Trận chiến sinh tử mãi tới khi giáo viên đến mới được xử lý xong xuôi, ai về chỗ người nấy!
Trình Phương và Ngọc Nhi sau vụ đó cũng rút kinh nghiệm, không đến lớp tôi trong giờ ra chơi để bị ném đá nữa mà hẹn nhau ra ngoài gặp gỡ. Bạn Hạ Vũ cũng vô cùng tự giác, thấy Trình Phương đi lập tức nháy mắt trêu ngươi Hạ Lam sau đó cũng nối gót đi theo.
Tiện lợi quá ta!
Bạn Trình Phương chuyển qua đây đúng là hợp lý gớm. Nữ phụ thì theo đuổi được thầy giáo, nữ chính thì câu kéo được nam phụ!! Không khéo cách này còn ngọt hơn trong chính truyện ấy chứ!
“Này, đi ăn trưa không?” Tôi cất hết sách vở vào cặp, uể oải quay sang hỏi Hạ Lam. Học xong buổi sáng sẽ có thời gian nghỉ ngơi và ăn trưa 2 tiếng, sau đó sẽ là giờ học buổi chiều hoặc sinh hoạt CLB.
“Cả ngày chỉ nghĩ đến ăn?” Hạ Lam dí trán tôi, ra vẻ người lớn mà phê bình “Cậu không nhớ thầy giáo nói gì à??”
“Nói gì?” Hạ Lam vừa nhắc đến vấn đề này, lập tức mấy ánh mắt lạnh ngắt từ bốn phía bắn đến. Các bạn nữ sinh thân yêu, tôi thật sự muốn gào lên rằng tôi không có tý tình cảm nào với thầy giáo thần tượng của các bạn cả!!
“Trước khi đi ăn trưa phải đến gặp thầy!” Hạ Lam hùng hổ đứng dậy, không quên lôi kéo vị thương bình tôi đây đi theo “Nào, tôi phải áp giải cậu đến đó, phòng trừ cậu trốn tránh trách nhiệm!”
“Được rồi.. Được rồi.. Tôi đi....”
Phòng giáo viên nằm ở cuối hành lang, chúng tôi vượt qua vài lớp học thì đến. Trong phòng đặt nhiều dãy bàn được ngăn thành từng ô cách biệt. Mỗi một ô đều có ghi tên và đánh số, chia đều cho mỗi thầy cô.
Chỗ ngồi của Đăng Khoa được sắp xếp một cách đầy ưu ái, ngay cạnh cửa sổ, tầm nhìn hướng ra phía vườn hoa đang nở rực đầy hoa Trà mùa đông, cực kì diễm lệ và ấm áp. Trên bàn đặt mấy kệ sách vở và một chiếc laptop đời mới mỏng dính. Gọn gàng, ngăn nắp và đơn giản vô cùng.
Trong phòng đã vắng, ngoài Đăng Khoa ra thì chỉ còn một người khác. Có lẽ anh ta vì chờ tôi đến mà chưa rời đi, vì giáo viên ở đây có khu ăn trưa cùng phòng nghỉ ngơi riêng biệt nên hầu như 2h nghỉ này ở phòng giáo viên chẳng còn ai cả.
“Thầy cùng em ra ngoài ăn trưa nha~” Không thể ngờ! Người-khác còn lại chính là bạn Trình Phương! Này, sao nàng chạy qua đây nhanh gớm vậy? Một giây trước chúng tôi vẫn còn thấy cô nàng ung dung trong lớp cơ mà??
“Không cần! Em đi đi!” Đăng Khoa gõ gõ gì đó, khuôn mặt nghiêm túc chăm chú nhìn màn hình “Tôi phải đợi người!”
“Tịnh Nhi sao?” Trình Phương kéo ghế ngồi lại, cả người gần như dựa sát vào người thầy giáo “Bạn ấy cũng cần ăn trưa chứ! Thầy à, đi về bạn ấy tới là vừa!”
“Em ấy đến rồi!” Đăng Khoa thậm chí không thèm nhìn qua, lạnh nhạt nói. Một câu này làm thái độ của Trình Phương biến đổi nhanh như chớp, từ thất vọng sang giận dữ, từ giận dữ lại chuyển qua ngọt ngào.
“Vậy em đợi thầy được không?” Trình Phương tiếp tục “Chuyện này sẽ xong nhanh chứ?”
“Chào thầy!” Tôi và Hạ Lam đồng thanh. Tất nhiên sau khi chào thầy xong, người thẳng thắn như Hạ Lam sẽ không bao giờ đeo mặt nạ mà diễn với đời, thế nên cô nàng quay mặt khinh thường Trình Phương luôn. Ai go ~ Như vậy là không nên đâu nha~ “Trình Phương cũng ở đây sao? Thật trùng hợp!”
“Trùng hợp??” Hạ Lam cười mỉa mai “Đúng là trùng hợp lắm luôn! Cô ta có giờ khắc nào không bám lấy thầy giáo đâu cơ chứ?”
