Ngày sau đó, cổ phiếu Tống thị không phải chỉ biến động như những lần trước, mà lần này cổ phiếu tuột giá một cách nghiêm trọng, Tiểu Tình càng lúc càng mất khống chế giá cả cổ phiếu, Phó Quân Hạo nhận được tin này đã đến Tống thị túc trực bên cạnh cô, anh cầm điện thoại trên tay liên tục chỉ thị nhân viên của Phó thị điều qua bên Tống thị hỗ trợ
"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ lần này Ngụy gia đã chán chơi đùa rồi, ông ta muốn diệt em sao?"
Tiểu Tình nhíu chặt đôi mày thanh tú nhìn Phó Quân Hạo đầy lo lắng
Anh khẽ vuốt tóc cô, đáy mắt thâm tình ánh lên đến ngây người "Đừng lo, sẽ ổn mà"
Trợ lý Dương nhìn màn hình hiển thị giá cổ phiếu, không khỏi lo lắng mà thở dài
"Tiểu thư, lúc trước lão gia có chuẩn bị một hợp đồng lớn, ông có bảo rằng nếu hợp đồng này thành công sẽ thì mang đến một lợi nhuận không nhỏ cho Tống thị, tiểu thư người có thể suy xét thử"
Tiểu Tình ngạc nhiên, đôi mắt mở to đầy ý tứ hy vọng dâng trào trong đáy mắt
"Hợp đồng? Nếu như ký được hợp đồng này thì Tống thị có phải sẽ tăng thêm một số vốn lớn không?"
"Dạ phải, tiểu thư...nhưng mà đối tác là một người ngoại quốc, ông ta bản tính khá kỳ lạ, mấy lần lão gia đã đích thân đến gặp để bàn chuyện hợp đồng nhưng ông ta cứ chần chừ không quyết đoán, lão gia vì tức giận nên đã bỏ qua hợp đồng này"
Tiểu Tình suy tư một lúc "Nếu ngay cả cha ra tay mà ông ta cũng không nể mặt vậy thì làm sao tôi có thể"
"Tiểu thư, người không cần quá lo lắng, hay là cứ thử một lần xem sao?" Trợ lý Dương nắm bắt tâm lý bất an của Tiểu Tiểu, ông biết cô đang e dè điều gì
"Phải đó, em có thể thử, không được cũng không sao mà" Tâm trạng phức tạp của cô không chỉ có trợ lý Dương mà ngay cả Phó Quân Hạo cũng không khó để nhận ra, anh biết chỉ cần là anh ủng hộ thì cô nhất định sẽ có can đảm hơn
Tiểu Tình mỉm cười nhìn Phó Quân Hạo, giờ phút này cô rất an tâm, người đàn ông này thật sự khiến cô phải rung động, từng cử chỉ, từng lời nói, từng nụ cười của anh đều dần dần chiếm hữu tâm trí cô. Phải cô yêu anh mất rồi
Cô quay sang gật đầu với trợ lý Dương "Vậy nhờ chú sắp xếp lịch trình giúp cháu, khi nào cháu có thể đi gặp ông ta"
Trợ lý Dương đắn đo một lúc "Chuyện này...à phải rồi, tối nay ở Khách sạn Nhiếp có một buổi tiệc, dự kiến thì có lẽ ông ta có một cuộc gặp gỡ với một lão đại hắc đạo họ Vương, nếu tiểu thư không có vấn đề thì có thể đến đó gặp ông ta"
Tiểu Tình không đắn đo liền gật đầu ngay "Không vấn đề, chuẩn bị xe giúp cháu, cháu nhất định phải thuyết phục ông ta ký hợp đồng này"
"Dạ được được. Vậy tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng" trợ lý Dương nói dứt lời liền rời đi
Phó Quân Hạo xoay người Tiểu Tình lại "Em chắc sẽ đến đó chứ?"
"Ừm...em hết cách rồi" Tiểu Tình nói giọng có ngữ khí rất hạ quyết tâm, Phó Quân Hạo cũng khá an tâm vì khách sạn Nhiếp đó thuộc địa bàn của Vương Minh Hàn, anh không tin trước sự giám sát của Vương lão đại mà có kẻ dám giở trò
"Tình...xin lỗi em, tối nay anh phải gặp mặt vài đối tác quan trọng, nhưng xong việc anh sẽ đến đón em ngay"
Tiểu Tình áp bàn tay mềm mại của cô lên gương mặt anh tuấn cương nghị của Phó Quân Hạo, nụ cười xinh đẹp chợt lóe lên trong mắt anh "Không sao mà, em có thể tự đến đó, đừng lo, huống hồ gì ở đó còn có Vương lão đại, anh yên tâm được rồi chứ?"
Nếu mà Tiểu Tình không có võ phòng thân, nếu cô chỉ là một cô tiểu thư yếu đuối thì anh chắc chắn sẽ không an tâm để cô đến những nơi như vậy một mình.
