Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 51-2

Sau lưng, Trần Quyện cười tủm tỉm, dang hai tay ôm chặt hai người, nói: “Ngôn Hi, hoan nghênh cậu đã trở về!”
Mặc dù nếu cậu không về thì mặt trời vẫn mọc từ phía đông, trái đất vẫn quay như thường, nhưng đúng là bọn tôi thấy hơi buồn thật.


Ngôn Hi cười, ánh mắt vô cùng ấm áp, phong độ cũng rạng ngời. "À, tôi biết rồi, thiếu tôi, các cậu không thể sống được đúng không. Không có bản thiếu gia thì sao trên trời chẳng sáng được cơ mà."
Như sực nhớ ra điều gì, Ngôn Hi nhướng mày, hỏi: "Đạt Di, Rose, hôm nay hai cậu mời tôi ăn cơm nhé!"


Đạt Di cau mày, đáp: "Vì sao chứ, đợt cậu ốm, bọn tôi đã phải lo lắng cho cậu rất nhiều, bây giờ cậu mời anh em bọn tôi mới phải chứ!"


Ngôn Hi cười gằn. "Tôi còn chưa động đến chuyện lúc tôi ốm đau, bọn cậu ngày nào cũng bắt nạt con gái tôi đâu! Tôi nói cho cậu biết nhé, lão tử trở về rồi, sẽ tính sổ hết chuyện cũ."


Trần Quyện vuốt đuôi mắt phượng, ỏn ẻn nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến tớ? Tớ xử rất tốt với A Hoành, ngày nào cũng chuyện trò hỏi han."
Ngôn Hi đập bàn, nước miếng văng tứ tung. "Cậu tranh thủ lúc tôi bệnh, dụ dỗ con gái tôi mà còn dám nói không làm gì sai à?"


Khoé miệng Trần Quyện giật giật. "Anh giai không giả vờ ốm đó chứ?"
Chuyện nào cũng nhớ kĩ như vậy, tại sao A Hoành lại nói anh chàng không còn nhớ chuyện hồi bị ốm nữa? Rõ ràng là người trong cuộc đầu óc lú lẫn. Ốm chứ có phải mất trí nhớ đâu, xem ra cô nàng A Hoành này ngớ ngẩn quá.


Nhà họ Ôn thấy Ngôn Hi khỏi bệnh mà mừng phát khóc, đốt mấy dãy pháo cho nhà cửa xua tan hết khí độc.
Tư Hoán nghỉ đông về nhà, đứng ngoài cửa mà sợ toát mồ hôi.
Đã đến tết đâu chứ!


Anh ngước mắt lên, khói pháo mù mịt, có một mĩ nhân đang tựa bên khung cửa nhìn ra xa, ánh mắt chăm chú và dịu dàng vô cùng.


Anh sững lại, nhìn theo ánh mắt người đó thì thấy một cô gái với mái tóc đen và đôi mắt huyền đang bịt chặt tai. Tư Hoán chột dạ, túi hành lí trượt khỏi tay, rơi bịch xuống đất.


Chàng trai đang tựa bên khung cửa nhìn thấy anh liền cười, hỏi: "Tư Hoán, cậu về rồi à?" Suốt một năm trời, anh không gọi tên Tư Hoán lần nào.
Tư Hoán bước lên bậc tam cấp, nhìn Ngôn Hi trân trân. Vẫn dáng người mảnh khảnh, cao ngạo đó, vẫn vẻ hoạt bát ngày nào.


"Ngôn Hi hả?" Anh ngần ngừ gọi tên Ngôn Hi mà toàn thân run rẩy, đôi mắt nhoè đi, nhưng trong lòng không giấu nổi thắc mắc, anh cũng không hiểu tại sao mình lại nỡ rời xa Ngôn Hi.
Ngôn Hi đứng thẳng người lên, cười nói: "Cô Uẩn suốt ngày nhắc sao cậu chưa chịu về."


Rõ ràng là đứng rất gần mà Tư Hoán cảm thấy Ngôn Hi như người xa lạ. Tư Hoán bước lên một bước, Ngôn Hi nhướng mày nhìn anh chăm chú.


A Hoành đứng ở đằng xa nheo mắt, giữa làn khói pháo mịt mù, hai người đó đứng cạnh nhau rất đẹp. Cô thở dài, cảm thấy mình vẫn lăn tăn chuyện được mất, vẫn nghĩ về những chuyện mình không thể kiểm soát.


Tư Hoán thích Ngôn Hi hay không, cô là người quyết định được ư? Trước đây thích, hiện tại thích, tương lai có thể tiếp tục sẽ thích, cô nghĩ nhiều như thế thì giải quyết được gì?
Chẳng lẽ cô lại nói anh đừng thích Ngôn Hi có được không, anh là con trai, làm sao hợp với anh ấy?


