Con đường nhỏ sau cơn mưa
Tác phẩm Ánh bình minh của Ngôn Hi đã hoàn thành. Sau đó, anh niêm phong nó trên căn gác nhỏ ở tầng thượng.
“Anh làm gì vậy, trừ ma à?” A Hoành cười tủm tỉm.
Ngôn Hi tỏ vẻ không quan tâm. “Bức tranh đó cứ kì kì thế nào ấy, hình như lạc đề rồi.”
Lúc ấy, vị khách mới xuiất hiện trong nhà là Tiểu Khôi đang nằm ngủ trên đôi dép của A Hoành, nắng rực rỡ hắt vào căn phòng. Tiểu Khôi rất nhỏ, khi nằm co ro trông giống như một chiếc khăn mặt. Nó rất quý Ngôn Hi, lúc nào cũng lén lẩn vào phòng anh, sáng sớm anh vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy con cún nỏ xù xì đó. Sau đó, trong nhà diễn ra một cuộc vật lộn, la hét như muốn lật cả nóc nhà lên.
Một lát sau, Thịt Kho Tộ thích thú vì đối thủ gặp xui xẻo, Tiểu Khôi bị quẳng ra ngoài với đôi mắt ngân ngấn nước.
“Rầm!” Cửa đóng sầm lại.
“A Hoành, quản cho chặt con chó của em đấy!”
A Hoành liền bế Tiểu Khôi lên, than thở: “Người ta đã không thích mày rồi mà cứ xông đến, ngố lắm chó ạ...”
Vài ngày sau sinh nhật Ngôn Hi, khi A Hoành về nhà, Tư Hoán liền nói: “A Hoành, hôm ấy em thất lễ với cô Lâm quá!”
A Hoành neo mắt, ngơ ngác hỏi: “Em nói gì ư?”
Tư Hoán liền cười. “Chính vì không nói gì nên mời không hay. Em không cảm nhận được thái độ đối địch rõ mồn một của em đối với cô ấy ư?”
A Hoành giả bộ chống chế: “Em nói tiếng phổ thông không sõi, sợ làm cô ấy giận.”
“A Hoành, chỉ khi nào rơi vào tình huống bất lợi, em mới nói tiếng phổ thông của em không được chuẩn.” Tư Hoán gọt táo rồi đưa cho A Hoành. “Chắc em không biết, một cấp dưới của ông xin từ chức ra làm ăn, hơn nữa số tài sản... có mối liên hệ mật thiết với nhà họ Lục, bác Lục bị bệnh mất sớm, hiện giờ nhà họ Lục do cô Lâm quản lí....”
Câu nói này rất hàm súc và đủ ý. Hồi trước, cô chỉ nghĩ ông nội cả đời sống thanh liêm, cương trực nhưng vẫn không thể tránh khỏi chuyện này. Nhưng đúng là chỉ cần là con người, ai chẳng có vài phần dục vọng. Huống chi là trăm năm sau, ông vẫn phải quan tâm đến tương lai phát triển của nhà họ Ôn.
A Hoành cầm quả táo, khẽ gật đầu.
“So với Nhĩ Nhĩ, em làm con gái nhà họ Ôn vẫn thích hợp hơn.” Giọng Tư Hoán đều đều.
Việc này... Vì cô tiếp nhận những thứ không trong sạch quá dễ dàng và ngoan ngoãn ư? Đây là khen hay chê nhỉ?
Thấy A Hoành suy nghĩ hồi lâu, Tư Hoán sợ cô lại nghĩ linh tinh, bèn cười, nói: “Nếu em và cô Lâm không hợp nhau thì sau này ít tiếp xúc thôi. Công việc của cô Lâm rất bận rộn, vốn cũng chẳng có nhiều thời gian giao lưu với bọn mình đâu.”
“Nhĩ Nhĩ sẽ làm thế nào?” A Hoành ngẫm nghĩ, không ngờ lại thốt thành lời.
“Gì cơ?” Tư Hoán sửng sốt hỏi.
“Đối với người mình không thích ấy.”
Tư Hoán nhìn A Hoành với vẻ không tự nhiên cho lắm. “Như Nhĩ Nhĩ thì nếu không thích, em ấy sẽ thể hiện thái độ rõ ràng.”
“Vâng.”
Rất rõ ràng, giống như thái độ đối với cô và Ngôn Hi ư?
Từ lâu, cô vẫn không hiểu, tại sao Nhĩ Nhĩ lại ghét Ngôn Hi như vậy, giống như việc cô không hiểu tại sao Ngôn Hi luôn tỏ ra nhượng bộ, thậm chí nhu nhược trước Nhĩ Nhĩ.
