Ngôn Hi cầm tờ giấy lên nhìn kĩ ba chữ cuối "khuynh thành sắc" trong bài thơ rồi nói nhỏ: "Bài này tặng anh nhé. Em đừng hỏi chuyện hôm nay, đợi mấy ngày nữa thôi, em đừng lo."
Cô đưa cho anh cốc sữa sô cô la ấm, mỉm cười, đáp: "Vâng."
Ngôn Hi nhìn cốc sữa, sực nhớ ra điều gì bèn cười tủm tỉm, hỏi: "A Hoành, lúc anh trừng mắt trông sợ lắm hả?"
Vừa nói, anh chàng vừa cố tình trừng mắt to hơn, A Hoành nhìn anh, đáp: "Vâng , trông hãi lắm." Thực ra là trông rất có hồn. Người khác nhìn thấy, hồn phách sẽ điên đảo, chỉ muốn nhìn tiếp, thế nên mới nói đôi mắt đó đáng sợ để che giấu sự mất hồn của bản thân.
Ngôn Hicười, cúi đầu đáp với vẻ hụt hẫng: “Hóa ra là thật, thảo nào, trước đây có nói... ờ... anh còn không tin, hôm nay, rất nhiều người cũng bảo như thế.”
A Hoành thấy tim mình đau nhói. Trước đây, ý muốn chỉ Lâm Loan Loan ư?”
Ngôn Hi gối hai tay ra sau gáy, dựa vào xô pha, nhắm nghiền mắt lạ và lẩm bẩm: “Hê, chẳng lẽ là do mắt của bản thiếu gia đẹp quá nên tất cả mọi người đều ghen tị ư?”
A Hoành cười khúc khích. “Chí lí, em rất ghen tị với anh. Đẹp trai như thế làm nhiều người áp lực lắm, anh có biết không?”
Cô lại không mắng: “Ngôn Hi, sao anh tưởng bở thế? Cứ ngồi đó mà tưởng tượng.” Dường như hiểu ra vến đề rồi thì sự thật từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ thuộc về cô cũng không còn làm cô quá buồn nữa.
Bởi vì, đây vốn chỉ là một sự thật phụ thuộc vào trời đất và người đó chứ cô chẳng quyết định được gì.
Ngày mùng Mười tháng Một, bà Uẩn chuận bị tiệc sinh nhật lần thứ mười tám cho Tư Nhĩ, vì là mốc đánh dấu sự trưởng thành của cô nên bữa tiệc được tổ chức long trọng hơn, bà đã đặt mấy bàn ở khách sạn và mời một số bạn bè.
Năm ngoái, sinh nhật Tư Hoán cũng như thế, chắc đây là thông lệ của nhà họ đối với con cái.
Bà Uẩn nói: “A Hoành, con và Tư Nhĩ cách nhau mấy ngày. Vài hôm nữa mới đến sinh nhật lần thứ mười tám của con, đến lúc đó mình lại làm vài mâm nữa...”
A Hoành nhìn mẹ, dường như bà lại quên điều gì đó. Nhưng mạ nhìn cô, nét mặt vừa xót xa vừa có phần áy náy, A Hoành liền mỉm cười gật đầu.
Sáng hôm ấy vừa tỉnh giấc, nhìn thấy đôi mắt to tròn của Ngôn Hi, A Hoành liền giật bắn mình, vừa dụi mắt vừa hỏi: “Anh đến lúc nào vậy?”
Ngôn Hi đỡ càm A Hoành, chu miệng trách: “Con gái, sao bây giờ mới tỉnh hả, ta đợi lâu lắm rồi, mắt đang cay sè lên đây, xem này, lông mi rụng mấy sợi liền.”
Anh chìa ngón tay trỏ ra, quả nhiên có mấy sợi lông mi bám trên đầu ngón tay.
A Hoành hậm hực: “Sao anh vô duyên thế, sáng ra đã gây sự, bực chết đi được!” cô tiên tay vớ ngay chiếc gối ném vào mặt anh chàng.
Ngôn Hi ngân ngấn nước mắt, ấm ức như chú cún bị bỏ rơi. “Vừa dậy, Tư Nhĩ đã đi trang điểm rồi.”
A Hoành ngáp dài, hỏi: “Thì có liên quan gì đến em?”
Ngôn Hi hậm hực nhìn mái tóc đen chưa hề chải chuốt của A Hoành. “Ít nhất em cũng phải chải đầu đi chứ.”
A Hoành vừa tỉnh giấc, chưa hiểu đầu đuôi thế nào. “Gì cơ?”
Ngôn Hi bất lực,vỗ nhẹ lên đầu cô, nói: “Ra đây, ngồi đây.” Anh kéo một chiếc ghế đến trước gương.
A Hoành vừa ngồi xuống ghế vừa thắc mắc: “Làm gì vậy?”
Ngôn Hi liền lấy lược rồi móc từ trong túi áo ra một chiếc cặp tóc bằng pha lê rất đep, cười tủm tỉm, nói: “Chắc sẽ không đẹp như ngoài salon, nhưng anh đã theo học mấy ngày rồi, chắc sẽ không quá tệ.”
Anh lật ngược bàn tay rồi úp chiếc kẹp tóc vào lòng bàn tay A Hoành, một cảm giác mềm mại, lành lạnh ập tới.
A Hoành cúi đầu, chiếc cặp pha lê màu hồng phấn ánh lên màu trắng và tím nhạt, cô khóc dở mếu dở, nói: “Ê, Ngôn Hi, anh bắt em cặp cái này hả?”
