Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 52-2

A Hoành liền trở về với thực tại, ngại ngùng cười, nói: “Ngôn Hi, mấy hôm nữa là mùng Mười tháng Một rồi đấy, anh chuẩn bị gì chưa?”
Sinh nhật Tư Nhĩ.
Ngôn Hi nhìn cô với vẻ là lạ rồi lắc đầu. “Ờ, mấy ngày nay anh đang đi làm thêm, đợi có tiền lương rồi chuẩn bị sau.”


A Hoành sửng sốt hỏi: “Đợt này anh đang đi làm thêm hả? Ở nhà có thiếu tiền đâu?”
Ngôn Hi ngồi dậy, chu miệng nói: “Tiền của nhà là tiền của nhà, mười tám tuổi là thành người lớn rồi.”
A Hoành cúi đầu không nói gì. Hồi lâu, cô cười, bảo. “Nhĩ Nhĩ mà biết chắc sẽ rất vui.”


Sắp tết, Trần Quyện sống một mình đã quen nên không nhận lời mời của Tư Hoán, chỉ kéo A Hoành đi sắm ít đồ tết với cậu ta.
Đường phố nhộn nhịp người qua kẻ lại, hiếm có năm nào được như năm nay, tuyết to báo hiệu nhiều điều may mắn, một năm thái bình, nhà nhà không bệnh tật, không tai ương.


A Hoành rất vui, nhìn dòng người qua lại, khẽ hỏi Trần Quyện: “Mary, tại sao không sang ăn tết với bọn tớ?”
Trần Quyện liền cười. “Đêm Giao thừa tớ còn phải đợi một cuộc điện thoại.”
A Hoành gật đầu. “Gia đình Trần Quyện đang ở Vienna, chắc chắn sẽ gọi điện thoại về rồi.


Ánh mắt Trần Quyện lúng liếng, nụ cười cũng rạng rỡ hẳn lên. “Cậu đừng nghĩ linh tinh. Cha mẹ tớ li hôn từ năm tớ mười tuổi, hiện giờ hai người đều có gia đình riêng, mấy đứa con riêng của họ lớn hết cả rồi, đêm Giao thừa sao có thể gọi điện cho tớ được, rỗi hơi đâu.”


A Hoành sửng sốt nhìn Trần Quyện rồi cúi đầu, đá lớp tuyết dưới chân nhưng không nói gì.
Trần Quyện lại vuốt đuôi mắt, nói với giọng buồn buồn: “Người ấy... Giao thừa năm nào cũng gọi điện thoại về hỏi thăm.”


A Hoành khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ buồn bã trong mắt Trần Quyện, liền mỉm cười, vỗ vai cậu ta. “Năm nay thử không nghe máy xem sao? Có thể quên được cậu ấy thì chuyện rồi cũng sẽ qua.”
Trần Quyện cười, liếc cô, hỏi: “Cậu biết người đó là ai đúng không.”


A Hoành dừng chân, gật đầu, đáp: “Ừ.”
Trần Quyện chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nghiêm mặt nói tiếp: “Hổi còn ở Vienna, tớ đã tìm thám tử điều tra Ngôn Hi đấy.”
A Hoành sầm mặt, đúng là trắng trợn thật.
“Này, cậu sinh sau năm 85 hả?”
Trần Quyện thắ mắc, đáp: “Hả, ờ.”


A Hoành liền nói kháy: “Tốt lắm, rất tốt, rất mạnh mẽ.”
“Cậu có biết trong bản báo cáo, người mà Ngôn Hi coi trọng nhất là ai không?”
“Người đó hả?” A Hoành không buồn nghĩ mà đáp luôn. Trần Quyện rỏ ra rất vui mừng trước điều đó. “Sai bét, Ôn Tư Nhĩ mới đúng.”


A Hoành tư lự đáp: “Cậu này cũng không hẳn là không có cơ sở.”
Thấy cô vẫn bình thản như thường, Trần Quyện rất bất ngờ. “Cậu không buồn, không thắc mắc hả? Chẳng phải cậu thích...”
A Hoành chẳng nói chẳng rằng, Trần Quyện đành ngoan ngoãn im lặng.


“A Di Đà Phật, thí chủ đừng hủy hoại thanh danh của tiểu tăng, thiện tai thiện tai. Theo sự quan sát của tiểu tăng, dạo này Ngôn thí chủ đang gặp vận đào hoa, chuyện vui sắp đến, thí chủ cẩn thận trọng trong phát ngôn.”
“Hả? Hắn thích gã đực rựa khác hả?”


