Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 208: Phiên ngoại 3 – Hóa rồng

Công trình hy vọng Lăng Tiêu giúp đỡ tới kỳ hạn, Đoàn Giai Trạch nhân cơ hội quay trở về thiên đình, chính thức trở về vị trí cũ. Bởi một thân long hồn, cần tái tạo thân thể. Trưởng bối Long tộc mượn khí phong trạch, khởi nguyên vạn thủy, cùng với tinh huyết cha mẹ Đoàn Giai Trạch là vợ chồng Kim Long để lại, kết thành thân rồng.

Toàn bộ quá trình tốn tổng cộng bảy bảy bốn chín ngày, mới đầu thân thể cần ngâm trong Tam Quang Thần Thủy ôn dưỡng. Sau bốn mươi chín ngày, Lục Áp nóng ruột gặp Đoàn Giai Trạch, bị cha mẹ Bảo Châu ngăn lại, lúc đó hắn giận dữ, “Tránh ra, sao không cho bản tôn đi vào!”

Sa Kiệt La Long vương kiên nhẫn nói: “Đạo quân à, đợi thêm chút nữa là được.”

Thực ra ông cực kỳ không vui khi đạo quân Lục Áp và Giai Giai đến với nhau, mọi người vốn đã không vừa mắt rồi, mà hắn còn chẳng lễ phép gì với trưởng bối.

Lần trước gặp mặt Giai Giai vừa trở về, hắn còn trào phúng Long tộc, nói nếu họ thật sự coi trọng Giai Giai, thì ban đầu đã chẳng bỏ quên anh, khiến họ vừa tức giận vừa xấu hổ.

“Đã đến giờ, ta tính đúng giờ rồi.” Lục Áp đâu chịu bỏ qua, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lúc này Bảo Châu mở cửa ra, chống khung cửa nhìn phụ vương, Sa Kiệt La Long vương liền hiểu ý, quay đầu nói: “Có chút vấn đề, bây giờ Giai Giai đang bị chính thân rồng của mình dọa sợ.”

Lục Áp không thể tin nói: “Lúc ở hạ giới em ấy từng nhìn thấy bản thể của Long Nữ, sao lại sợ chứ — giờ đến rắn em ấy cũng không sợ nữa rồi!!”

Mới đầu bởi Đoàn Giai Trạch lớn lên với thân phận con người, nên có chút sợ hãi với mãng xà, sau này cũng dần dần quen thuộc.

Sa Kiệt La Long vương nói: “Thằng bé vừa thức tỉnh, chưa dung hợp hoàn toàn, ký ức hơi hỗn loạn.”

Lục Áp lại càng thêm kích động, “Thế càng phải để ta đi vào, em ấy nhìn thấy ta sẽ an tâm!”

Sa Kiệt La Long vương hết cách, Đoàn Giai Trạch không ở đây, cũng không ai quản được Lục Áp, cực chẳng đã để hắn đi vào.

Vào trong nhìn, lời Sa Kiệt La Long vương vừa nói chỉ là một trong những tình huống mà thôi, Đoàn Giai Trạch còn chưa nắm rõ cách chuyển hóa từ thân rồng sang hình người, đang lúng túng bơi trong ao, thi thoảng cúi đầu nhìn thân thể của mình, trong mắt ngập nỗi kinh hãi.

“Giai Giai!” Lục Áp gọi một tiếng.

Đoàn Giai Trạch ngẩng đầu nhìn lên, nỗi kinh hãi lan khắp mặt, co người trong góc, ho khan vài tiếng, bên miệng nổi bọt nước.

Lục Áp chần chừ nói: “..Đây là bị sặc à??”

Thật sự hắn chưa từng thấy rồng lại bị sặc nước, thế nhưng nhìn tình huống Đoàn Giai Trạch bây giờ, hắn không dám chắc nữa.

Sa Kiệt La Long vương vã mồ hôi, “Chỉ e là như vậy thật.. Phải rồi, đạo quân à, sao tôi cảm thấy Giai Giai còn sợ hãi hơn?”

Lục Áp hơi đăm chiêu, nghĩ tới Sa Kiệt La Long vương nói ký ức Đoàn Giai Trạch hơi hỗn loạn, có suy đoán mơ hồ, nhưng hắn kiên quyết không thừa nhận Đoàn Giai Trạch sợ hắn, hừ một tiếng: “Chắc sợ ngươi đấy, em ấy không thích giun dài.”

Nói rồi, Lục Áp tiến lên.

