Khuôn mặt trắng nõn của Mạc Linh nháy mắt đỏ bừng, xấu hổ thu tay về, ngoan ngoãn ngồi trên giường. Lâm Hoài Nam cũng thu tấm ảnh về túi, giải thích với Đồng Phù.
"Không có gì, ngày mai cô ấy sẽ xuất viện, tôi muốn cô ấy ghi nhớ mọi người thôi."
"Cô ấy làm được không?" Đồng Phù có chút kinh ngạc, sao cô lại rời đi sớm vậy.
(Giai: Đồng Phù đại nhân, ngài đã quên thân phận của mình sao, ngoài việc làm y tá để có thể bên ngài, chắc không có ai rỗi hơi tới mức muốn ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của ngài đâu.
Phù:... Đi chết đi.)
"Còn đỡ, cô ấy còn nhớ được khuôn mặt họ." Lâm Hoài Nam lại đưa thêm cho cô mấy tấm ảnh nữa "Ở mặt sau tôi có ghi lại tên cùng quan hệ của em với họ, em từ từ xem, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây."
"..."
Mạc Linh nhận lấy, lật lật mấy lần, cuối cùng nâng mắt nhìn hắn.
"Tôi còn có chuyện, Đồng Phù, chăm sóc Linh cẩn thận." Lâm Hoài Nam vội vã tạm biệt rồi chạy ra ngoài.
Đánh chết hắn cũng không thừa nhận mình vừa giấu nhẹm đi toàn bộ ảnh của Kanato Ken. Đối diện với ánh mắt chờ mong của Mạc Linh, hắn không thể nói không, cho nên hắn quyết đoán trốn đi trước.
Đồng Phù còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ thấy Lâm Hoài Nam có chút giống chạy trối chết rời đi, hắn âm thầm khinh bỉ tên kia không có định lực, đành nhận lệnh tiếp tục giúp cô "nhận thân". May mà Lâm Hoài Nam kia còn có chút lương tâm, để lại thông tin cho hắn, nếu không hắn cũng đành chịu.
"Linh, ngày mai xuất viện nhớ đi theo Lâm Hoài Nam, trở về nhà em."
Mạc Linh nằm ngay ngắn trên giường, để Đồng Phù chỉnh lại chăn, lại điều khiển nhiệt độ ấm một chút, xoa đầu cô dặn dò. Cô chỉ gật đầu, cả một ngày ngồi xem hình, thật sự là cô coa chút trông đợi vào "nhà" mà Đồng Phù nói. Liệu những người đó có nhận ra cô không? Đặc biệt là vị "cha" Ông ấy có đuổi cô đi không? Hay là đối xử lạnh nhạt với cô?
Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng mệt mỏi, chỉ một lúc mà Mạc Linh đã ngủ quên. Đồng Phù ngồi bên giường, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn theo làn da mịn màng kia, lướt từ khóe mắt đã nhắm, đến hai má hồng hồng, rồi dừng lại ở đôi môi khép hờ không chút phòng bị.
Hắn nhìn không rời mắt khỏi đó, đến khi nhận ra thì mặt hắn đã gần sát cô, hơi thở nhè nhẹ của cô phớt qua mặt.
Càng lúc càng gần, cuối cùng hai môi thành một, hắn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại đó, khiến hắn mê luyến không nghĩ tách rời, nhưng cũng không dám động mạnh, chỉ chậm rãi dùng lưỡi vẽ ra hình dáng xinh đẹp kia, rồi nhẹ nhàng mút mát. Hắn như kẻ trộm lén lút cướp đi mật ngọt, càng trộm càng nhiều, càng trộm càng nghiện, cứ thế chỉ một hành động đơn giản bị hắn làm lại hơn năm phút.
Đến khi hắn tiếc nuối tách ra, Mạc Linh vẫn ngủ say, chỉ có hàng mi hơi nhíu tỏ vẻ không thoải mái cùng đôi môi sưng đỏ mê người.
"..." Không được! Bình tĩnh! Hắn sẽ dọa cô chạy mất!
Đồng Phù không ngừng nhắc nhở chính mình mới miễn cưỡng đè nén dục hỏa đang mạnh mẽ trồi lên, nhẹ nhàng cúi xuống đặt môi lên mái tóc mềm, hắn như chạy trối chết thoát ra khỏi phòng. Chỉ có điều hắn không biết, bộ dáng này của hắn không khác vị bạn cũ mà hắn khinh bỉ khi sáng là mấy.
Sáng hôm sau, Mạc Linh đánh răng rửa mặt, dưới sự tiễn đưa nhiệt tình của những y tá, theo Lâm Hoài Nam trở về nơi mà hắn gọi là nhà cô.
Đứng trước ngôi nhà, à không đúng, là biệt thự rộng lớn, Mạc Linh chỉ trố mắt không dám tin.
Có thể nào hắn nhầm không, cô chỉ là một người làm trong đây chứ không phải là tiểu thư danh giá? Vì theo cô, cô chẳng nhớ được mình từng có cuộc sống sung sướng như này đâu.
