Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 51: Những Đứa Trẻ Đáng Thương

Dự tính ban đầu là đến nhà hàng dùng cơm, nhưng giữa đường không biết Phó Kình Vũ có chuyện gấp gì lại gọi điện hối thúc Phó Quân Hạo lập tức trở về công ty, vì thế anh chỉ đành cùng Tống Tiểu Tình đến Phó thị

...

Khi vừa từ bên ngoài đi vào, nhân viên Phó thị bắt đầu cảm thấy có chuyện khác thường, mấy ai cũng không khỏi tò mò mà liếc nhìn mặc dù chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Phó Quân Hạo thì bọn họ đã phải rùng mình nhưng là con người nên tính tò mò luôn lấn át độ sợ hãi, dù sợ nhưng vẫn cứ nhìn.

Tống Tiểu Tình không hề có những cử chỉ thân mật với Phó Quân Hạo nhưng bắt gặp ánh mắt của mọi người nhìn cô có vẻ như dò xét cũng khiến cô không mấy dễ chịu

Khi bóng dáng hai người cùng đứng bên cạnh nhau, cùng đi vào thang máy đến khi mất dạng, đám nhân viên không khỏi kìm lòng mà bàn tán, thoáng chốc, cả văn phòng náo loạn cả lên

"Là bạn gái của sếp của hả?"

"Tôi nghĩ không phải đâu, có thể là vợ đấy"

"Gì chứ? Vợ sao, tôi không cam tâm, sao sếp lại có vợ được, không chịu đâu?"

"Cô vừa phải thôi, tôi cũng nghĩ là vợ vì mọi người có để ý không? Từ xưa đến giờ có bao giờ nhìn thấy cô gái nào được cơ hội đi bên cạnh sếp như vậy đâu?"

"Bà nói tôi mới để ý nha, đáng ghét thật, hóa ra là sếp có vợ rồi, chẳng trách sao lại giữ thân như ngọc"

"Các bà thôi dùm, dù cho cô gái đó không phải là vợ của sếp thì nhìn dung mạo cô gái đó đi, các người chỉ đáng xách dép cho người ta, tự lấy gương mà soi lại mình đi"

"Ông nói cái gì, muốn chết hả..."

...

Tại phòng Tổng giám đốc

Phó Kình Vũ từ sớm đã ngồi trước màn hình laptop, vẻ mặt đầy lo lắng bất an, vừa thấy Phó Quân Hạo đi vào, anh ta đã đứng lên trực tiếp báo cáo ngay, Phó Kình Vũ quá hiểu tác phong làm việc của anh mình, không cần dài dòng loi thoi, chỉ cần nói ngắn gọn đủ ý là được.

"Anh, nhìn xem, đột nhiên cổ phiếu của chúng ta rớt giá, mặc dù không nhiều nhưng theo em dự trù, chỉ trong ngày hôm nay, có lẽ giá cổ phiếu của chúng ta sẽ giảm hơn 50% với tốc độ này"

Phó Quân Hạo nhanh chóng ngồi xuống trước màn hình laptop, Phó Kình Vũ nhường chỗ cho anh "Anh xem đi. Chị dâu, sao chị lại đến đây?" Nhìn thấy Tiểu Tình cũng xuất hiện tại nơi này, Phó Kình Vũ không khỏi buộc miệng mà thắc mắc, anh cũng đoán thấy được cái bộ dạng nháo nhào dưới phòng nhân viên

"Chuyện đó nói sau đi, theo dõi tình hình trước đã" Tiểu Tình không nhìn Phó Kình Vũ, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, chăm chú theo dõi

Phó Quân Hạo thao tác bàn phím nhanh đến tốc độ kinh ngạc, đôi bàn tay múa lượn trên ấy không khác gì một chuyên gia

"Kình Vũ, thông báo tổ thông tin chuẩn bị đi, có kẻ giở trò trong hệ thống của chúng ta" Phó Quân Hạo lạnh nhạt ra lệnh, xem ra anh đã có phát hiện

Tiểu Tình có vài khúc mắt không hiểu, cô muốn hỏi nhưng nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của anh nên cũng đành thôi

"Em muốn hỏi gì?" Từ đầu đến cuối Phó Quân Hạo không hề nhìn lên cô, tại sao lại biết cô muốn hỏi chuyện anh ta, nghĩ đến đây cô đột nhiên rùng mình. Nếu đã vậy thì cứ thẳng thắn một chút vậy

"Cổ phiếu bên Tống thị lần trước cũng bị rớt giá nghiêm trọng, có phải cũng là do có người xâm nhập vào hệ thống an ninh thông tin của Tống thị không?"