Sa Kiệt La Long vương chỉ biết Đoàn Giai Trạch và Lục Áp lúc ở nhân gian đến với nhau, không biết mới đầu Đoàn Giai Trạch vừa sợ hãi lại vừa ghét Lục Áp, bởi vậy nên đứng tại chỗ vẻ mặt nghi ngờ, không dám tiến về phía trước.

Lục Áp đi tới bên cạnh Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch hết sức căng thẳng, nhưng cũng may mà vẫn còn nhận ra hắn, “Đạo.. đạo quân..”

Lục Áp đưa tay ra vuốt ve thân thể Đoàn Giai Trạch, bế anh từ trong nước ra, Đoàn Giai Trạch sợ hãi nói: “Đừng.. đừng kéo em, em không biết cử động thế nào!”

Đoàn Giai Trạch nằm trên mặt đất, anh còn chưa biết cách bơi bằng thân rồng dưới nước, càng không nói là bước đi bằng bốn vuốt trên mặt đất.

Cơ thể vừa hóa hình còn rất nhỏ, nhưng sẽ nhanh chóng lớn lên trong vòng bảy ngày, bây giờ thân thể Đoàn Giai Trạch không chênh lệch với mãng xà là bao, Lục Áp muốn vuốt ve người anh, anh liền co rúm người lại.

“Em sợ gì chứ!” Lục Áp giận dữ, “Nếu không nhớ được em tiêu rồi đấy! Ta sẽ bạo lực gia đình!”

Sa Kiệt La Long vương: “!!!!”

Bảo Châu không nhìn nổi, đi tới đỡ Đoàn Giai Trạch còn đang ướt nhẹp người lên, “Giai Giai à, em từ từ suy nghĩ, không cần phải vội.”

Cô dịu dàng an ủi hồi lâu, không có tác dụng gì nhiều, nhưng đúng là Lục Áp vừa quát to một tiếng, Đoàn Giai Trạch khổ sở nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, tỉnh táo hơn một chút, “…Chị Bảo Châu à, em muốn lau khô người.”

Đoàn Giai Trạch vẫn chưa thoát được tư duy của nhân loại, không thích sau khi ra khỏi nước cơ thể mình vẫn ướt nhẹp.

Bảo Châu vội vàng nói: “Chị đi lấy khăn.”

“Không cần, bảo Lục Áp tới đi.” Đoàn Giai Trạch nói.

Lục Áp vừa nghe liền biết Đoàn Giai Trạch vẫn không quá hỗn loạn, hài lòng hong khô nước trên người Đoàn Giai Trạch.


Sa Kiệt La Long vương lại đi tới chỉ trích: “Mấy lời đạo quân vừa nói, tôi đều nghe thấy hết rồi, cậu nói muốn bạo lực gia đình ư? Bình thường cậu đối xử với Giai Giai chúng tôi như vậy à?”

Lục Áp lườm xéo một chút, “Sao hả?”

Sa Kiệt La Long vương giận dữ nói: “Đừng tưởng bọn tôi sợ cậu! Long tộc chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu bắt nạt Giai Giai, dù có làm ầm tới chỗ Thánh Nhân cũng như vậy thôi! Giai Giai à, hồi trước con không dám nói, bây giờ ký ức hỗn loạn nên mới lỡ lời, con khổ quá, chúng ta để con chịu uất ức nhiều năm như vậy, chỉ cần con nói, phụ vương có phải làm thế nào cũng cứu con ra khỏi bể khổ. Long tộc chúng ta nhiều thanh niên đẹp trai giỏi giang như vậy, muốn gì mà chẳng được, dù có chơi với lửa cũng không phải không có..”

Đoàn Giai Trạch hết sức đau đầu, nghe Sa Kiệt La Long vương càng nói càng kỳ cục, vội vã ngăn cản: “Người hiểu lầm rồi, Lục Áp chưa từng bao lực với con, anh ấy muốn bạo lực gia đình, còn cần phải che giấu trước mặt người ta à.”

Điều này kể cũng đúng, Lục Áp trước mặt thật sự không động tay, thậm chí còn nhẫn nại với Long tộc — đương nhiên là so với trước đây, thái độ trước đây còn ác liệt hơn nhiều. Sa Kiệt La Long vương lườm Lục Áp một chút, lúc này mới không lên tiếng.

Vốn là Lục Áp rất ghét thủy tộc, nhưng nhìn dáng vẻ của Đoàn Giai Trạch, lại có chút yêu thích. Anh một thân vảy rồng màu vàng, màu sắc hết sức đẹp đẽ, toát lên sắc ánh kim lạnh lùng, có vài phần sắc bén, ánh mắt vẫn như ban đầu, đáng yêu hơn các Long tộc khác nhiều.

