“Mấy ngày trước khi nương nương mất, nô tài có hầu hạ người đi dạo trong viện, ở cạnh cửa, nương nương đã nhặt được một chiếc khăn tay, sau đó liền giống như người mất hồn!”
“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Chúc Liên truy vấn.
Tiểu thái giám cau mày nghĩ, rồi đáp: “Năm ngày trước khi xảy ra chuyện!”
Chúc Liên xoay người hỏi tiểu cung nữ nọ: “Trương chiêu nghi bắt đầu có những hành động quái dị từ khi nào?”
“Là bốn ngày trước khi xảy ra chuyện!”
Chúc Liên đánh dấu xong, ngẩng đầu lên, xem ra là có kẻ chủ mưu phía sau. Chiếc khăn đó e là đã bị tiêu hủy, tuy nhiên, y vẫn để cung nữ, thái giám đi tìm, nhưng cũng không có kết quả.
Tiếp đó, Chúc Liên cũng tới nơi các phi tử bị hại khác, các cung nữ thái giám ở đó nói cũng y như vậy. Không thể ngồi chờ chết thế được, y đã ra bước đầu tiên, tiếp theo là phải điều tra xuất thân trước khi vào cung và những chuyện sau khi vào đây của bọn họ.
Y tìm tới thái giám tạp vụ phụ trách chưởng quản hậu phi, mượn sổ ghi chép xuất thân của các hậu phi xem vì trên đó có ghi xuất thân và ngày tiến cung của họ. Thì ra bọn họ đều vào cung cùng một lúc, địa vị trong cung cũng khá cao. Đồng thời Chúc Liên cũng biết, hoàng hậu là cùng tiến cung với bọn họ, không biết, đó có tính là một thu hoạch hay không.
Về tới tẩm cung của mình, Chúc Liên xem lại những thành quả trong mấy ngày qua. Mỗi một nơi xảy ra chuyện y đều vẽ lại, gặp ‘Quỷ ảnh’ ở nơi nào, mấy người thấy, tên gì y đều ghi vào bản ghi chép.
Càng xem, mày y nhíu càng chặt. Bất chợt, y có một dự cảm không tốt, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo y, dồn y vào cái bẫy đã được giăng sẵn trước đó.
“Công tử, người nói, rốt cuộc thì bọn họ đã nhìn thấy người hay quỷ?” Sơn Trúc nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi lại.
“Nhất định là người!” Chúc Liên sắp xếp lại lời của các nhân chứng, cân nhắc kỹ lại, như muốn tìm ra chút manh mối gì đó.
“Tiểu cung nữ ở cung Giang tần nói trước lúc Giang tần xảy ra chuyện nàng ta luôn nắm chặt chiếc khăn tay đó, sau cùng còn tự mình ném vào trong chậu than đốt!” Về chuyện này, Chúc Liên càng thấy khó hiểu.
Trên chiếc khăn đó viết gì? Sao lại khiến bọn họ sợ tới vậy?
Ngay khi Chúc Liên còn chưa kịp sắp xếp lại ổn thỏa những chi tiết dính chồng lên nhau, một vụ án mạng khác đã xảy ra, lần này người chết chính là… Đại công chúa!
Lúc chúng phi tần hậu cung đuổi tới, Tiêu phi – sinh mẫu của đại công chúa đã bất tỉnh nhân sự.
Con nối dòng của Kỳ Cảnh rất ít, lần này chết đi một vị công chúa nhất định còn lớn chuyện hơn phi tần rất nhiều. Trong thoáng chốc, cả hậu cung hoang mang, ai cũng sợ người kế tiếp là mình.
Bọn họ đều chết cùng một kiểu, hoảng sợ quá độ. Nhưng ai lại ra tay với một đứa nhỏ? Chúc Liên mê mang, mất hết phương hướng.
Ngay lúc Chúc Liên còn đang mờ mịt, có một ánh mắt sợ sệt bắn qua người y, y rùng mình, giương mắt tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt ấy, nhưng không tìm được.
Trong tích tắc, y liếc qua hoàng hậu, thấy nàng ta cong khóe môi lên, đầy giảo hoạt…
Chẳng lẽ là hoàng hậu?
Một ý niệm hiện lên trong đầu, khiến y toát mồ hôi lạnh. Nếu như là hoàng hậu, vậy nhất định sẽ có kẻ phải chết thay. Nếu không trực tiếp giết một kẻ uy hiếp nàng ta như y… vậy nhất định là muốn y làm kẻ chết thay đó.
Không có chứng cớ, tất cả đều là suy đoán. Chúc Liên siết chặt nắm tay, chỉ dựa vào sức của mình y vốn không thể cùng người đứng đầu hậu cung tranh đoạt thứ gì.