Thấy anh có chút không nỡ Tiểu Tình chủ động hôn lên môi anh một cách thật trầm lắng, dù là cô chủ động nhưng hai bên má vẫn không khỏi ửng hồng. Nụ hôn này rõ ràng là đang vuốt ve tâm tư của người đàn ông
Phó Quân Hạo vừa phát hiện cánh môi đào của cô rời khỏi mình, anh đưa tay áp vào đầu Tiểu Tình kéo cô quay lại vị trí ban đầu, một lần nữa cánh môi cô lại bị ai kia ngấu nghiến nuốt lấy. Đôi môi ngọt ngào thơm thơm mùi vị nữ nhi, mềm mại đến mức làm anh không cách nào kìm chế bản thân lại được. Anh thật sự rất muốn nuốt lấy tất cả những thứ gì thuộc về cơ thể của cô
Tiểu Tình đập nhẹ tay vào lòng ngực rắn chắc của Phó Quân Hạo, sự dịu dàng như nước của cô làm anh ngây dại, một khoái cảm kịch liệt dâng lên trong lòng anh. Cô vừa đẩy anh ra xa một chút, vừa cố gắng ngã người ra sau
Tiểu Tình thở hỗn hễnh, vừa cố lấy lại hơi vừa nói với anh "Anh...anh hôn rất giỏi...nhưng cho em thở một chút"
Phó Quân Hạo nở một nụ cười tà mị xấu xa "Anh không những hôn giỏi mà lăn giường cũng rất giỏi"
Tiểu Tình nghe xong mặt đỏ bừng bừng, giờ phút nào rồi mà anh còn nói ra những lời thế này, cô ngậm bồ hòn làm ngọt cố gắng vuốt ve gã cầm thú này
"Anh cái gì cũng giỏi hết, chịu chưa"
Chưa nói hết câu thì cánh môi đào của cô lại một lần nữa bị anh chiếm giữ. Cô khua tay quơ quào đẩy anh ra nhưng không ngờ bàn tay của cô lại vô thức chạm vào một thứ gì đó vô cùng cứng rắn. Tiểu Tình không nhìn thấy được tay mình đang đặt ở đâu nên đã giữ nguyên hiện trường lại một nhịp, cô đặt tay về vị trí cũ một lần nữa, cảm giác của cô chính là phía dưới lớp vải mỏng chính là một cái gì đó cứng ngắt, còn rất nóng nữa.
Chỉ với 1 giây, đôi con ngươi mở rộng đầy kinh hãi. Cuối cùng Tiểu Tình cũng nhận ra đó là vật nam tính của đàn ông. Cô không ngốc đến mức không biết phản ứng này biểu hiện cho sự ham muốn dục vọng ở người đàn ông bình thường
Đầu óc Tiểu Tình có chút quay cuồng, cô không ngờ tay mình lại hư đốn chạm vào anh một cách thô lỗ như vậy. Lần này không chỉ mặt cô đỏ mà hai tai của cô cũng đang đỏ lên một cách mất khống chế
Chưa định thần thì cô cảm giác bản thân bị nhấc lên cao. Một tốc độ cực nhanh, anh đưa cô nằm lên giường, bởi vì bên ngoài gian phòng làm việc phòng Chủ tịch, phía sau còn có một cánh cửa vào được không gian bên trong. Phía sau cánh cửa ấy là một phòng ngủ rộng lớn, có đầy đủ nội thất cùng phòng tắm
"Tống lão gia dường như đoán được có ngày con rể tương lai của ông sẽ trưng dụng căn phòng này" Phó Quân Hạo nhìn gương mặt đỏ ửng đáng yêu của Tiểu Tình, không chịu được mà trêu chọc cô một câu
Tiểu Tình có chút hoảng sợ, việc lúc nảy còn chưa khiến cô khỏi kinh hoàng thì anh lại ném cô lên giường thế này. Cũng chính cô là người chủ động hôn anh trước mới dẫn đến vấn đề này
"Phó Quân Hạo...em sai rồi...em sai rồi...Chúng ta không nên thế này, ha?"
"Muộn rồi, em biết vừa rồi em đã làm gì không? Rõ ràng là em đã quyến rũ anh, em cần chịu trách nhiệm" Dứt lời anh đã ngã nhào lên người cô
"Đừng..." Tiểu Tình vung chân đạp Phó Quân Hạo một phát, anh vì không kịp phòng bị mà bị cô đá lăn luôn xuống đất
Sau một loạt âm thanh va chạm phát ra, cô nhỏm người ngồi dậy, chậm rãi bò ra mép giường xem xét anh thế này
"Quân Hạo, anh...anh chết chưa?"
