P/s: Hình ảnh tuyệt đối không liên quan, đừng quan tâm, nó chỉ có mục đích điền vào chỗ trống ╮(╯▽╰)╭
Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn có rất nhiều ly trà, được đặt ngay ngắn trước mặt từng người, còn đang tỏa khói nghi ngút.
"Tóm lại chính là, từ đầu đến cuối cô bé vẫn không biết chúng ta là ai sao?" Kanato lão gia nhấp một ngụm trà, kết luận.
"Không hẳn ạ, cháu biết các ông là cha của bọn họ." Cô xua tay.
"...Vậy giới thiệu lại từ đầu đi." Đồng lão gia vốn luôn yên lặng lúc này mới lên tiếng "Ta là cha của Phù và Thanh nhi, cứ gọi ta là Đồng gia gia là được."
"Ta nữa, ta là Khương gia gia!"
"Còn có ta, ta là Hoàng gia gia!"
Một đám người chen chúc nhau giới thiệu, hại cô bị rối một phen, đến cùng cũng chỉ nhớ được đơn giản nên gọi bọn họ như thế nào.
"Như vậy, các gia gia là muốn gặp cháu ạ?" Cô ngồi nghiêm chỉnh trên đệm, nhẹ nhàng hỏi.
Đối với người lớn hơn phải biết lễ phép, điều này là lịch sự tối thiểu của cô.
Một đám lão gia gia bị hành động lễ phép này của cô dọa cho mơ hồ. Người khi nãy vừa mắng bọn ông không ngừng là ai a?
Trở về chính sự đã.
"Đúng vậy, chuyện là thế này, cháu biết đấy, đám nam nhân nhu nhược kia..." Bạc lão gia chỉ về phía bọn Bạc Ngưng Thần đang hồi hộp chờ đợi "Đều muốn được gả cho cháu."
Mạc Linh đen mặt, cái gì gọi là "gả cho cháu"?
"Hừ, tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là chúng nhu nhược thật!" Hoàng lão gia bất mãn bĩu môi, một chút cũng không có phong thái của bậc trưởng bối.
"..." Đám nam nhân "nhu nhược" bị nói xấu nhưng không thể làm gì được.
"Khoan đã, ý của các gia gia là, họ, thích, cháu?" Cô nhận ra trọng điểm.
"Không chỉ là thích đâu, A Đằng nhà ta yêu thảm cháu rồi." Hoàng lão gia chen mồm, liếc nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Hoàng Ngôn Đằng.
"Tiểu Khải nhà ta cũng vậy, chỉ có điều nó quá ngu ngốc, cứ tưởng mình xem trọng cô bé họ Bạch kia." Châu lão gia dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn Châu Quang Khải đang trầm ngâm.
Châu Quang Khải cũng thế sao?!
Khoan, có gì đó sai lầm rồi. Nhất định là do buổi sáng cô thức dậy không đúng cách, nhất định là đang nằm mơ. Đúng đúng, tỉnh dậy là tốt rồi.
"Không phải là mơ, cháu xem." Kanato lão gia vươn tay, "bốp" một tiếng liền đáp xuống đầu Khương lão gia.
"A! Lão sâu róm! Ông làm cái trò gì thế?" Khương lão gia đau đến nhe răng, căm giận ôm đầu.
"Đấy, có cảm giác chân thật thế kia mà." Kanato lão gia xem nhẹ xưng hô mất mặt kia, tươi cười đầy mặt với cô.
"... Cháu vừa nói ra sao?"
"Đúng vậy, nói không sót một từ." Đồng lão gia trả lời.
Đùa à! Cháu không cần ông trả lời!
Mạc Linh cảm giác cô đã già đi rất nhiều vậy, bọn họ nói gì cô đều không hiểu nổi.
"Xin lỗi, cháu không nghe rõ mọi người nói gì, có vẻ tai cháu có vấn đề rồi, để cháu đến bệnh viện thử, hẹn lần sau lại cùng mọi người nói."
Cô đang có ý định muốn trốn đi, đột nhiên tay bị giữ lại, trước mặt là khuôn mặt hồ ly của Đồng lão gia, sau đó là câu nói như sét đánh bên tai, đập tan ý định chạy từ trong trứng nước của cô.
"Không sao, để Phù xem cho cháu đi, vừa vặn nó là bác sĩ, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức trong bệnh viện." Sau lại bồi thêm một câu "Ta nhớ nó từng là bác sĩ chữa trị cho cháu mà, phải không?"
"A ha ha, đột nhiên tai cháu lại nghe được rồi, không cần phí sức, Đồng gia gia cứ nói tiếp ạ." Cô vỗ vỗ đầu, như bừng tỉnh nói xong liền nghiêm chỉnh ngồi trở về.