Chờ hoàng hậu thu xếp ổn thỏa xong, tất cả hậu phi đều trở về. Trên đường hồi cung, tâm trạng Chúc Liên rất nặng nề, nếu như đúng là hoàng hậu, như vậy nàng ta cũng sắp động thủ rồi.
Trong cung điện của mình, Chúc Liên đi tới đi lui tìm đối sách. Nếu so với hoàng hậu, Mi Chỉ chẳng là gì, nữ nhân này âm độc hơn Mi Chỉ rất nhiều.
Ở hậu cung này, Chúc Liên không có thế lực của mình, ở trong triều y cũng chẳng có người nào cùng phe. Trước tình huống hai đầu thọ địch như vậy, người có thể bảo vệ cho y chỉ có mình Kỳ Cảnh, nhưng không may là hiện giờ Kỳ Cảnh lại chưa về.
Đúng thật là không ai dám động tới y, nhưng nếu trước khi Kỳ Cảnh tới y chịu không được hình phạt, bị vu oan giá họa, hoàng hậu lại khép y vào sợ tội tự sát…
Đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, y rùng mình, bất kể thế nào, hoàng hậu đều muốn y chết và hiện giờ, người có thể cứu y cũng chỉ có chính y mà thôi.
“Công tử, công tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sơn Trúc đứng một bên lo lắng.
Nghe Sơn Trúc hỏi, Chúc Liên lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nghĩ tới một người…
“Sơn Trúc, theo ta đổi quần áo xuất cung!” Giờ không còn thời gian để do dự, y tuyệt không bỏ qua một hy vọng nào.
Nói hết những chuyện mình đã đoán trước cho Sơn Trúc nghe, tức thì, mặt Sơn Trúc tái mét. Nhưng hắn cũng không nói nhiều, theo Chúc Liên ra ngoài.
Chúc Liên giả vờ bình tĩnh, làm như muốn xuất cung giải sầu như thường lệ. Y đi tới cửa cung rồi hòa vào đám đông, sau đó men theo con đường nhỏ tới phủ tướng quân của Hoàng Huỳnh.
Trong triều đình, có thể nói Hoàng Huỳnh là người không có thành kiến với y, dạo trước, ở trên đại điện, lúc y sắp ngã, chính hắn đã đỡ y lên. Về sau, y vẫn luôn ghi nhớ người này, Mạc Tuyệt đã từng nói với y, phải kết giao nhiều quan lại, để dành có lúc dùng tới. Tuy nhiên, ngoài chuyện gặp mặt chào hỏi ra, Chúc Liên cũng chưa từng chủ động lấy lòng hắn. Sau, Chúc Liên dâng kế phá vỡ đê ngăn với Kỳ Cảnh, cũng chính là Hoàng Huỳnh đã ủng hộ y.
Giờ điều y cần làm chính là đổ một canh bạc.
Quản gia phủ tướng quân vừa nhìn thấy y cũng không lắm lời, lập tức lấy lễ đối lễ mời y vào trong phủ, đến cả bản thân Hoàng Huỳnh cũng không có gì là kinh ngạc khiến Chúc Liên không khỏi nhủ thầm, người này quả nhiên là phi phàm.
“Thần tham kiến Hoàng văn quân điện hạ!” Hoàng Huỳnh hành lễ, nhưng hắn chỉ vừa mới quỳ một gối xuống, Chúc Liên đã vươn đôi bàn tay mảnh mai hơn nam tử bình thường ra đỡ hắn dậy.
“Hoàng tướng quân không cần đa lễ, Chúc Liên không nhận nổi!” Chúc Liên không xưng là ‘Bổn quân’ mà lại dùng tên thật của mình.
Điều này khiến Hoàng Huỳnh kinh ngạc. Nhưng Hoàng Huỳnh là một người có rất ít diễn cảm trên nét mặt, nên bề ngoài nhìn hắn vẫn y như vậy.
Chúc Liên không nói nhiều, đây là do Mạc Tuyệt dạy y, có đôi lúc cẩn thận quá mức sẽ khiến ta mất đi một đồng minh, cứ thật lòng đối đãi, sẽ có giá trị hơn bất cứ điều gì. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó đáng để ngươi thật lòng kết giao.
“Xin tướng quân cứu Chúc Liên!”
Chúc Liên mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn Hoàng Huỳnh, ra vẻ muốn quỳ xuống. Sơn Trúc ở phía sau cũng quỳ theo.
Hoàng Huỳnh thấy Chúc Liên quỳ liền vội vàng nâng dậy: “Điện hạ!”
“Ở đây cũng chỉ có mình tướng quân có thể giúp Chúc Liên, nếu tướng quân không đồng ý, Chúc Liên, Chúc Liên…”
Nói tới đó, Chúc Liên lại trưng vẻ mặt quyết tuyệt ra.
