Bên trong phòng bệnh của Đậu Đỏ
"Đậu Đỏ, con cảm thấy thế nào rồi?"
Tiểu Tình rất đau lòng, Đậu Đỏ chỉ vừa tỉnh lại, gương mặt non nớt còn xanh xao
"Mẹ Tiểu Tình, Đậu Đỏ khỏe rồi ạ? Bao giờ con mới được về nhà, ở đây không ổn chút nào"
Tiểu Tình ôm Đậu Đỏ vào lòng, tay cô nhẹ nhàng xoa đầu bé
"Bao giờ con có thể đánh chết cọp, bác sĩ mới cho con về nhà"
Đậu Đỏ héo queo, đôi mắt rưng rưng
"Vậy thì biết đến bao giờ"
Đậu Đỏ nằm trong lòng Tiểu Tình mà tỉ tê tâm sự
"Đậu Đỏ rất đói bụng, mẹ có thể nấu cho Đậu Đỏ ăn không?"
Đôi mắt Đậu Đỏ ánh lên một biểu cả cầu xin, đôi mắt long lanh mở to chớp chớp. Tống Tiểu Tình thấy vậy lại thương nhưng cô cố bấm bụng
"Không được, phải đợi con khỏe lại đã, bác sĩ không cho mẹ mang thức ăn cho con"
Gương mặt nhỏ bé kia đen xì, mất hết niềm tin vào cuộc sống
Tiểu Tình thấy vậy liền cười cười rồi ôm bé vào lòng, cố gắng dỗ ngọt bé
"Mẹ biết Đậu Đỏ của mẹ rất ngoan, rất biết nghe lời mẹ. Thôi được rồi, khi nào bác sĩ cho mẹ rước con về nhà thì mẹ sẽ nấu thật nhiều món cho con ăn, chịu không?"
Đậu Đỏ dù rất không muốn ở lại đây nhưng lại rất ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, biết chiều theo ý cô
"Dạ, Đậu Đỏ sẽ nghe lời mẹ"
*Cọc cọc* Tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài
Tống Tiểu Tình bước đến mở cửa, người đứng bên ngoài là Phó Quân Hạo
"Phó Quân Hạo, sao giờ này anh lại đến đây"
Cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường
"Mười giờ sáng, giờ này anh phải ở công ty mới đúng, dạo này anh nhàn rỗi quá đó"
Phó Quân Hạo vẫn đứng nguyên hình ở đó như bức tượng
"Tôi sợ vợ tôi mãi lo chăm sóc con của tôi sẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, tôi đến để thay ca"
"Vợ ơi, anh vào được không?"
Môi trên của cô giật giật, vẻ mặt tức cười nhìn người đàn ông kia
"Nể tình anh giúp tôi đến bệnh viện. Phó tiên.."
Nói tới từ này cô lại sực nhớ ra bản thân bị anh ta cấm vận
Nếu bị anh ta cưỡng hôn tại đây nữa thì tiêu rồi, cô nuốt luôn chữ còn lại vào bụng
"Phó Quân Hạo, mời anh vào"
Đậu Đỏ cuộn tròn ngồi trên giường, vẻ mặt nhìn thấy Phó Quân Hạo xuất hiện quá khó coi
Đậu Đỏ "..."
Phó Quân Hạo mang theo một bình giữ nhiệt thấp chỉ cao cỡ bằng một gang tay người lớn, anh đặt nhẹ bình giữ nhiệt lên chiếc bàn chiếc bàn vuông ở góc tường
"Tiểu Tình, em ngồi xuống uống canh đi, tôi vừa nấu liền giữ ấm mang đến đây"
Đậu Đỏ "..."
Đậu Đỏ tròn xoe mắt, những tưởng là đến thăm bệnh bé cơ mà, nào ngờ là mang canh đến lấy lòng mẹ Tiểu Tình
Phó Quân Hạo cẩn thận múc từng thìa canh gà nấu táo đỏ cho ra bát. Tiểu Tình nhìn bát canh gà rồi lại nhìn tiểu Đậu Đỏ đáng thương ngồi ủ rũ trên giường
Đậu Đỏ nhìn Tiểu Tình với đôi mắt tha thiết
"Mẹ Tiểu Tình, hay là cho con uống một ít thôi, một tí xíu thôi cũng được"
Tiểu Tình đứng khoanh tay trước ngực, lưng mượn bức tường làm điểm tựa. Cô điềm nhiên lắc đầu. Ý tứ chính là kiên quyết nói ra hai chữ "không được"
Đậu Đỏ vẫn ngồi trên giường, vẫn dùng đôi mắt đầy nước để xin một ít lợi ích
Tiểu Tình không nỡ nhưng cũng không dễ bị rung động, cô nhìn sang hướng khác, cố gắng không để ý đến cái bánh Đậu Đỏ đang kèo nèo ngồi trên giường kia
Ánh mắt Tiểu Tình rơi vào bát canh gà hầm đang nghi ngút khói, mùi hương nhẹ nhàng xông vào mũi thật khiến người khác khó cưỡng lại.
