Mười Tám Năm Sau hay Con Vịt Chết Chìm

Chương XVIII

Docsach24.com

l Templo đang nhốn nháo khích động. John L. Witherspoon bị buộc tội giết người sắp phải chịu phiên thẩm vấn đầu tiên trước ông chánh án Meehan. Mọi người bàn tán, đặt hết giả thuyết này đến giả thuyết khác.

Lawrence Dormer biện hộ cho Witherspoon được coi là người trạng sư giỏi nhất vùng. Nhưng người ta thầm thì là vì ông ta thấy sự kiện buộc tội thân chủ quá nhiều nên không dám gọi chứng tá mà chỉ nhằm vào việc để cho công tố viên phô bày hết mọi lý lẽ chứng cớ buộc tội thôi.

Lois bị giằng co giữa bên tình bên hiếu, vẫn im lặng. Nhưng đó quả là sự im lặng trước khi bùng nổ. Della Street nói với Mason:

- Phải trông chừng cô bé này. Cô không quen giấu diếm nên có thê nói vụt ra vào lúc ông không ngờ tới nhất. Ở đây không phải là Los Angeles. Ở đây ông là người lạ, một người chen vào quấy rầy. Những cách thức vặn vẹo của ông ở Los Angeles được coi là bình thường thì ở đây người ta lại ghê sợ. Theo tôi được nghe thì họ còn muốn coi ông là đồng phạm nữa kia.

Mason chỉ biết cười để cô ta được yên lòng. Vừa lúc, có tiếng gõ cửa.

- Della, ra xem thử ai.

Cửa mở cho thấy George Dangerfield đứng ở đấy.

- Thưa ông Mason, tôi vào được không?

- Tất nhiên rồi.

- Nhà tôi và tôi được mời làm chứng.

Luật sư nhướng mày.

- Tôi được biết cách công tố viên sẽ làm trong ngày mai nên tôi nghĩ rằng phải đến gặp ông vì... vì có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện nữa.

- Chuyện gì thế? - Mason hỏi.

- Công tố viên muốn xét lại vụ án cũ.

- Vụ Adams à? Tại sao thế?

- Ông có nhớ lại câu chuyện Witherspoon nói với ông ở ban Springs không. Hình như ông ta có nói với ông là nếu cần thì ông ta sẽ đặt cậu Marvin vào trong một hoàn cảnh chỉ có thể giết người mới giải thoát thôi và như thế chàng thanh niên sẽ lộ bản tính của mình.

- Tôi không bao giờ nhớ những điều thân chủ nói với tôi hết, ông Dangerfield ạ - Mason mỉm cười trả lời.

- Ông có giải thích rằng đấy là một ý tưởng nguy hiểm v.v... Một người phục vụ đang lau kính phía sau bình phong đã nghe hết. Tất nhiên hắn đã biết ông Witherspoon nổi danh là kiêu ngạo.

- Thật rất hay, nhưng sao ông biết được?

- Do công tố viên. Ông biết chúng tôi ở đây nên mời ra làm chứng. Ông ta đã nói với tôi về vụ án cũ.

- Ông nói với ông ta những gì?

- Tôi cứ nói mãi là hai chuyện không dính gì với nhau và không nên nhắc lại chuyện đau lòng cũ.

- Ông ta tiếp cả hai người?

- Không, chỉ có tôi thôi. Chiều nay ông ta tiếp vợ tôi. Cho nên tôi mới đến gặp ông. Có nên nói rằng mấy chuyện này làm vợ tôi bị khủng hoảng. Phải kiếm một giấy chửng nhận bác sĩ thôi. Ông là luật sư, chắc ông biết cách thu xếp chuyện này.

- Khó mà thu xếp đấy.

- Về lý thuyết thì không, nhưng trong thực tế…

- Tại sao bà nhà không muốn ra làm chứng?

- Chúng tôi không thích xét lại vụ án cũ.

- Tại sao?

- Vợ tôi đã nói tại sao cho ông biết rồi. Bà ấy biết David Latwell trở lại nhà máy với súng trong tay mình vào ngày bị giết. Và trong buổi xử án, bà đã không nói gì hết về chuyện đó.

- Về điểm này, bà nhà có nói dối không?

- Không, không, vì không ai hỏi đến vấn đề này nên bà ấy không nói.

- Rồi cuối cùng bà nhà lại nói với ông?

- Vâng.

- Lúc nào?

- Đêm qua.

- Thật lý thú - Mason nói - Ông thấy lạ sao, năm 1954 người ta buộc tội ông Witherspoon giết người và do đó lại làm sáng tỏ vụ án năm 1936.

- Ông không cần làm sáng tỏ. Ông chỉ cần chứng tỏ rằng một vụ giết người vì vô ý có thể được biện minh, chứ không cần phải làm sáng tỏ.

- Giết người vì vô ý hay tự vệ hợp pháp?

- Ông không thể làm cho Horace Adams sống lại, nhưng ông có thể làm cho vợ tôi mắc tội làm chứng dối.

- Sao thế?

- Trên chỗ người làm chứng, nhà tôi không muốn nhận rằng hôm đó bà ấy biết Latwell có mang súng. Bà ấy muốn ông thu xếp sao cho bà gặp riêng Witherspoon và Marvin thì bà sẽ kể hết sự thật. Nhưng bà không muốn ra trước tòa cho mọi người xầm xì chỉ chỏ... Ông hiểu rồi chứ?

- Thế rồi sao nữa?

- Bà ấy bảo tôi đến nói với ông, muốn vụ án cũ được sáng tỏ thì chỉ là trong riêng tư thôi. Nếu bị đưa ra tòa, bà sẽ chối phắt.

Mason xịu mặt:

- Bà nhà có định nói chuyện súng với ông công tố không?

- Không, nhất định không.

Mason thọc tay vào túi quần nói:

- Được rồi, để tôi suy nghĩ đã.