‘ Vâng, vụ án đã gây nên sự chấn động rất lớn. Bởi vì Crale lúc đó đã là một người nổi tiếng. Tranh của ông ta rất đẹp-thật sự rất đẹp. Ông ấy có hai tranh được trưng bày ở Bảo tàng nghệ thuật Tate. Nhưng điều đó không nói lên gì cả. ‘
Ông Poirot phải xin anh ta thứ lỗi nhưng anh không thấy rằng mối quan tâm của Poirot trong vấn đề này là gì. Ồ, người con gái! Thật ư? Vậy à? Canada? Anh ta luôn nghe nói là New Zealand.
George Mayhew bớt cứng nhắc. Anh ta đã trở nên thoải mái hơn.
Một điều gây sốc trong cuộc đời cô gái. Anh ta đồng cảm sâu sắc với cô. Thật ra tốt hơn cô ấy không nên biết sự thật. Nói ra cũng chẳng có tác dụng gì lúc này.
Cô ấy muốn biết à? Vâng, nhưng còn gì nữa để mà biết? Có một bản báo cáo của phiên tòa xử, dĩ nhiên. Anh ta thật sự không biết gì cả.
Không, anh ta sợ rằng không có nhiều nghi ngờ về tội mà Crale đã phạm phải.có đôi chút ý nghĩa trong việc tha thứ cho bà ta. Những người họa sĩ như thế- khó có người nào có thể sống với Crale, hắn ta hiểu, luôn luôn có người phụ nữ khác.
Và bà ta hầu như chắc chắn là tuýp phụ nữ thích chiếm hữu. Không thể chấp nhận sự thật. Ngày nay bà ta dễ dàng li dị chồng và kết thúc mọi chuyện. Anh ta nói thêm một cách thận trọng:
‘ Để tôi xem-cô ta-Quý bà Dittisham, tôi tin rằng chính là cô gái trong vụ án.
Poirot nói rằng điều anh ta tin đúng là như vậy.
‘ Báo chí đưa tin về nó suốt ‘ Mayhew nói ‘ Cô ta mà ra tòa li hôn thì đều là một phi vụ tốt. Cô ta là một người phụ nữ rất giàu có, tôi mong ông biết điều đó. Cô ta đã kết hôn với một nhà thám hiểm trước khi lấy Dittisham. Cô ta luôn ít nhiều được công chúng quan tâm. Ông có thể hình dung ra rằng loại phụ nữ đó thích sự tai tiếng. ‘
‘ Hoặc có thể là một người anh hùng được sùng bái. ‘ Poirot nhận xét.
Ý kiến đó làm cho George Mayhew bị xáo trộn. Anh ta chấp nhận nó một cách hoài nghi.
‘ À, có thể, vâng, tôi cho rằng có thể là như vậy. ‘
Anh ta dường như đang đắn đo về ý kiến đó trong đầu mình.
Poirot nói:
‘ Có phải hãng luật của anh đã đại diện cho bà Crale trong nhiều năm không? ‘
‘ Ngược lại, hãng luật Jonathan&Jonathan là những luật sư của nhà Crale. Tuy nhiên, trong trường hợp này, ông Jonathan cảm thấy không thể làm tốt cho bà Crale và ông ấy đã thỏa thuận với chúng tôi-cha tôi đã tiếp nhận vụ án của bà ấy. Tôi nghĩ ông sẽ làm được, ông Poirot, hãy sắp xếp một cuộc gặp mặt với già Jonathan. Ông ấy đã về hưu-ông đã trên bảy mươi tuổi-nhưng ông ấy biết tường tận về gia đình Crale và ông ta có thể kể ông nghe nhiều hơn là tôi. Thật ra, bản thân tôi cũng không kể ông nghe được gì. Tôi chỉ là một cậu bé vào lúc đó. Tôi thậm chí còn không được tham dự phiên tòa.
Poirot dứng lên và George Mayhew cũng đứng dậy nói thêm:
‘ Có thể ông sẽ thích nói chuyện với Edmunds, người quản lý của chúng tôi. Ông ta làm cho hãng từ lúc đó và cực kì quan tâm đén vụ này. ‘
Edmunds là một người có lối nói chuyện chậm rãi. Đôi mắt ông ánh lên tia nhìn yếu ớt với một sự cẩn trọng của một người trong ngành luật. Ông dành một chút thời gian để đánh giá Poirot trước khi để bản thân bị phản bội bởi lời nói của chính mình. Ông nói:
‘ Ây, tôi nhớ rõ vụ nhà Crale. ‘
Ông gay gắt nói thêm: ‘ Đó là một việc đáng hổ thẹn. ‘
Đôi mắt sắc sảo của ông dừng lại nhìn Hercule Poirot vẻ dò xét.
Ông nói:
‘ Đó là một khoảng thời gian dài kể từ khi mọi việc được khơi dậy một lần nữa. ‘
Edmunds chậm rãi gật gật mái đầu vuông:
‘ Tôi không nói rằng ông có quyền lợi gì trong chuyện này. ‘
Hercule Poirot nói tiếp: ‘ Bà Crale còn một người con gái. ‘
‘ Ây, tôi nhớ là có một đứa trẻ, được gởi tới những người bà con ở nước ngoài, đúng không? ‘
Poirot tiếp tục:
‘ Người con gái đó tin chắc rằng mẹ mình vô tội. ‘
Đôi mày to lớn, rậm rạp của ông Edmunds nhướng lên:
‘ Thì ra lí do là vậy phải không? ‘
Poirot đáp:
‘ Có vài điều mà ông có thể kể tôi nghe để củng cố thêm niềm tin vào điều đó. ‘
Edmunds suy ngẫm. Rồi chậm chạp lắc đầu.
