Niềm vui sinh nhật trước ống kính
"A Hoành... đúng không nhỉ?" Cô gái ngồi trước mặt có vẻ đã ngà ngà say. "Nếu chị khuyên một câu chân thành, không biết em có giận không?"
"Gì cơ?" A Hoành ngơ ngác, bốn bề ồn ào náo nhiệt, bị mấy người bạn cũ của Tư Hoán và Ngôn Hi chuốc cho mấy chén, cô cũng đã thấy lơ mơ.
Hôm nay họp lớp cấp hai của Tư Hoán và Ngôn Hi, thấy cô ở nhà không có việc gì, Ngôn Hi cũng kéo cả cô đến đây. Lúc đầu, cô tưởng mình sẽ lạc lõng, nhưng không ngờ nhóm bạn đó rất dễ thương, họ tỏ ra vô cùng thân thiện và gần gũi. Ngôn Hi và Tư Hoán ngồi cạnh ngau rỉ tai nói chuyện gì đó rồi cười vẻ thích thú.
Ngồi bên cạnh cô là bạn cùng bàn ngày trước của Ngôn Hi, rất xinh xắn, dễ thương, cười đùa với Ngôn Hi cũng rất vô tư.
"Em nên cách Ngôn Hi xa ra một chút." Cô bạn đó nhìn và thở dài nói.
"Hả?" A Hoành uống chút bia nên giọng cũng hơi lè nhè.
"Ý chị là..." Cô bạn đó ghé sát vào tai cô.
"Nói gì với A Hoành đó Lâm Loan Loan?" Ngôn Hi nâng cốc lên, ngắt lời cô bạn.
"Kể các chiến tích của ông hồi cấp hai thôi, lần nào gây chuyện đều đổ tội cho người ta nhắc nhở bao nhiêu lần!" Lâm Loan Loan này, bà không yêu thầm tôi đấy chứ! Sao lại để ý tôi kĩ thế!"
"Lãng nhách!" Lâm Loan Loan cười, quát.
Tư Hoán liền cười. "Từ thời cấp hai đã thích xem hai anh chị này cãi nhau, lần nào cũng cười vỡ bụng."
“A Hoành, em cứ ngồi đó xem trò hề nhé!” Tư Hoán bước đến chỡ A Hoành, đưa cho cô một lon nước hoa quả.
“Ôn Tư Hoán, Tư Hoán, để tớ mời cậu một cốc.” Lâm Loan Loan đứng lên rồi loạng choạng bước đi, hai má đỏ bừng vì đã ngà ngà say.
“Lâm Loan Loan, cậu say rồi đấy!” Tư Hoán mỉm cười, để lộ hai lúm đống rất duyên.
"Bạn cũ mời mà không chịu uống hả?" Lâm Loan Loan giơ cốc bia lên đưa cho Ngôn Hi, mắt trợn trừng giả vờ giận dữ.
"Mười một giờ rồi." Tư Hoán giơ tay xem đồng hồ rồi dịu dàng nói: "Loan Loan, cậu uống say, về nhà, mẹ cậu sẽ lo đấy."
"Thế cậu thì sao, Ôn Tư Hoán?" Lâm Loan Loan cười, nói.
Tư Hoán khẽ cau mày nhưng không nói gì.
A Hoành nhìn lên trời, cảm thấy mình đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe.
Một cơn gió thổi tới làm tóc cô rối bời, cô đưa tay định vén tóc ra sau tai thì cảm thấy trên ngón tay có cái gì đó âm ấm, man mát. Ngoảnh lại thì thấy Ngôn Hi, anh kéo tay cô sang một bên, cúi đầu nói nhỏ: "Trẻ con đứng đây là vô duyên đấy."
A Hoành lặng lẽ gật đầu.
Ngay lập tức, anh lại kéo cô ra trước mặt mọi người, tự hào nói: "Coi này, đây là A Hoành nhà tôi đấy, xinh xắn dễ thương, nấu ăn rất ngon, nói năng có duyên, mọi người thấy sao?"
Cả nhóm liền cười ồ lên. "A Hoành là em gái Tư Hoán cơ mà, sao lại ở nhà cậu được!"
"Vớ vẩn! Rõ ràng là con gái nhà tôi!" Giọng rất quả quyết, chắc như đinh đóng cột.
A Hoành liền la lớn: "Haizz, ồn ào quá, Ngôn Hi à!"
Ngôn Hi liền im bặt rồi quay sang với vẻ mặt biết lỗi. "A Hoành nhà tôi chỉ hơi ngại thôi, bình thường rất dịu dàng và ngoan ngoãn. Các cậu đừng hiểu lầm nhé... Này này, cậu đó, thằng mập, đừng có cười nữa."