Lục Áp không khỏi ôm Đoàn Giai Trạch trên tay, “Em chưa biết bay đâu đúng không, không sao, ta đưa em đi.”

Đúng là Đoàn Giai Trạch không quen, ở trên tay Lục Áp không dám động đậy một chút nào, “Anh đừng vứt em bừa bãi đấy.”

Lục Áp thấy Đoàn Giai Trạch không có cảm giác an toàn, bèn đặt anh trong ngực, cuộn hai vòng, hai tay ôm một trên một dưới.

Quả nhiên Đoàn Giai Trạch cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Được rồi.”

Bảo Châu nhìn vậy, cảm thấy mình không có đất dụng võ, một lúc sau mới gượng gạo nói: “Giai Giai à, em dựa theo công pháp chị dạy, mỗi ngày vận hành một chút, chẳng mấy sẽ hoạt động như thường.”

Đoàn Giai Trạch gật đầu, lại nói: “Chừng nào em mới có thể biến về hình người?”

Bảo Châu trả lời: “Cái này khó nói lắm. Theo lý mà nói, chuyển đạo thể chỉ cần xoay chuyển tâm niệm là được rồi, có lẽ một giây sau sẽ khai khiếu, nhưng cũng có thể sẽ mất rất lâu.”

“Vậy à..” Đoàn Giai Trạch suy tư gật đầu, “Có lẽ bây giờ khả năng tiếp thu của em không cao.”

Nhưng anh ở đây tái tạo thân thể được tương đối rồi, Lục Áp không thể đợi thêm mà muốn đưa Đoàn Giai Trạch về cung Phù Tang, hắn ở chỗ thủy tộc không dễ chịu một chút nào. Đoàn Giai Trạch đành phải cáo biệt cha con Bảo Châu, ước hẹn đợi đến khi anh có thể khống chế thân thể bình thường sẽ quay trở lại.



Đoàn Giai Trạch mới trở về không lâu, anh xem như cũng có chút tiếng tăm trong một vòng nhỏ ở thiên đình, bởi vì trước đó có rất nhiều đại tiên nhân cơ hội xuống chỗ anh nghỉ phép. Lúc mới tới còn lấy nhân thân, đây vẫn là lần đầu tiên đi dạo bằng thân rồng — nếu như Lục Áp ôm trong lòng cũng được tính.

Lục Áp nghênh ngang bế một Tiểu Kim Long đi về phía cung Phù Tang, các tiên nhân lui tới đều gật đầu vấn an, vô tình liếc một cái, sau đó đưa mắt không thể tin nhìn lại.

— Cái quỷ gì đây, đạo quân Lục Áp ôm một con rồng á?!

Các tiên nhân đi ngang qua: Tui là ai, đây là đâu, có phải tui đang mơ không? Nếu không sao lại thấy đạo quân Lục Áp bế Long tộc chứ!

Cũng không biết Lục Áp có cảm nhận được ánh mắt của mọi người không, thế nhưng qua bộ dạng dương dương tự đắc của hắn, rất có khả năng coi ánh mắt ấy là hâm mộ.

Đoàn Giai Trạch hơi căng thẳng, anh cũng không ra ngoài, không ngờ mọi người đều biết Lục Áp, hơn nữa vẻ mặt lại kinh hãi như vậy, bộ dạng tam quan sụp đổ. Anh cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải lúc Lục Áp ở tiên giới, mỗi ngày không có việc lại lôi Thủy tộc ra đánh đập không.

Rõ ràng tiên giới rất rộng rãi, bởi vì Lục Áp dẫn một con rồng ra ngoài tản bộ, gây ra vài vụ tai nạn giao thông.

Dù sao mọi người cũng là tiên nhân, nhãn lực không tầm thường, có lẽ từ rất xa cũng đáp mây bay tới nhìn cảnh này, sau đó rơi vào trạng thái đần người ra, đến mức đạo hữu trái phải trước sau va vào nhau, cùng ngã xuống đám mây.

Đoàn Giai Trạch không đành lòng nhìn lại, nói với Lục Áp: “Anh giấu em đi, cứ tiếp tục như vậy sẽ loạn mất.”

—— Ở thời thượng cổ cảm thứ gì đó cũng mang thai được, thành thử với tiên nhân mà nói, chuyện hai người họ đều là nam chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cái họ kinh ngạc là đạo quân Lục Áp ở cùng với Long tộc.

Thế nhưng Đoàn Giai Trạch nói được rồi, bởi vậy nên Lục Áp thu tay đúng lúc, bằng không nếu hắn cứ từ tốn về cung Phù Tang suốt cả dọc đường, sợ rằng không biết sẽ gây ra bao nhiêu vụ tai nạn giao thông.



