Chiếm đoạt gia sản, bốn chữ này từ trong miệng Tiểu Ngọc nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt tại chỗ.
Tư Đồ Đào muốn ép Tư Đồ Thanh Tranh xuất giá, để cho Tư Đồ Giới cho làm con thừa tự đến nhà Tư Đồ Ba, chính là vì Lục Ba bố trang của Tư Đồ Ba, mục đích này Tư Đồ Thanh Tranh cũng biết rõ, nhưng không ai đi chọc thủng bức rèm cửa mỏng manh này.
Nhưng Tiểu Ngọc là người ngoài, nàng không có quan tâm nhiều như vậy, ngươi không phải là muốn tranh gia tài sao? Ta xem ngươi còn không biết xấu hổ, nếu ta đã nói đến nước này rồi mà ngươi vẫn kiên trì mai mối cho Tư Đồ cô nương, vậy thật sự đã phạm tội "Chiếm đoạt gia sản" rồi đó.
"Cái gì. . . . . . Nói cái gì! Ai dám nói ta như vậy!" Tư Đồ Đào ấp a ấp úng phản bác, nét mặt già nua đỏ lên. Lão cũng không phải ngốc, nghĩ một chút cũng biết tiểu nương tử này vốn không phải khen lão, mà là nói chuyện giúp Tư Đồ Thanh Tranh. Vấn đề là nàng lập tức vạch trần ý đồ của lão, da mặt Tư Đồ Đào dù có dày, cũng không thể giữa ban ngày ban mặt tranh giành gia sản của đường đệ —— dù sao trong họ Tư Đồ, cũng không phải chỉ có một mình nhà của lão!
Bà mối Khương không muốn mất mặt, viện cớ đi trước, tiếp đến cha con Tư Đồ Đào cũng căm hận rời khỏi. Tư Đồ Giới đi tới cửa lớn, lại quay đầu lại hung ác nói: "Tư Đồ Thanh Tranh, ta lại muốn nhìn xem một phụ nữ không có chồng làm sao quản lý tài sản!"
Bọn người này vừa ra cửa, Cúc tỷ liền xông tới đóng cửa lại, còn dùng sức mắng một câu: "Không biết xấu hổ!"
Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, xem ra tính tình người cổ đại cũng còn thuần phác lắm, ngay cả côn đồ cũng sợ láng giềng đàm tiếu, da mặt mỏng hơn người đời sau nhiều. Nhớ tới đám người Phù Dung tỷ, La Phượng tỷ mặt dày như tường đồng da sắt, Tiểu Ngọc lại thở ra.
Tư Đồ Thanh Tranh cúi thấp đầu với Tiểu Ngọc: "Cám ơn tiểu nương tử lên tiếng giúp đỡ."
"Không cần. . . . . . Chỉ góp thêm vài ba câu thôi. Tư Đồ cô nương, nhìn cô dịu dàng yếu ớt, không ngờ cũng mạnh mẽ như vậy, có cá tính, ta thích!"
Lời của Tiểu Ngọc khiến vẻ mặt Tư Đồ cô nương toát lên chút nghi ngờ, lời nói của vị nương tử này thật làm người ta có chút khó hiểu mà? Tiểu Ngọc cũng biết mình lại không cẩn thận nói nhầm lời không hợp thời đại, cười ha ha cho qua chuyện. Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Tiểu Ngọc vội vàng bàn chuyện màu sắc xiêm tỳ nữ và chữ thêu với Tư Đồ cô nương, Tư Đồ cô nương nghe xong trả lời: "Nương tử xin yên tâm, loại xiêm áo này, Thanh Tranh có thể làm được."
Tiểu Ngọc và Tư Đồ cô nương hẹn ngày nào làm xong thì cho Huệ nương tới lấy hàng, liền vội vã cáo từ.