Tiểu Tình bước từng bước xuống giường, cô thấy anh nằm im bất động, trong lòng dâng lên một xúc cảm khó tả, lòng ngực có chút nhói đau. Cô nhíu chặt đôi lông mày lại, biểu hiện rõ ràng chính là lo lắng
"Quân Hạo"
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lay lay nhẹ cơ thể của anh, không thấy phản ứng gì khác lạ, trong lòng cô có chút bất an, lòng trắc ẩn nổi lên ngay từ thâm tâm
Đột nhiên trong khoảnh khắc nháy mắt, Phó Quân Hạo lật người cô ngã xuống đất, áp đảo cô điên cuồng
"Á...tên khốn" Tiểu Tình có chút sợ mà hét lên
"Em dám đá anh, phải dạy dỗ lại tiểu đào thê rồi" Phó Quân Hạo ấn hai tay cô sang hai bên, toàn thân anh ngồi trên người cô như muốn trấn áp
"Có chó mới làm tiểu đào thê của anh. Buông em ra, tên khốn nạn này" Tiểu Tình căm phẫn quát lại, anh ta dám lừa cô đấy, còn biết giả chết
"Gấu gấu...gâu gâu" Phó Quân Hạo cười hahaha rồi sủa lên vài tiếng như kẻ chiến thắng đang chuẩn bị ăn mừng với con mồi nằm dưới trướng
Phó Quân Hạo mạnh tay giật bung cúc áo sơ mi của cô ra, một hàng cúc không cánh mà bay, bộ ngực trần đầy đặn ẩn nấp dưới lớp áo lót giờ đang phơi bày trước mặt anh. Nước da trắng càng tôn lên thân hình đẹp bất chấp quy luật của cô
"Khốn kiếp, Phó Quân Hạo, đồ cầm thú, anh cút cho em" Tiểu Tình hoảng quá hét toáng lên, cô không quen với việc bị đàn ông ngắm nghía thân thể kiểu này
Phó Quân Hạo cười lên nham nhở, anh cúi đầu xuống áp môi vào vùng ngực xinh đẹp, trắng nõn nà của cô, không có màn dạo khúc, Phó Quân Hạo cắn một phát thật mạnh vào ngực cô làm cô đau đến mức thấy mấy ông trời
"Đồ khốn, con chó ma nào nhập anh rồi, lại lên cơn cắn người" Tiểu Tình hét lên xong lại mắng tên cầm thú đang làm trò này.
"Anh không đợi không được rồi, cắn em cho đỡ thèm thịt vậy" Phó Quân Hạo nói xong lại cắn thêm một phát vào bầu ngực bên phía còn lại của cô.
"A...đau quá"
Lại bị người ta cắn, cô đau đến mức than trời trách đất. Cái phòng này cách âm tốt như vậy không biết là đáng vui hay đáng buồn
Phó Quân Hạo cắn ngấu nghiến cho đã miệng sau cùng mới chịu buông tha cho cô, Tiểu Tình ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, trên mặt có chút oán hận nhìn anh
Phó Quân Hạo nhận ra nét mặt không vui của cô, anh chẳng qua là bị ức chế quá mức. Liếc thấy trên người cô còn hiện rõ hai vết cắn rỉ máu, đột nhiên anh cảm thấy bản thân chứa trăm ngàn tội lỗi.
"Tình, lại đây" Phó Quân Hạo đưa tay về phía cô, Tiểu Tình không thèm đáp lại, cô ngoảnh mặt sang hướng khác
Biểu cảm hiện giờ chính là bà đang không vui, đố cha thằng nào đụng được.
Phó Quân Hạo thở dài, anh bò lại nhận lỗi, anh vừa chạm tay vào người cô liền lập tức bị cô đẩy ra
"Đừng có động vào"
"Ngoan, lại đây" Phó Quân Hạo xuống nước dỗ dành, anh thật chỉ muốn cắn cô để giải trừ dục vọng của bản thân
"Đi ra đi" Tiểu Tình đẩy Phó Quân Hạo ra, trong lòng đã mắng chửi anh ta mấy trăm lần
Đến cuối cùng Phó Quân Hạo đành cưỡng ép ôm trọn cô vào lòng mình như muốn an ủi
"Anh xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa"
Tiểu Tình ngọ ngoạy trong lòng ngực của anh như muốn phản kháng lại, cô rất không vui mà trách anh
"Lần trước cũng cắn, lần này cũng cắn, thích cắn như vậy có ma mới lấy anh"
"Được được, anh không tốt, anh không nên như vậy với em" Phó Quân Hạo cúi xuống nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng trao tặng một nụ hôn sâu lắng
Dỗ dành mãi Tiểu Tình mới có thể nguôi giận. Cô không có thời gian để dây dưa với ai kia, cô đặc biệt chọn một chiếc váy tao nhã nhẹ nhàng để chuẩn bị đến dự buổi tiệc.
Tao nhã không có nghĩa là tầm thường, chiếc váy nhìn vào có vài chi tiết nhỏ nhắn, ít kiểu cọ nhưng do đích thân nhà thiết kế lừng danh Rew đã độc quyền làm ra, không có bộ thứ hai. Ai cũng biết Rew là nhà thiết kế chuyên quyền riêng của Tống thị, chỉ thiết kế riêng cho Tống thị, vì vậy người ngoài dù có bỏ ra thêm bao nhiêu tiền vẫn không thể nào sờ tay vào được
Lần này cũng không ngoại lệ, chiếc váy do đích thân Rew đo ni đóng giày cho cô, từ việc phối trang sức, phấn trang điểm cũng phải do ông ta chọn cho cô. Không có mỹ quan kinh người thì khó có ai phối màu sắc một cách hoàn mỹ đến vậy.
...
Khách sạn Nhiếp...Đại sảnh
Nơi đây có thể nói là xa hoa đến mức kinh tâm động phách, dưới sàn trải gấm hoa, không gian rộng lớn đến mức khuất tầm nhìn. Đừng nói đến những quan khách sang trọng, ngay cả những nhân viên phục vụ, lễ tân,...cũng ăn mặc vô cùng chỉnh tề, áo quần thẳng thớm không có lấy một vết nhăn.