Phó Quân Hạo không hề suy nghĩ liền lắc đầu "Bên Tống thị là do ảnh hưởng của việc Tống lão gia xảy ra chuyện nên cổ phiếu mới lung lay, nhưng may mắn là Tống thị có một hệ thống an ninh vô cùng chắc chắn nên kẻ xấu mới không thể xâm nhập, nếu như lần đó an ninh không tốt, kẻ xấu lợi dụng thời cơ để xâm nhập vào, có lẽ cổ phiếu Tống thị đã sớm bị đóng băng rồi"

"À...hóa ra là vậy. Thế chẳng lẽ an ninh của Phó thị các anh không đủ an toàn sao?"

"Làm sao giống được, hệ thống an ninh của Tống thị là do cha em đã tìm một giáo sư người Úc độc quyền thiết kế ra, trên thế giới không có bản thứ hai đâu. Hệ thống của bọn anh là do anh cùng Kình Vũ và tổ an ninh thông tin của công ty nghiên cứu rất lâu mới tạo ra được, nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là bản thực nghiệm, không có tính bảo vệ tuyệt đối" Phó Quân Hạo thản nhiên giải thích, nét mặt của anh không hề có chút biến sắc nào, bình tĩnh, tự tin chính là đỉnh cao của người làm kinh tế như anh

Nói đến đây, Phó Quân Hạo cắm phích tai nghe vào máy, thông qua tai nghe để giao tiếp với tổ thông tin

"Kình Vũ, kiểm tra hướng đột nhập của viruss gây nhiễu, những người còn lại đợi lệnh của tôi"

Tất cả đều im lặng để lắng nghe chỉ thị, bọn họ đối với Phó Quân Hạo là sự tin tưởng tuyệt đối, trung thành và phục tùng mệnh lệnh

Sau khi tìm được nguyên nhân, Kình Vũ báo lại với anh, Phó Quân Hạo suy ngẫm, trong một cái nháy mắt anh đã có chính kiến của mình, lần này lại lạnh nhạt ra lệnh "Tắt tường lửa, để chúng xâm nhập"

"Gì? Anh như vậy sẽ nguy hiểm lắm" Phó Kình Vũ kinh hãi hét lên

"Im miệng, làm đi" Phó Quân Hạo nói có ngữ khí lớn tiếng hơn, cãi lệnh chính là tìm đường chết

Câu nói cuối cùng bày tỏ mệnh lệnh tuyệt đối phải phục tùng, kẻ nào nhiều lời thì cút. Từ đầu đến cuối Tiểu Tình vẫn đứng bên cạnh để theo dõi, cô không còn thắc mắc nữa nên chỉ im lặng mà nhìn theo. Không biết tại sao cô lại cực kỳ tin tưởng mệnh lệnh của người đàn ông này, khí thế của anh, sắc mặt của anh, sự bản lĩnh nắm bắt thời cơ của anh lại khiến trái tim cô phải rung động. Chính xác, rõ ràng là rung động

Khi hiệu lệnh mở hệ thống an ninh, Phó Quân Hạo chỉ thận trọng nhìn vào đồng hồ trên tay, sự quan sát của anh tỉ mỉ không sai lệch một giây

"Chuẩn bị, năm giây nữa bật lại tường lửa 4...3...2...1...bật"

Vừa dứt lời, lập tức toàn bộ hệ thống an ninh được bật lại "Kích hoạt hệ thống quét viruss tự động"

Mọi người nhanh chóng làm không sai một chi tiết, họ cũng là những người được Phó Quân Hạo đích thân tuyển chọn, vì vậy hầu hết toàn là nhân tài hiếm thấy trong giới an ninh mạng.

