Mọi nguyên nhân đều dẫn
đến kết quả
A Hoành biết Ngôn Hi đã tỉnh táo trở lại, nhớ đến tính trẻ con của anh, chắc chắn sẽ thắc mắc đủ điều, nghĩ vậy cô liền túm ngay ống tay áo của Ngôn Hi trong lúc anh đang lùi ra sau và kiễng chân lên, hôn đáp trả.
Toàn thân Ngôn Hi cứng đờ, anh tựa lưng vào bồn rửa tay, mắt mở trừng trừng nhìn cô định hỏi. A Hoành liền hạ quyết tâm giữ chặt gáy anh và hôn quyết liệt hơn.
Cô không có đườnglùi, đâm lao thì phải theo lao. Vừa nãy cô có uống mấy chén, đầu óc bắt đầu quay cuồng. Cô khẽ nhắm mắt lại rồi bất ngờ đẩy Ngôn Hi ra. Trong bóng tối, cô loạng choạng chạy đến bồn rửa tay, giả vờ nôn ọe thật to rồi đưa tay móc họng, nôn ngay ra số rươu vừa uống ban nãy.
Ngôn Hi bật đèn lên thì nhìn thấy A Hoành đang nôn thốc nôn tháo, mặt mũi đỏ gay, mùi rượu trong nhà vệ sinh sặc sụa. Anh bước đến vỗ lưng cho cô, cô lại bị sặc và ho dữ hơn.
Ngôn Hi đỡ cô dậy nhưng người cô vẫn mềm nhũn, hai mắt lờ đờ, mặt đỏ gay như người say bất tỉnh nhân sự. Anh vặn vòi nước, lấy tay vốc một vốc nước lên, thở dài, nói: “A Hoành, há miệng ra.”
A Hoành đang mơ màng nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng uống nước trên tay Ngôn Hi.
“Em xúc miệng rồi nhà ra.” Ngôn Hi vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô xúc miệng, sau đó lấy giấy ăn lau miệng cho cô.
A Hoành đảo mắt rồi lại cúi đầu, miệng vẫn lảm nhảm giả vờ say.
Ngôn Hi cảm thấy buồn vui lẫn lộn, anh biết A Hoành say thật, nếu không một người bình thường lạnh lùng như thế sẽ không bao giờ chủ động hôn anh. Nhưng anh vẫn cảm thấy hành động ban nãy của mình, kể cả trong lúc say cũng thể tha thứ.
Đây là A Hoành chứ không phải người khác, không phải dùng bốn chứ “say rượu làm càn” là có thể khái quát mọi vấn đề, không phải cứtrải qua một giai đoạn yêu đương là có thể hôn một cách quang minh chính đại.
Nếu lúc đó A Hoành không say, biết anh cố tình hôn cô, với tính cách của cô thì chắc chắn kiếp này cô sẽ giữ khoảng cách với anh.
Có khi cô sẽ tìm cơ hội để gây chuyện rồi từ đó hai người chẳng bao giờ ngó ngàng đến nhau nữa. Tự nhiên anh lại thấy may vì cô đã say. Ngôn Hi vô cùng thấp thỏm, lúc đầu định chơi xấu A Hoành, loanh quanh một hồi, không ngờ lại cũng bị A Hoành chơi xấu.
"Ngôn Hi, không sao chứ, nôn chưa?" Tư Hoán đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, hỏi vọng vào.
"Tôi không sao, A Hoành say rồi!" Ngôn Hi dìu A Hoành ra ngoài, Tư Hoán tròn mắt nhìn với vẻ sửng sốt.
"Sao lại say mèm thế này? A Hoành uống tốt lắm cơ mà?"
Ngôn Hi liền lắc đầu. "Không biết, chắc là uống quá chén. Tôi đưa A Hoành về nhà trước, cậu nói với cô và ông một câu nhé."
Tư Hoán nhìn ra cửa sổ, nói: "Tuyết đang rơi, say thế này rất dễ cảm. Cậu dìu A Hoành vào trong phòng nghỉ một lát, đợi con bé tỉnh rồi hãy về. A Hoành vừa nôn phải không, nôn xong sẽ nhẹ người và tỉnh ngay thôi."
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng muốt bay lất phất. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như có cái gì đó đã thay đổi.
Ngôn Hi bực bội trong lòng nhưng vẫn không thể hiện ra mặt mà chỉ bình thản gật đầu rồi dìu A Hoành vài sảnh.
Tư Hoán định giúp nhưng Ngôn Hi khẽ cau mày rồi dìu A Hoành đu nhanh hơn. Tư Hoán mỉm cười, ánh mắt lại dịu dàng như lúc bình thường, như thể anh chàng tranh cãi với Ngôn Hi lúc trước không hề tồn tại.
