Vốn Thanh Nhi là định mở miệng mấy lần, nhưng Mạc Linh cứ cắm đầu mà làm việc, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hoàn thành các bản thiết kế còn lại từ hôm qua, còn kết thúc luôn cả việc hôm nay, làm hắn chỉ đành ngậm miệng chờ đợi.
Có điều, hắn phải chờ đợi vô ích rồi, vì Mạc Linh xong việc liền ôm giấy bút, thoắt cái đã chạy mất tiêu.
"..."
Thanh Nhi hỗn độn, ở trong gió tan biến
Các đồng nghiệp phòng thiết kế cảm thấy rất oan ức, vì sao hai người kia chơi trò chiến tranh lạnh mà bọn họ lại phải chịu đựng vậy chứ? Người ta đều chạy mất rồi, cô còn ở đây đóng vai máy điều hòa làm gì a? Phòng đều trở nên lạnh cóng rồi đây này!
Các vị đồng chí không tên, cực khổ cho các vị rồi.
Bạc Ngưng Thần ngoài ý muốn nhìn thấy Mạc Linh xuất hiện trước cửa phòng. Từ lúc cô rời đi cho đến nay chỉ qua vài tiếng đồng hồ, vậy mà cô lại hoàn thành xong mọi công việc rồi.
Hắn không che giấu được tâm trạng vui vẻ cong cong môi. Có phải vì cô rất muốn làm thư ký cho hắn nên mới cố gắng hoàn thành sớm không?
"Bạc tổng, tôi đến rồi." Mạc Linh biết cánh cửa này chưa bao giờ khóa, nhưng xuất phát từ cảm giác không cam tâm, cô đều ngoan ngoãn gõ cửa, còn cố ý nói thật nhỏ.
Thà rằng để cô đứng ở nơi này cả một ngày còn hơn bắt cô vào trong căn phòng ác quỷ này a.
Có điều, cô lại quên mất có thứ gọi là camera, hơn nữa người ta còn rất mong cô đến, cho nên dù cô có đứng yên ở đây không lên tiếng thì người ta vẫn nhận ra thôi.
"Vào đi." Không ngoài ý muốn nghe được hắn đáp lại.
Trước khi đến đây, Mạc Linh đã cố ý chỉnh lại quần áo kín đáo, hầu như là ngoài hai cánh tay cùng với phần đầu gối trở xuống là lộ ra ngoài thì còn lại đều được cô bao lại thật cẩn thận.
"Bạc tổng, hiện tại tôi cần làm gì?"
"Giúp tôi chuẩn bị xong công việc chiều nay, sau đó pha cho tôi một ly cà phê, như mọi khi." Bạc Ngưng Thần vô cùng hài lòng với thái độ nghiêm cẩn chuyên nghiệp của Mạc Linh, tùy ý tìm một công việc cho cô làm.
"Tôi đã biết."
Mạc Linh quen thuộc ngồi xuống bàn thư ký, bắt đầu còn thật sự chỉnh lý lại công văn.
Thật ra làm thư ký cũng không có gì nhiều, ngoại trừ lượng công việc không bao giờ hết, lại phải làm việc không ngừng với máy tính, còn phải biết chăm sóc cho ông chủ ra thì công việc nhìn chung vô cùng đơn giản. Chỉ là chuẩn bị công việc cho ngày hôm sau, giao tiếp khéo léo với những đồng sự hay ông chủ công ty khác, sau đó là dọn dẹp một chút rồi tiễn ông chủ về trước thôi.
Tuy nhiên, cô luôn là người về trước khi cô còn là thư ký giúp hắn.
Mãi suy nghĩ mà không nhận ra cô đã khựng lại một thời gian, vừa đủ để hắn nhận ra, bước đến.
Đối diện là gương mặt trắng nõn, khoảng cách khá gần khiến hắn ngửi được mùi thơm nhè nhẹ đặc trưng của cô, còn có bộ dạng ngây ngốc kia khiến hắn không tài nào dời mắt được.
Cô luôn như vậy, chỉ cần có thời gian rảnh liền thất thần. Có khi cô suy nghĩ về bữa tối, đôi mắt sẽ mang theo ánh sáng ấm áp, đôi lúc là những thứ cô yêu thích, hai mắt sáng rực khiến hắn không dời được tầm mắt, cũng có vài lần cô nghĩ đến tên nam nhân nào đó khác, những lúc này nhìn vào sự mềm mại trong mắt cô, hắn đều thấy rất chói mắt.
Chết tiệt, càng nghĩ càng xa!
Bạc Ngưng Thần ép mình không suy nghĩ đến những việc vớ vẩn đó nữa, tiếp tục với đống tài liệu trên tay.
Mạc Linh dường như suy nghĩ đủ, bàn tay lại bắt đầu sắp xếp mọi thứ chỉn chu, sau đó bước ra ngoài dự định pha cho hắn một cốc cà phê.
"Ai nha, thư ký Mạc phục chức rồi sao?" Thư ký Chung, người từng hướng dẫn cô khi cô mới vào nghề, tinh nghịch cười, ý đồ xấu xa vỗ vỗ vai cô "Hắc hắc ~ cố gắng lên, vị trí thư ký này tôi đều giao cả cho cô!"
"Tôi mới không cần! Chung Nhật Khải, đừng nghĩ tôi không biết anh muốn nhẹ nợ mà đẩy cho tôi!" Mạc Linh đẩy móng vuốt của Chung Nhật Khải ra, tàn nhẫn đập vào đầu hắn một cú.
"Ô! Cô là lực sĩ hay sao? Đánh đau như vậy! Ô ô ô tôi không muốn sống nữa, cô luôn khi dễ tôi!"
Mạc Linh đen mặt nhìn Chung Nhật Khải diễn trò, cô còn chưa dùng hết toàn lực hắn đã ôm đầu ngồi xuống, muốn diễn trò cũng đừng lố lăng như vậy chứ.
"Hừ, anh liệu mà chăm chỉ làm việc, cuối năm còn muốn cưới vợ mà hiện tại lại lười biếng rồi sao, tốt bụng nhắc nhở anh một chút, Hoa Hoa sắp về rồi, đừng để cô ấy thấy bộ dạng ma quỷ này của anh, rồi đá anh không thương tiếc."
"..." Cô mới là ma quỷ!
Mạc Linh buồn cười, cặp đôi trẻ này mỗi lần cãi nhau đều tìm cô mà giải quyết, tháng trước vì Trần Ninh Hoa phải đi công tác xa mà còn ầm ĩ đòi sống đòi chết, hiện tại lại làm một bộ ủy khuất không dám nói. Tính ra thì Hoa Hoa của cô cũng sắp về rồi, mà thời gian đúng là qua nhanh thật, cô còn ngỡ mới hôm qua còn đang cùng Hoa Hoa uống rượu đâu.
Sự thật chứng minh, Mạc Linh rất thờ ơ, ngay cả thời gian không hợp lý cũng không quan tâm, bị các nam chủ tính kế cũng không trách ai được.
Tác giả có lời muốn nói:
Ây da, vừa trải qua kì thi đẫm nước mắt, ta đã trở lại, trọng thương đầy mình
Xin lỗi mọi người vì trễ thời gian
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Dạo này số lượng từ dao động quá, xấu hổ quá (///x///)
Ô hô hô
~Hắc hắc
~Ha ha ha
~Khụ, mọi người tiếp tục đi, đừng quan tâm tới mục này ( ̄3 ̄)