Sau khi Đoàn Giai Trạch trở lại thì ở chỗ của Long tộc, phần lớn thời gian đều tái tạo thân thể, về cơ bản Lục Áp cũng ở bên giúp đỡ anh, đây mới là lần đầu tiên anh cùng Lục Áp quay về cung Phù Tang.

Cung Phù Tang còn được gọi là cung Thái Dương, diện tích rất rộng, Lục Áp đưa Đoàn Giai Trạch quay về tẩm điện của mình, mới giải trừ thuật che mắt trên người anh.

Sau khi Lục Áp trở về chỉ vội vã quay lại cung Phù Tang một lần, để con lại đó, hắn không yên tâm để con ở chỗ Long tộc, nhỡ các con bị dạy hư thì sao.

Có một câu người đắc đạo gà chó lên trời, Đoàn Giai Trạch và Lục Áp lên, cũng đưa các con của mình lên cùng. Trong đó có Kỳ Tích là học giỏi nhất, lại được ăn một chút đan dược, đã có thể hóa thành hình người, bầy vẹt thì cần nhiều thời gian hơn, nên vẫn ở trong hình vẹt.

Lúc này cung nhân trong cung Phù Tang đang vây quanh mấy chục con vẹt, cho tụi nó ăn đồ. Mấy ngày trước tinh quân trở về, chỉ bỏ lại một câu để họ chăm sóc rồi vội vã ra ngoài, nhưng họ cũng không dám lười biếng, cho những con vẹt này ăn no.


Mọi người cũng suy đoán một chút, họ nhận ra được bầy vẹt, tuy rằng màu sắc bày vẹt này phong phú đến ngạc nhiên. Còn có một con chim to hơn thì không ai biết, còn đoán có phải sủng vật lạ lùng mà tinh quân có được không.

Lúc này Lục Áp trở về, mọi người vội vã đi tới bái kiến tinh quân, ai dè vừa đối mặt thì trông thấy Lục Áp ôm một con Kim long.

Mọi người đều sững ra, không thể tin vào đôi mắt mình.

Sao vậy, vô lượng lượng kiếp tới sớm à?

Lục Áp đắc ý vuốt ve Tiểu Kim Long trong lòng mình, bảo rằng: “Đây là phu nhân của ta.”

Các cung nhân nơm nớp lo sợ hành lễ, động tác vô cùng gượng gạo, đây chỉ là bản năng của họ, thực ra trong lòng vẫn còn ôm hoài nghi. Tinh quân chỉ bị phạt xuống hạ giới một thời gian, sao lại kết thân với Long tộc, chẳng lẽ trúng phải tà thuật gì?

Lục Áp chỉ thiếu điều nâng Tiểu Kim Long lên cao, nhưng trông Đoàn Giai Trạch có vẻ ngượng ngùng, hắn đành phải thôi.

Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng bảo mọi người đừng khách sáo, lại hỏi: “Các con đâu rồi?”

Mọi người: “????”

Các con? Con nào cơ??

Không cần họ phải trả lời, Kỳ Tích và bầy vẹt đã nghe được động tĩnh, từ chính điện chạy ra.

Kỳ Tích chạy lạch bạch, đi chậm nhất, bầy vẹt không dám lướt qua đại ca bá đạo này, từ tốn bay phía sau. Tuy rằng đã có thể hóa hình, nhưng Kỳ Tích vẫn thích trạng thái này của mình hơn, rất có trọng lượng.

Lục Áp thấy tụi nhỏ không gầy đi, vui mừng vuốt ve Kỳ Tích một chút, định bụng thưởng cho các cung nhân, “Các ngươi chăm sóc không tồi, đã quen hết rồi phải không, đây là năm mươi mốt điện hạ của các ngươi.”

Mọi người: “……”

Chời ơi tụi tui hổng có quen!! Bầy chim này có nói mình là điện hạ đâuuuu!!!

Tinh quân hạ giới không chỉ đưa phu nhân là Long tộc trở về, còn hiệu suất như vậy sinh năm mươi mốt người con, năm mươi mốt người con đấy!!!

Mọi người rối bời, rồng sinh chín con có sự khác biệt, xem ra kia không phải vẹt, mà là con của rồng. Chẳng trách màu sắc lạ thường như vậy, nhất là đại điện hạ, khác hẳn luôn.

Lục Áp không hề để tâm tới tâm tình của mọi người, nói rằng: “Lui xuống cả đi, đóng cửa lại.”