Tháng Tám, mưa nhiều hơn.
Hôm ấy, lúc sẩm tối, trời khá oi bức, nhưng chẳng mấy chốc mây đen đã kéo tới, bầu trời xám xịt, một lúc sau thì mưa như trút.
A Hoành đến hiệu sách mua ít sách bổ trợ, nhàn thấy mấy cuốn tiểu thuyết hay lại mở ra ngó, đến khi ngẩng lên thì ngoài cửa sổ, mưa đã tuôn xối xả. Chỗ này heo hút như vậy, bình thường đã ít taxi, nói gì đến ngày mưa. Cô vắt óc nghĩ cách nên về nhà bằng cách nào.
A Hoành nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, vẫn còn khá sớm. Trước khi ra khỏi nhà, cô đã nấu nướng xong xuôi, về muộn một lát chắc không sao, ít nhất Ngôn Hi cũng không bị đói.
A Hoành nghĩ vậy rồi tiếp tục đọc sách, quyết định đợi ngớt mưa mới về.
Hiệu sách đang bật bài You are not alone của Michael Jackson, A Hoành khẽ hát theo.
Mưa to, mùi thơm của sách mới, tình ca, còn nỗi cô đơn nào khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn lúc này? Nếu có trà Bích La Xuân hãm trong ấm Tử Sa thì tuyệt với biết bao. Cô đã quen với việc thích uống trà ngon mà ngày trước cụ Ngôn vẫn hay uống. Chắc hẳn anh chàng Ngôn Hi lại đang chơi điện tử, mắt căng ra như thê không sợ cận thị ư?
Thỉnh thoảng cô lại giật mình vì một tiếng sấm vang trời, ngước mắt nhìn thì mưa có vẻ ngày càng to hơn. Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, trời đã tối hẳn, A Hoành cau mày, không biết phải làm thế nào. Lại đợi thêm một lúc lâu nữa, chuông đồng hồ treo tường trong hiệu sách đổ mười một hồi chuông.
“Chú ơi, gần đây có nhà trọ nào không ạ?” Cô vừa thanh toán vừa hỏi ông chủ hiệu sách.
“Rầm!” Sau lưng có tiéng động lớn vang lên.
A Hoành giật bắn mình, quay lại thì thấy Ngôn Hi ướt như chuột lột. Dưới chân anh là một chiếc ô vừa bị ném xuống đất chỏng chơ.
“Ngôn Hi?” A Hoành ngơ ngác.
Anh chàng này trợn mắt to như thế làm gì, lại bị ai đó chọc tức ư?
“Ơ, Ngôn Hi, có phải món sườn tối hôm nay em nấu mặn quá không?” Cô buột miệng hỏi kèm theo một chút áy náy. Sẩm tối vội đi nên lúc xào đồ ăn, hình như cô cho gia vị không được chuẩn lắm.
Ngôn Hi lạnh lùng nhìn cô, nước trên tóc anh vẫn nhỏ từng giọt, chiếc áo phông màu hồng phấn bị ngấm nước mưa loang lổ, đôi giày vải dính đầy bùn đất, tay anh đang ôm chặt một chiếc ô khô, trông bộ dạng vô cùng hài hước.
Ngôn Hi quay sang, bình thản nói: “Về thôi!” Nhưng mắt không nhìn cô mà chỉ đưa chiếc ô khô cho cô, còn mình thì lặng lẽ cúi người nhặt chiếc ô lấm lem vừa vứt xuống đất lên.
A Hoành đi theo Ngôn Hi, lặng lẽ nhìn theo chiếc bóng lẻ loi của anh rồi gọi: “Ngôn Hi!”
Ngôn Hi không ngoái đầu lại. “Suỵt...”
Anh đằng trước, cô đằng sau, lặng lẽ bước đi dưới mưa.
A hoành cúi đầu, nhìn đôi giày vải của Ngôn Hi chằm chằm, màu trắng đó, cô đã phải chà bằng bàn chải rất kĩ. Biết rõ là trời mưa, tại sao anh còn đi đôi giày đó chứ?
Thậm chí cô còn nhớ như in khi Ngôn Hi cảm thấy đôi giày này trông thật đơn điệu, định tô thêm ít màu sơn dầu vào, cô liền nói: “Ngôn Hi, đôi giày này erm cộ mãi mới trắng được như thế đấy, anh không biết à?”
Cô khẽ thở dài. Cô đang không ngừng trả lại diện mạo ban đầu cho mọi thứ trong cuộc sống của anh, trong khi anh không ngừng quấy phá. Không biết sự nhẫn nhịn của cô sẽ chịu được đến bao giờ.