A Hoành thủng thẳng đáp: “Con gái, không phải con trai.”
Trần Quyện nhìn ra phía xa, ánh mắt có vẻ là lạ. “Ờ, hình như là con gái.”
A Hoành quay đầu nhìn theo ánh mắt Trần Quyện.


Cách đó không xa, mộ chàng trai mặc áo cánh dơi màu vàng nhạt, cổ quàng khăn, phía dưới là chiếc quần bò màu xanh nhạt, chân đi bốt vàng, tóc đen mắt to, trông rất nổi bật và đẹp trai. Đi bên cạnh chàng trai là một cô gái xinh đẹp mặc váy rất tây,dáng chuẩn, cao gần bằng anh chàng kia, nụ cười vô cùng ngọt ngào. Chàng trai cúi đầu nghe cô gái nói gì đó, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, thỉnh thoảng lại gật đầu. Anh ta đang cầm chiếc cốc giấy, cách đó không xa là máy bán cà phê tự động.


Chàng trai đó là Ngôn Hi.
A Hoành đưa tay lên xem đồng hồ, ba giờ chiều. Không đi làm thêm mà hẹn hò ư? Trời lạnh thế này mà ăn mặc phong phanh như vậy...


Ngôn Hi không phát hiện ra A Hoành và Trần Quyện, uống vội cốc cà phê rồi đi sang đường đối diện. Cô gái kia theo sau, sắc mặt hồng hào, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt lấp lánh.
Trần Quyện len lén quan sát sắc mặt của A Hoành nhưng không nhận ra cô đang vui hay buồn, mọi thứ vẫn bình thường, ánh mắt vô cùng bình thản.


“Ê, bọn mình bám theo xem sao đi.” Trần Quyện không nói ra những suy nghĩ trong lòng A Hoành mà chỉ kéo cô đí theo Ngôn Hi và cô gái kia.
A Hoành đi theo cậu ta, bước chân không được tự nhiên cho lắm, nhưng từ đầu đến cuốc cô không hề nói gì, không bảo “ừ” cũng chẳng phản đối.


Sang đến đường bên kia thì không thấy bóng dáng hai người ấy đâu nữa. Phía trước có đám đông đang xúm lại, có máy quay, hình như có đoàn làm phim đang quay phim. Hai hôm trước tuyết vừa rơi, lớp tuyết vẫn rất dày, chắc là quay cảnh tuyết.


Trần Quyện kéo A Hoành xúm lại, người xem rất động, có điều vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng một vài người trong đó.
“Cảnh quay thứ ba, chuẩn bị xong chưa, quay nghiêng. Ready? Action!”
“Tách, tách!”
“Nữ bước đến hôn má nam.”


“Nhân viên hóa trang đến, tóc nhân vật nam chưa nhiều tuyết lắm, cho thêm ít nữa.”
Tất cả lại cuống lên.


Đằng trước có một cô than: “Đúng là hành hạ con nhà người ta, tôi đứng ở đây xem một lúc mà thằng bé đã bị giội mấy chai nước rồi, đẹp trai như thế, trời lại lạnh thế này, không biết con cái nhà ai mà không xót nhỉ?”


Đám đông liền phụ họa: “Đúng vậy đấy, đám người này thất đức quá, nhìn kìa, cậu kia cón đến nỗi mội tím tái hết rồi.”
Cũng có người mỉa mai: “Có gì mà phải xót, người ta hứng vì kiếm được nhiều tiển thôi”
Đám đông rất ồn ào. A Hoành vừa nghe vừa cau mày.


Trần Quyện cao nên nhìn rõ tình hình, lát sau tiu nghỉu quay lại, nói: “A Hoành, không biết có phải tớ hoa mắt không mà sao tớ nhìn thằng cha người đầy tuyết vụn, sắp đứt hơi kia giống cha mĩ nhân nhà mình quá nhỉ?”


A Hoành thấy đầu ong ong, có gắng chui vào thì thấy giữa hiện trường ngập tràn băng tuyết có một người đang đứng, gần như nhìn rõ các mạch máu. Đầu, mắt, quần áo, tay đều đóng băng, tựa như một pho tượng được điêu khắc bằng băng.


Mái tóc đen và đôi mắt đen láy, giữa băng tuyết càng nổi bật hơn.
Cô đứng trân trân nhìn anh.
Anh mỉm cười, cảm thấy ấm áp như nhìn thấy tia nắng mặt trời, mấp máy môi nói với cô: "A Hoành, đi chỗ khác đi, đừng nhìn anh."