Hai người cùng dạo một lần nữa, cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng quần áo lớn.
"Mua cà vạt đi, dù sao hắn cũng là dân văn phòng." Khương Thành Quan tùy ý nói.
"Ừm, cũng không tệ." Mạc Linh nhìn hàng loạt những sợi dây đủ màu sắc, cầm lấy một cái đối với hắn cười "Lại đây."
Dù mới quen nhưng cô lại không cảm thấy bài xích hắn, ngược lại lại thấy nếu mình không sử dụng hắn thì thật phí, cho nên rất tự nhiên sai bảo.
"Cô ở đó gọi ai thế?" Hắn lảm nhảm nhưng vẫn bước qua.
Mạc Linh ướm thử lên cổ hắn, vẻ mặt đăm chiêu...
"Tiểu thư, tôi thấy cái này hợp với bạn trai cô hơn đó." Nhân viên bán hàng tích cực đề nghị.
"..." Khương Thành Quan vừa nghe, mặt nhoáng cái liền đỏ.
Hắn phân vân không biết mình có nên giải thích hay không thì Mạc Linh đã đưa tay đón lấy, rất tự nhiên mỉm cười.
"Cảm ơn."
Mạc Linh lại cầm cà vạt mà nhân viên đó mới đưa tới, so với cổ hắn. Ừm, màu sắc đơn giản nhưng đặc biệt, hơn nữa nhìn nhãn hiệu chắc là không rẻ, hẳn là tặng cho người ta cũng không làm cha mất mặt.
"Được, gói lại cho tôi." Mạc Linh đưa lại cho nhân viên, vỗ vỗ cánh tay Khương Thành Quan "Vất vả cho anh rồi, bạn trai."
Cô sẽ không thừa nhận mình thấy hắn mặt đỏ liền cố ý muốn trêu chọc.
Khương Thành Quan cả người run rẩy, không biết có nên phản bác không, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của những nhân viên cùng khách hàng khác, cứng nhắc "ừ" một tiếng. Đáng thương cho hắn, bị Mạc Linh đùa giỡn còn suy nghĩ giúp cô không bị chế giễu.
"Của cô đây ạ." Nhân viên kia cười trộm, hóa ra là một anh chàng da mặt mỏng, chỉ mới bị gọi là bạn trai liền vui vẻ đến đỏ mặt.
"Đi thôi." Mạc Linh đã diễn đành diễn cho trót, ôm lấy cánh tay cứng đơ của hắn kéo ra khỏi cửa hàng.
Khương Thành Quan nhìn nhìn cánh tay tiếp xúc với độ ấm mềm mại lạ lẫm, vẻ mặt phức tạp quan sát cô. Vì sao khi hắn cùng cô bị hiểu lầm, hắn lại không có ý muốn nói rõ, ngược lại khi cô mỉm cười gọi "bạn trai" hắn liền thấy rất hài lòng?
Mãi suy nghĩ nên khi cô đứng trước mặt gọi hắn nhiều lần hắn cũng không nghe thấy, trái lại tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên gương mặt tinh xảo kia.
Mạc Linh thấy hắn thất thần liền không yên lòng, nghĩ tới mình dường như đã trêu chọc hắn đến phát giận, gọi mãi vẫn không thấy hắn trả lời, gấp gáp kéo lấy tay hắn.
Khương Thành Quan là người đầu tiên cùng cô đi dạo vòng quanh, hơn nữa hai người nói chuyện với nhau rất vui, cô đã hoàn toàn xem hắn là bạn, cho nên mới thoải mái đùa giỡn một chút. Nếu hắn bực tức cô liền xong rồi, sau này đi ra ngoài ai sẽ cùng cô đi?
"Khương Thành Quan, tôi nói anh là nam nhân đừng nhỏ nhen như vậy, cùng lắm sau này tôi không làm như vậy nữa, anh còn giận gì nữa, nói một câu xem nào!" Mạc Linh nhăn nhăn mũi, thể hiện rõ cô đang bất mãn.
"... Không có." Khương Thành Quan đen mặt.
"Cái gì?" Mạc Linh không nghe rõ.
"Tôi không có giận."
"..."