Khi họ về đến nhà, Ngôn Hi nương theo ánh đèn đường, gạt nước mưa trên mặt đồng hồ đeo tay, nhìn một lúc mới thở phào, nói: “Vẫn ổn.”
“Hả?” A Hoành cau mày nhìn anh.
“Chưa đến mười hai giờ.” Ngôn Hi nói nhỏ.
Sau đó, anh vỗ nhẹ lên đầu cô, gườm gườm nói: “A Hoành, cô bé Lọ Lem phải về nhà trước mười hai giờ đêm, em hiểu không?”
“Tại sao?” A Hoành vừa cười vừa bỏ tay Ngôn Hi xuống. Cô và anh chỉ đứng cách nhau vài centimét.
“Hừ, không phải anh em nhà Grimm nói, nếu trước mười hai giờ đêm không về nhà thì sẽ từ công chúa biến thành cô bé Lọ Lem mặt mũi lấm lem đó sao?” Ngôn Hi nói với giọng giận dỗi.
“Em sẽ biến thành cô bé Lọ Lem mặt mũi lấm lem vì có một người mẹ kế thích chỉ huy người khác chứ không phải vì sự thay đổi của thời gian.” A Hoành vừa cười vừa dụi đôi mắt cay sè vì dính nhiều nước mưa rồi mở cửa ra.
Ngôn Hi cười khẩy, nói: “Nếu anh là mẹ kế thì em hãy học cách làm cô chị độc ác của cô bé Lọ Lem đi. Vì sẽ chẳng có người mẹ kế nào phải chạy dưới mưa bốn tiếng đồng hồ để để tìm một cô nàng Lọ Lem cả.”
Anh cố tình nói những lời cay độc rồi gấp ô và thay giày, đi thẳng vào nhà tắm.
A Hoành thở dài rồi khẽ dựa đầu vào vách tường trắng tinh, nhắmmắt lại, hồi lâu lại khẽ mỉm cười. Khi vào đến phòng ăn, cô phát hiện đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn.
Ngôn Hi tắm xong đi ra thì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. A Hoành ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy anh bước ra liền cười tủm tỉm, gọi: “Ngôn Hi, ăn cơm thôi.”
Nét mặt Ngôn Hi không tươi tỉnh cho lắm, nhưng anh cũng không nói gì, ngồi xuống, ăn cơm, gặm xương, miệng đầy ú ụ. Mặc dù không thể hiện cảm xúc nhưng anh ăn không để sót hạt cơm nào. Cuối cùng, anh cố tình lấy ống tay của chiếc áo ngủ mà A Hoành vừa giăt để lau miệng, trợn mắt lườm A Hoành một cái rồi hậm hực bỏ lên lầu.
A Hoành cúi gằm mặt cười, nhưng cười xong lại không biết vừa nãy mình cười vì chuyện gì.
Sáng hôm sau, sấm chớp lại nổi lên. A Hoành đang mơ màng thì bừng tỉnh vì sực nhớ ra điều gì đó. Cô chạy sang cửa phòng bên cạnh, lưỡng lự một lát rồi khẽ đẩy cửa ra. Cụ Ngôn từng nhắc cô rằng, nếu có thể, không nên để Ngôn Hi ở một mình trong phòng tối những lúc trời mưa bão.
“Anh Ngôn Hi...” Cô bước đến, thấy trên giường trống không.
Cô nhìn xung quanh rồi ngần ngừ bước đến góc tường. Trong đêm tối, có một bóng đen ngồi im không nhúc nhích, thậm chí bóng đen đó còn lấy chăn phủ kín lên người mình.
A Hoành đưa tay nhẹ nhàng bỏ chiếc chăn ra. Ngôn Hi đang ngồi thu lu trong góc tường, hai tay vòng qua đầu gối, chân đi đất, mắt nhắm nghiền.
“Ngôn Hi?” cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên anh.
Ngôn Hi không hề nhúc nhích, nhịp thở vô cùng yếu ớt nhưng vẫn tồn tại. Cô đưa tay rụt rè thăm dò, giữa chừng lại bị một bàn tay lành lạnh nắm chặt. Anh đã mở mắt ra.
Đó là lần đầu tiên A Hoành nhìn thấy ánh mắt này của Ngôn Hi. Vô hồn, đau khổ, tuyệt vọng, một hố đen vô tận, tối tăm. Đôi mắt đó đang nhìn cô, cố gắng lấy lại vẻ dịu dàng, cao ngạo ngày thường, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, nước mắt lập tức trào ra.
“A Hoành, lần sau nhớ phải về nhà trước mười hai giờ đêm biết chưa?” Ngôn Hi nghẹn ngào hỏi.
A Hoành lặng lẽ nhìn anh.