‘ Tôi không thể nói tường tận về những chuyện đã xảy ra. Tôi thán phục bà Crale. Bất kể bà ta có là đi nữa thì vẫn chỉ là một người phụ nữ! Không giống như cô kia. Một người con gái trơ trẽn, không hơn, không kém. Mặt dày! Một thứ rác rưởi mới phất lên-Cô ả là người như vậy đó-và khoe nó ra! Bà Crale là người có phẩm chất tốt. ‘
‘ Nhưng dù sao cũng là một người đàn bà sát nhân. ‘
Edmunds cau mày. Ông nói, với giọng tự nhiên hơn, không còn ngượng ngùng nữa:
‘ Đó là những gì tôi từng tự hỏi bản thân, ngày này qua ngày khác. Bà ấy ngồi đó, trong vành móng ngựa, quá bình tĩnh và hiền lành. ‘ Tôi không thể tin được ‘, tôi đã nói với chính mình như thế. Nhưng, nếu ông hiểu ý tôi, ông Poirot, thì không có bất cứ điều gì khác để mà tin vào. Chất độc từ cây độc cần trong bia của ông Crale không thể là do tai nạn được. Nó đã được bỏ vào đó. Và nếu bà Crale không bỏ vào thì ai bỏ? ‘
‘Chính là câu hỏi đó ‘, Poirot đáp: ‘ Ai bỏ? ‘
Một lần nữa đôi mắt lão luyện, sắc sảo kia dò xét khuôn mặt người thám tử.
‘ Vậy đó là ý kiến của ông? ‘ Edmunds nói.
‘ Ông nghĩ gì về bả thân mình? ‘
Có một sự ngập ngừng khi người nhân viên trả lời. Rồi ông nói:
‘ Không có gì để chỉ rõ theo hướng đó-không gì cả. ‘
Poirot nói:
‘ Ông đã ở tòa trong suốt thời gian xét xử vụ án phải không? ‘
‘ Mỗi ngày. ‘
‘ Ông đã nghe những nhân chứng đưa ra bằng chứng? ‘
‘ Đúng vậy. ‘
‘ Có điều gì làm ông chú ý đến học không-có sự khác thường hay một lời nói dối nào không? ‘
Edmunds nói thẳng thừng:
‘ Ý ông là có một người trong số họ đã nói dối? Có một người trong số họ có lí do muốn ông Crale chết ư? Nếu ông thứ lỗi cho tôi, ông Poirot, đó là một ý kiến quá đáng. ‘
‘ Ít nhất thì cũng phải xem xét nó ‘, Poirot cố thuyết phục.
Ông quan sát khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt trầm tư nheo lại, Edmunds lắc đầu một cách buồn rầu, chậm chạp.
‘ Đó là cô Greer ‘, ông nói ‘ cô ta có đủ cay đắng và hận thù! Tôi muốn nói rằng cô ta nói mình đã vượt quá giới hạn trong một mối quan hệ nhưng điều cô muốn là ông Crale còn sống. Cô ta không được lợi gì trong cái chết của ông ta. Cô ta muốn bà Crale bị treo cổ ngay lập tức-nhưng đó là vì cái chết đã giật mất người đàn ông của cô. Cô ta giống như một con sư tử cái đứng trước chướng ngại vật! Nhưng như tôi nói điều cô muốn là sự sống của ông Crale. Ông Philip cũng chống lại bà Crale nốt. Là do có thành kiến, sẵn sàng đâm bà ta một dao bất cứ khi nào có cơ hội. Nhưng tôi muốn nói ông ta là người trung thực theo như trí tuệ và sự hiểu biết của ông. Ông là bạn rất tốt của ông Crlae. Anh của ông, ông Meredith Blake-một nhân chứng tồi, ông ta mơ hồ, do dự- không bao giờ chắc chắn về những câu trả lời của mình. Tôi đã thấy nhiều nhân chứng như vậy. Trông như thể họ đang nói dối nhưng lúc nào họ cũng nói sự thật. Ông Meredith không muốn nói nhiều hơn những gì ông ta có thể giúp, ông đã không làm. Nhóm luật sư đã có tất cả mà không cần lời khai của ông ta trong bảng cáo trạng đó. Một trong những quý ông trầm lặng này, người mà dễ bối rối. Giờ đến người nữ gia sư, bà ấy làm tốt vị trí của mình so với họ. Không phí một từ ngữ nào, trả lời chính xác và đi vào trọng tâm. Khi lắng nghe bà ấy nói, ông không thể biết rằng bà đứng về bên nào. Bà ta có sự thông minh, nhanh trí. Một kiểu người lanh lợi. ‘ Ông ngừng nói ‘ Bà ấy biết nhiều hơn những gì mình để lộ ra về toàn bộ câu chuyện ‘ Tôi không ngạc nhiên đâu ‘
‘ Tôi cũng không hề lấy làm lạ. ‘ Hercule Poirot đáp.
Ông nhìn nhanh lên khuôn mặ khôn ngoan đã hằn những nếp nhăn của ngài Alfred Edmunds. Nó khá là nhạt nhẽo và dửng dưng. Nhưng Hercule Poirot tự hỏi rằng không biết ông ta có hạ cố nói ra một lời mách nước nào hay không.