Người người đi lại xung quanh, cười cười nói nói một cách quý phái, bọn họ phơi bày hết những thứ cao quý trên người như muốn cao phẩm cấp của bản thân, Tiểu Tình đứng trước cửa nhìn lướt qua thôi cũng đã có chút dao động từ trong tâm.
Cô có chút dè dặt khi chuẩn bị đặt chân lên thảm để bước vào trong. Một nhân viên cao ráo bước đến trước mặt cô, anh ta kính cẩn cuối đầu đưa tay ra mời Tiểu Tình đi vào
Phó Quân Hạo đã gọi riêng để báo với Vương Minh Hàn về việc Tiểu Tình sẽ xuất hiện ở đây, khi cô còn đứng chần chừ ở bên ngoài, Vương Minh Hàn đã sớm nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia, lúc đó còn có một vài người khách quý đang đứng bên cạnh anh ta, Vương Minh Hàn thận trọng rời đi khiến những người khách đó có chút kinh ngạc.
Là ai đến mà đích thương Vương lão đại của bọn họ phải ra đón
Vương Minh Hàn bước đến nhìn một lượt Tống Tiểu Tình từ trên xuống dưới, cô quả thật không phải đẹp mà là quá đẹp. Không phải đẹp gợi cảm như mấy diễn viên, cũng không phải vẻ đẹp thiên thần ngây thơ như mấy cô gái mười tám, mười chín. Một cái đẹp kỳ lạ thu hút người khác phải ngắm nhìn mà không dám chạm vào. Vì sợ nếu chạm vào vô ý sẽ làm sắc đẹp đó bay đi hay vỡ tan tành thành từng mảnh
Vương Minh Hàn không khỏi hít hà một hơi dài "Chậc...chậc...cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Tiểu Phó nhà này lại chết mê chết mệt Tống tiểu thư đây rồi"
Tiểu Tình nở một nụ cười diễm ái đầy kiêu sa "Vương lão đại quá lời rồi, chẳng qua do Quân Hạo có mắt nhìn thôi"
Câu nói này của cô vô tình làm Vương Minh Hàn phá ra cười sảng khoái, đám khách quý đứng xung quanh kinh ngạc vì chính điều này.
Bọn họ xì xầm làm Tiểu Tình có chút mất tự nhiên, cô phát hiện bản thân dường như trở thành tâm điểm trong tầm mắt họ. Mọi người đều dời tầm mắt về phía cô
"Tống tiểu thư, mời" Vương Minh Hàn dáng vẻ khách khí với Tiểu Tình bao nhiêu thì đám khách lại kinh ngạc bấy nhiêu. Bọn họ những tưởng Vương Minh Hàn là kẻ máu lạnh, không ngờ vì một cô gái mà đích thân ra cửa đón, sau đó cười rất thân mật với cô ta
Tiểu Tình theo chân Vương Minh Hàn bước vào khu vực trung tâm.
Vương Minh Hàn ngồi xuống một cái ghế hoàng gia lớn, ghế đặc quyền riêng của hắn, sau lưng là hai hộ pháp cận thân cũng là một trong "Tứ đại thần thú" mà Phó Quân Hạo nhắc đến lần trước.
Sắc mặt của hai người đó lạnh như băng, trên gương mặt không hề có lấy một sắc cảm dư thừa, Tiểu Tình cảm thấy ngời ngợi, đúng là cuộc sống trước kia của cô quá hạn hẹp, bây giờ mới thật sự được xem là mở rộng tầm mắt
Tiểu Tình theo hướng dẫn ngồi vào một cái ghế hoàng gia khác nhưng thấp hơn vị trí ghế ngồi của Vương Minh Hàn. Cô làm sao hiểu rõ đặc quyền riêng trong giới hắc đạo chính là vị trí chỗ ngồi, cô ngồi cạnh anh ta không khác gì đêm nay tiếng nói của cô là lớn nhất.
Điều này cũng chính Phó Quân Hạo đã sắp xếp, anh biết tầm quan trọng của vị thế con người trong giới hắc đạo là gì
Thoáng thấy đặc quyền riêng mà Vương Minh Hàn dành cho cô gái kia, bọn họ ngầm liếc mắt nhìn nhau
Tiểu Tình ra ám hiệu như muốn nói gì đó với Vương Minh Hàn, anh ta hiểu ý nghiêng người về phía cô, Tiểu Tình ghé sát nói nhỏ vào tai của anh. Vương Minh Hàn gật đầu nhìn quanh một lượt sau đó mới cho một người cận vệ đi rời đi
Đám khách quý không khỏi tò mò, thật sự là cử chỉ giữa hai người họ có phải đã quá mức thân mật không, chẳng phải thiên hạ đồn đoán Vương lão đại là một người khó gần đáng sợ sao?
Chẳng lâu sau, người cận vệ ban nảy quay lại đứng nghiêm ở vị trí ban đầu, theo phía sau là một người đàn ông ngoại quốc cao to, ông ta mặc trên người bộ âu phục đen huyền bí. Nụ cười nhếch nhẹ trên môi đầy nam tính
Anh ta tao nhã ngồi xuống đối diện với Tiểu Tình, gương mặt mang đầy đường nét anh tuấn phương Tây
Như đã nắm bắt được vấn đề, anh ta bước đến liền cúi người chào Tiểu Tình đồng thời đưa tay ra trước mặt cô. Khi Tiểu Tình vừa nắm lấy tay anh ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay cô, đây chính là cách quý tộc ngoại quốc chào hỏi nhau. Họ đặc biệt trân trọng những người phụ nữ xinh đẹp xuất thần như thế này.
