Phong quốc năm hai mươi ba, Thừa tướng Đoan Mộc phủ.
Sở Lăng lần thứ chín lén chạy tới nơi này,chỉ vì hắn lần đầu tiên nhìn thấy liền nhớ thương chi nữ của Tể tướng _Đoan Mộc Mộng.Đoan Mộc Mộng lớn lên đoan trang xinh đẹp,mặc dù mới mười tuổi nhưng rất có phong thái tiểu thư khuê các, cho nên khi thấy nàng Sở Lăng chẳng qua chỉ mím môi cười, sau đó gọi nha hoàn bưng trà đi lên.
Sở Lăng mặc dù lớn hơn nàng hai tuổi nhưng mặt lại nén không được ửng đỏ, sau khi uống ngụm trà liền nói:“ Đoan Mộc cô nương, không bằng nàng đưa ta đi tham quan phủ một chút nha.”
Đoan Mộc Mộng cười gật đầu, đứng dậy đi được hai bước, quay đầu lại nhanh nhẹn nói:“Sở đại ca,huynh sau này gọi ta là Mộng Nhi đi.”
Sở Lăng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng,trong nháy mắt thất thần, bước đi có chút hoảng hốt.
Phủ Thừa tướng rất lớn, lúc này lại là tháng giêng cho nên liếc mắt nhìn lại một cái,trên đình và lầu các có rất nhiều hoa tươi nở rộ như sóng biển ùa vào.Sở Lăng đi theo phía sau Đoan Mộc Mộng nhìn thân ảnh thướt tha của nàng khóe miệng hắn không kìm được mang theo nụ cười,cho đến khi Đoan Mộc Mộng nhìn thấy một đóa hoa xinh đẹp, hô to để cho hắn nhìn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
Hoa rất đẹp, nhưng ánh mắt Sở Lăngvẫn đặt ở trên người Đoan Mộc Mộng. Đoan Mộc mộng đương nhiên cũng phát hiện,sau đó đưa hắn dần dần đi đến một hoa viên bên cạnh có một cái hồ nhỏ.
Mặt hồ rất yên tĩnh,đôi khi bị gió thổi gợn sóng khuếch tán, Sở Lăng đang định cùng giai nhân ngồi ở trong đình nghỉ mát thưởng thức phong cảnh, một tiếng chửi bậy không đúng lúc truyền đến.
Sở Lăng đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy một nam hài giống như cùng tuổi với mình chạy tới bên này, phía sau còn có một vị phu nhân đi theo.
Sở Lăng gặp qua vị phu nhân kia, là ở bữa tiệc thọ của Thừa tướng, khi đó vẻ mặt bà đoan trang không giống vẻ mặt người đàn bà chanh chua hiện giờ.
Đoan Mộc Mộng ngồi bên cạnh sắc mặt có chút khó coi,tay dùng sức nắm lấy khăn thêu vội vàng nói:“Sở đại ca, chúng ta đi nơi khác một chút đi.”
Nếu như trước đó Sở Lăng nhất định giai nhân nói gì nghe nấy, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy vô cùng tò mò, lắc lắc đầu hỏi:“Nam hài là ai?”
Sắc mặt của Đoan Mộc Mộng có chút khó coi, thỉnh thoảng nói:“Hắn… hắn chỉ là tên ăn trộm lẻn vào đây trộm đồ ăn thôi.”
Sở Lăng nhíu mày hiển đối với lời giải thích của nàng không tin chút nào.
Đứa bé trai dần dần nhích tới gần, tiếng chửi của vị phu nhân kia cũng truyền đến rõ ràng.
“Ngươi là tiểu tạp chủng, lão gia có thể nuôi ngươi đến bây giờ. Ngươi còn vọng tưởng được cái gì? Ta biết thứ tiện nhân kia sinh ra chỉ là tiện chủng…”
Đứa bé trai quần áo rách nát, lộ ra da thịt trên đó có vài vết máu, hắn tuy rằng chạy trốn nhưng ngoài miệng lại chưa hừ một tiếng.
Đứa bé trai đó đi đến bên hồ, cuối cùng trốn không thể trốn,hắn đứng im nhìn chằm chằm bàn tay của vị phu nhân kia chuẩn bọ rơi xuống mặt hắn.
