Lúc chúng tôi trở về Vi gia thì đèn điện vẫn tối om om. Đùa gì vậy? Bọn này đi bộ mấy chục mét cùng lắm là hết ba bốn mươi phút chứ gì, không lẽ chỉ trong ngần ấy thời gian mọi người đã giải quyết xong xuôi bữa tối và lên giường đi ngủ hết rồi??
Ừm.. Có lẽ là không phải ba bốn mươi phút mà là gần một tiếng, vì chúng tôi còn hóng hớt đứng ở chỗ nhà cháy xem người ta dập lửa. Ngọn lửa khá lớn, lại thêm thời tiết thuận lợi nên càng lúc càng cháy to. Xe cứu hỏa loanh quanh mãi mới tới nơi, hành động nhanh nhẹn nhưng cũng không có tác dụng mấy, mặc dù không thiệt hại về người nhưng nhà cửa đã gần như bị thiêu rụi. Mấy ngôi nhà sát vách cũng chung số phận, ăn không ít đau khổ. Chỗ thì hỏng tường, nơi lại mất vườn.. Cũng may biệt viện nhà Trung Kiên kiên cố hơn hẳn nên không xảy ra chuyện gì đáng lo ngại.
Mỗi cái chuyện nhỏ như con thỏ thế này mà cũng di tản giữa bữa ăn được.. Bọn họ thật sự là lo xa quá đi!
“Chúng ta cùng ăn đi!” Trung Kiên không khách khí nhào đến hàng khủng của tôi, hớn hở đề nghị.
Xuy, của anh à? Tự tiện! Đây không cho đừng có mà ăn dỗ!
“Thật ra.. bánh này là do Quỳnh Chi mua!” Tôi nói, giọng nhỏ đến nỗi chính mình nghe còn không rõ “Cô ấy biết rõ anh thích ăn gì, thật sự là một cô gái tốt!”
“Hmm~” Trung Kiên không ngừng tay, vẫn tiếp tục giúp tôi bỏ bánh ra bàn “Quả thật Quỳnh Chi rất hiểu rõ anh, cô ấy cũng thông minh đến nỗi anh thích gì, ghét gì.. chỉ cần nghe qua một lần là nhớ!”
“Haha..”
Thì ra anh cũng biết..
Phải rồi. Tất nhiên là biết chứ, Trung Kiên cũng đâu phải loại não tàn quá đáng, chỉ khi nào anh ta dính dáng đến nữ chính thì não mới mở chức năng ngấm nước tự do thôi..
Nhưng.. Sao nghe anh ta khen người khác, trong lòng lại cảm thấy ghen tị như vậy!? Có khi nào Quỳnh Chi cũng khó chịu thế này mỗi khi thấy tôi và Trung Kiên đi cùng nhau hay không??
“Em ghen à?” Anh ta đưa ngón tay thanh mảnh dịu dàng chọc chọc mũi tôi, vẻ mặt tự đắc đến kiêu ngạo “Đúng không?”
“Anh tự tin quá rồi” Tôi gạt tay Trung Kiên ra, giả bộ chăm chú nhìn phần bánh của mình “Làm sao tôi phải ghen vì anh khen người khác chứ!?”
“Dạo gần đây anh có xem một bộ phim dài tập..” Trung Kiên thản nhiên ăn bánh, chuyển đề tài một cách đột ngột.
Phim dài tập cơ đấy?
Thôi đi bạn à!! Thể loại bạn mê đắm đó mình không thể thẩm thấu nổi đâu!!!
“Phim tình cảm Hường Quốc à?” Ưmmmm ~ Quá tuyệt mẹ ơi! Mùi vị bánh này thần tiên hết sức!!!
Bảo sao mà nó đắt đỏ và được săn lùng đến thế! Đến cả người không thích đồ ngọt như nam phụ này còn mê muội đến mờ mắt thế kia cơ mà!!
“Nội dung thế nào?”
“Không nhớ nữa!” Anh ta cười vui vẻ, đúng là mỹ vị có sức nặng ngang hàng với hạnh phúc! Ăn đồ ngon một cái, đời lập tức đẹp lên ngay!!
Nhưng mà.. Bạn Kiên, bạn chuyển từ não tàn qua não cá rồi ư?? Gần đây có xem mà giờ này đã không nhớ nội dung của nó thế nào?? À, cái gần đây của bạn là khi nào thế hả?? Không phải hôm nào bạn cũng đi từ sáng đến tối muộn mới về sao?? Đã vậy còn khuôn mặt lúc nào cũng ra vẻ mệt mỏi kia nữa... Rốt cục là do bạn làm việc vất vả hay thức khuya xem phim vất vả đấy hả???