"Kình Vũ, việc dọn dẹp giao lại cho em, nhớ làm cho sạch sẽ" Câu nói bá đạo này dù là ra lệnh nhưng Tiểu Tình nghe lại cảm thấy hài hước thế nào. Cô vô ý cong môi mỉm cười, không ngờ khi ánh mắt của cô chạm phải đôi mắt sâu hút không thấy đáy của anh, nụ cười đột ngột cứng đờ, hai bên má không theo ý cô, cứ mặc nhiên mà ửng đỏ

"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?" Hai bên má càng đỏ hồng hơn, thật không thể để tâm tư người khác yên được mà

"Không có gì, chỉ là lần đầu tiên thấy em đáng yêu như vậy" Vừa nói Phó Quân Hạo vừa chậm rãi đứng lên

Tiểu Tình cắn môi, tinh nghịch chỉ ngón tay vào ngực anh. Cô cảm giác được một bắp thịt săn chắc khi vừa chạm vào. Đầu ngón tay tê rần, bao nhiêu khoái cảm truyền hết đến trung ương thần kinh não. Tiểu Tình không khỏi rùng mình, cố gắng trấn tỉnh bản thân, không biết trong lòng đã tự tát bản thân bao nhiêu cái rồi

Khốn kiếp, tội háo sắc không bỏ mà.

Tiểu Tình cười ái ngại, rụt ngón tay lại. Bất chợt Phó Quân Hạo lại chợp lấy bàn tay cô, kéo cô lại gần, đôi mắt của anh đâm đâm nhìn vào sâu trong mắt cô

"Mắt em đẹp lắm, anh nhìn thấy em lưu giữ anh ở trong đó"

Tiểu Tình nhích người ra sau một chút, cố gắng giải thích với anh

"Phó Quân Hạo, thật ra là thế này, gần đây Tống gia xảy ra nhiều chuyện, anh chạy đôn chạy đáo giúp đỡ tôi, còn dạy tôi cách khống chế tình huống như sáng nay ở Tống thị, thật sự rất cảm ơn anh"

"Không cần cảm ơn, lấy thân báo đáp đi" Phó Quân Hạo nói ra câu này nghe vô cùng bình thường, gần như là không có vẻ gì đặc sắc, nhưng Tiểu Tình lại không thấy như vậy

"Hả?"

"Anh không nhận lời cảm ơn. Anh chỉ nhận lấy thân thể của em"

Phó Quân Hạo bước lên một bước, thân thể anh đứng rất gần Tiểu Tình, tay anh vòng qua eo cô rồi một lần nữa kéo cô xích lại gần mình hơn, gần như phần dưới cơ thể của họ đã chạm vào nhau

Yết hầu của cô run rẩy chuyển động, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, nếu mà cô có mang bệnh tim không biết đã chết trong tay người đàn ông này bao nhiêu lần rồi

Phó tiên sinh à, xin anh đừng có sáp sáp lại gần tôi như vậy được không, tôi sợ bản thân không kìm chế được thì không biết sẽ làm ra những chuyện gì đâu

Phó Quân Hạo không biết tại sao lại tìm ẩn bản tính lưu manh thích cưỡng đoạt thế này, anh không nhanh không chậm cứ dần dần tiến gần cô hơn, giống như con báo đang chậm rãi thưởng thức miếng thịt ngon vậy. Còn cô chính là miếng thịt

"Á...trời mẹ ơi..." Phó Kình Vũ lù khù đẩy cửa xong vào, nhìn thấy cơ thể hai người gần như sắp dán chặt vào nhau, anh hét lên rồi giơ bàn tay ra che kín hai mắt của mình lại

"Em chưa thấy gì hết nghe...Hai người cứ tiếp tục đi, em ra ngoài canh cửa cho hai người" Đôi mắt nhắm tịt mò đường ra cửa. Boong...va đầu vào thành cửa đau điếng nhưng nào dám ho he, lại mò mẫm tìm đường ra ngoài. Thời khắc này anh muốn tự móc mắt mình ra thì tốt hơn, lần này đúng là họa từ trên trời giáng xuống rồi.

