên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, liền hướng đến chỗ nó. Đang chuẩn bị chạm tay nắm, xe liền vượt qua hắn, mang theo nước trên đường bắn tứ tung lên người hắn. Thẩm Tư Diên lúc này triệt để thức tỉnh.