Tay nghề của Tư Đồ cô nương quả nhiên cao siêu như Cúc tỷ nói, thậm chí còn cao hơn một bậc. Hai ngày sau, Tiểu Ngọc ở Thúy Nhã Viên nhìn năm tiểu cô nương trong sắc áo xanh nhạt, cảm thấy hết sức hài lòng. Ừ, rất tốt, vừa bắt đầu đã thành công một nửa!
"Dạy các ngươi ca hát, đã học xong chưa?" Tiểu Ngọc hỏi.
"Đã xong rồi!" Năm tiểu cô nương cùng lên tiếng trả lời, trong trẻo thánh thót nghe rất êm tai. Bọn họ vốn lấy cầm ca làm nghiệp, chất giọng tự nhiên rất tốt, học đôi câu ca hát cũng không có gì khó khắn. Tú Tâm đang ở bên cạnh nói với Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, mấy ngày nay muội đều ở đây gấp rút huấn luyện bọn họ, tỷ yên tâm."
"Vậy, chuyện chúng ta đã bàn bạc, muội và Hải Đường cũng có tập luyện chưa?"
Tú Tâm gật đầu: "Chuyện này có khó khăn gì? Cũng chỉ là đôi ba câu nói thôi. . . . . . Ngược lại Thích công tử kia, hì hì, không nghĩ tới y cũng lên sàn diễn, thật là không tưởng được!"
Tiểu Ngọc nghe được sắp xếp của mình đều đâu vào đấy, không khỏi nhẹ nhõm, Tú Tâm quả là người chu đáo.
"Tú Tâm, ta đưa muội Tịnh bạch sương đã thử qua chưa?"
Tú Tâm nhoẻn miệng cười: "Đã thử rồi, quả nhiên dùng xong mặt cũng trắng hơn, còn muốn tới đòi của tỷ đây, Tiểu Ngọc tỷ tỷ cũng đừng keo kiệt nha!"
"Chỉ cần là muội dùng, bao nhiêu cũng đều được." Lời này của Tiểu Ngọc cũng không phải là khách sáo, nàng đang tính để Tú Tâm trở thành "Người đại diện" cho sản phẩm thuốc làm đẹp của nàng, thân là nhà tài trợ, đương nhiên phải tài trợ cho người đại diện! Có điều nàng quan sát kĩ Tú Tâm, lo lắng nói: "Tú Tâm, có phải gần đây muội vất vả quá không? Mắt thâm đen một vòng, có thể có tổn hại hình tượng mỹ nhân của muội đó."
"Ai!" Tú Tâm sớm xem Tiểu Ngọc là người mình rồi, cũng không dối gạt nàng, huống gì tâm sự của nàng cũng không tiện nói với người khác. Tú Tâm từ nhỏ được mẹ nuôi dạy dỗ tài nghệ xuất sắc, lúc ở Bình Giang phủ đã nổi tiếng một phương, đi tới Lâm An, cũng là tay trắng làm nên một khoảng trời, nàng đã quen tự giải quyết mọi chuyện, từ từ, người bên cạnh cũng đã quen với sự kiên cường của nàng.
Nhưng dù sao nàng vẫn là cô gái mới mười mấy tuổi đầu, nàng cũng hy vọng có một người để mình dựa vào, để mình tâm sự . . . . .
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, còn không phải là vì chuyện Hội khất xảo sao!"
Tiểu Ngọc nghi hoặc nhìn Tú Tâm. Tú Tâm cho mọi người lui xuống, để người hầu châm một bình trà thơm, mời Tiểu Ngọc đến phòng của nàng ngồi.
Tiểu Ngọc thấy Tú Tâm di di đầu ngón tay, muốn nói lại thôi, nên nói: "Muội muội, muội có tâm sự gì, nói cho tỷ tỷ nghe được không? Tỷ tỷ chưa chắc có thể phân ưu giúp muội, có điều muội đã từng nghe câu này chưa? ‘ Lúc ngươi vui, ngươi chia sẻ với người khác, sẽ vui gấp bội. Khi ngươi buồn bã, ngươi nói cùng người khác, sẽ giảm bớt một nửa u buồn ’."
