Trong lúc Mạc Linh âm thầm ngáp một cái thì chợt nghe xôn xao phía cửa, tự nói thầm chắc cô không xui xẻo đến vậy đâu, nhưng không ngờ vừa xoay qua nhìn một cái liền đơ mặt.
Trước cửa là một đôi nam nữ ăn mặc sang trọng tao nhã, nam tuấn tú nữ yêu kiều, vừa hay xứng đôi vừa lứa, quanh thân tỏa ra hào quang của người nổi tiếng. Mạc Linh không nhịn được khóe môi co giật, giả bộ cái gì cũng không nghe cái gì cũng không thấy cúi mắt, tập trung vào chủ đề thương nhân kia vẫn lảm nhảm.
May mắn cô kéo Kanato Ken trốn vào một góc từ ban đầu nên nếu không có ý tìm chắc chắn sẽ không dễ nhìn thấy, mà bọn họ cũng không biết sự tồn tại của cô, cho nên trực tiếp bỏ qua luôn.
Ở một góc đối diện với nơi Mạc Linh đứng, có một nhóm người từ đầu vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô, hơn nữa nam nhân đứng đầu còn có ngoại hình vô cùng bắt mắt và quen thuộc đối với cô.
"Bang chủ, ngài định giải quyết như thế nào?" Người mặc áo đen phía sau âm thầm hỏi.
"Không như thế nào cả, hôm nay không nói việc công, các ngươi muốn đi đâu thì đi, ta muốn yên tĩnh." Nam nhân được gọi là bang chủ phất phất tay, bọn họ thức thời lập tức cúi đầu tản ra, nhanh chóng hòa vào đám đông.
"Dù em đã có tên Kanato đó thì tôi cũng sẽ có được em." Hắn xoa cằm, ánh mắt xẹt qua tia kiên định cùng đắc ý.
Mạc Linh một lần nữa rùng mình. Quái lạ, hôm nay sao cô cảm thấy lạnh gáy thế này?
Đột nhiên giác quan thứ sáu của cô rung một cái, cô lập tức chớp mắt nhìn qua cửa, quả nhiên, tên ngốc ngạo kiều Khương Thành Quan đến rồi, vừa hay tụ họp với vị Châu Quang Khải cùng Bạch Liên Hoa luôn lấp lánh bên kia, không biết chừng còn có kịch hay tranh giành mỹ nhân gì gì đó nữa.
Hai mắt Mạc Linh sáng rực, mang tâm tình chờ mong nhìn Châu Quang Khải rồi quay sang xem xét thái độ của Khương Thành Quan, nhưng cuối cùng cô lại để cô thất vọng rồi. Bạch Liên Hoa và Khương Thành Quan còn chưa quen biết nhau qua vụ buôn bán vũ khí, ừm, không đúng, là sau vụ đó hắn đụng phải cô cùng với một đám kẻ thù ở hẻm vắng rồi mới quen nhau.
Khương Thành Quan đứng ở cửa một chút liền tìm một người bắt đầu tán gẫu, không chút để ý đi qua Bạch Liên Hoa, hoàn toàn không để cô vào mắt.
Thật là, cuộc sống thoải mái khiến cô quên hơn phân nửa diễn biến truyện rồi, mà hiện tại hình như có gì đó không đúng, cho nên thôi không cần nhớ làm gì.
Do lúc nãy Khương Thành Quan chỉ đứng ở trước cửa nhìn quanh nên Mạc Linh vốn đang chú ý hành động của hắn cũng vô tình nhìn thấy vị khách vừa bước vào sau lưng hắn.
Âu phục màu rượu đỏ không một vết nhăn, mái tóc vàng tùy ý phủ xuống trước trán, khuôn mặt thanh tú có chút không giống với một nam nhân trưởng thành, hắn vừa bước vào liền thu hút không ít ánh mắt cả nam lẫn nữ vì vẻ đẹp trung tính của mình, đây còn không phải là Hoàng Ngôn Đằng đáng yêu sao.
Kanato Ken nhận ra Mạc Linh lơ đãng, cũng theo tầm mắt cô nhìn qua, sau đó đen mặt kéo cô gần sát về phía mình, để gương mặt nhỏ áp vào lồng ngực rộng lớn mới thỏa mãn.
"Thật ngại quá, tôi có việc khác, lần sau sẽ cùng ngài nói." Kanato Ken lạnh nhạt đuổi khách.
"Không sao, lần sau đi!" Vị thương nhân kia thấy hành động bất ngờ của hắn, ánh mắt ẩn ý nhìn Mạc Linh một cái mới rời đi.