A Hoành nhắm mắt, cố vắt óc nghĩ xem lúc nào tỉnh lại thì phù hợp. Ngôn Hi gầy như thế, cô sợ mình sẽ kéo Ngôn Hi ngã thì mệt.
Quay trở lại với đám đông ồn ào, bầu không khí trong bữa tiệc hết sức náo nhiệt, thoải mái, dù không mở mắt ra nhưng A Hoành vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.
Ngôn Hi giao cô cho mẹ, mẹ nắm chặt tay cô, bàn tay bà rất ấm. Rồi bà cằn nhằn: "Sao con lại say ra nông nỗi này, biết sớm đã không cho con uống. Tư Hoán cũng tệ thật, chỉ ngồi uống với ông Mạnh, không biết đỡ cho em một lúc."
Tư Hoán khóc dở mếu dở. "Mẹ bảo con sang uống với ông Mạnh, A Hoành say, mẹ lại trách con?"
Bà Uẩn cũng bực. "Sao mình lại đẻ ra hai đứa ngang như cua thế nhỉ, bảo con sang uống lấy lệ thôi, con lại uống từ đầu đến cuối! A Hoành cũng chẳng đâu vào đâu cả, hết li này đến li khác, ai mời cũng đứng ra hứng đòn!"
A Hoành nghe thấy vậy liền cười, khoác tay lên cổ mẹ làm nũng rồi gục đầu vào gáy bà. "Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Bà Uẩn cành xót xa hơn. "Uống say thế này đây. A Hoành, có phải con thấy bụng khó chịu lắm không, cứ nói để mẹ xoa cho."
A Hoành liền cười, mắt ngân ngấn lệ. "Mẹ, con khó chịu lắm, mẹ ôm là hết khó chịu ngay."
Bà Uẩn sững lại, lồng ngực đau nhói, tựa như có người khoét trái tim bà đi rồi trả lại, vết thương mãi mãi không thể lành.
Bà liền cười dịu dàng, nói: "Ừ, để mẹ ôm xem nào, ôm A Hoành bé bỏng của mẹ." Trong tích tắc, dường như con gái bà lại quay về với thời còn đỏ hỏn, không có sự chăm sóc của bà sẽ không thể sinh tồn. Lần đầu tiên, bà cảm thấy mình thực sự tàn nhẫn.
Bà Tôn ngồi cùng mâm xuýt xoa với vẻ ngưỡng mộ. "Chị Uẩn Nghi có phúc thật đấy, nhà có con gái vẫn tình cảm nhất."
Mắt bà Uẩn đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào: "A Hoành nhà chị rất ngoan, nhưng chị chăm sóc con bé chưa được chu đáo."
Bà Tôn sững lại một lát rồi cười. "Sao chị lại nói như thế, người trong nhà làm gì có chuyện tốt với ai, không tốt với ai, chị làm mẹ, đối xử công bằng với các con là được rồi."
Bà Uẩn càng nghĩ càng thấy áy náy, ánh mắt nhìn con gái lại thêm vài phần yêu thương.
Nhân viên phục vụ bê một cốc trà giải rượu đến, bà Uẩn cho A Hoành uống. A Hoành thừa cơ phát huy nhanh hiệu quả thần kì của trà giải rượu, một lát đã tỉnh như thường.
Bà Tôn vốn hay cười, nhìn Ngôn Hi đang cùng cậu con trai của mình hoạt náo cả bàn ăn rồi quay sang A Hoành, nói với vẻ mờ ám. "Chị Uẩn Nghi, chị còn buồn gì nữa, con trai giỏi giang, con rể xuất sắc, chỉ việc ngồi hưởng phúc thôi."
Mặt A Hoành đỏ rần, nhớ lại hành động hoang đường của Ngôn Hi lúc nãy mà môi như tê dại.
Ngồi cùng bạn còn có một cô chơi khá thân với nhà họ Mạnh, lắc đầu nói với vẻ đắc ý: "Chị Uẩn Nghi, em thấy tốt nhất chị không nên để A Hoành chơi với Ngôn Hi nhiều, con gái nhà họ Mạnh để mắt tới cậu này rồi. Từ trước đến giờ, cụ Mạnh chiều cháu gái hết mình, chắc chắn ông sẽ ủng hộ con bé, đến lúc đó nhà chị lại khó xử đấy."
