[*] Kim thiền thoát xác (ve sầu lột xác): chú thích và lý giải được để ở cuối chương.
Tiết thể dục thật trùng hợp, lớp 11- khoa học tự nhiên và lớp 11- khoa học xã hội học cùng nhau.
Tập hợp và chỉnh đốn lại đội ngũ xong, sau khi thầy giáo tuyên bố thời gian thi chạy 800m và 1000m rồi thổi còi giải tán, để đám người tản đi, tự do hoạt động.
Lý Vi Vi lôi kéo Lý Khả Tâm đi tìm bóng cây râm mát mà ngồi xuống, Lại Tĩnh Văn bên khoa xã hội cũng lại đây, ngồi chung với nhau. Ba người tâm sự, nhân tiện nhìn luôn các nam sinh đang phơi dưới ánh mặt trời chơi bóng rổ, mồ hôi đầm đìa.
“Nóng quá,” Lại Tĩnh Văn không ngừng lấy tay quạt gió, tóc mái dính ở trên trán.
“Tớ muốn uống chút nước đá.”
“Tớ cũng muốn,” Lý Vi Vi cũng uể oải nói, cô ấy sợ nóng nhất.
“Nhưng mà thầy giáo không cho phép tiết thể dục đi đến căn tin, cậu nhìn Mãnh Nam kìa, đang đứng bảo vệ cái cổng của sân thể dục.”
Mấy người liền nhìn qua, quả nhiên, thầy thể dục có biệt danh là Mãnh Nam, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị, hai người nhất thời thở dài.
“Rào chắn bên kia có thể chui qua, nhưng không biết hai ngày trước không biết sao lại thành ra thế này, bị phá mất một cái cột.”
Một nữ sinh học cùng lớp 11- khoa học tự nhiên ngồi một bên, đột nhiên lên tiếng.
“Có điều, cái khe hở kia rất nhỏ, phỏng chừng người bình thường sẽ không chui qua được.”
Lại Văn Tĩnh cùng Lý Vi Vi bất động thanh sắc nhìn nhau cho đối phương một ánh mắt, không nói hai lời liền túm Lý Khả Tâm đi tìm hiểu thực hư.
Quả nhiên là có một cái khe hở ở giữa hai tay vịn, nhưng quả thật là rất hẹp, ba người ở đây cũng chỉ có Lý Khả Tâm mới có thể chui qua được. Không đợi Lại Văn Tĩnh làm ra biểu tình đáng thương, quay qua nhìn Lý Khả Tâm. Lý Khả Tâm khẽ thở dài, gật gật đầu.
“Tớ đi mua nước cho các cậu, các cậu ở đây chờ tớ.”
Hai người hoan hô nhảy nhót, nhìn thấy thân mình nhỏ bé của Lý Khả Tâm chui qua một lát, giây tiếp theo liền một đường chạy chậm, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Đi đến căn tin, Lý Khả Tâm đi thẳng đến chỗ tủ lạnh, mở tủ cầm lất ba chai nước mát, nhân tiện đi sang bên cạnh xem kem.
Đang lúc băn khoăn lựa chọn, bỗng nhiên Lý Khả Tâm nghe được tiếng nói chuyện ở đằng sau.
“Bạn học, cậu học lớp nào thế?”
Lý Khả Tâm hoảng sợ, cuống quýt xoay người, chỉ thấy một nam sinh mặc đồng phục số 24, mặt đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Làn da có hơi đen, nhưng nhìn qua thì thấy dáng người khá tốt, ánh mắt khi cười rộ lên cong cong như vầng trăng lưỡi liềm vậy.
Chàng trai nói: “Cậu cũng là học thể dục chuồn ra đây để mua nước sao?”
Lý Khả Tâm quay đầu nhìn sang một bên, sau đó gật gật đầu, nghĩ muốn nhanh chóng rời đi. Cô không thích nói chuyện với người lạ, là chứng sợ giao tiếp xã hội. Không nghĩ đến nam sinh này bỗng nhiên dang tay ra, ngăn cản cô.
“Bạn học, tôi có thể làm quen với cậu một chút được không?”
