(Bát tự: ngày tháng năm sinh)
Gì cơ? Còn có thù lao à?
Tiểu Ngọc hôm nay đã không giống như lúc mới tới chuyện gì cũng không biết, nàng nhìn qua cũng biết trong túi kia có khoảng hai quan tiền, oa! Thiệt là rộng rãi, hai quan tiền bằng với phí sinh hoạt một tháng của gia đình trung lưu rồi.
Có điều Tiểu Ngọc cũng không thể không biết xấu hổ đi nhận phần hậu lễ của Tú Tấm, đối với nàng mà nói, giúp Hải Đường trị mụn chỉ là một cái nhấc tay thôi. (thành ngữ: nhấc tay chi lao)
"Không cần đâu, Tú Tâm cô nương, đây cũng không phải chuyện gì to tát." Tiểu Ngọc kiên quyết từ chối, nàng không muốn trước mặt Tú Tâm mình lại có bộ dạng nghèo túng.
Hải Đường nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ không biết, muội vì mụn nhỏ này ‘có bệnh thì vái tứ phương’, ngay cả Thích đại phu cũng không có cách gì làm cho muội nhanh khỏi, một tia hy vọng của muội, tất cả đều ở trên người tỷ tỷ!"
Tiểu Ngọc im lặng, không phải là trị mụn thôi sao, làm như ta biết trị bệnh ung thư không bằng, có nghiêm trọng vậy không?
Nàng nghĩ trước hết cho Hải Đường dùng tam hoàng bôi trên mặt, chờ sau khi mụn khô lại, sẽ cho nàng dùng bột lá sen tiêu viêm, còn phải nghĩ cách cho nàng mau liền sẹo. Chi phí chẳng qua chỉ vài vị thuốc bắc, cũng không mắc, không cần lấy nhiều tiền của người ta.
"Không được, ta không thể nhận, Hải Đường muội về trước, đợi sau khi ta chế thuốc, sau giờ ngọ muội gọi người tới lấy nhé?"
Tú Tâm và Hải Đường rất có lòng, nhưng Tiểu Ngọc chính là không muốn nhận tiền thù lao, các nàng không thể làm gì khác hơn là đi trước. Có điều Tú Tâm đã sớm nghĩ chu đáo, dù sao cũng sẽ còn lui tới, không sợ không tìm được cơ hội trả ơn nàng. Chỉ hy vọng linh dược của nàng thật sự hiệu nghiệm, có thể giúp Hải Đường vượt qua khó khăn này là được rồi!
Tú Tâm không phải là người Lâm An, mà lớn lên trong một nhà chứa ở Bình Giang phủ, mẹ nuôi là một danh kỹ địa phương, hoa khôi Bình Giang, thanh sắc đều tuyệt. Tú Tâm từ nhỏ được mẹ nuôi tỉ mỉ bồi dưỡng tài năng, cũng là cầm kỳ thư họa tinh thông toàn tài. Tuổi tác mẹ nuôi cũng lớn, hai năm trước hoàn lương, gả cho một lão thương nhân làm thiếp, đem tiểu viện cho Tú Tâm, để nàng tự lực cánh sinh. Ai ngờ Tú Tâm mới treo biển hành nghề được hai ngày, đã chọc tới con cháu nhà quan lại, chỉ có thể thu xếp cho người hầu trong viện, một mình mang theo Nhàn Nhàn, hai người chuyển đến Lâm An kiếm sống .
Nàng là người nơi khác đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, giao tình của mẹ nuôi năm đó ở Bình Giang phủ rất nhỏ hẹp không giúp được nhiều, may mà nàng gia nhập vào đệ nhất gia viện, chính là "Hảo Cầu lâu" nơi có hoa khôi Hải Đường. Hải Đường đối với tiểu muội từ nơi khác đến che chở đầy đủ, giúp nàng kiếm khách, sắp xếp ca múa, mời tỷ muội, để nàng có thể đứng vững ở Lâm An.