Bà Uẩn và bà Tôn đều sầm mặt, nghe giọng đó cứ như mọi người đều sợ ông Mạnh vậy. Nhà họ Ôn và nhà họ Tôn là hàng xóm của nhau, từ lâu đã có quan hệ thân thiết, bà Tôn lại không quen với những kiểu bợ đỡ thế này nên cười khẩy, nói: “Câu này nghe không lọt tai chút nào. Việc gì cũng phải có trước có sau, từ nhỏ Tiểu Hi đã có đính ước với A Hoành, con bé nhà họ mạnh đó chui ra từ lúc nào vậy? Hơn nữa cụ Ôn với cụ Ngôn có quan hệ thế nào, rồi với ộng Mạnh có quan hệ thế nào, ai thân ai sơ thì biết quá rồi còn gì!”
Cụ Ôn và cụ Ngôn thân nhau như anh em ruột, cụ Mạnh lại xuất thân từ quan văn, bình thường hai vị quan võ kia đều không ưa.
Cô kia biết những điều bà Tôn nói là sự thật nên đành tiu nghỉu lảng sang chủ đề khác.
Tục ngữ nói ba người đàn bà họp thành một cái chợ, N người đàn bà họp thành một vở kịch truyền hình. Đặc biệt khi những người đàn bà này đều là các vị có học thức, có trình độ, vở kịch này lại càng có chiều sâu hơn. A Hoành lại nhớ đến chú Thành hàng xóm chuyên hát vè ngày trước.
Mọi người vốn đang chuyện trò khá vui vẻ, tự nhiên lại xuất hiện một nhân tố khá vướng mắt. Chính là cô nàng Mạnh lâ Mội. A Hoành vô cùng thắc mắc, không hiểu sao cô nàng này thiêng thật, vừa nhắc đến đã xuất hiện.
Cô ta chỉ và A Hoành, hỏi với vẻ hậm hực: “Ôn Hoành, rốt cuộc cậu và Ngôn Hi có quan hệ gì mà mọi người đều nói hai người có gian tình?”
A Hoành phun ngụm nước vừa uống ra, từ “gian tình” được dùng như thế ư?
Tôn Bằng cười tủm tỉm, kéo Ngôn Hi đang băn khoăn với vấn đề luân lí “lão tử lại hôn con gái mình, như thế có bị coi là loạn luân hay không”, hỏi: “Ngôn Hi, vợ bé cậu đang thách thức quyền uy của bà vợ cả, cậu định bảo vệ tôn nghiêm cho bà vợ cả hay kiên quyết bỏ cũ kiếm mới?”
Ngôn Hi nhìn ra đằng xa mà tức nổ đom đóm mắt, tung cước đá Tôn Bằng. “Tôn Đại Điểu, cậu nhàn rỗi nên rửng mop74 hả, lão tử cho cậu tàn đời đấy.”
Tôn Bằng: “Tôi cũng không hiểu tại sao, cứ nhìn cậu cười là tôi lại thấy khó chịu.”
Ngôn Hi quặc lại: “Bản thiếu gia cười lúc nào?”
Tôn Bằng liền đưa tay lên bóp má mình rồi cười, đáp: “Vừa nãy cậu đỏ mặt cười như thằng ngố rõ lâu, cậu tưởng tôi đui chắc?”
Ngôn Hi đánh bật tay anh chàng ra. “Mẹ kiếp, sao tạy cậu vẫn thối, chẳng khá hơn hồi nhỏ chút nào!”
Sau khi lườm nguýt một hồi, anh quay đi và bước nhanh về bàn A Hoành.
Bên đó, cô cháu gái nhà họ Mạnh nói với vẻ rất chân tình: “Cô nhỏ à, cậu tỉnh lại đi, cậu không xứng với Ngôn Hi đâu. mặc dù Tư Hoán với Ngôn Hi là bạn thân nhưng cậu cũng khnog6 thể dựa vào điều này để dụ dỗ Ngôn Hi. Cậu nghe lời tớ nói đây, hạnh phúc có được từ sự dụ dỗ không phải là hạnh phúc đích thực.”
A Hoành mỉm cười, nói với cô nàng họ Mạnh: “Mạnh tiểu thư, chị có khát nước không, nói nhiều rồi mà.” Rồi cô chậm rãi đưa cho cô nàng một cốc nước.
Cô nàng họ Mạnh bê cốc nước uống ừng ực, sau đó nói tiếp: “Rốt cuộc cậu có hiểu lời tớ nói không? Nói từ nãy đến giờ rồi, đầu cậu làm bằng gỗ gì mà khó tiếp thu thế nhỉ?”
A Hoành liền cười. “Mạnh tiểu thư, chị rất đáng yêu, cũng giống Nhôn Hi, hai người rất đẹp đôi đấy.”
