"Cuộc thi đầu bếp?"
Nghe bốn chữ này, Tống Tiềm nhất thời không phản ứng kịp, La chưởng quỹ bên cạnh càng thêm không hiểu ra sao. Đây là đồ chơi gì vậy?
Tiểu Ngọc lại cực kỳ phấn chấn, tối qua trắng đêm thao thức, gần như suốt đêm không ngủ, rốt cục nàng cũng nghĩ tới một điểm quan trọng. Đó là "Tuyển chọn đầu bếp"!
"Đúng vậy, Thiên Thành, ta nghĩ như vậy." Tiểu Ngọc tỉ mỉ giải thích với hai người.
Nàng tính thừa dịp gần đây gió xuân ấm áp, du khách tấp nập đạp thanh du xuân (đạp thanh là đạp trên cỏ, cũng có nghĩa là du xuân), ở bên Tây Hồ mở một "Buổi tiệc dược thiện". "Ngày hội món ngon" mục đích đầu tiên là cho du khách thưởng thức dược thiện miễn phí, còn phải mời một vài đầu bếp nổi tiếng ở Lâm An tới nấu nướng tranh tài. Không chỉ có thể mượn cơ hội hâm nóng danh tiếng Mỹ vị cư, còn có thể từ đó tìm được đầu bếp nổi tiếng.
La chưởng quỹ vẫn còn đang tiêu hóa ý nghĩ mới lạ của Tiểu Ngọc, Tống Tiềm lại nói: "Không ổn."
"Ặc?"
Một chút tích cực nho nhỏ của Tiểu Ngọc bị đạp xuống.
"Tiểu Ngọc, nàng quên lúc mở Mỹ Ngọc phường tại sao bị người ta gây chuyện sao?"
Tống Tiềm nhắc nhở.
Tiểu Ngọc chợt nhớ. Đúng rồi, khi đó Mỹ Ngọc dược cao của nàng buôn bán rất tốt, cây to đón gió chọc tới Tế Thế đường. Tuy nói sau đó bắt được nhược điểm của Bàng Nhất Hưng, tạm thời giải quyết được rắc rối, nhưng vẫn giữ lại mối họa tiềm tàng.
Bây giờ Tống Tiềm nói vậy, tất nhiên là bởi nếu mình làm ngày hội món ngon này, sẽ gây bất mãn trong giới đồng nghiệp ngành ăn uống ở Lâm An. Đúng là người tiên phong thường chịu thiệt, làm rình rang quá cũng không phải chuyện tốt.
Tống Tiềm nói: "Nàng đã phạm lỗi một lần, không thể tái phạm lần hai."
Tiểu Ngọc rất không cam tâm: "Sao có thể nói vậy? Ta đã suy nghĩ rất lâu. . . . . ."
Tống Tiềm vỗ vỗ tay của nàng nói: "Cũng hẳn vậy. Thật ra thì, ý tưởng của nàng tốt, chỉ là nên cải tạo một chút. . . . . ."
Lúc này, ngay cả La chưởng quỹ cũng hiếu kỳ: "Đương gia, ngươi có chủ ý gì tốt?"
Tống Tiềm nói: "Một người vui không bằng mọi người vui, chúng ta cần gì ăn một mình chứ?"
--- ------ ------ ------ -------
Nghe Tống Tiềm giải thích, Tiểu Ngọc giống như thể cây héo được tưới nước, cả người cũng lên tinh thần. Vẫn là Thiên Thành chu đáo, ý tưởng ban đầu của mình quá nhỏ mọn.
Theo ý Tống Tiềm, là muốn liên kết các tửu lâu ở Lâm An mở "Ngày hội món ngon". Đến lúc đó trên Tô Đê dựng một dãy các gian hàng, mỗi tửu lâu đều đến bày món ăn đặc sắc của tiệm mình, để mọi người đều nếm thử. Bày tiệc hai ngày, lại chọn một ngày mở "Thi tài đầu bếp", tất cả đầu bếp ở Lâm An chỉ cần muốn tham gia đều có thể báo danh. Hơn nữa mời các vị có danh tiếng trong nghề tới làm giám khảo, không khí tất nhiên sẽ náo nhiệt lắm.
Theo lời Tống Tiềm nói, so với cách làm của Tiểu Ngọc tốt hơn rất nhiều. Tiểu Ngọc thầm nghĩ Thiên Thành không hổ là con cháu nhà Nho, sẽ không "Chỉ lo thân mình", mà theo đuổi "Kinh bang tế thế".
Nhưng muốn tổ chức một ngày hội ăn uống hoành tráng như vậy, Mỹ vị cư chỉ có tài lực không chưa đủ, cái chính là không có uy tính. Mỹ vị cư trong ngành ăn uống Lâm An vẫn còn thuộc dạng sinh sau đẻ muộn, so với những tửu lâu lớn khác, chênh lệch không phải chỉ có chút ít. Muốn mở được ngày hội ẩm thực này, nàng cần một người trợ giúp.
Lão đại trong ngành ăn uống Lâm An, chủ nhân của Vạn tử lâu - Mông Bạch.