Tiểu Tình đỏ bừng bừng mặt, cô đẩy mạnh Phó Quân Hạo ra, hôm nay cô mặc bên trong là một chiếc váy công sở, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo cardigan form dài, vì vậy cô tiện tay kéo hai bên mép áo lại với nhau như che đậy cơ thể

"Tôi đói rồi...mình đi ăn đi, nhớ gọi thêm Kình Vũ"

Nói dứt tiếng cô liền chạy ra khỏi phòng làm việc của Phó Quân Hạo. Thái độ này là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô phản ứng với mình như vậy, chính vì vậy không khỏi vui mừng mà cong môi cười, nụ cười ngọt đến sâu răng, sau đó cũng theo bóng dáng Tiểu Tình mà vọt chạy ra ngoài đuổi theo cô

Phó Kình Vũ thấy hai người rời khỏi nhanh như vậy trong đầu có chút ngạc nhiên, đầy rẫy những câu hỏi ngu ngơ hiện lên trong đầu

Nhanh vậy mà xong rồi sao? Mình ngồi còn chưa nóng ghế

...

Bên trong thang máy, Tiểu Tình đứng góc bên phải, Phó Quân Hạo thì đứng đối diện ở góc bên trái, Phó Kình Vũ thì đứng ở giữa, mặt đối diện với lối ra vào

Phó Kình Vũ nhìn hai má vẫn đang ửng đỏ của Tiểu Tình, bộ dạng giả vờ không quan tâm của anh trai, hai bầu không khí nóng lạnh đối nghịch nhau trong thang máy khiến anh có cảm giác vô cùng bất thường.

Phó Kình Vũ nhích người sang phải từng bước nhỏ, anh đẩy vai Tiểu Tình để ra ám hiệu, cảm giác thấy nên cô quay mặt trừng mắt nhìn Phó Kình Vũ, anh tò mò hỏi Tiểu Tình

"Chị dâu, không phải sinh lý của anh trai em có vấn đề chứ?"

Phó Quân Hạo trừng mắt nhìn Phó Kình Vũ khiến anh ta hoảng sợ, rùng mình rồi im bặt

Chết rồi, nói sai rồi.

Phó Kình Vũ chấp hai tay lại, ý tứ van xin tha mạng

Vẫn kiên quyết không từ bỏ, Phó Kình Vũ lại nhích người sang trái đẩy đẩy vai của anh trai "Nếu vậy, anh...không lẽ sức khỏe của chị dâu không ổn?"

Tiểu Tình nghe xong tức muốn hộc máu, cô xoay người giẫm lên chân của Phó Kình Vũ làm anh đau điếng

"A A...đau...đau" Phó Kình Vũ nhảy cẩn lên co chân gào thét

"Đáng đời" Tiểu Tình khoanh tay quay mặt nhìn sang chỗ khác

Phó Kình Vũ càng không cam tâm, rõ ràng là hai người có vấn đề, sao lúc nào cũng trút giận lên người anh

"Nè...hai người rõ ràng có vấn đề về sinh lý, sớm nói ra đi để còn kịp thời điều trị, còn giả vờ thanh cao làm gì? Đau chết em rồi"

Lần này không nhịn được nữa, Phó Quân Hạo và Tống Tiểu Tình đồng loạt quay sang trừng mắt với Phó Kình Vũ rồi đồng thanh đáp lại

"Chúng tôi đều không có vấn đề"

Câu nói gây hiểu lầm nhất cuối cùng cũng bị Phó Kình Vũ ép đến buộc miệng nói ra.

Gì mà chúng tôi đều không có vấn đề. Họ đã xảy ra chuyện đó rồi sao?