Mặc dù sau này nàng rời khỏi Hảo Cầu lâu tự mở vườn riêng, nhưng vẫn có lui tới với Hải Đường, hai người tốt đến mức không có gì giấu nhau. Lần này Hải Đường sinh bệnh, nàng so với ai đều lo lắng hơn. Chỗ Thích Thăng, cũng là nàng mang Hải Đường đi xem bệnh. Nói tới y thuật, Thích Thăng cũng không phải là không cao minh, chỉ ba tễ thuốc đã làm mụn nhỏ của Hải Đường ngưng phát triển, nhưng mà Thích Thăng không biết làm sao để khôi phục nguyên trạng cho nàng. . . . . .
Vốn là ôm mộng chữa ngựa chết thành ngựa sống, Tú Tâm mang Hải Đường tìm Tiểu Ngọc. Có lẽ, Tiểu Ngọc sẽ có phương pháp đặc biệt gì đó?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Tiểu Ngọc đồng ý thì sẽ làm, sau khi tiễn khách ra về, lập tức cùng Huệ nương mua thuốc về chế Tam hoàng tẩy tề cho Hải Đường. Lúc Tống Tiềm về nhà, vừa lúc gặp phải nhóc sai vặt Hải Đường phái tới lấy thuốc, Tiểu Ngọc đang đứng trong sân dặn dò nó: "Ta nói cách dùng ngươi nhớ rõ chưa? Nhất định phải đem nguyên văn nói với cô nương nhà các ngươi mới được!"
"Người yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ!" Nhóc cười hì hì trả lời, nhìn dáng dấp cũng là đứa trẻ thông minh, nếu không Hải Đường cũng sẽ không bảo nó tới đây.
Nhóc sai vặt chào hỏi Tống Tiềm xong liền ra ngoài, Tống Tiềm nghi ngờ hỏi Tiểu Ngọc: "Đây là con cái nhà ai?"
Tiểu Ngọc nhìn thấy Tống Tiềm, lại nhớ tới chuyện hôm qua hắn uống rượu hoa với Tú Tâm, thật sự không muốn để ý tới hắn. Nhưng lời vừa đến bên môi, lại biến thành: "Hôm nay sao về sớm vậy? Đã ăn cơm trưa chưa?"
Tống Tiềm lắc đầu nói: "Còn chưa ăn, sáng nay đẹp trời, bọn người Ái Sinh đề nghị chơi xúc cúc (đá cầu), ta chơi xong trận đấu, giờ mới về nhà." Bây giờ Tống Tiềm đến thư quán, nếu gấp thì sẽ thuê kiệu, nếu có thời gian thì sẽ đi bộ, Tiểu Ngọc cũng động viên hắn nên thường xuyên rèn luyện thân thể. Nghe thấy hắn tham gia đá cầu, Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ ngươi có thể đá cầu nữa? Không tệ nha!"
Tống Tiềm nói: "Còn không phải là công lao của nàng? Mỗi ngày tập cái gì thể dục với nàng, hôm nay sức khỏe của ta tốt hơn trước nhiều."
Tiểu Ngọc vừa nghe hai chữ "Công lao", gợi lên tâm sự của nàng, quét mắt nhìn Tống Tiềm, hừ một tiếng rồi bỏ đi, Tống Tiềm buồn bực hỏi: "Tiểu Ngọc, nàng lại làm sao vậy?"
"Chuẩn bị cơm cho ngươi, đại lão gia!" Tiểu Ngọc tức giận trả lời, rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Giống như càng ngày càng để ý Tống Tiềm rồi, vấn đề này có chút nghiêm trọng.
Đã đưa thuốc qua chỗ Hải Đường hai ngày rồi, cũng không biết có hiệu quả hay không. Sáng sớm hôm đó, chờ Tống Tiềm ra khỏi cửa, Tiểu Ngọc mang cái ghế nhỏ ngồi trong sân, vừa cầm lá sen khô xé nhỏ, chuẩn bị sau khi xé xong sẽ mài thành bột, vừa ngơ ngác nghĩ ngợi.