"Tiểu thư, cô thật xinh đẹp"
Đây là câu nói đầu tiên thốt ra từ miệng anh ta ngay lần đầu gặp Tiểu Tình, cô không khỏi ngại ngùng mà mỉm cười e thẹn
"Tiên sinh quá lời rồi"
"Xin hãy gọi kẻ thấp hèn này là Windsor, sự kiều diễm của tiểu thư chính là phúc phận cho kẻ thấp hèn này. Xin tiểu thư cho Windsor biết tôn hiệu cao quý của tiểu thư, đó là niềm vinh hạnh cho Windsor"
Tiểu Tình có chút không quen với cách nói chuyện kiểu này của anh ta nhưng vì chuyện chính sự cô đành gác cái riêng tư sang một bên
"Windsor tiên sinh, chào ngài. Tôi họ Tống"
Không biết có phải trùng hợp hay không mà cô vừa dứt lời thì tiếng nhạc lại nổi lên du dương mềm mại khiến tâm tư người nghe không khỏi xao động
Windsor lại một lần nữa trang trọng đứng lên, anh ta cuối người chìa tay ra trước mặt cô
"Không biết Windsor có vinh hạnh được mời Tống tiểu thư cùng khiêu vũ một điệu nhạc không?"
Tiểu Tình có chút không thoải mái, nhưng lại không thể từ chối lời mời của anh ta, cô gượng nở lấy một nụ cười trào phúng, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh ta
Cảnh tượng này nếu để Phó tiên sinh nhìn thấy thì tối nay xác định chị không xuống giường được nhé
Vương Minh Hàn nhận lời nhờ cậy nên có vẻ rất chú ý đến cô, anh ta có chút cảnh giác với người đàn ông này
Tiểu Tình theo Windsor ra sàn khiêu vũ, đây vốn là một điệu nhẹ nhàng nên các cặp đôi chỉ cần đứng cạnh nhau lắc người nhè nhẹ là được.
Trên người anh ta toát ra một mùi hương của hoa lavender có khả năng làm say đắm khứu giác của người khác
Tiểu Tình cảm giác được mùi hương này có gì đó khác lạ, đứng gần anh ta cô lại cực kỳ thích ngửi mùi hương này, càng lúc càng muốn ngửi nhiều hơn
Cô lắc đầu một cái lấy lại tỉnh táo, lợi dụng lúc tiếp cận gần với anh ta, cô liền gợi nhắc đến hợp đồng
"Windsor tiên sinh, tôi có một việc muốn bàn với anh"
"Mời Tống tiểu thư hãy nói ra, đó chính là vinh hạnh của kẻ thấp hèn này"
Tiểu Tình thật sự không nuốt nổi những câu khoa trương thế này
"Windsor tiên sinh có phải đã từng nghe qua một hợp đồng quy mô lớn với Tống thị không?"
"Hửm...Hợp đồng? Xem ra Tống tiểu thư tìm Windsor chắc cũng vì riêng chuyện này"
Tiểu Tình đúng thật bị anh ta bắt bài, ngoài lý do này thật sự không có bất kỳ lo do nào khác
"Thật ra cũng không nhất thiết là vậy. Nhưng mà Windsor tiên sinh, xin ngài hãy cho Tống thị một cơ hội cùng hợp tác với ngài"
Nói đến đây Tiểu Tình có chút choáng váng, cô cảm giác không trụ vững được nữa nhưng bàn tay của Windsor đặt bên eo đã níu giữ cô lại
Nghe Tiểu Tình nói như vậy, anh ta cũng không vội đưa ra quyết định, trên mặt vẫn giữ một nụ cười điềm đạm khả kinh
"Việc hợp tác với Tống thị đúng là mang đến cho tôi một tiền đồ không nhỏ...Nhưng mà..."
Anh ta ngân dài câu nói như đang thăm dò một điều gì đó. Tiểu Tình vẫn kiên nhẫn trông chờ nghe anh ta nói hết câu
"Tôi muốn thấy thành ý của tiểu thư"
Tiểu Tình nhíu mày nhìn anh ta, cô không rõ ý tứ chính xác mà anh ta đang đề cập đến là gì. Cô ngước mặt nhìn người đàn ông, gương mặt anh ta có chút mơ hồ với cô
"Windsor tiên sinh, hợp đồng tôi đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần ngài gật đầu lập tức hợp đồng sẽ dâng đến tay ngài"
"Không cần...lần trước Chủ tịch Tống đến gặp Windsor đã đưa cho tôi một bản hợp đồng, hiện giờ hợp đồng ấy vẫn còn nằm trong vali trên phòng của tôi. Nếu tiểu thư không ngại có thể cùng tôi lên xem hợp đồng" Bàn tay anh ta đặt ở bên Tiểu Tình có chút dịch xuống dưới chếch ra phía sau, một chút nữa chính là mông của cô
Cái tên này muốn giở trò với bà đây mà
Tiểu Tình nhích người ra khỏi phạm vi kiểm soát của anh ta một chút
"Windsor tiên sinh, tôi không nghĩ việc cùng ngài lên phòng riêng của ngài để bàn bạc hợp đồng là một ý kiến hay"
"Nhưng Windsor thật sự đã xem trọng Tống tiểu thư, cô xinh đẹp như vậy thật khiến Windsor có chút ích kỷ"
...