--- ------ ------ -------
Vạn tử lâu của Mông Bạch là tửu lâu lớn nhất Lâm An. Tửu lâu này là từ đời ông nội của lão truyền xuống, đến đời lão, danh tiếng trăm năm của Vạn tử lâu càng thêm vang dội, cho dù là thương khách ngoài thành Lâm An, nhắc tới danh tiếng của Vạn tử lâu không người nào không biết.
Mông Bạch nhiều năm trước đã đảm nhiệm chức lão đại trong ngành ăn uống Lâm An. Thương hội ẩm thực là tập hợp các tửu lâu, tiệm thực phẩm, quán trà tạo thành, phàm là người ở Lâm An mở quán ăn, trừ phải xin phép quan phủ, tất nhiên còn phải mời Mông Bạch tới xem xét. Giá cả rượu thịt, món ăn ở Lâm An phần lớn phải được thương hội ẩm thực thông qua, ngay cả quan phủ cũng phải nể bọn họ mấy phần.
Tiểu Ngọc chưa từng gặp Mông Bạch, hôm đó đi bái phỏng Mông Bạch đương nhiên là Tống Tiềm và Thích Thăng. Tống Tiềm là người quân tử, lúc Tiểu Ngọc hỏi Mông Bạch có bộ dáng thế nào thì chỉ cười cho qua, không chịu nhiều lời. Tiểu Ngọc không thể làm gì khác hơn là đi hỏi Thích Thăng, Thích Thăng nghe nàng hỏi Mông Bạch như thế nào, cười ha ha ba tiếng nói: "Nàng nhìn thấy núi chưa?"
Tiểu Ngọc bực bội, có ai chưa từng nhìn thấy núi? Thiệt là câu hỏi IQ thấp mà.
"Mông Bạch đó, chính là một ngọn núi thịt heo!"
A?
Trong đầu Tiểu Ngọc nhất thời hiện ra hình tượng võ sĩ Sumo Nhật Bản. . . . . .
--- ------ ------
Lần này dĩ nhiên cũng là Tống Tiềm ra mặt thăm viếng Mông Bạch, đề nghị với lão về Ngày hội món ngon.
Người Tống vốn rất hay mưu cầu danh lợi, Tống Tiềm vừa đưa ra đề nghị này, Mông Bạch đã động lòng.
Vào lúc này chính tháng hai cỏ non xanh rờn, người Lâm An trước giờ đều có thói quen đạp thanh ngắm cảnh, những danh thắng như Cô sơn, Phượng Hoàng sơn, Ngô sơn, võ lâm sơn, trà Long Tĩnh, Lục nhất tuyền, du khách lui tới tấp nập, nhất là những nhà giàu đi du ngoạn, hoa đào bên triền núi, lại có nước chảy, người ta gọi là đào nguyên, là thắng cảnh du khách rất thích ngắm.
Nhưng tất cả phong cảnh trong vùng, Tây Hồ là nơi đông du khách nhất, một năm bốn mùa đều có đủ loại hoạt động. Ở Tô Đê mở "Ngày hội món ngon", cũng là một chuyện vui!
Mông Bạch là lão đại trong ngành, tất nhiên không phải hạng người chỉ có tiếng không có miếng, vừa nghe đã biết có giá trị làm ăn.
Nhưng "Cuộc thi đầu bếp" này, thật đúng là chuyện mới lạ, chưa từng có ai làm! Ông ta tự nhận mình cũng là người dám nghĩ dám làm, nhưng hoạt động này có nên tổ chức hay không, vẫn còn phải suy nghĩ nhiều hơn.
Chuyện tổ chức cuộc thi, cũng không phải đơn giản như lúc Tiểu Ngọc nhốt mình trong phòng suy nghĩ, muốn tính toán tới phương diện lợi nhuận.
Tống Tiềm biết nghi ngờ của Mông Bạch, góp lời:
"Mỗi năm khi xuân tới, các trà lâu Lâm An thường có trà chiến , rất nhiều phong nhã nhân sĩ cũng thích đến quán trà nhìn người ta tranh đấu. Nếu trà có thể đấu, tại sao món ăn không thể đấu?"
Tống Tiềm nói cũng có đạo lý. Mông Bạch đã động lòng, nhưng vẫn chưa ra quyết định, Tống Tiềm còn nói: "Ông chủ Mông, ta đã đặt một cái tên cho cuộc thi đầu bếp này, gọi là - thực thần tranh bá, ông xem thế nào?"
"Thực thần tranh bá? Chiêu này không tệ!" Mông Bạch nghe vậy có chút vui mừng, không khỏi đứng dậy - dĩ nhiên ông muốn đứng lên cũng mất rất nhiều thời gian, thân thể ông ta bây giờ quá mập.
"Được, được! Vậy thì tổ chức thực thần tranh bá đi!" Mông Bạch vỗ tay cười to, lúc ông ta vỗ tay còn nghe tiếng rung rinh, ngay cả người điềm tĩnh như Tống Tiềm cũng không nhịn được co rúm lại một chút. Vị ông chủ Mông này, khổ người cũng quá lớn rồi!
Mấy ngày sau, tất cả tửu lâu lớn nhỏ ở Lâm An đều nhận được thông báo của Mông Bạch -
Ngày hội món ngon và hoạt động ghi danh cuộc thi Thực thần tranh bá ở Tây Hồ bắt đầu!