Tú Tâm cẩn thận suy nghĩ những lời này, hốc mắt ửng đỏ, kể từ khi mẹ nuôi lập gia đình, chưa từng có người quan tâm nàng như vậy."Tỷ tỷ, tỷ cũng biết hội khất xảo là ngày hội của chị em mình, nhưng tỷ không biết, đây cũng là cuộc thi của những cô nương thanh lâu bọn muội."
Theo như nàng nói, đêm thất tịch, tất cả thanh lâu ở Lâm An đều đóng cửa không buôn bán. Hoa khôi của các nhà ở phố Hoa đều lên sân khấu trình diễn đàn hát, ngâm thơ, xướng họa, tất cả bản lĩnh đều xuất ra hết. Dưới đài sẽ có các thân sĩ bình luận, ngay đêm đó sẽ chọn một cô nương làm hoa khôi, thêm hai cô làm hộ tinh (á khôi).
Tiểu Ngọc vừa nghe, sao? Làm sao cảm thấy giống thi hoa hậu như vậy. . . . . . Ho khan một cái, cái này, rất có ý tứ nha, Tú Tâm làm gì mặt ủ mày chau? Chẳng lẽ nàng không tin mình có thể đoạt giải nhất? Tiểu Ngọc tới đây đã lâu, chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp động lòng người như Tú Tâm, hôm kia thấy Tư Đồ cô nương mặc dù mỹ lệ, nhưng dung mạo cũng thua kém mấy phần so với Tú Tâm. Huống chi Thúy Nhã Viên của nàng buôn bán làm lớn như vậy, có thể thấy Tú Tâm rất được lòng người, xem ra quen biết cũng không tệ đâu?
Tú Tâm nói: "Muội là một cô gái từ Bình Giang phủ tới, ở đây chưa tới một năm, khó khăn lắm đứng vững, lễ hội đêm thất tịch ở Lâm An, muội chưa từng tham gia. Đàn hát ca múa, muội không sợ, nhưng mà. . . . . . Hải Đường tỷ tỷ nói nhỏ cho muội biết, bây giờ nhiều hoa khôi khác ở thanh lâu đã luyện bài ca múa mới, đều có khách viết từ làm khúc cho họ, mấy tháng nay muội bận rộn tiếp khách, nhưng lại không có bài hát mới nào. . . . . ."
Tiểu Ngọc hiểu được. Hội khất xảo trong mắt người thanh lâu, cũng giống như liên hoan sau tết âm lịch ở đời sau vậy (bạn không hiểu lắm). Mỗi khi xuất hiện đều thể hiện bài ca múa sở trường của mình, cố gắng quảng cáo thật tốt, để cấp bậc của mình ngày càng tăng, để sau ngày diễn lại trở nên nổi tiếng hơn.
"Vậy, tìm được người viết ca khúc chưa?" Tiểu Ngọc biết rõ tầm quan trọng của bài hát hay đối với ca sĩ. Những ca sĩ đời sau, tài năng cũng thường thường, nhưng nhờ tìm được bài hát hợp với khẩu vị mọi người, một bài thành danh. Ngược lại cho dù hát hay nhưng không tìm được bài hát thích hợp, thì vạn năm cá chép cũng chẳng thể hóa rồng. (đoạn này bạn chém)
Tú Tâm lắc đầu, có chút ảm đạm.
Trong đầu Tiểu Ngọc trong đầu cũng có nhiều bài hát, mười mấy hai mươi bài, toàn bộ đều là bài hát của Châu Kiệt Luân, Thái Y Lâm, thể loại này có thể lưu hành ở cổ đại mới là lạ. Có bài hát nào hợp với Tú Tâm đây không biết. . . . . .
Đột nhiên, bóng đèn trong đầu Tiểu Ngọc chợt sáng lên!
Đúng rồi, là bài đó! Hơn nữa. . . . . .