Nói với Tư Hoán như thế thà tự nói với mình còn hơn.
Ôn Hoành, mày đừng thích Ngôn Hi nữa, mày là con gái thì sao, chẳng lẽ mày là con gái thì có thể xứng đôi với anh ấy ư?
Dường như Tư Hoán có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu mà chỉ trân trân nhìn Ngôn Hi.


Nét mặt Ngôn Hi dịu lại, anh vỗ vai Tư Hoán, hỏi: "Học đại học vui không? Nhiều em xinh không?"
Tư Hoán đáp lấy lệ: "Ờ."
Ngôn Hi vân vê cằm, hỏi: "Boy, có cô nào mà cậu thích không?"
Tư Hoán lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đẹp của Ngôn Hi nhưng không nghe rõ anh đang hỏi. "Có."


Ngôn Hi cười ranh mãnh, trêu: "Cậu dám trả lời thế à, cẩn thận Lâm Loan Loan cho cậu ra bã đấy."
Tư Hoán cười, cúi đầu đút tay vào túi áo, bình thản đáp: "Bọn tôi chia tay lâu rồi."


Ngôn Hi sững lại, trong đầu hiện ra bức tranh toàn những mảnh vỡ, sợ chạm vào nỗi đau của cậu bạn nối khố, bèn hắng giọng, nói: "Ờ, trời đất này thiếu gì hoa thơm quả ngọt nhỉ?"
Tư Hoán hỏi nhỏ: "Cậu nói gì vậy, tôi nghe không rõ?"


Tư Hoán ngẩng lên, ánh mắt ấm áp, hai má lúm đồng tiền hiện rõ bên má. "Không có gì cả, tôi bảo cậu vào học Đại học Q với tôi nhé!"
Ngôn Hi tiếp tục mỉm cười. "Cậu thừa biết điểm của tôi, lỡ mất một năm, chắc chắn không thể vào trường Q được."


Tư Hoán cau mày, nói: "Việc gì cậu phải thi năm nay? Sao không để thư thư đã, dù gì cũng nhiều kiến thức lắm mà..."
Ngôn Hi để hai tay ra sau gáy, ậm ờ đáp: "Vắng mặt mấy người quen, đi học cũng thấy buồn nhỉ, bà mợ, Rose, tên mập, Đại Mao..."


Tư Hoán lẩm bẩm, Đạt Di, Trần Quyện, đều đã nhắc đến rồi, chỉ quên duy nhất một cái tên.
Do không có gì quan trọng nên không nhớ hay vì quá quan trọng nên cố tình không nhắc đến?
Tư Hoán nheo mắt, hỏi: "Ngôn Hi, bệnh của cậu sao tự nhiên lại khỏi vậy?"


Ngôn Hi định cởi chiếc khăn trên cổ ra, nhưng lại bị người đứng đằng xa trừng mắt, anh tiu nghỉu bỏ tay xuống. "Bất ngờ lắm hả? Tôi vẫn luôn cố gắng đấu tranh với Pinocchio mà."


Ngôn Hi ngẫm nghĩ một lát rồi càng nói càng hăng: "Thằng nhỏ đó lúc nào cũng kêu đau mũi, phá hoại hình ảnh nho nhã, đẹp trai của bản thiếu gia, bản thiếu gia vốn muốn nhường "nó", kết quả "nó" yếu quá, không đủ sức đọ, mọi người lại nhiệt tình kêu gọi bản thiếu gia quay về, thế là tôi mới quay về."


Mọi người là ai? Rốt cuộc là ai ngày ngày đều gọi "Ngôn Hi, Ngôn Hi" không mệt mỏi, đến trong mơ cũng không quên, lúc nào cũng ân cần, chăm chút tỉ mỉ?
Cô gái đó bao phen bận rộn đến mức kiệt sức, trong mơ cũng gọi tên Ngôn Hi.
Ngôn Hi, Ngôn Hi, Ngôn Hi, Ngôn Hi...


Sau đó, anh tận mắt nhìn thấy anh chàng suốt ngày cầm chuỗi vòng kia đã quên đi chuỗi vòng của mình, nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh cô gái, mỉm cười rất tươi rồi ngoẹo đầu, đặt một nụ hôn chân thành lên bờ mi cô gái.


Anh còn tận mắt nhìn thấy anh chàng đó tay chống cằm, miệng mấp máy mãi mà không phát ra được thành tiếng nhưng vẫn rất kiên trì luyện tập để thốt ra được hai chữ: A Hoành.