Mọi việc vẫn diễn ra khá bình ổn cho đến khi Vương Minh Hàn nghe thông báo từ thuộc hạ, anh cau mày trực tiếp xông thẳng ra bên ngoài
Vì khách sạn Nhiếp vô cùng rộng lớn nên việc bên ngoài và bên trong khó có thể ảnh hưởng hoạt động đến nhau
Bên trong vẫn là tiếng nhạc du dương dịu nhẹ nhưng bên ngoài có lẽ một số người đã động súng động dao
Người của Ngụy gia nghe tin Vương Minh Hàn mở đại tiệc nên đặc biệt đến để góp vui.
Mười mấy chiếc xe đỗ lại ở bãi khách sạn Nhiếp, Ngụy Hồng là người đứng đầu Ngụy gia, hôm nay ông ta trực tiếp đến đây cũng xem là nể mặt Vương Minh Hàn
Bên ngoài khách sạn.
Vương Minh Hàn cùng người của mình đứng đầy đủ cả sân, Ngụy Hồng cũng không phải tay vừa, bên cạnh ông ta có một cận thân Huyết Phong đầy bản lĩnh và đám thuộc hạ tinh nhuệ theo sát phía sau.
Vương Minh Hàn lướt mắt qua một lượt liền phát hiện ông ta đặc biệt dẫn theo cô gái duy nhất bên cạnh – Diệp Vô Tâm, người đã ba lần bảy lượt giáp mặt với anh
"Diệp Vô Tâm, chúng ta thật có duyên"
Diệp Vô Tâm không nói gì, chỉ tiện thể gật đầu chào lại, trên miệng tùy ý nở một nụ cười trào phúng
Vương Minh Hàn như không thèm để mắt tới sự xuất hiện của Ngụy Hồng, người đầu tiên anh ta lên tiếng chào hỏi lại là Diệp Vô Tâm.
...
"Tống tiểu thư, cô xem đề nghị của Windsor thế nào"
Đến lúc này Tiểu Tình có cảm giác bất ổn, cô cố lách người ra khỏi Windsor nhưng dường như không đủ sức lực. Đôi mày nhíu chặt lại vì cô biết chuyện gì đang diễn ra, hương thơm trên người anh ta là một loại thuốc
Chết tiệt!
"Xem ra Tống tiểu thư đã mệt rồi, vậy Windsor xin mạn phép đưa tiểu thư lên phòng nghỉ ngơi"
Cô mềm nhũn ra, tay vốn định co lại thành nắm đấm nhưng lại vô thức mà xụi lơ mất cảm giác. Toàn thân cô một chút sức lực cũng không có, cô mệt mỏi tựa toàn cơ thể mình vào lòng ngực của Windsor
Anh ta nhếch miệng cười hài lòng, vòng tay ra sau dìu cô đi về hướng thang máy
Tiểu Tình bất phục tùng, cô cố gắng dùng sức nhưng càng cử động thân thể cô lại càng mềm nhũn như nước, mơ hồ tựa vào người anh ta. Trong thang máy cô còn ý thức được Windsor đã đưa bàn tay thô thiển của mình lên vuốt ve khuôn mặt của cô
Diệp Vô Tâm đảo mắt quanh khách sạn Nhiếp, tầm mắt vừa dời đúng lúc Tiểu Tình tựa người vào gã đàn ông phương Tây, Diệp Vô Tâm ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của gã, cô phát hiện Tiểu Tình không hề bước chân đi lại như người bình thường, mà rõ ràng là bị người ta kéo lê lếch
Diệp Vô Tâm dần lùi ra phía sau, ẩn vào đám thuộc hạ của Ngụy Hồng mà rời đi
Cô đuổi theo bóng dáng của hai người họ mà đuổi đến một căn phòng. Bên trong đã khóa chặt cửa
Diệp Vô Tâm lắc đầu, đàn ông chỉ toàn là cặn bã. Từng căn phòng trong khách sạn này đều khóa bằng mật mã. Những thứ liên quan đến mật mã thật không làm khó được cô
Diệp Vô Tâm lấy điện thoại ra, mở hệ thống hack đặc biệt sau đó liền kết nối với ổ mã khóa. Cô chỉ thao tác vài giây thì cửa phòng liền bật ra
Diệp Vô Tâm nhìn thấy Tống Tiểu Tình mất hết sức lực nằm trên giường, gã đàn ông chỉ vừa cởi quần áo của hắn ra, trên người chỉ còn đúng một chiếc quần lót
Diệp Vô Tâm nhướng mày nhìn cô gái bất lực, trong lòng nảy sinh một thứ ác cảm, cô không nói bất kỳ lời nào, rút trong người ra một khẩu súng lục.
