Bữa ăn rất nhanh kết thúc, Bạch Liên Hoa còn chưa chịu ngừng miệng. Mạc Linh không chủ động nói chuyện, cũng chỉ trả lời qua loa câu hỏi của Bạch Liên Hoa, cuối cùng Trần Dực nhận ra sự việc kì dị, lôi kéo Bạch Liên Hoa đi trước.
“Được rồi, về nhà thôi.”
Trở về đến nhà, Mạc Linh tạm biệt bọn hắn rồi trở về phòng. Cô cần thời gian ổn định lại tâm tình suýt nữa mất khống chế.
Còn lại bọn hắn, đánh mắt ra hiệu rồi tự về phòng.
Một đêm không ngủ.
.............................................
“Linh, dậy ăn sáng nào.”
Cửa phòng Mạc Linh bị gõ một chút, cửa rất nhanh liền mở ra, Mạc Linh cả người sạch sẽ tươm tất mỉm cười, cùng với Châu Quang Khải bước xuống lầu.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Linh.”
Mạc Linh hưởng thụ bữa sáng ngon miệng, sau đó ngồi vào sô pha nhìn Đồng Phù rửa bát.
Ngày tháng này thật tuyệt vời quá. Mạc Linh cảm thán.
“Linh, hôm nay muốn đến khu truyện tranh em thích không? Nghe nói vừa có mấy bộ truyện mới hấp dẫn lắm đó!” Hoàng Ngôn Đằng rủ rê.
Mạc Linh lúc này mới nhớ ra, Linh nhi kia còn có sở thích kì quặc này nữa.
“A, em muốn chờ bớt đông đã, hiện tại xếp hàng không biết đến ngày nào mới mua được đâu.” Mạc Linh mỉm cười.
“A, vậy sao? Vậy chúng ta đến khu mua sắm chơi nhé?”
“Được.” Lần này cô đồng ý ngay lập tức.
Trong lúc Mạc Linh hí hửng trên xe chuẩn bị đến khu mua sắm cùng Hoàng Ngôn Đằng và Khương Thành Quan, ở trong không gian tối, Linh nhi lại đang cắn gối khóc thầm.
Ô ô... có truyện mới kìa... cá cược chết tiệt!
Màn hình lớn không tiếng động dịch ra xa một chút.
Lại trở lại, Mạc Linh dạo quanh khu mua sắm, chọn những tiệm sang trọng ghé vào, cô đứng giữa hàng tá váy áo xinh đẹp, dưới sự quan sát của hai nam nhân đi cùng, cô cắn răng chọn hai ba món nhìn qua khá bình thường rồi gói mang đi.
Không được, còn chưa thể lộ ra ngay được. Mạc Linh tự nhắc nhở mình như vậy.
Hoàng Ngôn Đằng đáy mắt xẹt qua tia sáng, không rời mắt khỏi gương mặt rối loạn của cô. Khương Thành Quan không ra tiếng từ lúc rời khỏi nhà, hai tay cắm túi lững thững đi phía sau, đôi mày rậm luôn cau lại chứng tỏ tâm tình hắn không hề tốt.
Nhớ lại đêm hôm qua khi Mạc Linh đã ngủ, bọn hắn đi vào phòng Kanato Ken để thảo luận về thái độ kì lạ của cô.
“Ngay cả các ngươi cũng nhận ra sao?” Khương Thành Quan không vui càu nhàu.
“Bọn ta cũng không phải mù.” Lâm Hoài Nam chế giễu.
“Rõ ràng là Linh khác hẳn so với trước khi em ấy ngất.” Đồng Phù nâng kính.
Bọn hắn ngồi hẳn dưới đất, bắt đầu kể lại những điều mình đã thấy.
“Em ấy thích đi chơi.” Cô bình thường thà nằm nhà đọc truyện còn hơn ra đường, có ra ngoài cũng chỉ vì mua truyện hoặc bất đắc dĩ.
“Em ấy ngượng ngùng khi thấy chúng ta.” Mặt cô không mỏng như vậy.
“Em ấy còn bám tên họ Châu này nữa.” Bình thường cô không thích bám người như vậy, cũng không chủ động chạm vào ai.
“Tuy rất hưởng thụ cảm giác mềm mại chạm vào tay, nhưng thật sự là có chút kì dị.” Cô vẫn còn ghi thù hắn mà.