Sắc mặt cung nhân kỳ lạ, nối đuôi nhau rời đi, đóng cửa lại rồi họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng một người cầm đầu mờ mịt nói: “Chuyện này tạm thời chỉ có chúng ta biết, tránh để tinh quân trách chúng ta lắm lời.”

Mọi người đều ậm ừ đáp lại, trong lòng nghĩ dù họ có nói ra ngoài cũng phải có người tin mới được!! Nếu không tận mắt thấy thì ai có thể tin Thái Dương Tinh Quân cùng Long tộc sinh ra năm mươi mốt người con chứ?

Mấy ngày qua họ còn chăm sóc các điện hạ, còn không ngại mà tự thấy mình chăm tốt.

Thôi không nói nữa, mau đi thu dọn năm mươi mốt căn phòng đã, trước đây họ còn cảm thấy cung Phù Tang lạnh lẽo chứ, lần này thì hay rồi, xem trình độ ầm.. hoạt bát của các điện hạ, náo nhiệt hơn rồi đây.

..

Bên trong điện.

Kỳ Tích đứng bên cạnh nhìn Đoàn Giai Trạch hồi lâu, mới xác nhận đây là ba mình dưới ánh mắt khẳng định của Lục Áp. Kỳ Tích cúi đầu dùng mỏ chọc vào Đoàn Giai Trạch, hết sức ngạc nhiên nói: “Ba ơi, sao ba.. nhỏ thế!!”

“Không bao lâu nữa sẽ lớn hơn.” Đoàn Giai Trạch còn chưa thể cưỡi mây đạp gió như hình ảnh rồng trong pháp tượng, chỉ ngồi trong lòng Lục Áp, gượng gạo vuốt ve Kỳ Tích một chút, “Con còn nhớ ba từng nói với con, ba còn một thân thể nữa không, chính là như vậy.”

“Khác với trong tivi.” Kỳ Tích chỉ từng nhìn thấy rồng trên tivi, cậu chưa từng thấy nguyên hình của cô Bảo Châu, ngạc nhiên nhìn Đoàn Giai Trạch một lúc, lại làm nũng, “Con muốn ba ôm con cơ.”

Bộ dạng này của Đoàn Giai Trạch sao ôm được cậu chứ, Kỳ Tích đè lên, không biết có đè bẹp anh hay không.

Lục Áp len lén vuốt đuôi Đoàn Giai Trạch, cổ vũ anh, “Em thử biến hình xem.”

Bầy vẹt cũng léo nhéo: “Cố lên ba ơi, cố gắng mới thắng được.”

“Biến đi, biến đi.”

Đoàn Giai Trạch nghiêm mặt dùng sức tưởng tượng hình người của mình, có lẽ ký ức dần ổn định, ý muốn được ôm con trai cũng trở nên mãnh liệt, mười mấy giây sau, thực sự biến trở về hình người, nhưng tư thế thì cả người dựa trong lòng Lục Áp.

“Bỏ ra, đồ lưu manh!” Đoàn Giai Trạch đẩy bàn tay Lục Áp đặt trên mông mình ra, ban nãy lúc hắn nắm đuôi anh đã muốn bảo rồi.

Lục Áp: “……”

Đoàn Giai Trạch bảo Lục Áp tìm một tấm gương cho mình soi, hóa ra cũng không khác biệt nhiều với khi làm người phàm, anh còn lo không biết liệu mình có mọc tóc vàng không, bây giờ nhìn, dù sao ở hình dạng bình thường cũng không có.

Kỳ Tích trông thấy dáng vẻ tương đối quen thuộc của Đoàn Giai Trạch, liền lao vào lòng anh. Các em trai em gái vẹt cũng bắt chước xông tới, chỉ nhìn xung lực thôi cũng thấy không tầm thường.

May mà bây giờ Đoàn Giai Trạch đang an vị trong lòng Lục Áp, anh ngả ra sau, ngã vào lòng Lục Áp, Lục Áp vẫn bất động.

Đoàn Giai Trạch bật cười vui vẻ, ôm các con lớn nhỏ trong lòng, “Ôi, các con à, sau này tắm rửa, ba ba phun nước, cha thì hong khô, hoàn mỹ ha?”

Năm mươi mốt các con đồng thanh nói “hoàn mỹ”.

Lục Áp: “……”

Lục Áp ôm Đoàn Giai Trạch trong lòng, mà trong lòng Đoàn Giai Trạch thì ôm các con. Có lẽ từ lúc ấy, trong lòng năm mươi mốt điện hạ đều có nhận thức kiên định về “như nước với lửa”.

– TOÀN VĂN HOÀN –