"Pằng" Viên đạn bắn trúng vào vị trí quan trọng nhất của người đàn ông
Windsor hét lên chói tai, hắn ngã lăn ra đất mà gào thét đau đớn. Xung quanh hắn bê bếch máu, tiếng la hét của hắn càng làm Diệp Vô Tâm ngứa tai hơn. Cô đi đến bên giường, đỡ lấy Tiểu Tình vẫn vô sức vô lực nằm ở đó, khóe mắt của Tiểu Tình đã ửng đỏ lên từ bao giờ
Diệp Vô Tâm đỡ lấy Tống Tiểu Tình ngồi dậy
"Tôi đưa cô rời khỏi đây"
Tiểu Tình bị Diệp Vô Tâm kéo đi, cô cố gắng hết sức mới nói lên được một câu "Hợp đồng..."
Diệp Vô Tâm quay vào nhìn quanh không phát hiện gì. Tiểu Tình liền lên tiếng "Trong vali dưới giường". Khi bị gã ta dìu vào đây, Tiểu Tình đã sớm để mắt đến cái vali nằm dưới giường
Diệp Vô Tâm mở ra lục lạo một lúc rồi rút ra một mảnh giấy đưa cho Tiểu Tình
"Đúng rồi...giúp...tôi..ép hắn... ký... tên vào" Tiểu Tình cố gắng nói rõ từng chữ một
Diệp Vô Tâm cảm thấy phiền phức, tự nhiên đi làm người tốt. Cô ngang nhiên bước lại trước mặt Windsor, lấy cây bút trên bàn làm việc ném xuống trước mặt hắn
"Ký vào"
Thấy Windsor cứ la hét không có động tĩnh, cô mất chút kiên nhẫn liền rút súng ra hướng nòng súng vào đầu hắn
"Có ký không?"
"K...ký..ý" Hắn nói lắp bắp vì bên dưới thân quá đau đớn nhưng tay vẫn run run cầm bút kỳ tên vào
Có được chữ ký, Diệp Vô Tâm nhanh chóng đỡ Tiểu Tình rời đi
Cảm thấy Tiểu Tình gần như dựa dẫm hết vào người cô, Diệp Vô Tâm nghiến răng tìm biện pháp
Lúc đi lướt ngang qua một căn phòng, cô phát hiện dường như cửa chưa bị đóng kín, cô đẩy cửa bước vào, đập vào mắt của Diệp Vô Tâm và Tiểu Tình chính là hình ảnh hai người thân không tất vải, đang quấn lấy nhau mà rên rỉ, tiếng rên khiến Tiểu Tình có một cảm giác kích thích cực độ vì tác dụng của thuốc
"Mẹ kiếp...cút ra ngoài cho tôi" Diệp Vô Tâm tay cầm súng hướng về hai con người đang đung đưa thân thể. Bọn họ bị cô dọa đến chết khiếp "Tìm phòng khác mà làm...cút"
Hai người hoảng sợ túm lấy quần báo bỏ chạy ra ngoài. Diệp Vô Tâm đỡ Tiểu Tình nằm xuống giường, cô ương ngạnh lấy gối nằm quạt quạt bay thứ mùi ái tình của hai kẻ khi nãy
Tiểu Tình vô lực nằm đó cũng khiến Diệp Vô Tâm hết cách. Lúc cô mở cửa phòng Windsor mùi hương mà Diệp Vô Tâm ngửi được chính là xuân dược kết hợp mùi của hoa lavender chẳng trách sao lại khiến cô gái nằm trước mặt cô lại yếu sức như vậy
"Cô chịu khó nằm đó chờ hết thuốc đi, tôi không phải đàn ông không giúp được cho cô"
Tiểu Tình nhoẻn miệng cười, từng chữ nói ra lời cảm ơn Diệp Vô Tâm. Nằm đó một lúc, không hiểu sao đột nhiên Tiểu Tình có sức lực trở lại, người cô nóng bừng như lửa đốt
Cô khó chịu ngồi bật dậy, bất ngờ quay mặt qua nhìn Diệp Vô Tâm
Diệp Vô Tâm có chút ngơ ngác nhìn lại Tống Tiểu Tình "Nhìn gì?"
Tiểu Tình nhìn Diệp Vô Tâm không chớp mắt, đôi má ửng hồng đáng yêu chết mất, Diệp Vô Tâm lại không quen khi bị người ta nhìn như vậy
Tiểu Tình mắp mắp phiến môi, đôi mắt không rời khỏi người của Diệp Vô Tâm
Chính giờ phút này, người nên hoảng sợ là Diệp Vô Tâm, cô nhảy từ giường qua bộ sofa, Tiểu Tình từ giường tiến dần qua bộ sofa
Diệp Vô Tâm lại phóng sang bên giường, Tiểu Tình lại đuổi đến bên giường.