Hình như những tạp chí phụ nữ nàng đọc ở hiện đại đều nói, khi bạn càng ngày càng để ý một người, chứng tỏ bạn đã có ý gì với người ta rồi.
Nàng và Tống Tiềm? Có thể sao?
Mặc dù nói Tống Tiềm là chồng trên danh nghĩa của nàng, nhưng nàng cũng chưa từng xếp hắn vào đối tượng yêu đương nam nữ. Trong phim thần tượng, lúc nam nữ chính gặp nhau đều là trong hoàn cảnh vừa đẹp vừa lãng mạn, tràn đầy ý thơ. . . . . . Nàng và Tống Tiềm, chưa gặp mặt thì đã là vợ chồng, hơn nữa lúc mới gặp nhau, nàng là cô dâu gả thay khổ sở, hắn là chú rể thân mang bệnh tật, cái này cũng. . . . . . thật không biết nói sao, cả đến điều kiện khách quan vừa gặp đã yêu cũng không có!
Nhưng chung sống đã lâu, nàng dần quen cuộc sống có hắn bên cạnh, vốn là cho là tình nghĩa bạn bè, nhưng bây giờ, nàng thật khó chịu khi biết hắn gặp gỡ cô gái khác!
Vô cùng khó chịu!
"Ai. . . . . ." Tiểu Ngọc ôm đầu than thở, ai đến dạy cho nàng biết tình yêu là gì, nàng là người đáng thương, “đến chết” cũng chưa có mảnh tình vắt vai, phải tự mình làm rõ chuyện này, khó quá à! Chị Thanh Tâm ở đâu vậy, ta cần giúp đỡ. . . . . .
"Tại sao than thở vậy?"
Một bóng đen bất ngờ xuất hiện, nàng giật mình nhảy lên, "Cốp" lại đụng phải sống mũi của người khác!
". . . . . ." Người kia bị đụng đau đến nói không ra lời, Tiểu Ngọc kêu lên: "Huệ nương!"
Kêu xong nàng mới nhớ, Huệ nương vừa đi ra ngoài mua thức ăn. Nói như vậy, trong nhà chỉ có một mình nàng? Không phải là đạo tặc vào nhà cướp tiền còn cướp sắc chứ? Tiểu Ngọc thầm run sợ liếc nhìn người nọ, la toán lên: "Lại là ngươi? Thích Chi Vấn, ngươi thật là âm hồn bất tán!"
Thích Thăng bấy giờ khổ không nói nổi thành lời, y ngẩng đầu lấy tay bóp mũi, bằng cảm giác y biết chắc đã bị đụng chảy máu mũi rồi. Nhất định là y và Tống gia tiểu nương tử này có nghiệt duyên, đã liên tục đụng phải ba lần, Thích Thăng thề về sau y không dám nữa, sau này nhìn thấy tiểu nương tử này y nhất định cách xa tám trượng mới chào hỏi với nàng!
Thích Thăng xoa bóp mấy huyệt vị, làm máu mũi ngừng chảy, mới nói với Tiểu Ngọc: "Ta đặc biệt tới cửa viếng thăm, “khách tới nhà không trà cũng bánh”, không có thì thôi, còn để cho ta thấy máu, tiểu nương tử, đây không phải đạo đãi khách đâu!"
Tiểu Ngọc hừ một tiếng, nói: "Đạo đãi khách tất nhiên ta biết, vấn đề là ngươi không phải khách ta mời tới, miễn cưỡng xem như khách không mời thì cũng tốt lắm rồi, ta thấy ngươi giống như vào chốn không người vậy!"
"Nè! Ta đã gõ cửa rất lâu, bên trong không có người trả lời, ta thầy cửa khép hờ, nên mới đẩy cửa bước vào. Ai biết vừa bước vào đã nhìn thấy một cô nương ngây ngây ngốc ngốc ngồi dưới đất! Tốt bụng hỏi vì sao ngươi than thở, ngươi còn đụng ta. . . . . ."