Cả đám toát hết mồ hôi hột, đồng thanh nói: "A Hoành... vất vả quá nhỉ!"
A Hoành liền đáp khẽ: "Vì nhân dân phục vụ mà!"
Cả đám phì cười, cô bé này cũng lém không kém.
Anh chàng bị gọi là "thằng mập" cười ngặt nghẽo, nói: "Ngôn Hi, từ năm cậu nghỉ học, tôi chẳng còn được cười đã như bây giờ."
Bầu không khí đột ngột trùng xuống.
Nghỉ học? Ai nghỉ học? Ngôn Hi ư?
A Hoành nhìn mọi người với ánh mắt thắc mắc, dường như cả nhóm sực nhớ ra điều gì, nét mặt có vẻ khác lạ.
Ngôn Hi lại cười tủm tỉm, hỏi: "Mọi người còn nhớ cô nàng hoa khôi ở lớp bên cạnh không, hồi ấy cô ta say tôi như điếu đổ, bây giờ không biết thế nào rồi?"
Cả đám liền nhao nhao phụ hoạ theo:"Đúng đấy, lâu lắm không gặp, không biết bây giờ thế nào rồi, từ trước đến giờ, Ngôn thiếu gia lúc nào chẳng có sức quyến rũ khó cưỡng."
"Khách sáo quá, khách sáo quá!"
Ngôn Hi chuyện trò một lát rồi mỉm cười, dắt A Hoành ra ngoài trong trạng thái ngà say.
Ra đến cổng khách sạn, Tư Hoán và Lâm Loan đang tranh cãi chuyện gì đó.
"Tư Hoán, cứ tiếp tục thế này cậu sẽ mệt vì Ngôn Hi thì đứng nói linh tinh." Ánh mắt Tư Hoán có cái gì đó hơi lạnh lùng.
"Cậu ta lúc nào cũng giống một quả bom hẹn giờ, không biết bao giờ sẽ phát nổ, đến lúc ấy sẽ làm tổn thương tới cậu đó." Lâm Loan Loan có vẻ chán chường, giọng khá ức chế.
Ngôn Hi đứng cách đó không xa, ánh mắt mông lung, không hiểu đang nghĩ gì.
A Hoành mím môi, nhẹ nhàng nói: "Về nhà thôi."
"Em không muốn nghe tiếp à?" Giọng Ngôn Hi mơ màng như đang ở trên mây.
"Nghe lén đâu phải là chuyện đáng để quân tử làm, đúng không?" A Hoành cười.
"A Hoành, anh đã từng bỏ học, hồi lớp tám." Ngôn Hi đút tay vào túi quần, mắt liếc về phía hai người đang cãi nhau kia, bình thản nói.
A Hoành liền gật đầu.
“Vì... ốm một đợt nên phải ở nhà nghỉ ngơi rất lâu. Lâm Loan Loan đã vô tình nhìn thấy tình trạng của anh lúc ốm.” Giọng Ngôn Hi có chút gì đó lành lạnh.
“Vậy à?” A Hoành cúi đầu, bóng hai người đổ dài dưới ánh đèn.
“Sau đó, bác sĩ nói bệnh này sẽ tái phát.”
“Rồi sao nữa?” A Hoành khẽ ngước mắt lên.
“Sau đó, không sao nữa.” Ngôn HI thở dài, bàn tay buông thõng xuống.
“Vâng.” A Hoành gật đầu, nhớ lại vẻ không yên tâm về Ngôn Hi của cụ Ngôn trước lúc lên đường rồi nghĩ ngợi gì đó, hàng lông mày của cô khẽ cau lại.
“A Hoành, anh biết hôm nay Lâm Loan Loan định nói gì với em.”Dưới ánh đèn đường, người đi bộ khá thưa thớt, Ngôn Hi chăm chú nhìn về phía xa và sực nhớ ra điều gì đó.
“Gì cơ?” A Hoành cười. Thực ra cô không tò mò lắm.
“Ngôn Hi là viên thuốc độc bọc đường, càng thơm ngọt thì càng nhiều độc tố.” Giọng Ngôn Hi bình tĩnh một cách bất thường.
“Sao anh lại biết?” A hoành khịt mũi.
“Cô nàng nói với anh như thế, trước lúc ăn cơm ấy.” Ngôn Hi đưa tay lên miệng, cười tủm tỉm.
“Tại sao anh lại kể với em?”