"Tống Tiểu Tình...tỉnh táo lại, tôi là phụ nữ, không phải thứ cô muốn"
"Diệp tỷ tỷ, hay là chúng ta làm gì đó đi"
Diệp Vô Tâm có chút lo lắng, không nỡ ra tay đánh Tiểu Tình cũng không nỡ nhốt cô một mình bên trong
"Tống tiểu thư, nhìn cho rõ, chúng ta cùng giống loài"
Bên trong phòng Tiểu Tình hưng phấn đuổi bắt Diệp Vô Tâm, nhưng bên ngoài gần như đã náo loạn cả lên. Phó Quân Hạo khi chạy đến khách sạn Nhiếp đã thấy người của Ngụy gia xuất hiện, anh vòng sang cửa khác chạy đến chính sảnh để tìm Tiểu Tình nhưng không thấy đâu. Anh cuống cuồng cả lên chạy ra giữa sân hỏi Vương Minh Hàn đến lúc này anh ta mới sực nhớ tới Tiểu Tình khi nãy đang khiêu vũ với gã ngoại quốc
Bên phía Ngụy Hồng cũng phát hiện biến mất Diệp Vô Tâm. Ngụy gia cho rằng Vương Minh Hàn lợi dụng lúc họ tranh chấp đã giở trò bắt cóc Diệp Vô Tâm. Tất cả bây giờ đều quy động lực lượng để tìm kiếm hai cô gái
Vương Minh Hàn khá lo lắng đấy, chính Phó Quân Hạo cậy nhờ anh trông coi Tiểu Tình, không ngờ Ngụy gia xuất hiện đã làm anh quên mất cô, trong lòng dâng lên một nổi bất an. Cả anh và Phó Quân Hạo càng lo lắng hơn khi biết tin cô cùng một gã ngoại quốc khiêu vũ rất lâu, sau cùng là không thấy bóng dáng
Phó Quân Hạo gần như phát điên lên, bàn tay anh đã nắm chặt lại như muốn đấm chết Vương Minh Hàn
Theo những gì họ biết chính là Tiểu Tình xuất hiện cùng một lượt với gã ngoại quốc này, sau đó có người còn thấy hắn dẫn cô đi về phía thang máy nên lập tức chạy lên dãy phòng của Windsor
Cả hai cùng chạy đến phòng của Windsor, họ nhìn thấy dưới sàn lênh láng máu, còn nhìn thấy anh ta bị thương ngay vị trí nhạy cảm đó, Vương Minh Hàn không khỏi rùng mình
Phó Quân Hạo bước đến nắm cổ áo Windsor kéo lên "Tống Tiểu Tình đâu?"
Gương mặt giận dữ nổi gân cổ của Phó Quân Hạo dọa tên ngoại quốc sợ chết khiếp
Gã ta đau đớn lắc đầu như thể vô tội
Phó Quân Hạo trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt gằng lên những sợi chỉ máu đỏ ngầu "Thằng chó...mày giấu cô ấy ở đâu"
Phó Quân Hạo tung ra liên tục mấy nấm đấm vào mặt của Windsor, hắn ta đau đớn nhưng không thể la hét nổi nữa. Vương Minh Hàn chạy đến kéo Phó Quân Hạo ra nhưng không ngờ cũng bị anh nện cho mấy cái vào bụng
"Bình tĩnh...tìm Tiểu Tình...quan trọng" Vương Minh Hàn cố gắng nói hết câu, từng chữ anh nói ra đều khó nhọc bởi vì bị Phó Quân Hạo liên tục đánh vào bụng
Phó Quân Hạo rất sợ, anh thật sự rất sợ cái tên đồi bại này đã giở trò với cô, sợ cô đang hoảng loạn hoặc đang uất ức ở một nơi nào đó mà không dám ra gặp anh. Nghĩ đến những cảnh tượng này, trong lòng Phó Quân Hạo đau xót tột cùng, anh nhót ruột nhót gan cũng chỉ vì cô.
Anh nghiến răng nhìn Vương Minh Hàn, ánh mắt đầy ý niệm cảnh cáo "Nếu Tiểu Tình xảy ra chuyện gì...mình sẽ tự tay giết chết cậu"
Vương Minh Hàn không thể nói thêm lời nào, thật sự lần này anh đã lơ là sự trông cậy của Phó Quân Hạo, anh không biết đã tự trách bao nhiêu lần
Phó Quân Hạo lục tung từng ngóc ngách trong căn phòng của Windsor xong mà không thấy gì, anh điên cuồng chạy ra ngoài, dọc theo từng đường đi đạp cửa từng căn phòng một.
Sức mạnh giờ đây đối với Phó Quân Hạo chính là đỉnh điểm, anh đạp vỡ từng cái ổ mã khóa ở từng phòng, dũng mãnh đạp bay cửa xông vào trong
Vương Minh Hàn lần đầu tiên thấy Phó Quân Hạo điên tiết lên như vậy, anh cảm thấy bất an vô cùng, có lẽ bản thân anh đã đánh giá quá thấp vị trí của Tống Tiểu Tình trong lòng Phó Quân Hạo
Tống tiểu thư, cầu xin cô đừng xảy ra chuyện gì. Hắn điên rồi. Hắn điên vì cô rồi
Vương Minh Hàn phân công đám thuộc hạ chạy khắp các dãy phòng, mở từng phòng kiểm tra xem có thấy Tống Tiểu Tình không? Anh có vẻ khá khẩn trương
Đám thuộc hạ của Vương Minh Hàn đã quá quen thuộc với Phó Quân Hạo và lần này cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh Phó Quân Hạo nổi điên vì tìm kiếm một cô gái, còn riêng Vương lão đại của bọn họ thì khẩn trương đến đáng sợ