“...”
“Chỉ nhớ có một nhân vật phụ đã nói: Nếu bạn không cố gắng giành lấy thì bạn vĩnh viễn chỉ là nhân vật phụ trong cuộc tình của người khác!”
“...” Tự dưng nói mấy cái triết lý ghê chết đó với tôi làm gì?
Anh ta ám chỉ tôi phải cố gắng nếu không sẽ bị tụt hậu và trở thành nhân vật phụ trong cuộc tình của anh ta và Quỳnh Chi sao?
Vậy khỏi đi!
Tôi đây vốn đã là nữ phụ rồi! Dù cho nữ chính có là Quỳnh Chi hay Ngọc Nhi thì cũng vậy mà thôi!! Coi như.. Không có duyên..
Dù sao thì giai trên đời này cũng đâu có thiếu! Nhất là ở cái thế giới đi trên đường gặp cướp cũng là anh cướp soái ca thế này.
“Cô ấy đã rất cố gắng đúng không?” Trung Kiên mỉm cười, trong nụ cười ấy đã ẩn chứa vài tia thương xót và đau lòng “Quỳnh Chi từ nhỏ đã quấn lấy anh như vậy, lúc nào cũng tình nguyện hi sinh vì anh.. Nhiều đến nỗi chính anh cũng cảm thấy bản thân là một kẻ máu lạnh vô tình!”
“...” Nói về Quỳnh Chi?
Trung Kiên.. Anh ta đang tâm sự với tôi sao?
“Thế nhưng anh càng lạnh, càng xa lánh.. Thì cô ấy càng ấm áp, càng tiến tới.. Tình cảm nồng nhiệt đó làm anh cảm thấy xấu hổ, thấy mình có lỗi với Quỳnh Chi..” Anh ta tiếp tục, nụ cười ưu thương khi nãy đã biến mất hoàn toàn. Trên mặt là sự nghiêm túc và quyết đoán lạ lùng.
Mỹ vị trong miệng đột ngột biến mất, tôi vẫn cố gắng ăn nhưng mỗi một miếng đều như ăn phải cát vậy, xào xạo, xào xạo, khó chịu cực kì.
Áy náy, thương cảm.. Đó là thứ gì?
Anh.. Anh đối với Quỳnh Chi.. Rốt cuộc là sao?
“Quỳnh Chi cố gắng như vậy mà chẳng hề biết..” Trung Kiên nhìn qua tôi, đôi mắt nhu tình rõ nét “Nếu người ta thương em, em chẳng cần làm gì người ta cũng để ý tới em. Nếu người ta không thương em, em có làm cả trăm nghìn việc người ta cũng chẳng hề động tâm!”
“Anh..” Tôi cười gượng gạo, giả vui vẻ hỏi “Anh có vẻ cũng rất để ý đến cô ấy đấy thôi.. Cô ấy như vậy, sao anh không cho cô ấy một cơ hội?”
“Nếu anh cho cô ấy cơ hội, em có vui không?” Trung Kiên dọn dẹp đĩa bánh bẩn, cười nói “Em có muốn không?”
“Chuyện này liên quan gì đến em?” Tôi lau sạch miệng, ngồi lên giường với tay lấy một cuốn sách ra làm bộ đọc, ý đuổi khách rõ ràng “Thôi, em buồn ngủ lắm, anh về nhà đi!”
“Mọi người đi chơi cả rôi, ở nhà một mình anh..” Trung Kiên để đĩa bẩn vào khay, uống vài ngụm trà rồi giả giọng sợ hãi “.. Anh sợ ma!!”
“Cái.. Cái gì?” Anh mấy tuổi rồi hả? Sợ ma nữa cơ! Làm ơn lấy cái lý do gì có tâm tý đi!! “Nhưng mà em muốn ngủ! Anh về phòng cũ của anh đi!!”
“Này Tịnh Nhi, em có thấy hôm nay trời hơi nóng không?” Trung Kiên uống trà xong quay sang hỏi,và để phù hợp với nội dung câu nói, anh ta còn kết hợp đưa tay muốn mở cúc áo sơ mi trắng “Nóng thật đó!”
“Nóng cái gì?” Tôi che sách bĩu môi, giờ đang là mùa đông đấy, sắp âm mấy triệu độ, đóng băng đến nơi rồi chứ ở đó mà nóng! “Em lạnh! Anh về bên kia mà bật điều hòa!”