“Đi ăn cũng chọn nơi sang trọng, món đắt tiền.” Bình thường toàn ghé quán ven đường.
“Ra oai với người xung quanh rõ ràng.” Tính cách hòa đồng như cô mà cũng có lúc kiêu ngạo như vậy sao?
“Không thích Bạch Liên Hoa cũng không thân với Trần Dực.” Hai người bọn họ lẽ ra phải có quan hệ liên minh gì đó chứ.
“Đi ngủ rất sớm.” Gấu mèo chưa tới chuông nửa đêm thì chưa đi ngủ cũng có chuyện vừa lên giường đã ngủ à?
Đột nhiên không khí tĩnh lặng...
“Sao... như đang nói xấu em ấy thế nhỉ...” Đồng Phù gãi đầu.
“Khụ, kì thật Linh cũng có nhiều mặt đáng yêu, trước khi em ấy ngất.” Hoàng Ngôn Đằng bào chữa.
“...” Sao cảm thấy càng giải thích càng giống bào chữa vậy...
Vì thế, “Hội điều tra (nói xấu) về hành động thất thường của Mạc Linh” chính thức đưa ra kiến nghị.
Theo dõi cô một ngày, sau đó đưa ra phương án giải quyết.
Trong lúc đó, Linh nhi ở trên giường gỗ hắt xì một cái, khịt khịt mũi nhàm chán nhìn người ngủ say trong màn hình, ngáp dài cũng lăn ra ngủ, hoàn toàn không hay biết mình vừa bị nói xấu.
Lại nói lan man rồi, chúng ta trở lại.
“Linh, nếu em muốn mua thứ gì thì cứ mua đi, bọn anh có thể lo mà.” Hoàng Ngôn Đằng ôm vai cô, cố ý nói lớn để những nữ nhân xung quanh chú ý.
Không ngoài dự đoán, Mạc Linh bị những cặp mắt sùng bái ngưỡng mộ kia làm quên mất dự định ban đầu, vui vẻ ôm tay hắn, nâng đầu hôn lên má hắn một cái rõ kêu.
“Ừ, em biết mà!”
Hoàng Ngôn Đằng như thể bị hành động đáng yêu của cô chọc cười, sủng nịch xoa xoa đầu cô, không tiếng động rút tay ra, kéo cô đến trước khu lễ phục.
“Em cứ từ từ chọn, anh cùng Khương Thành Quan qua kia chờ em.”
“Được, em sẽ xong ngay đây!”
Có thể nói, cuộc đời Mạc Linh chỉ có ba thứ yêu thích nhất, một là Châu Quang Khải, hai là mỹ nam, ba là mua sắm. Thiên tính của nữ nhân ấy mà, đã đụng đến sở thích thì làm gì còn suy nghĩ được nữa, chỉ muốn ôm cả núi đồ gói về nhà mà thôi.
Hoàng Ngôn Đằng kéo Khương Thành Quan mặt đen như nhọ nồi đến chỗ ngồi chờ cách đó không xa, không vui nhắc nhở.
“Ngươi cho ta diễn tốt một chút, mặt đen như này làm gì? Định dọa Linh chạy luôn à?”
“... Đó không phải là Linh.” Khương Thành Quan thấp giọng nói.
Hắn cực chắc chắn về điều đó, cho nên đối với tính cách đi ngang thiên hạ như hắn, hắn hiểm nhiên sẽ không cho cô sắc mặt tốt gì. Nhưng cũng phải nói, cô không nhận ra được sự khác thường của hắn cũng thật sự là kì lạ, dù sao đã thể hiện ra mặt như vậy rồi, ít nhất cũng phải đề phòng một chút đi chứ.
Càng nghĩ càng rối, vẫn là chờ lát nữa cùng mấy tên kia nói một chút đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây wattpad cập nhật nhiều quá, tuôi nhà quê tuôi phải làm quen lâu, cho nên ra chương chậm một chút, không phải tại quên đâu, nhìn vào ánh mắt chân thành của tuôi đi ◑▂◐
Công nhận cuộc đời này chưa từng thấy ai nhây như tuôi =)))) mãi còn chưa chịu kết nữa
~Ai ủng hộ giơ mông phát
ヘ( ̄ω ̄ヘ) (ノ ̄ω ̄)ノ