"Linh, một lúc nữa là Mạc Lăng trở về, em vào nhà đi, nhớ tỏ vẻ bình thường một chút." Lâm Hoài Nam nắm lấy tay cô, một lần nữa lặp lại.
Hắn rất muốn nói với ông Mạc tình trạng hiện tại của cô, còn có lý do cô gặp chuyện thế này, nhưng hiện tại tuy hắn là bang chủ một bang phái thì vẫn bị những bang phái khác khống chế hành động, hắn cần mạnh mẽ hơn nữa để có đủ khả năng lo cho cô, sau đó hắn sẽ đến Mạc gia, đường đường chính chính mà ôm lấy cô trở về bên hắn.
Chỉ mỗi việc lần trước hắn bị hạ dược để "gạo nấu thành cơm" với nữ nhân của bang đối nghịch, hắn đã biết mình yếu kém đến thế nào rồi. Điều đầu tiên sau khi hắn trở về chính là thanh lọc một lần, xử lý hết những tên tay trong mới có thể bình tĩnh mà đi gặp cô.
Còn hiện tại, hắn vẫn còn những mối nguy hiểm rình rập, không thể để cô cùng hắn xuống nước được, hắn phải bảo vệ cô. Lâm Hoài Nam hắn ngoài chuyện đã nắm chắc trong lòng bàn tay ra, hắn sẽ không để những người hắn quan tâm cùng hắn lao vào hố lửa!
Mạc Linh tất nhiên không nghe được những trăn trở của Lâm Hoài Nam, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lo lắng bước vào nhà.
"A, tiểu thư, cô đã đi đâu vậy, đều đi một tuần, tôi nhớ cô chết đi được!" Một phụ nhân vóc dáng to lớn mạnh mẽ từ trong lao ra, hai mắt đẫm nước, cánh tay ôm lấy toàn bộ người cô siết vào lòng.
Ừm... đây là...
"Đông mẹ... con đã về..." Mạc Linh bị siết không thở được, chỉ yếu ớt nói.
"Ngoan ngoan, về là tốt rồi, không có gì." Đông Mạch Na thả cô ra, xoa xoa đầu cô, bộ dạng từ ái khiến cô cảm động không thôi.
Mạc Linh che giấu hai mắt nóng lên, cảm giác ấm áp này... là nhà cô thật sao? Giống như đã thật lâu rồi cô chưa được hưởng sự ấm áp này vậy.
"Linh nhi, con về rồi sao? Đi chơi có vui không?"
Mạc Linh quay lại, là một nam nhân nhìn qua có vẻ mới vừa 40, nhưng cô biết ông đã hơn 50 rồi, bởi đây là Mạc Lăng, cha của cô.
"Cha." Mạc Linh nghẹn giọng gọi, không dám làm ra động tác quá lớn.
"Đến đây, cha nhớ con chết được!" Ông Mạc lập tức dỡ bỏ bộ mặt lạnh lùng, vui vẻ đưa tay về phía cô.
Mạc Linh chần chừ một chút, cũng bước đến đón nhận cái ôm thoải mái của ông, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.
"Sao thế? Ai bắt nạt con à? Nói cho cha, cha bắt hắn chịu gấp đôi!" Ông Mạc thấy bảo bối khóc, lập tức gấp gáp nói, cũng không quản phía sau có bao nhiêu người đang nhìn.
"Không có gì, con cũng rất nhớ cha." Mạc Linh lắc đầu, lúc này mới nhìn thấy sau lưng ông Mạc còn hai ba người đứng, vội vã xấu hổ buông ra.
Mạc Linh muốn trốn, đều lớn rồi mà gặp cha mình liền khóc, hơn nữa còn là trước mặt mọi người không chút khách khí ôm lấy ông khóc nữa chứ!
Nhưng cũng may, cũng may ông giống như những gì Lâm Hoài Nam nói, rất thương yêu cô, như vậy là tốt rồi.
"Con đi vào trước."
Mạc Linh bước nhanh vào trong nhà, từ đầu tới cuối không để cho nam nhân phía sau ông Mạc một cái liếc mắt.
"Ngưng Thần, vào nhà nói tiếp." Ông Mạc gọi hắn, sau đó thong thả bước vào trong.
"Vâng."
Bạc Ngưng Thần nhìn theo bóng dáng nhỏ đã đi khuất, có điều suy nghĩ nhưng không nói gì. Có thể là do ông Mạc còn ở đây, cùng với sự kiện lúc trước khiến cô giận dỗi rồi, chính vì thế mà cô không thèm nhìn hắn một cái.
Hắn âm thầm cong môi, đợi lần sau tìm cơ hội cùng cô nói một chút đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Xong rồi xong rồi, ta muốn khóc QAQ ~
Từ 6g đến 8g30, ta thật mạnh mẽ a (o≧口≦)o≪≪≪
Nếu có lỗi mọi người nhớ nhắc ta sửa nhé, ta không xem lại đâu
•﹏•