Vừa dứt lời, cả hai người đều thấy có gì đó không đúng. Tiểu Tình càng không phải nói, mặt cô đỏ ửng lên, làn da mịn màng cùng nước da trắng càng tôn lên vẻ đẹp của cô

Ting...cửa thang máy mở ra, Tiểu Tình thẹn quá mà mắng "Phó Kình Vũ, tên khốn kiếp nhà cậu" Nói dứt câu liền bỏ đi mất.

Phó Quân Hạo chỉ biết lắc đầu với cậu em trai, thở một hơi dài rồi cũng bỏ đi mất dạng

Sau khi dùng bữa trưa

Ba người cùng nhau trở về bệnh viện để thăm Tống lão gia

Vừa bước vào phòng, Tiểu Tình đã vui mừng ra mặt, không khỏi kích động mà la lên nhưng sực nhớ đây là bệnh viện nên lập tức giảm âm thanh

"Liễu Trang Như...sao cậu lại đến đây?" Tiểu Tình tươi cười rạng rỡ vì gặp được Liễu Trang Như, cô bạn chí cốt của mình

"Cậu còn dám nói, bác Tống xảy ra chuyện, cậu cũng không báo mình một tiếng, để tận hôm nay mình xem tin tức mới biết chuyện" Liễu Trang Như cau mày tỏ ý trách khứ Tống Tiểu Tình

"Con ranh nhà cậu...xin lỗi, lúc cha mình xảy ra chuyện, mình không có tâm tư mà suy nghĩ nhiều đến vậy, quên mất nói cho cậu biết" Tiểu Tình bĩu mặt giải thích với cô

"Đáng ghét...Cậu vừa đi đâu về đấy?" Liễu Trang Như nhìn thấy Phó Quân Hạo nên mới giả vờ hỏi ngầm để điều tra tình hình hai người họ, không phải Tiểu Tình ngốc đến mức không hiểu đấy chứ

"Đi ăn thôi. Đồ ngốc. Dạo này rảnh rỗi nhỉ" Tiểu Tình nhìn một lượt từ trên xuống dưới cơ thể của Liễu Trang Như, cô phát hiện có điều gì đó không hợp logic

"Nhưng lạ nha....hình như trông cậu gầy quá đó, thiếu ăn hả?"

"Nào có" Liễu Trang Như cụp mắt xuống, tránh né cái nhìn đầy nghi hoặc của Tiểu Tình

Tiểu Tình vẫn không tha cho cô "Nhìn thẳng vào mắt mình, cậu có vấn đề" Tiểu Tình phát giác phía sau còn hai người đàn ông nữa, vì thế liền kéo Liễu Trang Như đi, ngữ khí nghe ra có phần mất kìm chế

"Đi theo mình" Tiểu Tình cau mày, dáng vẻ đằng đằng sát khí, bộ dạng muốn ăn thịt người này, cứ vậy mà nắm lấy cổ tay Liễu Trang Như kéo đi thật nhanh

"Tiểu Tình, đau quá, cậu muốn đưa mình đi đâu, từ từ đã" Liễu Trang Như đau đớn la hét ở phía sau, nhưng có điều Tiểu Tình giống như không nghe thấy vậy, cứ như thế kéo cô đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ của bệnh viện

Phó Kình Vũ nghiêng đầu nhìn theo, thấy bộ dạng này tính hiếu kỳ trong lòng anh lại bọc phát "Anh, có đi xem thử đã xảy ra chuyện gì không?"

Phó Quân Hạo chần chừ, sau đó mới lắc đầu. Phó Kình Vũ có ngốc mới không nhận ra thái độ của anh trai, anh ta cười khà khà, dùng toàn thân đẩy Phó Quân Hạo đi theo

"Khoái muốn chết còn bày đặt. Đi nhanh"

...