"Ngươi đáng bị như vậy!"
Tiểu Ngọc cảm giác mình và Thích Thăng này nhất định là bát tự xung khắc, mới gặp hắn ba lần, đã đụng hết ba lần! Thật là giống lối diễn gượng ép cảnh trùng hợp gặp gỡ trong phim truyền hình mà? Được rồi, nàng thừa nhận Thích Thăng rất đẹp trai, giống như Nguyễn Kinh Thiên, ngoại hình rất phù hợp với nam chính trong phim thần tượng, nhưng nàng tự nhận dáng vẻ của mình rất an toàn (bình thường, không có gì nổi bật), không thể có cơ hội trúng tiếng sét ái tình với người đẹp trai như vậy, nàng cũng không muốn làm người mê trai đâu.
Thích Thăng cười khổ nói: "Tống gia tiểu nương tử, ta có việc quan trọng tìm nàng."
"Chuyện quan trọng gì? Ta lại không bị bệnh." Vẻ mặt Tiểu Ngọc cũng không tốt hơn là bao.
Không ngờ, Thích Thăng tới là vì chuyện của Hải Đường.
Tối hôm qua Thích Thăng đi cùng bạn tốt tới Thúy Nhã Viên uống rượu, trong bữa tiệc nhìn thấy Tú Tâm, thuận miệng hỏi đôi câu về tình huống của Hải Đường. Tú Tâm và Thích Thăng hay trò chuyện, giao tình không cạn, cũng không kiên kị gì, đem chuyện đến chỗ Tiểu Ngọc xin thuốc nói với y.
Thích Thăng đã sớm muốn biết cách chữa trị của Tiểu Ngọc, vội vàng hỏi kĩ, Tú Tâm lại nói: "Thích thần y à, huynh xem đi, xem ra bệnh của nữ nhân, thật đúng là phải nhờ nữ nhân xem thôi!"
Nghe Tú Tâm nói, Hải Đường dùng thuốc của Tiểu Ngọc, một hai ngày thì mụn bọc cũng đã gom lại và kết vảy rồi, đang chuẩn bị hôm sau đến chỗ Tiểu Ngọc lấy thuốc. Nếu là đại phu khác, biết bệnh nhân của mình được người khác chữa khỏi, chỉ sợ sẽ tức giận khôn nguôi, nhưng Thích Thăng thì không như thế, y thật lòng muốn biết Tiểu Ngọc làm sao trị khỏi những mụn nhỏ và sẹo mụn như vậy? Đây là chuyện rất ít đại phu có thể làm được!
Tiểu Ngọc biết được lý do Thích Thăng tới, vẻ mặt cũng dịu lại, vừa định nói chuyện, thì nghe ngoài cửa có tiếng gọi: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ có ở nhà không?"
"Tới liền đây!" Tiểu Ngọc nghe ra giọng của Hải Đường, đang muốn ra cửa, lại bị Thích Thăng kéo tay áo.
"Làm gì vậy?" Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thích Thăng.
Thích Thăng thở dài, cũng không trả lời, đưa tay phủi mảnh lá sen khô dính trên tóc Tiểu Ngọc."Nàng nói nàng cũng là thê tử của người ta, sao lại không có chút ý tứ, vội vội vàng vàng."
Mặt Tiểu Ngọc đỏ lên, hất tay Thích Thăng ra: "Ngươi. . . . . . Không được động tay động chân nữa! Ngươi cũng nói ta là thê tử của người khác, có biết phép tắc hay không?"
Thích Thăng sửng sốt, đúng vậy, ta đây đang làm gì, quá đường đột! Nhưng vừa rồi thấy trên tóc nàng có mảnh vụn, y không chút nghĩ ngợi đã muốn giúp nàng phủi xuống. . . . . . Đây là tại sao?