Lý Khả Tâm có chút choáng váng, cô lắc đầu, muốn chui ra từ phía dưới cánh tay của nam sinh, không nghĩ đến người này lại duỗi chân ra, càng làm ngăn cản cô.
“Bạn học, tôi thật sự chỉ muốn biết tên của cậu. Tôi tên là Giang Hoài, muốn kết bạn với cậu.”
Giang Hoài nhìn nữ sinh giống như con thỏ trước mắt mình, chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu. Không nghĩ tới cô gái vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong ánh mắt tủi thân của cô lại lấp lánh ánh nước cùng hốc mắt hồng hồng, Giang Hoài nhất thời cảm thấy luống cuống.
Cậu vội vàng thu tay và chân lại, nói chuyện cũng không được lưu loát.
“Cái đó thật xin lỗi, cậu đừng khóc nha, tôi không có ý gì khác —”
“Giang Hoài, cậu có phải có bệnh không?”
Giang Hoài quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở cửa căn tin, Lâm Ngộ Kiến cũng cầm bóng, sắc mặt không tốt đi về phía cậu ta. Giang Hoài sửng sốt, thấy là Lâm Ngộ Kiến, nhất thời cũng có chút khó chịu.
“Có liên quan gì về cậu, lại ra vẻ, bệnh tâm thần.”
Lâm Ngộ Kiến không phí lời với cậu ta, anh nhìn về phía Lý Khả Tâm đang ngốc nghếch, đôi mắt chứa đầy nước nhìn anh, nhấp môi, duỗi tay lấy ra một gói khăn giấy. Lý Khả Tâm nhận lấy, lại vội vàng cúi thấp đầu.
Lâm Ngộ Kiến xoay người, nhìn về phía Giang Hoài.
“Chúng tôi là bạn học cùng lớp, cậu làm gì mà bắt nạt người phát khóc như này?”
“Tôi không bắt nạt, chính cậu ấy tự khóc.”
Lâm Ngộ Kiến lạnh lùng nhìn cậu ta:
“Bệnh thần kinh.”
Giang Hoài có chút tức giận.
“Lâm Ngộ Kiến, cậu có thể đừng cắt câu lấy nghĩa được không? Tôi chọc giận cô gái nhỏ lớp cậu khi nào, hơn nữa, tiết thể dục mà cậu tự trốn ra, không sợ bị báo cáo hay sao?”
“Tôi không sợ, ngược lại là cậu, mỗi ngày không lên lớp học lại chạy đi chơi bóng, hy vọng giáo viên chủ nhiệm lớp cậu không lấy đầu của cậu.”
“Cái tính tình đáng ghét của cậu tôi thật sự là không nhịn nổi, mấy ngày này thế nào tôi cũng phải —”
Hai người đã bắt đầu xắn tay áo, Lâm Ngộ Kiến cũng không sợ cậu ta, chân trước cũng chuẩn bị rảo bước tiến lên phía trước rồi. Bỗng nhiên cảm giác có người đang túm áo của cậu, quay đầu lại nhìn thì là Lý Khả Tâm.
Lý Khả Tâm kéo áo Lâm Ngộ Kiến, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Ngộ Kiến thấy cảm xúc của cô đã ổn định, cũng không muốn nhiều lời với Giang Hoài, vì thế gật đầu, “Được.”
——
Kỳ thật Lý Khả Tâm cũng không muốn khóc, cô vốn nghĩ muốn phản bác lại Giang Hoài, kết quả không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, đau đến mức chảy nước mắt.
Lúc sau vẫn không nói chuyện chính là bởi vì đầu lưỡi đau, hoàn toàn không mở nổi miệng. Cô cũng không nghĩ tới, vậy mà có thể gặp được Lâm Ngộ Kiến, còn suýt chút nữa khiến Lâm Ngộ Kiến đánh nhau với người khác.
Còn là vì cô.
Không biết trong lòng là tư vị gì, ngọt ngào có, cũng có chút hạnh phúc nho nhỏ, nhưng cũng có chút mờ mịt và hơi hơi sợ hãi. Lâm Ngộ Kiến nhìn cô gái nhỏ bên cạnh nãy giờ không nói câu nào, nhịn không được hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Lý Khả Tâm lắc đầu, “Tớ không sao, vừa rồi cảm ơn cậu.”
