Lâm Hoài Nam nhận ra ánh mắt chăm chú của Mạc Linh, bên trong đó ngoài tò mò cùng nghi hoặc ra, hoàn toàn không nhìn ra được sự vui vẻ quen thuộc.
"Chào em, Linh." Lâm Hoài Nam nâng khóe môi nhưng không nhìn ra chút ý cười nào.
"... Chào." Mạc Linh gật đầu, đưa mắt nhìn sang Đồng Phù.
Đồng Phù tỏ vẻ bất đắc dĩ, thật ra hắn cũng không biết quan hệ của hai người sâu xa đến chừng nào, hắn chỉ biết cô cùng Lâm Hoài Nam có quen biết, hơn nữa Lâm Hoài Nam còn đặc biệt quan tâm đến cô.
"Tôi là Lâm Hoài Nam, là bạn của em, cũng là người đưa em đến đây." Lâm Hoài Nam nhẹ giọng giải đáp giúp cô.
Mạc Linh giương mắt nhìn Lâm Hoài Nam, sau đó đưa tay đặt lên ngực trái, nơi này đột nhiên trở nên nặng nề quá. Hắn là ai mà lại làm cho cô có cảm giác này? Hơn nữa, đôi mắt đó toát lên vẻ cô đơn cùng phức tạp khó hiểu, điều đó làm cô thấy không khỏe lắm...
"Lâm Hoài Nam?..." Mạc Linh lặp lại.
Lâm Hoài Nam có chút chột dạ, nhưng trên môi vẫn là nụ cười thân thiện mọi khi.
"Ừm, tôi ra ngoài trước, hai người từ từ nói." Đồng Phù hơi hắng giọng, rất không tình nguyện để lại không gian cho hai người bọn họ.
Hắn vừa dợm bước thì bên tay bị một lực kéo giữ lại, một bàn tay đang nắm lấy tay áo hắn. Mạc Linh cả người run rẩy, hai mắt mờ mịt, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời, cuối cùng cái gì cũng không nói, trực tiếp ôm lấy Đồng Phù, chui vào trong lòng hắn.
Lâm Hoài Nam nhìn một lượt hành động của Mạc Linh, tâm kịch liệt nhói lên, cả khuôn mặt tối sầm. Không lẽ điều hắn sợ hãi đã trở thành sự thật... cô nhận ra?
"Linh, em..."
"Linh, sao thế?" Đồng Phù lo lắng vuốt ve mái tóc nâu đang liều mạng vùi vào lòng mình.
Hắn tất nhiên rất hưởng thụ bất ngờ này, nhưng cũng nghi hoặc tại sao Mạc Linh lại phản ứng mạnh như thế này. Liếc qua Lâm Hoài Nam, mày hắn càng thêm nhíu chặt, có lẽ hắn cần nói chuyện với bạn cũ này một cách rõ ràng mới được.
Mạc Linh cũng không rõ tại sao mình lại làm thế này, cô chỉ cảm thấy giọng nói cùng hơi thở của người này, tất cả như vừa lạ vừa quen, làm cho tâm cô đều co rút, muốn trốn tránh. Cô có quen biết người này sao? Hình như còn không đơn giản là "quen biết" nữa...
"Không..." Mạc Linh lúc lắc đầu.
"Linh, quay lại được không?" Lâm Hoài Nam khẽ gọi, cố gắng hạ giọng xuống nhẹ nhất có thể.
Hai tay Mạc Linh nắm lấy áo Đồng Phù càng chặt, một lúc sau mới nhẹ thả ra, hơi quay đầu lại.
Lâm Hoài Nam nhìn thấy vẻ kinh hãi trên mặt cô, còn có, trong đôi mắt to tròn kia chiếu rõ hình dáng chật vật của chính hắn.
"Linh..." Hắn cong khóe môi, nâng cái hộp lớn mà mình cầm trong tay từ lúc mới vào "Anh có mang truyện em thích này."
"Truyện?"
Quả nhiên Mạc Linh chớp chớp mắt, nhìn nhìn quyển truyện Lâm Hoài Nam đang cầm, lập tức nhào đến cầm lấy, vui vẻ ôm trong tay.
"Cảm ơn anh!" Mạc Linh hai mắt tỏa sáng, hề hề cười, bộ dạng con thỏ nhỏ bị kinh hách ban nãy đã biến mất từ khi nào.
"Em thích là tốt rồi." May mắn, may mắn cô vẫn không thay đổi...
"Em cứ từ từ đọc, tôi có đem đến rất nhiều, viện trưởng Đồng, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Lâm Hoài Nam không tiếng động ôm vai Mạc Linh, giúp cô trở về giường.
"Được, vậy chúng ta ra ngoài." Vừa lúc Đồng Phù cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tạm biệt!" Cô vẫy vẫy tay, cũng không để ý tới hắn nữa, bắt đầu chuyên chú đọc truyện.
Lâm Hoài Nam nhẹ thở dài, cô vẫn đơn thuần như vậy, không bị ảnh hưởng của thuốc là được rồi, so với kết quả nghiên cứu của hắn cũng không sai biệt lắm.
Không lâu sau đó, hắn sẽ phải cảm ơn chính mình khi đó nghiên cứu ra kết quả không chính xác, cũng không tiếp tục cố gắng tìm giải pháp khắc phục, nhờ vậy mà hiện tại chỉ cần hôn một chút, sờ một chút mà cả người cô đều nhũn ra. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này hơi ngắn... cơ mà ta sửa sửa rồi chỉnh chỉnh mãi mà vẫn chưa hài lòng, tánh kỳ quá >///<
Thông báo nhỏ, mọi người chú ý: Từ đầu tuần tới, lịch post chương sẽ là mỗi tuần một chương!
Khụ, ta chính là học sinh cuối cấp rồi, bắt đầu từ tuần tới là ôn tập điên cuồng, không thể viết chương mới, thế nên ta mới thông báo trước cho mọi người đỡ bất ngờ... π∆π