“Cô nói gì hả Hạ Lam?” Trình Phương nhếch môi, nghiến răng gằn giọng “Đừng nghĩ tôi hiền!”
“Làm gì có ai hiền mà đi nói với bạn bè mình bằng cái giọng đó?” Hạ Lam không kiêng kị ai vui vẻ nói “Nghe là đã biết ghê gớm rồi! Thật tội cho khuôn mặt đẹp, bị người ta hành hạ bắt diễn ngày diễn đêm!”
“Cô..”
“Thôi đủ rồi!” Đăng Khoa nhíu mày cắt ngang “Tôi chỉ gọi Tịnh Nhi tới, hai em không có việc gì thì nên ra ngoài đi thôi!”
“Thầy.. “
“Bạn Hạ Lam đi cùng em!” Tôi nói nhanh trước khi bị cô lập. Đùa chứ, ai biết nam phụ này muốn làm gì? Trong nguyên tác anh ta nguy hiểm như thế, chẳng cần biết anh ta có ý gì với tôi hay không, cứ cẩn thận là trên hết!
“Sợ tôi làm gì em sao mà phải cần người đi cùng?” Đăng Khoa nở một nụ cười ma mị làm hai sắc nữ đứng cạnh tôi ôm tim gục ngã!
Nói thế cho hoa mỹ thế thôi, chứ nhìn anh ta cười cùng lắm là quắn quéo tí chứ làm gì đến mức ngã ra đấy được.. Nhưng phải công nhận nụ cười của nam phụ này đẹp siêu cấp, gái nào nhìn vào cũng muốn trầm luân!
Một phút trước tôi không có ý niệm nguy hiểm vì sợ anh làm gì tôi đâu, nhưng sau khi thấy nụ cười mê hoặc kia, tôi thật sự sợ mình sẽ bất chấp mà nhào đến chỗ anh!
Haha~ Tất nhiên là đùa thôi, Đăng Khoa đẹp thật, nhưng sao bằng Trung Kiên nhà tôi!!
“Tới đây, ngồi cạnh tôi!” Thầy giáo vẫy tay nhẹ nhàng, ba nữ sinh không tự giác đều tiến đến chiếc ghế cạnh đó. Nhưng tất nhiên chỉ có tôi ngồi xuống, cả hai người bọn họ đều bất mãn lườm qua “Hạ Lam, Trình Phương.. Mua bữa trưa cho chúng tôi!”
“Dạ...”
“Đồ ăn trưa!”
“Vâng!!”
“Được ạ! Em đi ngay!!”
“Thầy, thầy nhất định phải đợi em quay lại!!!”
“...”
Sau đó, chẳng cần đợi lâu, hai cô gái lập tức khuất sau phía cửa phòng giáo viên dưới nụ cười đắc thắng của boss nào đó..
CMN!
Rõ ràng là mệnh lệnh!!
Thế mà hai cô nàng này cũng nhào lên chạy đi cho bằng được???
Bị tẩy não rồi!!
Tẩy trắng luôn rồi!!!
“Ngồi đi thôi!” Đăng Khoa mỉm cười nhìn vẻ cảm thán cực độ của tôi bằng ánh mắt vừa lòng.
Trình diễn kĩ năng thao túng của mình cho tôi xem à?
Khỏi! Đây không thèm đâu!!
“Thầy gọi em đến đây có chuyện gì?” Tôi kéo ghế lùi ra xa một chút, giữ khoảng cách mà hỏi.
Đúng là bình thường cũng có tiếp xúc với anh ta, nhưng lần nào cũng có thêm Trung Kiên hoặc N người khác bên cạnh. Chúng tôi chưa lần nào ngồi riêng với nhau thế này đâu!
Cảm giác.. áp lực hết cỡ!
“Sao em phải căng thẳng thế?” Đăng Khoa lấy một tập tài liệu mỏng ra khỏi chồng sách lớn “Chỗ này đâu có ai, sao không xưng hô như bình thường?”
“...”
“Nghĩa là..” Đăng Khoa tiến gần tới, dịu dàng đẩy cằm tôi lên “Gọi tôi bằng anh!”
“...” Tên này.. Não anh có vận hành theo đúng chiều quay của trái đất không vậy hả?? Tôi nhăn mặt hất tay Đăng Khoa ra, dùng lực mạnh đến nỗi cái ghế đang ngồi lung lay hại tôi suýt chút ngã ngửa “Thầy à, đây là trường học, không phải ở nhà!”
“Cũng đâu bắt em làm gì quá đáng?” Đăng Khoa níu tay giúp tôi ngồi vững trở lại “Phản ứng thái quá thế làm gì?”
“Có chuyện gì thầy nói luôn đi!”