Cái mùi thơm này làm Tiểu Tình và Đậu Đỏ cùng đồng loạt chép chép cái miệng. Tiểu Tình như bị thôi miên mất rồi, cô máy móc đi lại ngồi xuống bàn.
Đậu Đỏ cũng không thể nhịn được rồi, bé ngóc ngóc cái đầu lên cao hơn, mong muốn thông qua bả vai của Phó Quân Hạo mà nhìn ngắm món canh thơm lừng trước mặt.
Tiểu Tình cẩn thận cầm chiếc thìa Phó Quân Hạo chuẩn bị cho cô, múc một thìa đầy nước canh lên rồi cho vào miệng
Đôi mắt mở to sáng rực, rõ ràng là bị chinh phục mất rồi, quá ngon, trong khoảnh khắc này, Tiểu Tình cảm nhận được bản thân vừa được nếm một loại mỹ vị nhân gian, ngon chưa từng có.
"Ngon" Tiểu Tình chỉ còn có thể nói được một từ như vậy rồi lại tiếp tục uống canh.
Đậu Đỏ cảm giác được bản thân bị bỏ rơi mất rồi. Trên trán nổi lên ba vạch đen
Phó Quân Hạo liếc sang thấy trên giường có một đứa trẻ nào đó đang thèm thuồng đến mức sắp không nhịn được rồi, bất giác anh cong khóe môi cười thầm.
Phó Quân Hạo lẳng lặng đứng lên rồi bước ra khỏi cửa
Một lúc sau, anh quay lại, trên tay còn mang theo một bát cháo trắng rất to
"Đậu Đỏ, có muốn ăn không?"
Đậu Đỏ đứng lên giường, gật đầu lia lịa
"Muốn...muốn...cháu muốn"
Phó Quân Hạo ngồi xuống bàn, đổ một ít nước canh còn trong bình giữ nhiệt vào cái bát to đó
Tiểu Tình vội ngăn anh lại "Không được, gà có nhiều dầu mỡ, không tốt cho tiêu hóa của con...à không...của Đậu Đỏ"
Phó Quân Hạo biết rõ ai kia tâm tư có chút xao động, anh nhìn cô đầy trấn an
"Không sao, tôi đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, được phép"
Nghe được câu này bụng dạ của Đậu Đỏ vui như trẫy hội, đứng trên giường nhảy nhảy tung hoa
"Yeah...."
Tiểu Tình "..."
Đứa bé này xem ra giống Tiểu Tình về khẩu ăn uống rồi, chỉ cần là mỹ vị nhân gian có thể mua chuộc được ngay
Phó Quân Hạo tự tay mang bát cháo đến giường của Đậu Đỏ
"Ăn ngon miệng nhé, bé con"
Đậu Đỏ nhanh nhẹn cho ngay một thìa khai mở khẩu vị vào miệng. Đầu liên tục gật gật, miệng vẫn ăn không ngừng
Chớp mắt trong bát đã bị ăn sạch. Đậu Đỏ ôm bụng mà xoa xoa
"Chú...Cái này mua ở đâu mà ngon vậy, chú chỉ cho cháu mua với"
Phó Quân Hạo cười cười, gương mặt tỏ ra một vài điều nham hiểm
"Được thôi, nhưng mà...."
Đậu Đỏ nhìn nét mặt người đàn ông trước mặt bất giác làm bé ngộ ra được điều gì đó thâm sâu
"Chú đừng hòng"
Phó Quân Hạo "..."
Rõ ràng là ăn của người ta rồi mà còn hóng hách, ngang ngạnh như vậy. Cái tính ăn xong không quên chùi mép này ít nhiều gì cũng học được từ Tiểu Tình.
Phó Quân Hạo bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Phó Kình Vũ, anh phải trở về Phó trạch gấp. Vì vậy, chỉ còn Tiểu Tình ở cùng Đậu Đỏ.
Chiều nay, nhân tiện nhín chút thời gian Đậu Đỏ vào phòng khám làm kiểm tra tổng quát lần cuối trước khi xuất viện, Tiểu Tình nhanh chóng ra ngoài mua ít đồ.
Lúc trở về, trên đường cô luôn có cảm giác có kẻ nào đó bám theo phía sau mình, Tiểu Tình cẩn thận cảnh giác đi nhanh hơn.
Cô nhìn xuống đất có thể nhìn thấy rõ được cái bóng của người theo phía sau, cái bóng đó cũng đi nhanh hơn. Tiểu Tình không đoán được kẻ phía sau là ai, cũng không có cơ sở quay đầu lại nhìn, rõ ràng cái bóng đang đi rất nhanh, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tiến gần cô hơn.
Khi nhận thấy cái bóng đó đến rất gần, cô nhẹ nhàng chỉnh người bước sang phải một chút, lệch hơn năm phút so với góc chín mươi độ. Cái bóng đó không chạm phải vào cô mà vượt hẳn lên trên trước mặt cô.