Lâm Ngộ Kiến nâng tay vò tóc, “Tôi cũng không làm gì cả, lần sau nếu cậu ta còn quấy rầy cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi giúp cậu.”
Lý Khả Tâm gật gật đầu, hai người lại trầm mặc. Tuy rằng đã trở thành bạn cùng bàn, nhưng mà hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Đi học thì đều là học sinh ngoan, chưa bao giờ tùy ý nói chuyện, tan học Lâm Ngộ Kiến cũng thường xuyên có việc đại diện cho trường cho lớp, cơ hội ở lại chỗ ngồi đã ít lại càng ít hơn.
Lý Khả Tâm muốn tìm chút đề tài, nếu không thì còn lâu hai người mới thân thiết.
“Cậu đi ra như thế nào vậy? Cái lan can kia, cậu cũng không chui qua được.”
“Tôi nói với thầy là giáo viên chủ nhiệm tìm tôi, sau đó thì được đi ra. Cậu là chui ra ngoài hả?”
Lý Khả Tâm dừng lại, nhất thời không dám nói chuyện. Lâm Ngộ Kiến nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Lý Khả Tâm, trên mặt mơ hồ mang theo ý cười, hai gò má hơi hơi phiếm hồng.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với thầy đâu. Tôi đưa cậu đến chỗ lan can kia, cậu chui về đi.”
Vì thế, Lại Văn Tĩnh cùng Lý Vi Vi đang canh giữ ở đầu lan can bên kia giật mình thấy Lâm Ngộ Kiến và Lý Khả Tâm trở về cùng nhau, Lâm Ngộ Kiến nhìn Lý Khả Tâm chui qua đây, mỉm cười dặn dò Lý Khả Tâm vài câu rồi vẫy vẫy tay với cô, sau đó Lâm Ngộ Kiến xoay người rời đi.
Khoảng cách giữa Lý Khả Tâm với Lâm Ngộ Kiến, giống như vô duyên vô cớ đã tiến gần thêm một bước.
Lại Văn Tĩnh cùng Lý Vi Vi nhìn Lý Khả Tâm mặt như hoa đào [ ], mắt sáng như trăng, cả người như tỏa ra bong bóng màu hồng. Rồi lại hai mặt nhìn nhau,
[ ] Mặt như hoa đào: Cụm từ này tả khuôn mặt đỏ tươi, xinh đẹp như hoa đào (Nguồn: zdic.net.) Ở đây có thể hiểu là miêu tả khuôn mặt đỏ hồng, tươi như hoa của Tâm Tâm bảo bối khi đi về với anh Lâm.
Đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
——
Có thế các babi đã biết hoặc chưa: Lý giải tại sao chiêu thứ hai lại là “Kim thiền thoát xác”:
[ ] Kim thiền thoát xác (ve sầu lột xác): Kế “Kim thiền thoát xác” (nằm trong phần Hỗn chiến kế), là kế sử dụng bộ dạng mới (như ve sầu lột xác) để làm quân địch bất ngờ mà trở tay không kịp. Kế này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang một hình tượng để lừa dối, che mắt đối phương, nhằm đào tẩu chờ một cơ hội khác. (Nguồn: baodanang.vn)
Trong chương này, có đoạn Giang Hoài chặn Tâm Tâm lại không cho bé đi, sau đó Tâm Tâm muốn phản bác lại nhưng vì cắn trúng đầu lưỡi đau chảy nước mắt. Nhưng Giang Hoài lại tưởng bé nó khóc vì bị mình “bắt nạt” nên đã thu tay chân lại, thả cho chị đi, và sau đó thì Lâm Ngộ Kiến xuất hiện nè.
Tâm Tâm đã vô tình “ngụy trang” và thành công lừa được “địch” lại còn ngoài ý muốn gặp được “viện binh” Lâm nữa chứ. Nói đến đây là mọi người hiểu rồi đúng không, không hiểu thì cũng phải hiểu nha~~
Hết chương 2.