“Xin điện hạ chỉ giáo?” Hoàng Huỳnh trấn định, nhìn không như một thần tử bình thường.
“Chắc là tướng quân cũng biết tới vụ án mạng trong cung?”
Hoàng Huỳnh gật đầu.
“Tướng quân cảm thấy đó là do người làm?” Tuy là y đang hỏi, nhưng y dám khẳng định, người sáng suốt nhất định nhìn ra.
Bấy giờ Hoàng Huỳnh nhìn thẳng mặt Chúc Liên, giống như muốn tìm tòi thứ gì đó, Chúc Liên cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Mấy ngày qua ta đã tra rõ chuyện này, nhìn thì có vẻ như quỷ hồn dọa người và các phi tử đó rõ ràng là bị hù chết!”
“Sau nữa thì thế nào?” Hoàng Huỳnh muốn nghe Chúc Liên nói tiếp.
Đây là điểm mấu chốt, chuyện y cảm thấy hoàng hậu sẽ để y làm kẻ chết thay chỉ là một suy đoán, nếu đoán đúng thì còn may, chứ nếu đoán sai… Bấy nhiêu thôi cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của y.
“Có người muốn hãm hại công tử nhà ta!” Sơn Trúc nãy giờ vẫn luôn im lặng ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Huỳnh đi tới trước mặt Sơn Trúc, hơi cúi người xuống. Thân hình cao lớn ấy hoàn toàn vây quanh Sơn Trúc, khiến Sơn Trúc cảm thấy áp lực, co người lại.
Hoàng Huỳnh hé mắt, hỏi: “Là ai muốn hãm hại điện hạ?”
Sơn Trúc biết không thể nói là hoàng hậu được, hắn cũng biết những lời này không thể để Chúc Liên nói là phải do hắn nói.
“Vẫn chưa biết, nhưng đúng thật là có người muốn hãm hại công tử nhà ta!” Rõ ràng là rất sợ Hoàng Huỳnh nhưng lúc này Sơn Trúc lại ngẩng đầu lên nhìn đối phương, dáng vẻ nơm nớp lo sợ nhưng lại vờ như trấn định đó khiến tâm tình Hoàng Huỳnh tốt hơn nhiều.
“Tướng quân, người cứu công tử nhà ta đi, ở đây chúng ta không có chỗ dựa, hoàng thượng lại không ở trong cung!” Nói tới đó, mắt Sơn Trúc đã phủ đầy sương vụ.
Hoàng Huỳnh là võ tướng, rất ghét nam tử rơi lệ, hắn theo bản năng nhíu mày. Chúc Liên quay đầu lại thấy mắt Sơn Trúc ươn ướt, vội vàng nháy mắt với hắn, để hắn đừng biến khéo thành vụng. Chúc Liên biết nam nhân này không thích nam tử nhu nhược, cho nên ban nãy y mới làm ra vẻ cứng cỏi trước mặt hắn.
Sơn Trúc nhìn thấy ánh mắt của Chúc Liên, lập tức ngưng dòng nước mắt, ngẩng gương mặt tuấn tú lên nhìn Hoàng Huỳnh: “Chẳng lẽ tướng quân thấy chết không cứu sao?”
“Điện hạ có chứng cứ, chứng minh là ai muốn hại hai người không?” Tất nhiên là Hoàng Huỳnh muốn xem chứng cớ.
“Vẫn chưa tìm ra!” Nếu như có y cũng sẽ không tới đây xin xỏ hắn, Chúc Liên cắn cắn môi.
“Chuyện này…” Hoàng Huỳnh còn chưa nói xong, đã bị Sơn Trúc cắt ngang.
“Hoàng tướng quân, công tử chúng ta bác tài đa học, có thể phụ trợ hoàng thượng, hiến kế cho Kỳ triều, về điểm này, hẳn là người cũng biết. Nếu như công tử chúng ta cứ bị người khác hại như vậy, nhất định là tổn thất của Kỳ triều, ắt hẳn Hoàng tướng quân cũng tiếc nhân tài!”
Sơn Trúc thấy mặt Hoàng Huỳnh hơi thả lỏng, lập tức nói tiếp: “Do ba ngàn sủng ái tại một thân cho nên nhân lúc hoàng thượng không có trong cung, không có ai dựa dẫm, có người muốn khi nhục công tử, nếu giờ tướng quân có thể trợ giúp công tử, vậy…”
“Ha ha!” Hoàng Huỳnh cúi đầu cười, nụ cười khiến Sơn Trúc không hiểu nguyên do.
“Câu trước ngươi nói rất hay, điện hạ đúng là một nhân tài hiếm có. Nhưng mà, câu phía sau…” Mặt Hoàng Huỳnh lạnh hẳn: “Thứ cho Hoàng mỗ không thể giúp được gì!”