Nhà vệ sinh nữ, hai gã đàn ông đứng chần chừ ở cửa, Phó Kình Vũ thì bạo gan hơn, đứng nép sát vào cửa để nghe lén, còn Phó Quân Hạo thì đứng cách xa ra, giả vờ như chỉ đứng ở đấy hút thuốc

"Liễu Trang Như, cậu thành thật một chút, không lẽ ngay cả mình cũng muốn gạt, bộ dạng của cậu không qua mặt được mình đâu" Tiếng Tiểu Tình bên trong nhà vệ sinh nữ vọng ra, ở góc độ này Phó Kình Vũ nghe rõ từng chữ một

"Không...không có gì đâu...Cậu đừng có đa nghi quá" Liễu Trang Như vừa nói vừa quay mặt sang hướng khác

Tiểu Tình nhìn thấy thái độ tránh né này, muốn không lo cũng không được "Ê...nhóc con...biết tụi mình chơi với nhau bao lâu rồi chưa...Xem thường cảm quan của mình vậy à"

"Không phải đâu...Tiểu Tình...cậu đừng ép mình" Liễu Trang Như đứng quay lưng lại với cô, giọng nói có phần run run yếu ớt

"Rõ ràng nhé...Nói đi...hay muốn mình bạo lực rồi mới nói hả?" Tiểu Tình vẫn rất kiên nhẫn, cô đứng tựa lưng vào bồn rửa mặt "Có xem mình là bạn của cậu không vậy?" Tiểu Tình xoay người Liễu Trang Như lại, đôi mắt của cô ấy không biết đã đẫm lệ từ khi nào, khóe mắt đỏ hoe trông cô càng yếu đuối

Câu nói cuối cùng của Tiểu Tình trực tiếp đánh vỡ bộ dạng đang cố ý che giấu đau khổ của cô. Liễu Trang Như nhào đến ôm lấy Tiểu Tình mà khóc nức nở "Tiểu Tình, làm sao đây, mình có thai rồi"

"HẢ?" Tiểu Tình đẩy Liễu Trang Như ra để nhìn rõ sắc mặt của cô, bộ dạng này của Liễu Trang Như đúng thật là không phải nói đùa "Cậu...có...thai"

Bên ngoài, Phó Kình Vũ đều nghe thấy từng câu từng chữ, anh đưa tay bụm miệng lại với vẻ mặt kinh hãi. Phó Kình Vũ chạy ra kéo Phó Quân Hạo rời khỏi đó

"Chắc không vậy?" Tiểu Tình cau mày hỏi xác nhận lại một lần nữa, vì cô sợ nghe nhầm mất thôi

Liễu Trang Như chậm rãi gật đầu "Mình đã mua que thử thai rồi. Hai...hai vạch"

"Hai vạch...Có khi nào cậu mua nhầm que bị lỗi không, nhầm lẫn rồi thì sao?"

"Nhầm gì được mà nhầm, mua gần cả thùng, nếu mà nhầm cả thùng như vậy chắc công ty đó sớm đóng cửa mất thôi"

Giới hạn kìm chế cuối cùng cũng vỡ

"Tên khốn nào? Là tên khốn nào làm ra chuyện này? Liễu Trang Như...nói cho mình biết" Tiểu Tình sốt ruột mà dồn dập hỏi Liễu Trang Như, lúc này Liễu Trang Như đã ngã quỵ ngồi rạp dưới chân của Tiểu Tình, bộ dạng buông xuôi đầy đau khổ

Thấy dáng vẻ của Liễu Trang Như ủ rũ như thế, Tiểu Tình không nỡ nhìn nên vì thế cũng không lớn tiếng nữa, cô điều chỉnh tâm trạng ngay sau đó rồi cúi người xuống ôm lấy Liễu Trang Như

"Liễu Trang Như, đừng sợ, có mình ở đây"

Mãi rất lâu sau, Tiểu Tình mới dìu Liễu Trang Như trở lại phòng chăm sóc đặc biệt của Tống lão gia

Tiểu Tình kê một chiếc gối phía sau lưng của Liễu Trang Như rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, cô cũng không cho Phó Kình Vũ với Phó Quân Hạo vào trong. Tiểu Tình vừa ngồi xuống, Liễu Trang Như đã nắm lấy tay của cô khẩn trương năn nỉ

"Tiểu Tình, cậu phải giúp mình, mình không thể giữ đứa bé" Giọng nói run rẩy của Liễu Trang Như vang lên bên tai làm Tiểu Tình không khỏi đau lòng

"Đừng mà...đứa bé là một sinh mạng, cậu đừng tước đi mạng sống của nó" Tiểu Tình mím môi, cố gắng can ngăn

"Không được, ba mẹ của mình mà phát hiện sẽ giết mình mất, dù mình biết đứa bé này là vô tội, nhưng...nếu sinh ra, nó không có ba thì sẽ là một thiệt thòi cho nó, cậu hiểu không?"