Lần này bàn tay chưa rơi ở trên người hắn là do bị Sở Lăng bắt lấy.
Sở Lăng mặc dù mới mười hai tuổi nhưng lúc nhỏ có tập võ cho nên sức lực cũng không tệ. Vị phu nhân đang bị giữ chặt tay muốn mở miệng mắng to,nhưng khi nhìn thấy Sở Lăng bà lập tức ngây người.
Trên mặt Sở Lăng lóe ra nụ cười lạn, nói:“Thừa tướng phu nhân lại ra tay độc ác với một đứa bé, không biết là nguyên nhân gì nha?”
Sắc mặt vị phu nhân đó trắng bệch. mặc dù Sở Lăng tuổi còn nhỏ nhưng mà hắn là con của đương kim Thánh Thượng.
Sở Lăng không muốn làm khó bà ta,cho nên buông tay bà ra, chuyển hướng sang đứa bé trai. Chỉ liếc mắt một cái liền ngây ngốc sửng sốt.
Tuy rằng y phục của đứa bé này rách nát nhưng không thể che dấu khí chất quý giá trên người. Hai mắt trong suốt, giữa lông mày có một cỗ thản nhiên bao phủ. Trên mặt có rất nhiều vết cắt lộ vẻ đau đớn vô cùng,đôi môi cắn thật chặc.
Trong lòng Sở Lăng thầm nghĩ, hắn sau này lớn lên sẽ đẹp hơn cả Đoan Mộc Mộng. Hắn dịu dàng nói:“Tiểu đệ đệ, cậu là ai?”
Đứa bé nam đó không đáp, vị phu nhân bên cạnh vội la lên:“Tiểu vương gia, hắn chính là tên ăn xin thôi.”
Sở Lăng quay đầu lại, trong đôi mắt cũng là cực lãnh, uy nghiêm nhìn vị phu nhân kia, nói:“Tôi không hỏi bà.”
Dáng vẻ vị phu nhân như nghe theo trong mắt lại có hận ý,bà đột nhiên thừa dịp lúc Sở Lăng quay đầu,đưa hai tay đẩy đứa bé kia vào trong hồ.
Trong chớp mắt làm cho Sở Lăng không kịp đề phòng, mắt thấy đứa bé đó ngay cả giãy dụa cũng không giãy dụa liền chìm xuống, hắn kéo ống tay áo vị phu nhân kia nói:“Mau,bà mau cứu hắn.”
Trong mắt vị phu nhân kia có chút toan tính nhưng ngoài miệng lại nói:“Tiểu vương gia, nơi này chung quanh không người, ta lại không thể xuống nước…”
Sở Lăng trừng mắt, biết bà có ý định như thế, hắn đành dậm chân nhảy xuống.
Hồ nước rất sâu nhưng Sở Lăng rất nhanh liền tìm được đứa bé đó, hắn bơi qua ôm cổ hắn,lại thấy sắc mặt hắn quái dị, dáng vẻ giống như đã được giải thoát.
Sở Lăng cắn răng, dưới chân dùng sức đạp nổi lên mặt nước.
Vị Phu nhân kia sớm tìm cây gậy trúc đến,bà mặc dù muốn đứa bé kia chết nhưng mà Sở Lăng chính là tiểu vương gia, nếu xảy ra chuyện gì phủ Thừa tướng đều phải chôn cùng.
Thật vất bò lên bờ, Sở Lăng lo lắng nhìn đứa bé trong ngực, thấy hai mắt hắn nhắm chặt. Hắn đành phải cúi đầu xuống, đem môi mình che lên môi đứa bé.
Sư phụ từng dạy như vậy có thể cứu mạng người. Nhưng khi Sở Lăng đem môi dán lên môi đứa bé kia, trong lòng hắn có chút hoảng hốt.
Môi của hắn lại mềm mại như vậy.
Sở Lăng tách khỏi cánh hoa kia thấy đứa bé có dấu hiệu tỉnh lại,khóe môi không khỏi nổi lên nụ cười nhưng mơ hồ cũng đồng thời đánh úp lại