Chắc do anh mới thấy cháy nên cảm giác như vậy..” Anh ta nhíu mày, bước nhanh vào phòng tắm của tôi.
Làm gì vậy?
Xả nước nữa?
Anh ta đi vệ sinh đấy à? Hay là đi tắm trong phòng tôi vậy? Chắc không phải đâu, quý ông như bạn Kiên chắc chắn không làm chuyện khiếm nhã như thế..
Rốt cuộc anh ta làm gì? Lâu như vậy..
Ai go
~Đúng là hôm nay nóng hơn bình thường thật, nóng quá! Tự dưng có cảm giác cả người khô khốc luôn!!
Tôi vứt cuốn truyện sang một bên, cả người nặng nề lê đến chỗ bàn ra sức uống trà. Nhưng uống mãi cũng không thấy đỡ hơn chút nào hết, càng uống càng nóng, càng thấy cả người thiếu thốn kì quái.
Nhìn qua cửa phòng tắm, vẫn còn đóng im ỉm.
Tôi nhanh chóng đưa tay tháo bớt đồ trên người, càng tháo càng đã tay. Lột đến khi chỉ còn một bộ đồ mỏng trên người mới dừng lại. Lúc tôi thở phào bỏ chiếc áo len lên giá, cũng là lúc Trung Kiên mở cửa nhà tắm bước ra.
Bốn mắt bất giác chạm nhau, trong không gian tràn ngập hơi thở ngại ngùng ái muội. Giác quan của tôi đột ngột tinh tế hết sức, thậm chí đứng từ khoảng cách này cũng vẫn có thể cảm nhận được mùi hương nam tính đặc trưng của Trung Kiên. Không hiểu lý do vì sao, khuôn mặt nam tính của anh ta đỏ hồng thể như ngượng ngùng, lại như tức giận.
“Sao thế? Anh bị tiêu chảy à?” Tôi cười cười, hỏi một câu vô duyên “Chả lẽ đồ ăn đắt tiền chất lượng lại kém?”
“Không sao!” Anh ta tiến lại gần, ngồi ở bàn học của tôi, đưa tay mở máy tính “Chỉ thấy hơi nóng thôi!”
“Em cũng thấy hơi nóng thật!” Tôi gật đầu, kéo ghế ngồi gần lại xem Trung Kiên muốn làm gì. Từ góc độ này có thể thấy rõ sau tai và cẩn cổ thanh mảnh của anh ta. Chúng đỏ hồng, quyến rũ cực kì “Muốn uống nước nữa! Chả lẽ bánh có vấn đề gì?”
“Của B Bakery thì không cần lo về chất lượng!” Anh ta tiện tay vào web phim, khẳng định chắc nịch “Là do Như Nguyệt làm, cô nàng đó bị bệnh sạch sẽ!!”
“Ồ, anh quen bà chủ?” Tôi vẫn không kiềm chế được, nhìn chằm chằm anh ta như thể Trung Kiên là cục nam châm lớn vậy “Có vẻ còn rất thân thiết!”
“Trước đây học chung lớp, nhưng giờ cô nàng đi suốt nên cũng ít gặp!” Trung Kiên lướt lướt lướt, sau đó click vào drama Hường Quốc, một loạt phim tình cảm dài tập nhảy ra, nhìn thôi cũng đủ hoa mắt!! “Em muốn xem cái gì?”
Như Nguyệt?
Tôi nhíu mày cố gắng tách suy nghĩ ra khỏi người Trung Kiên, cái tên này nghe lạ hoắc, không hề được nhắc đến trong truyện. Lẽ nào là do hiệu ứng bươm bướm thần thánh đưa thêm nhân vật mới đến?
Quan hệ của bọn họ còn không hề tệ nữa chứ..
“Này, em lại nghĩ gì?” Trung Kiên quay phắt ra, tôi đang mải ngẩn ngơ nên không chú ý, lập tức mũi cả hai chạm nhau một cái.
Cảm xúc toàn thân bùng cháy!!
Chưa bao giờ tôi thấy như vậy!!!
CMN!
Tại sao??
Tại sao???
Tại sao tự dưng bị bạn Trung Kiên chạm vào, cảm giác lại tuyệt thế này????
Tôi.. Tôi điên rồi!!!!
*Tiết mục đắp chăn bông nói chuyện phiếm sắp bắt đầu