Tiểu Tình tựa lưng vào ghế, suy ngẫm rất lâu, gương mặt có phần không nỡ

"Cậu...quyết định rồi chứ?"

Liễu Trang Như gật đầu, nét mặt quả thật vô cùng kiên quyết

"Nếu vậy, mình sẽ giúp cậu sắp xếp một cuộc phẫu thuật, nhưng mà...hay là cậu suy nghĩ lại đi, xem có cách nào lo êm đẹp chuyện này không?" Đến cuối cùng, Tiểu Tình vẫn là hai chữ "không nỡ"

"Mình đã nói rồi, không thể giữ nó lại, cậu không muốn chuyện của Đậu Đỏ lại lặp lại một lần nữa chứ? Chẳng lẽ cậu muốn mình giống cậu, trơ mắt đứng nhìn một đứa bé lớn lên trong tình cảnh thiếu thốn tình yêu của ba ruột nó sao?" Liễu Trang Như lộ rõ ý tứ nóng giận, vô ý động chạm đến tiểu bảo bối nhà Tình

"Nè...Đậu Đỏ liên quan gì đến chuyện này, cậu kéo nó vào làm gì..." Tiểu Tình tức giận đứng lên quát lại Liễu Trang Như

Động ai cũng được, đừng động đến Đậu Đỏ

Liễu Trang Như biết mình giận quá mất khôn, chưa suy nghĩ đã nói vì vậy ngữ điệu cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, đôi mắt rũ rượi cụp xuống "Mình xin lỗi, do tâm trạng của mình không tốt"

"Được thôi, cậu thích thì tùy, muốn làm gì thì làm, mình không ngăn cản nữa" Tiểu Tình cũng không ngăn nổi tâm trạng của bản thân, rõ ràng là Đậu Đỏ vô tội, sao lại liên quan đến bé chứ, nếu để Đậu Đỏ nghe được những lời này thì sao.

Bất giác Tiểu Tình nghe thấy vài âm thanh khác lạ phát ra từ trong tủ, trái tim cô co thắt lại

Không phải là Đậu Đỏ trốn trong tủ đấy chứ?

Đừng nha, đừng là bé nha.

Tiểu Tình chậm rãi bước đến trước cửa tủ, rõ ràng là khe cửa hé ra, chứng tỏ có người đã động vào. Cô cẩn thận mở cửa tủ ra, tiếng khóc thút thít phát ra từ trong tủ làm trái tim cô không chịu được mà run rẩy

"Đậu Đỏ, sao con lại trốn trong này?" Tiểu Tình bế Đậu Đỏ ra khỏi tủ, cô lấy khăn giấy lau nước mắt cho bé

Liễu Trang Như hoảng sợ giơ tay che miệng lại, cô biết mình đã nói sai rồi

"Là con đòi ông quản gia đưa con đến đây, con rất nhớ ông ngoại, rất nhớ mẹ Tiểu Tình"

"Đậu Đỏ ngoan, đừng khóc nữa...chẳng phải đã gặp được mẹ rồi sao?"

Đậu Đỏ gật đầu, ngoan ngoãn ôm lấy bả vai của Tiểu Tình, trên đôi gò má vẫn còn in hằng hai dòng nước mắt đáng thương. Cô vuốt vuốt lưng bé, trong lòng thật sự rất đau, tình cảnh của Đậu Đỏ có lẽ rất giống cô lúc nhỏ. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô luôn bị đám trẻ con khác trêu chọc, nói cô thật đáng thương, không có mẹ bên cạnh thật đáng thương. Đậu Đỏ cũng vậy, nhưng bé là không có ba, không có ba yêu thương.