Mạc Linh hơi ngẩn ra, sau đó bật cười, tiếng cười trong trẻo truyền vào tai hắn, thẳng tới tâm hắn, làm cả người hắn rung động. Đây... là cảm giác gì?
"Được rồi, chúng ta đi ăn đi! Vừa lúc tôi đang đói!" Mạc Linh xong nhiệm vụ liền không luyến tiếc nơi này nữa, bắt đầu dụ dỗ hắn.
"Ừ." Khương Thành Quan không có ý kiến, gật gật đầu.
Mạc Linh cùng Khương Thành Quan đến một quán ăn ven đường, nhìn qua rất đông khách, cô vừa ngồi vào ghế liền không khách khí gọi liền mấy món vừa cay vừa nóng dọa cho Khương Thành Quan hai mắt trợn mắt há mồm.
"A đúng rồi, anh muốn ăn gì? Đừng lo, hôm nay đều là anh trả!" Mạc Linh hào phóng cười cười.
"Cái gì? Tôi giúp cô chọn quà rồi, hiện tại lại bắt tôi trả tiền?" Đối với chuyện này Khương Thành Quan cảm thấy không sao cả, nhưng nhớ tới vẻ mặt vặn vẹo của cô mỗi khi khó chịu liền muốn khi dễ một chút.
"Đúng thế, làm người tốt đã giúp thì giúp cho trót, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn những món này đâu..."
Cô thở dài, tay chống má, hai mắt cúi xuống, nhìn qua rất đáng thương. Đúng là cô đã lâu không được ăn đồ cay rồi, lúc còn trong bệnh viện toàn bộ thức ăn đều nhạt, hại cái lưỡi của cô đều muốn hỏng rồi.
"Thôi được rồi, tùy cô đi." Khương Thành Quan che giấu ý cười trong mắt, bình thản nói.
"Ha ha, tôi biết ngay anh là tốt nhất!"
Món ăn nhanh chóng được dọn lên, Mạc Linh không kiêng nể gì bắt đầu tàn sát, Khương Thành Quan cũng chỉ động đũa một chút, đa phần là nhìn cô không ngừng đưa thức ăn vào miệng, miệng nhỏ liên tục nhai.
Rõ ràng là cô ăn không có chút phong thái thục nữ nào, nhưng hắn lại thấy như vậy rất đáng yêu, rất đặc biệt, cứ thế nhìn mãi nhìn mãi liền nhìn hết quên cả thời gian.
Mạc Linh ăn no uống đủ, thích ý xoa xoa bụng phình to, hai mắt cong cong, thỏa mãn giơ ngón cái với hắn.
"Rất tốt, Khương Thành Quan!"
"Hừ, cô đều quét cả quán của người ta rồi." Khương Thành Quan liếc mắt châm chọc, rút ví liền ném cho cô.
Mạc Linh vừa trả tiền xong liền trả về cho hắn,nhìn nhìn thời gian, vẫn còn sớm.
"Khương Thành Quan, anh có việc gì bận không?"
"Không có." Công việc của tôi là canh chừng cô.
Cái này hẳn là không nên nói cho cô biết, hôm qua hắn nhận được "mệnh lệnh" của Kanato Ken, không rõ thế nào liền đồng ý, cho nên hôm nay hắn mới phải chịu tội đi theo cô đây này.
"Vậy chúng ta đi chơi tiếp đi!" Cô hưng phấn.
"..."
Hắn cảm thấy hôm nay Mạc Linh sức sống mười phần bắn ra tứ phía, hoàn toàn không giống như là có chuyện gì, nhưng trực giác của tên kia chưa bao giờ sai, có lẽ hắn cần quan sát thêm một chút.
"Được."
Tác giả có lời muốn nói:
Ai nhô, thật ấm áp, ta cũng muốn được như vậy a ~ Quan Quan, con ngụy biện thật giỏi, ta bội phục rồi.
Mọi người chậm rãi đọc ♪♫•*¨*•.¸¸♪♫•*¨*•.¸¸♪
❀ ¸.☆¸.✿¸.•°*"˜ƸӜƷ˜"*°•.• ¸ღ¸☆ ¸.✿¯•.¸¸.