Tiểu Ngọc mừng rỡ kéo tay Tú Tâm nói: "Muội muội, ta có một bài hát theo phong cách mới, có lẽ muội chưa từng nghe qua, muội muốn học không?"
Mắt Tú Tâm sáng lên, gần đây nàng tiếp xúc nhiều với Tiểu Ngọc, đối với các tử tưởng kì diệu đó nàng cũng lĩnh giáo qua, có lẽ Tiểu Ngọc lại có ý tưởng gì nữa rồi?"Muốn học muốn học, tỷ tỷ, người mau dạy muội đi!"
Tú Tâm làm nũng, Tiểu Ngọc thật sự không chịu nổi. Nàng thần bí cười một tiếng, nói: "Bài hát này ấy mà, gọi là 《 Mỹ ngọc không tỳ vết 》. . . . . ." (bạn nghĩ: quảng cáo quá trắng trợn rồi)
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Trước đêm thất tịch một ngày, thành Lâm An cũng đã có không khí náo nhiệt.
Trên đường, xe ngựa như mắc cửi, khắp nơi đều là cảnh mua bán hay người dân bày biện hàng hóa, người bán hàng rong cũng bày sạp đặt ven đường. Tiếng gọi í ới, tiếng hét giá, trả giá ầm ĩ khiến cả Thiên phố trở thành biển hoạt náo, trên mặt ai cũng tràn đầy nụ cười. Lại có rất nhiều những đứa nhỏ hái hoa sen vừa nở, rêu rao khắp nơi, rất là dễ thương. Nhìn mọi người bận rộn mà thỏa mãn chuẩn bị ngày hội, Tiểu Ngọc cũng bị tâm tình của họ lây cho, cảm thấy rất vui sướng.
"Nàng cười cái gì, vui vẻ như vậy?" Tống Tiềm nhìn trên mặt Tiểu Ngọc vẫn mang nụ cười, tò mò hỏi.
"Ta nhìn thấy mọi người vui vẻ, ta cũng vui lây chứ sao. Thiên Thành, những thứ mọi người bày bán trên quầy là những thứ gì, ngươi nói cho ta nghe đi. . . . . ." Tiểu Ngọc cúi đầu nhìn bên đường.
Hai người bọn họ đang ngồi trên một tửu lầu dọc Thiên phố, chỗ ngồi vừa đúng sát đường, có thể thấy rõ ràng đám người bên dưới. Tống Tiềm không biết tại sao hôm nay Tiểu Ngọc kiên trì phải đến tửu lâu ăn cơm trưa, có điều hắn cưng chìu tiểu Ngọc quen rồi, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, dĩ nhiên là không từ chối. Hai người vừa ăn cơm, Tống Tiềm vừa giải thích với Tiểu Ngọc những quán bán hoa, những quán bán quả rất đa dạng, còn những quán bán ‘ loại sinh ’ (xin lỗi bạn không biết cái gì luôn). . . . . . Tiểu Ngọc bây giờ rất muốn hỏi thật kĩ những loại biểu diễn đường phố kia là như thế nào, nhưng nghĩ lại, nếu là nàng thật là cô gái địa phương sao lại không biết hội khất xảo truyền thống chứ? Đành phải nuốt thắc mắc vào bụng. Ai, lúc nào cũng phải cẩn thận, để ý đủ thứ, cuộc sống của người xuyên không đúng là không phải khổ bình thường!
"Hả? Chuyện gì vậy?" Tống Tiềm nhìn thấy dòng người trên Thiên phố đột nhiên tách ra hai bên, ngạc nhiên ngoái đầu nhìn phía xa xa, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Tiểu Ngọc cũng theo tầm mắt của đám người nhìn lại, ừ, người của nàng tới rồi.
Một giai điệu réo rắc giòn giã vang lên từ xa, chỉ nghe một nhóm cô nương cùng nhau hát: "Mỹ ngọc mỹ ngọc, mỹ nhân như ngọc, mỹ ngọc mỹ ngọc, mỹ nhân như ngọc!"