“Này, đó không phải kiểu câu học sinh ngoan nên nói với thầy giáo của mình đâu!” Đăng Khoa đưa tập giấy đến trước mặt tôi “Đừng để tôi bắt em phải chép phạt!”
“Thầy cũng đâu phải thầy tốt?” Tôi bĩu môi cầm tập giấy lên xem, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt!
Chữ!
Dày đặc chữ luôn!
Thì ra đây là toàn bộ bài giảng cũng như bài tập trong những ngày tôi nghỉ học rong chơi ở nhà! Bạn Đăng Khoa chủ nhiệm không ngờ lại chu đáo đến mức này! Ở nhà giúp tôi làm việc ở cửa hàng, đến trường lại giúp tôi thu thập bài học!!
Thần ơi! Con muốn rút lại câu khi nãy!! Tập tài liệu này chẳng có mỏng manh chi sất! Dày đến mức bê muốn rụng tay!!!
“Sao thế?” Đăng Khoa vui vẻ nhìn thái độ của tôi “Xúc động đến mức không thốt lên lời à? Đã thấy tôi đủ tiêu chuẩn làm thầy giáo tốt chưa?”
“Cái này...”
“Hoàn thành trong 1 tuần sau đó nộp lại cho tôi để tôi đưa cho các thầy cô khác!” Anh ta nói bằng giọng thoải mái, hiển nhiên là việc này với thiên tài như anh thì dễ như ăn bánh! Nhưng mà tôi thì không thế được!! Anh có hiểu không hả???? “Em thiếu nhiều điểm lắm!”
“Nhiều đến thế này ư?”
“Không làm được?” Đăng Khoa lại vẽ ra nụ cười ma mị hòng mê hoặc lòng người “Tôi có thể giúp em!”
“Anh giúp tôi?” Nheo mắt nhìn qua, tôi chậm rãi lấy lại sự bình tĩnh sau cú sốc bài tập “Đăng Khoa, thật ra anh có mục đích gì??”
“Mục đích gì?” Thầy giáo vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, chậm rãi trả lời “Em nói xem.. Tại sao đàn ông lại tự nguyện giúp em bao nhiêu việc? Oán than một lời cũng không?”
“...”
“Không biết?” Anh ta trầm giọng, ngọt ngào “Để tôi nói cho em biết! Bởi vì.. Họ có hứng thú với em!”
“Có hứng thú với tôi?” Tôi nhếch môi, buột miệng “Đùa gì chứ? Người anh có hứng hẳn phải là Ngọc Nhi mới đúng!”
“Ngọc Nhi?” Đăng Khoa nhíu mày ngồi nhích lại phía sau một chút “Em biết người này?”
“Em gái..” Đó, chắc chắn chuyện nữ chính xả thân cứu anh ta vẫn xảy ra giống nguyên tác rồi! Thế nên anh ta mới có thái độ kiểu kia khi thấy tôi nhắc tên nữ chính chứ!
Nam phụ thối tha này muốn đùa giỡn với tôi?
Để mua vui sao??
“..của mẹ kế!”
“Ồ, bảo sao không giống nhau gì hết!” Anh ta cảm thán một câu, sau đó im lặng đợi tôi tiếp tục. Nói? Muốn tôi nói cái gì? Khai mục đích của anh ra mau!!
“Theo tôi nhớ thì Ngọc Nhi học lớp chọn! Đáng lẽ anh nên qua đó mà làm chủ nhiệm mới đúng!!”
“Ngọc Nhi học ở đâu thì liên quan gì đến tôi?” Anh ta bĩu môi, bày ra vẻ mặt không quan tâm “Lớp chọn không có em, tôi đến đó cũng vô ích!”
“Anh nói cái gì gớm vậy??”
“Tôi nói..” Đăng Khoa nghiêm túc, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng như xoáy vào lòng người “Tịnh Nhi, chỗ nào không có em, tôi không có hứng thú!”
What??
Cái *éo gì vậy trời????
Rốt cuộc là anh ta ăn nhầm cái gì mà tự dưng ám chỉ như vậy với tôi???
Thầy giáo.. anh không cần học Trung Kiên, cứ đi con đường nam phụ chông chênh với nữ chính Ngọc Nhi của anh đi!! Cái mạng của tôi nhỏ lắm, đối phó với một nữ phụ là Quỳnh Chi đã đủ làm tôi khổ muốn chết rồi!
Cánh cửa gỗ cạch một tiếng nhỏ, sau đó là tiếng đồ ăn rơi vãi trên sàn lạch cạch và tiếng bước chân chạy về phía xa dồn dập rồi nhỏ dần. Tôi ngạc nhiên quay phắt lại, chỉ thấy Trình Phương đang dần mất hút cuối hành lang, ngoài cửa là đống đồ ăn trưa đổ nát.
Rồi!
Tôi hiểu rồi!
Trần Đăng Khoa!!!
Anh là đồ chết tiệt!
Dám lợi dụng tôi?????
Chuẩn bị ăn hành đi!!!!!