Cả cơ thể người đó đi vượt qua Tiểu Tình một cách vô cùng nhanh chóng rồi bước thẳng lên phía trước. Tiểu Tình có thể thấy rõ mười mươi vóc dáng của một người thanh niên trưởng thành, qua đánh giá hắn cao hơn một mét bảy, bên ngoài mặc áo khoác da, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Đoạn đường này khá vắng người nên Tiểu Tình rất để ý xung quanh, người này bước đi lúc nhanh lúc chậm, rõ ràng là đang theo dõi ai đó. Cô nghiêng đầu qua để nhìn rõ một chút, nhìn thấy người đó cho một tay trong túi quần, vẻ như đang lấy thứ gì. Bất ngờ hắn chạy lên nhanh hơn, Tiểu Tình dựa vào hướng chạy của hắn có thể đoán được mục tiêu hắn nhắm đến là ai.
Trước mặt cô hơn mười bước chân chính là một người phụ nữ trung niên, trên vai mang theo một túi xách da.
Vừa đoán ra được ý đồ có hắn, Tiểu Tình đã nhìn thấy túi xách trên vai người kia bị gã dùng con dao nhỏ một nhát cắt đứt quai
Tiểu Tình hét lên để người phụ nữ biết "Cướp"
Người phụ nữ phản ứng ngay nhưng quai túi xách đã bị đứt nên không kịp giật lại
Vốn dĩ tưởng đâu nạn nhân là cô, không ngờ người hắn nhắm đến chính là người phụ nữ trung niên kia
Người phụ nữ tức tốc đuổi theo gã, Tiểu Tình cũng giúp bà ta đuổi bắt hắn
Rõ ràng vụ cướp giật xảy ra ngay trước mắt nhưng cô lại không kịp ngăn cản, vì không muốn để lương tâm cắn rứt mà cố gắng giúp người.
Cả đời này, cô ghét nhất chính là những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt đàn bà
Hai người cùng tăng tốc đuổi theo kẻ cướp giật, Tiểu Tình chợt nhớ ra một việc. Cô mỉm cười rồi đột ngột rẽ sang con hẻm nhỏ bên trái, người phụ nữ thấy Tiểu Tình bất chợt rẽ ngang thì như hiểu ra điều gì, bà ta cũng mỉm cười rồi lại tiếp tục tăng tốc đuổi theo.
Kẻ cướp tưởng rằng hôm nay gặp may, cướp đồ của một phụ nữ yếu mềm có thể dễ dàng trốn thoát, nhưng không ngờ hắn chạy đến đâu thì bà ta liền đuổi ngay đến đó. Hắn chạy đến mức sắp không còn sức rồi, gã rẽ vào một con hẻm muốn tìm chỗ nấp nhưng khi vừa vào được nửa đường, hắn đã bị người nào đó gạt chân ngã sống soài xuống đất.
Không sai, người vừa ngáng chân hắn chính là Tiểu Tình. Cô nhìn thấy bộ dạng ngã lăn quay của gã không thể nhịn được mà che miệng cười
"Cưng à, cướp đồ thì chạy nhanh một chút, chị đứng đây đợi mà muốn ngủ luôn một giấc"
Hắn gượng người ngồi dậy "Con khốn, dám phá chuyện tốt của ông"
"Ông cho mày một trận"
Vừa dứt lời, hắn thuận tay quơ lấy một khúc cây nằm ở trong góc ném vào cô, Tiểu Tình ngã người ra sau, mượn một lực nâng cơ thể bật dậy như tư thế ban đầu
Vừa ổn định Tiểu Tình lại nhìn thấy một lưỡi dao sắc nhọn hướng vào mặt mình, cô nhích người qua trái, tay hắn đâm trượt ra phía sau, Tiểu Tình xoay người kiểng chân đẩy thẳng một cước vào mặt hắn, toàn thân gã tê dại mất nhận thức ngã xuống đất
Tiểu Tình cong miệng cười "Xin lỗi, quên báo với cưng, chị đây đai đen cửu đẳng"
Phía sau vang lên một tràng những tiếng vỗ tay liên tục
*Bóp....Bóp...Bóp...Bóp*
"Thân thủ rất tốt"
Tiểu Tình cúi xuống nhặt lấy túi xách đưa cho người phụ nữ vừa tán thưởng
"Chỉ là học vài chiêu tự vệ, bị bác gái chê cười rồi"
Người phụ nữ có gương mặt trái xoan, nước da trắng trẻo, đường nét gương mặt đã có vài nếp nhăn, nhưng so với tuổi ngũ tuần của bà thì cũng được xem là hàng mỹ nhân. Bà ta nhận lại túi xách, vẻ mặt đầy ý hài lòng
"Không chê được, rõ ràng ra tay rất nhanh, rất đủ lực"
Tiểu Tình cười niềm nở, đến lúc này cô mới sực nhớ ra, bà ấy đã ở tuổi trung niên nhưng khi nãy đuổi bắt cướp lại rất cừ. Tên cướp lúc giao đấu với cô thì bà ấy đã đuổi đến nhưng không gấp rút, không hoảng sợ mà là cực kỳ điềm tĩnh quan sát. Rõ ràng bà ta cũng là người có bản lĩnh không nhỏ, thâm tàng bất lộ.