Ngôn HI quay đi rồi đột ngột dừng chân lại. “Anh là người dạy em chửi bậy.”
A Hoành cảm thấy ngại ngùng, mấy hôm trước, Trần Quyện đã miêu tả rất sinh động những câu nói bậy của cô cho Ngôn Hi nghe.
“Thế nên, những chuyện xấu về anh, chỉ có anh mới cò thể kể cho em nghe.” Ngôn Hi khẽ giọng nói.
A Hoành cười cười lắc đầu, đúng là chỉ có Ngôn Hi mới lạc quan được như vậy.
Tháng Bảy, tiết trời vô cùng nóng rực, ve kêu râm ran suốt cả ngày. Lúc đầu, hai người định bắt taxi về nhà nhưng khi xem lại tiền, cả hai cộng lại còn chưa đủ mười tệ.
Hai người ra khỏi nhà, nếu không có mục đích gì đặc biệt thì đều không có thói quen mang tiền.
Làm thế nào bây giờ?
Ngôn Hi cầm mấy đồng tiền nhăn nhúm rồi nhìn về phía quán mì sạch sẽ, sáng sủa trước mặt, cười nói: “Vào ăn mì đi.”
A Hoành thắc mắc: “Đủ tiền không?”
Ngôn Hi liền đưa một ngón tay ra. “Một bát thì đủ.”
A Hoành tỏ vẻ “biết ngay mà”. “Anh ăn còn em đứng nhòm hả?”
Ngôn Hi sầm mặt. “Trong lòng em, hình tượng của anh chỉ có thế thôi hả? Ít nhiều lão tử cũng là nam nhi đại trương phu, hừ!”
A Hoành liền cười. “Ồ? Thế em ăn còn anh đứng nhìn hả?”
Anh chàng thực sự bó tay. “Bọn mình cùng ăn.”
A Hoành mím môi cười chê. “Không, anh hay văng nước miếng như thế...”
Ngôn Hi hậm hực nói: “Anh văng nước miếng bao giờ?”
A Hoành lùi ra sau một bước, nét mặt tỏ vẻ căng thẳng. “Bây giờ lấy anh làm tâm, các phân từ nước đang khuếch tán...”
Ngôn Hi ngượng quá bèn nổi cáu. “Đáng lẽ anh không nên dạy em nói tiếng phổ thông, đáng ghét thật, bây giờ nói câu nào ra câu đấy!”
A Hoành không chịu, bèn phản đối: “Em tự học thành tài chứ có liên quan gì đến anh đâu. Ngoài những câu bắt đầu từ chữ “mẹ”, “bà” ra, anh còn dạy được gì nữa?”
Ngôn Hi phẩy tay, hậm hực nói: “Ăn mì đã, lão tử đói lả rồi đây!!!”
Người đang đứng nấu nì trước quầy là một cô gái chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi.
A Hoành bước vào, cưới nói: “Em ơi, cho anh chị một bát mì, nhiều thịt vào nhé.”
Một lát sau, bát mì ngon mắt với đầy đủ gia vị và nước sườn nóng sốt đã được làm xong.”
“Thơm quá!” A Hoành ngửi mùi mì thơm phức, bèn nở một nụ cười thích thú.
“Không phải em khoa trương đâu nhưng mì ở quán em là ngon nhất thành phố đấy!” Cô bé chủ quán đắc ý bê bát mì ra đặt trước mặt A Hoành.
“Thế thì hôm nay phải thử xem sao.” A Hoành mỉm cười, tiện tay đưa thìa và đũa cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi lấy đũa gắp từng sợi mì cho vào thìa. Anh cúi đầu ăn ngon lành, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn nghiêng, khuôn mặt anh có vẻ khá mơ hồ.
Tự nhiên A Hoành có cảm giác cảnh tượng này như từng gặp ở đâu rồi. À, phải rồi, chính là trước quầy ăn sáng trong con ngõ đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngôn Hi cũng là ở góc nghiêng này.
Chỉ có điều, hồi ấy tóc Ngôn Hi còn dài, gần như che kín cổ, còn bây giờ, tóc anh ngắn và thưa hơn.
“Ê, lại ăn vung vãi rồi kìa.” A Hoành thở dài, lấy khăn mùi soa từ trong túi ra, lau nước canh trên tóc ở góc trán cho Ngôn Hi.
“Tóc nhiều phiền phức thật đấy!” Ngôn HI ngẩng mặt cười rồi gắp một miếng thịt đưa lên miệng A Hoành, nói: “Ăn đi!”
A Hoành cẩn thận đón lấy miếng thị, sau đó mới dám đưa vào miệng.