A Hoành cảm thấy hơi lành lạnh, sau lưng có giọng ai oán: “A Hoành, cô nàng có giống anh gì đâu...”
Quay lại thì hóa ra là Ngôn Hi.
A Hoành cười khúc khích, nói: “Uống nước cũng phát ra tiếng, điểm này rất giống.”
Ngôn Hi giật thột, không dám nhìn A Hoành nhưng vẫn rụt rè nắm tay A Hoành dưới gầm bàn. “Em tỉnh rượu rồi à?”
A Hoành cảm thấy ngón tay lạnh ngắt, do tay Ngôn Hi lạnh, cô khẽ cau mày rồi nắm tay lại. “Anh lại vừa uống rượu hả?”
Bàn tay ấm áp và mềm mại biết bao.
Ngôn Hi cảm thấy hình như mình có thói quen thích sờ tay A Hoành, từ lâu lắm rồi, anh luôn cảm thấy bị bàn tay A Hoành hớp hồn. Bàn tay cô không quá đẹp nhưng ngón tay thon dài, khi nắm lại, các vết chai nhỏ cọ vào lòng bàn tay anh nhưng ấm vô cùng.
Các bác gái nhìn thấy thế đều cười cười, nét mặt tỏ ra vô cùng tò mò. A Hoành hắng giọng rồi kéo chiếc khăn mùi soa trắng che tay hai người đi.
Cô nàng họ Mạnh không ngồi yên được nữa. “Ôn Hoành, sao cô... cô... lại thô lỗ với tay Ngôn Hi như vậy!”
A Hoành không biết nói gì, đành rụt tay lại.
Mấy bác gái liền lườm, vợ chồng trẻ ngườ ta lãng mạn, không hiểu con bé kia ở đâu ra mà vô duyên thế!
Ngôn Hi liền dằn mặt cô nàng: “Hình như cụ Mạnh uống hơi nhiều rồi đấy, đồng chí có phải về đó không?”
Mạnh Lê Mội liền ngẩng cao đầu, nói: “Không cần, ông em sai em đến gặp Ôn Hoành hỏi anh và cô nàng có quen hệ gì, không hỏi cho ra lẽ thì em không về đâu.” Rồi cô nàng nghĩ một lát, ngượng nghịu nói tiếp: “Anh bảo em đi cũng được, nhưng anh cũng phải dắt tay em.”
Sắc mặt Ngôn Hi tái hẳn.
A Hoành ôm chặt đầu. Thấy vậy, mẹ cô liền hỏi: “A Hoành làm gì vậy con?”
A Hoành định nói “mẹ phải có biện pháp đề phòng trước đống nước bọt của Ngôn Hi đấy”, chưa kịp cất lời thì Ngôn thiếu gia đã nổi trận lôi đình. “Mạnh hồ ly, mẹ kiếp, cô tưởng cô là ai mà đòi lão tử dắt tay cô? Cô tưởng mình ghê gớm lắm hả? Cô có tin lão tử chỉ cần một cú đá là cô bay luôn sang bờ bên kia của địa cầu, cho một gã răng trắng da đen châu Phi nắm tay cô không?
Hồ ly hậm hực đáp: “Thế tại sao anh lại nắm tay Ôn Hoành?”
Và rồi, câu gầm của Ngôn Hi đã khiến các bá quan văn võ coi là chuyện cười lúc trà dư tửu hậu sau này: “Xí! Lão tử nắm tay vợ mà còn phải bàn với nhà cô ư!”
A Hoành giận tái mặt.
Ngôn Hi vội thanh minh: “Vợ, à, con gái, ta không cố tình đâu, tha lỗi cho ta nhé, mọi ngườ đầu bảo em là vợ anh, anh nghe quen rồi nên lỡ mồm theo phản xạ có điều kiện thôi mà...”
A Hoành tiếp tục tức tái mặt.
Ngôn Hi liền gào lên: “A Hoành, thực sự là anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện loạn luân mà, em tin anh đi!”
A Hoành ngừng lại và giây rồi ngất xỉu.
Sau đó rất lâu, anh chàng kia cười rất giảo hoạt, ngây thơ. “A Hoành, em không biết hôm đó anh say và hôn em à?”
A Hoành, đó là nụ hôn đầu đời của anh, không phải lần đầu tiên hôn, mà là nụ hôn đầu đời giấu cho phu nhân tương lai.
Thế nên, nếu em đi tìm chàng hoàng tử khác, anh ta không bằng anh thì em sẽ làm gì?
Mà nếu anh ta hơn anh thì anh... sẽ phải làm gì?