Vì cái gì cô lại phải ở đây nghe bọn họ nói những điều khó hiểu này a? Chẳng phải đây là đãi ngộ mà chỉ mỗi nữ chính mới có thôi sao? Từ khi nào cô lại có phúc phần được họ ôm lấy vậy?
Hàng đống câu hỏi nảy sinh trong đầu khiến Mạc Linh không có tinh lực đi nghe mấy lão nhân nói, bọn họ thì vẫn đang thao thao bất tuyệt khen ngợi bảo bối nhà mình tốt đẹp như thế nào, người này giành với người kia, hoàn toàn loạn thành một đoàn.
"Cha, các gia gia, xin mọi người cho Linh nhi thời gian để tiếp nhận chuyện này đã." Kanato Ken nhìn không được nữa, đứng dậy bước đến che chở cho cô trước một đám núi thái sơn muốn chèn ép cô kia.
Lòng hắn tràn đầy đều là không cam tâm, cô vốn là thuộc về một mình hắn, nhưng lệnh của cha cùng các gia gia là không thể trái, dù cho bọn họ có dễ dàng tha thứ cho hắn như thế nào đi nữa thì chuyện cháu nối dõi bọn họ nhất định sẽ không nhường nhịn. Hơn nữa cô lại ưu tú như vậy, khiến bọn họ yêu thích rồi thì đừng nói tới chuyện thoát khỏi một phen tranh đoạt.
Không chỉ mỗi Kanato Ken mà tất cả bọn hắn đều nhận ra bọn ông là thật sự muốn cô làm con dâu, cho nên vẫn bảo trì trạng thái yên lặng. Tuy bọn hắn đều là những người có thế lực mạnh, tài giỏi thì mãi mãi cũng đấu không lại những lão nhân này, những người từng đứng ở đầu sóng ngọn gió một tay lập nên cơ nghiệp lớn như hiện nay.
"Như thế này đi, cho tụi nhỏ ở chung một chỗ, từ từ bồi dưỡng cảm tình, một tháng sau lại hỏi xem Linh muốn gả cho ai." Kanato lão gia đưa ra ý kiến.
Thật ra Kanato lão gia cũng biết quan hệ của Mạc Linh cùng Ken, nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản là hai người yêu nhau là giải quyết được tất cả. Những lão bạn già của ông tất nhiên sẽ không để cho con mình chịu thiệt, cho nên ông mới đành chấp nhận chuyện này.
Có điều, ông tin tưởng khả năng của con trai, chắc chắn nó sẽ không làm ông thất vọng.
Mạc Linh thấy mọi chuyện đã định, Kanato lão gia còn chủ động đưa ra ý kiến, mọi người tán thành, còn bọn Kanato Ken thì cam chịu. Ngay cả các nam chủ có bàn tay vàng cũng cam chịu, vậy còn cô, cô có quyền gì mà lên tiếng?
"Cháu muốn hỏi ý kiến của cha trước." Cô nghĩ ông Mạc nhất định sẽ thương tiếc cho cô, từ chối bọn họ.
"A, cái này thì dễ giải quyết, Mạc lão gia đồng ý rồi." Lâm lão gia ngắt điện thoại.
"... ( ̄- ̄+) " Đây là Mạc Linh.
"Làm đẹp lắm lão Lâm! Không nghe tiếng ông từ đầu, còn tưởng ông đã ngủ rồi chứ!" Khương lão gia khoái trá vỗ vỗ vai Lâm lão gia.
"Như vậy, sau bữa tiệc ngày mai, cháu trở về Mạc gia đi, thu xếp vài thứ rồi dọn đến căn nhà của ta ở khu ngoại ô." Bạc lão gia giành trước mở miệng.
"... Vâng." Cha, lần này Linh nhi của cha một đi không trở lại rồi, cha đừng tìm kiếm làm gì.
Mạc Linh âm thầm nén bi phẫn trong lòng, hạ quyết tâm trở về nhất định không thèm để ý đến ông Mạc nữa!
Còn về phần các nam chủ của chúng ta, hừm, đại khái là vui quá hóa ngơ, cho nên đất diễn cũng bị cắt bỏ bớt. Ai bảo cứ thích ngây người làm gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Ta sẽ cố gắng tìm một kết thúc tốt cho bộ truyện này
Hẳn là không lâu nữa là kết rồi
Vì là NP nên kết hơi khó, nếu ai có ý kiến gì cứ nói, ta sẽ cố gắng đáp ứng
Còn về ngoại truyện, nếu ta có thời gian thì sẽ có ngoại truyện đầy thịt cho các nàng ε=ε=ε=Γ(☆≧∀≦)」