“Hiểu chưa?” Anh nhìn cô chăm chú, chờ đợi lời xác nhận của cô.
Không hiểu tóc anh đã ướt sũng mồ hôi từ lúc nào.
Nét dịu dàng hiện rõ trong ánh mắt A Hoành, cô ôm Ngôn Hi thật chặt, để anh gục mặt xuống bờ vai mình rồi bình tĩnh đáp: “Không có gì là ghê gớm cả, anh Ngôn Hi, thấ gian này không có gì đáng sợ cả.”
Cô cảm nhận được vẻ đau đớn đến tột cùng mà anh đang kìm nén trong cổ họng, nhưng cô vẫn nói rành rọt từng từ: “Thế gian này, có em, thì không có gì đáng sợ cả.” Cô biết, Ngôn Hi hiểu được điều này.
Cô không biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô chắc chắn rằng cho dù thế nào thì anh cũng không muốn ngoái đầu nhìn lại, ngay cả khi vết thương vẫn rỉ máu thì cũng chỉ có thể nhìn về phía trước mà thôi.
“Nhưng mà, A Hoành, sớm muộn gì củng đến ngày em bỏ anh mà đi.” Nước mắt Ngôn Hi thấm ướt bờ vai cô.
A Hoành nhìn vào góc tường tối om, không biết nói như thế nào mói có thể an ủi được Ngôn Hi.
“A Hoành, đến em cũng không biết rồi sẽ có ngày em bỏ anh mà đi.” Giọng Ngôn Hi lộ rõ vẻ giễu cợt. “Nhưng em xem, anh biết, anh đã dự đoán được điều này.”
“Nếu thực sự có ngày đó, anh sẽ không thử níu kéo em ư?”
Ngôn Hi cời buồn. “Mẹ kế của cô bé Lọ Lem chỉ là mẹ kế của riêng cô ấy, không phải mẹ kế của hai người chị cùng cha khác mẹ với Lọ Lem.”
Níu kéo... Anh sẽ lưu luyến biết bao.
“Ngôn Hi, em không thích.. giày thủy tinh.” Cô mỉm cười thở dài, buông tay ra và không dám ngoái đầu nhìn lại.
Cho dù làm cô bé Lọ Lem hay người chị độc ác, cô đều không thích những kiểu yếu ớt đó.
“Ngôn Hi à, nếu thực sự có ngày đó, em sẽ nói lời xin lỗi anh.” A Hoành nghĩ ngợi, cau mày đưa ra kết luận.
“A Hoành, lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi, người mà anh tưởng kiếp này sẽ không bao giờ rời xa anh lại đã rời xa anh.” Ngôn Hi ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
“Thế còn “cám ơn sự chăm sóc của em” thì sao?” Cô vẫn quay mặt vào tường.
“Lần đầu tiên nói “cám ơn em”, anh cảm thấy mình gần như đã biến mất khỏi thế gian này.”
A Hoành đặt tay lên cổ Ngôn Hi rồi mỉm cười, lau nước mắt cho anh. “Em rời xa khi chắc chắn có một người dịu dàng gấp trăm ngàn lần em ở bên anh, hoặc ngay cả khi có em ở bên mà anh vẫn cảm thấy cô đơn, như thế đối với anh, sự rời xa của em có thể sẽ là một sự giải thoát. Ngôn Hi, năm em mười bốn tuổi, cha em bắt em đi mua muối một mình. Hồi ấy, em cũng cảm thấy thế gian này thật đáng sợ, bốn bề đều là người xa lạ, em đã thấp thỏm, rụt rè hồi lâu. Sau lần đó, em đã có thể tự về nhà một mình, còn cảm thấy đường đi thật ngắn. Ngôn Hi, sợ hãi là bản năng của loài người, nhưng khi nỗi sợ hãi này được đẩy lên đến đỉnh điểm thì ta lại phát hiện ra rằng thế giới này không có gì đáng sợ nữa cả.”
Ngôn Hi nắm chặt tay cô, phát hiện đôi tay đó dày đặc những vết chai. Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay đó lên mặt mình, thì thầm: “A Hoành, anh nợ em quá nhiều rồi. Trước khi trả hết món nợ này, anh sẽ cố gắng kìm nén bản thân để không...”
Ngôn Hi trùm chăn lên đầu hai người, nét mặt không còn ám ảnh, sợ hãi như lúc trước mà mỉm cười xác nhận. “A Hoành, cuối cùng em đã trưởng thành và hiểu làm thế nào mới đúng đắn.”
Còn anh, mặc dù không biết đến bao giờ mới ngừng lo sợ, nhưng khi bị em bỏ quên, cũng sẽ thấy vui vì mình đã có lúc thật may mắn.