Ngôn Hi cự nự: “Em là con gái mà không biết à? Con gái ai cũng thích những thứ này cả! Anh tự chọn đấy!” Rồi anh túm tóc cô lên, chải nhẹ, miệng tủm tỉm cười, động tác hết sức chăm chú như khi anh tranh vậy.
Ngôn H cúi đầu, rẽ ngôi giữa cho cô, các ngón tay thon dài di chuyển rất linh hoạt, sau đó dùng cặp pha lê cố định tóc lại. Chiếc cặp pha lê xinh xắn lấp lánh giữa mái tóc đen, tựa như chú bướm xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện.
A Hoành nhìn vào gương, chỉ thấy bàn tay Ngôn Hi vắt qua vắt lạithoăn thoắt, dáng vẻ rất tập trung. Sau đó, anh đứng yên bên cạnh cô, ngắm một hồi.
Cô không thể giấu nổi cảm xúc của mình, khoé mắt ươn ướt. Anh cứ nổi hứng đối tốt với cô như vậy, khiến cô bị nghiện thì làm thế nào?
Ngôn Hi thở phào như vừa hoàn thành một tác phẩm tuyệt vời, nhìn chăm chú với vẻ rất hài lòng. Anh cười, nói: "A Hoành, hôm nay em nhất định phải ngoan ngoãn ở bên anh, đừng để người khác dụ mất nhé."
A Hoành vô cùng sửng sốt, không hiểu Ngôn Hi lấy đâu ra cái hộp vuông có thắt nơ, mỉm cười, nói: "Ngôn Hi, anh cũng biết là em không quen với việc đóng vai cô bé Lọ Lem mà."
Đó là một chiếc váy dài trắng đính đá lấp lánh, nhìn rất sang trọng.
Ngôn Hi cười, uể oải nói: "Anh cũng không quen với việc làm thần tiên, cùng lắm chỉ là mẹ kế của cô bé Lọ Lem thôi, vì con gái mình mà phải bôn ba vất vả."
A Hoành nheo mắt nhìn anh, Ngôn Hi lại nhìn đồng hồ. "Còn một tiếng nữa là đến mười một giờ ba mươi lăm phút."
Anh dặn A Hoành thay quần áo, còn mình thì chạy huỳnh huỵch xuống tầng.
Chiếc váy rất vừa với cô, thướt tha xuống tận mắt cá chân, nhìn từ xa cảm thấy vô cùng cao quý, thánh thiện, A Hoành mỉm cười điềm đạm.
Cô xuống tầng thì không thấy Ngôn Hi đâu nữa, đúng lúc điện thoại đổ chuông, Tư Hoán gọi hỏi họ bao giờ xuất phát.
A Hoành đang định trả lời thì một bàn tay trắng trẻo, thon dài đã cướp máy, trả lời với giọng bình thản: "Mọi người cứ đi trước đi, lát nữa tôi và A Hoành bắt taxi đi. Ừ, đang dở việc quan trọng."
Nói xong liền cúp máy.
A Hoành ngẩng đầu, hỏi: "Chuyện gì quan trọng vậy?"
Ngôn Hi ngắm cô chăm chú nhưng không trả lời, rồi anh khẽ vỗ đầu cô, ánh mắt sáng ngời, nói: "Biết ngay là cái váy này không hợp với em mà, đúng là con gái bản thiếu gia có khác, không tồi, không tồi."
Mặt A Hoành đỏ rần, rồi cô hắng giọng, hỏi khẽ: "Mấy giờ bọn mình đi."
Ngôn Hi vào bếp bê ra một bát gì đó, nói: "Em ăn cái này trước đã rồi bọn mình đi." Đó là một bát mì, bên trên có một quả trứng ốp lết, sườn, những sợi mì tròn trĩnh, trắng ngần.
A Hoành hỏi: "Anh nấu hả?"
Ngôn Hi lắc đầu, đảo mắt nói: "Làm gì có, anh vừa đi mua đó chứ. Bản thiếu gia có bao giờ vào bếp đâu, sao có thể nấu được bát mì cực phẩm nhìn đã phát thèm này?" Anh hào hứng khen bát mì đến nỗi văng cả nước miếng.
A Hoành phì cười, liếc thấy trên tay Ngôn vẫn còn vết đỏ, lòng cũng hiểu vài phần, vừa tủm tỉm cười vừa ăn mì. “Đúng là... cực phẩm thật.”
Đúng là cực phẩm không phải ai cũng có thể thưởng thức.
Đôi mắt Ngôn Hi lộ rõ vẻ chờ đợi. “Có ngon không?”
A Hoành mỉm cười, đáp: “Ngon ngoài sức tưởng tượng của em.”
Ngôn Hi hắng giọng, sao anh cứ cảm thấy không được ngon cho lắm. “Để anh nếm thử xem nào.”
A Hoành lắc đầu, từ chối ngay tức khắc. “Không được, đây là mì của em.” Nói rồi cô lại cặm cụi chiến đấu với bát mì đang bốc khói nghi ngút, mồ hôi túa ra, vừa ăn vừa chảy nước mắt.
Ngôn Hi vừa cười tủm tỉm vừa nhìn cô ăn mì, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ngôn Hi, bát mì cay quá, không hiểu anh cho bao nhiêu ớt, anh coi, nước mắt em chảy ra hết rồi đây này.
Ngôn Hi rụt rè ngước mắt lên. Đồng hồ treo tường chỉ đúng vào mười một giờ ba mươi lăm phút.