"Ken, sao thế?" Vì khoảng cách gần như là không có nên Mạc Linh có thể nghe rõ ràng tiếng động nhanh và mạnh trong lồng ngực hắn, dường như hắn đang lo lắng điều gì thì phải...
"Linh nhi, bữa tiệc rất nhàm chán, chúng ta đi ra ngoài đi." Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc người trong lòng, tùy tiện tìm một cái cớ.
"Được, em muốn đi ăn lẩu." Mạc Linh ha ha cười, hai cánh tay trắng mịn ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn.
"Ừ, đi ăn lẩu." Hắn cúi đầu ngửi hương thơm quen thuộc từ người cô tỏa ra.
Kanato Ken hưởng thụ thêm một chút mới kéo cô đi ra ngoài, vừa vặn Hoàng Ngôn Đằng vẫn còn đứng trước cửa cho nên liền đụng mặt.
"Ai thế, Ken?" Mạc Linh không rõ chuyện gì bị Kanato Ken chắn ở phía sau, tò mò muốn xem ai ở trước nhưng lưng hắn quá lớn, lại còn cao hơn cô rất nhiều cho nên đành hỏi ra tiếng.
"A, là Linh phải không?" Mạc Linh nghe được giọng nói mừng rỡ ở phía trước.
"A, Ngôn Đằng!" Cô gần như ngay lập tức gọi lớn, sau đó mới phát hiện mình vừa làm chuyện ngu xuẩn thế nào, dưới ánh mắt của mọi người ôm lấy thắt lưng hắn vùi mặt vào, còn không ngừng lảm nhảm "A a a, xấu mặt quá, quên mất còn đang ở đây!"
Kanato Ken rất không vui mừng về thái độ như quen biết đã lâu của hai người, nhưng vì hành động ỷ lại này của Mạc Linh làm lửa giận của hắn giảm đi hơn nữa, nở nụ cười đắc ý khác thường hất cằm nhìn Hoàng Ngôn Đằng.
Hoàng Ngôn Đằng hiển nhiên nhìn thấy hai cánh tay trắng muốt phía trước bụng Kanato Ken, cũng nghe thấy thanh âm làm nũng của Mạc Linh, cố kìm nén cảm giác muốn xông đến, ho khan một tiếng thu hút chú ý của cô.
"Khụ, Linh, em đang chuẩn bị đi đâu sao?"
"A, đúng vậy, chúng ta phải đi rồi, lần sau nói tiếp nhé, Ngôn Đằng!"
Mạc Linh chợt nhớ ra, vỗ tay một cái, chắp tay cáo lỗi với Hoàng Ngôn Đằng, trực tiếp không nhìn Khương Thành Quan đang đi đến, kéo Kanato Ken rời khỏi buổi tiệc nhàm chán này. Cô thật sự là đói muốn chết rồi, không có tâm trạng tiếp đãi tên ngốc ngạo kiều kia, cũng không rảnh làm bia cho vị ảnh đế nổi tiếng Châu Quang Khải nhìn, cho nên cô chọn cách chuồn đi.
Dù sao đứng ở trước cửa ồn ào cũng rất gây chú ý nha.
Còn người mang danh bạn trai cô lại đang âm thầm sung sướng trong lòng. Linh nhi của hắn không chú ý đến đám người dễ nhìn này, cô chỉ quan tâm mỗi hắn, thật sự rất cảm động a!
(Giai: *che mặt* Ta không biết tên ngốc này...)
Trong khi mọi người đang xôn xao trong buổi tiệc, ai đó lại đang mệt mỏi nằm trên ghế, nhìn thời gian chậm chạp trôi.
Tất nhiên, còn ai khác ngoài vị bác sĩ hết lòng vì công việc Đồng Phù này chứ!
Hắn nghiến răng, rõ ràng người ta thì thảnh thơi đi dự tiệc, còn hắn lại phải trực đêm ở đây, số phận của hắn thật đáng thương ~
Hắn có cảm giác bản thân vừa bỏ qua một chuyện gì đó có thể làm hắn tiếc nuối trong một khoảng thời gian...
Sự thật chứng minh: Đừng xem thường trực giác của bác sĩ ~
Tác giả có điều muốn nói:
Ngại quá, hôm qua không đăng chương mới, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, không biết thế nào cho hợp lý nên trễ nãi...
Nhân tiện thông báo với mọi người, sau này ta sẽ cố gắng viết cẩn thận, hợp logic, cho nên việc hai ba ngày mới có một chương mọi người cũng xin đừng trách a, ta muốn tác phẩm của mình hoàn mỹ nhất có thể π∆π
Còn có, chương sau (có lẽ) khá kịch tính nha, mời mọi người tiếp tục ủng hộ ta (///v///)