Tép nhỏ tung tăng quậy dưới sông
Điểm thi giữa kì đã ra lò, thành tích của A Hoành vẫn ổn, vẫn nằm trong top 3 của khối. Từ trước đến giờ, điểm các môn tự nhiên của Tân Đạt Di luôn khá cao so với cả khối, thế nên dù điểm các môn xã hội hơi kém, tổng điểm vẫn nằm trong top 12 của khối.
Điểm số của Ngôn Hi không có sự tiến bộ vượt bậc, cứ bình bình như vậy, không nổi bật cũng không quá tệ.
Điều khiến mọi người sửng sốt là điểm số của Trần Quyện, những tưởng cậu ta là học sinh được tuyển đặc cách, lại vừa từ Vienna về, chắc hẳn thành tích sẽ rất thảm hại, nhưng không ngờ lại có tên trong bảng vàng. Mặc dù không phải đầu top nhưng cũng vẫn là có tên trong bảng, vẫn được học sinh giỏi theo nghĩa bình thường.
"Hắn ta thi kiểu gì ấy nhỉ, môn lý còn hơn mình năm điểm." Đạt Di lẩm bẩm vẻ không phục.
A Hoành buồn cười lắm, cô biết Tân Đạt Di vẫn chưa bình thường trở lại, bất luận chuyện gì cũng muốn lôi ra nói cho vơi bớt nỗi ấm ức trong lòng.
Dù thế nào đi nữa thì cô vẫn luôn tin rằng, trước khi biết được giới tính thật sự của Trần Quyện, Tân Đạt Di đã thật lòng thích cậu ta. Nhưng do khoảng cách quá lớn, Tân Đạt Di lại không quen với việc đưa những suy nghĩ quá nhạy cảm sang chiều hướng cực đoan nên đành phải thể hiện vẻ đối địch kiểu trẻ con này cho bớt tức. Nhưng như thế cũng tốt.
"A Hoành, cậu ăn táo không?" Người ngồi cùng bàn với cô nở nụ cười tươi như hoa hồng sớm mai.
Anh chàng này vẫn mặc quần áo con gái, thậm chí còn nhuộm cả tóc đỏ để tôn thêm vẻ đẹp sắc sảo độc nhất vô nhị của mình. Hơn nữa, vì bây giờ bọn họ đã biết được bí mật của anh chàng nên vẻ nhiệt tình, hồ hởi vốn có trong tính cách của cậu ta lại càng được phát huy cao độ.
"Táo à?"
"Ừ, táo đấy, cậu có muốn ăn không?" Trần Quyện cười rồi khum tay móc dưới bàn ra một quả táo, đứng lên đưa cho A Hoành.
Ngực trái lép hơn hẳn so với lúc trước.
"Cậu, độn ngực, bằng táo hả?" A Hoành đỏ bừng mặt, hỏi.
"Ừ, có lúc là cam. Cậu có ăn không? Ngày mai tớ mang cho." Trần Quyện cười rất tinh quái.
Tân Đạt Di sầm mặt, hầm hầm quát: "Đồ biến thái!"
Trần Quyện liếc xéo anh chàng rồi thủng thẳng đáp: "Tôi thích biến thái đấy!"
Ngôn Hi nghe hai kẻ đó cãi nhau,nở nụ cười ấm áp, rồi anh nhìn ra cửa sổ, hồi lâu quay lại liền bắt quả tang A Hoành đang nhìn trộm mình. “Em nhìn gì vậy?”
Ánh mắt A Hoành khựng lại, mặt đỏ bừng lên, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp: “Trông anh... đẹp trai thật.”
A Hoành vừa dứt lời, Ngôn Hi liền sửng sốt trợn mắt nhìn cô, đến Tân Đạt Di cũng nhìn cô với anh mắt không thể tin nổi. Bọn họ không ngờ một người từ trước đến giờ vẫn luôn bẽn lẽn như A Hoành lại nói ra những câu không biết ngại như vậy.
Thế nhưng, Ngôn Hi lại rất ghét câu nói này. Còn đối với A Hoành, trong sự yêu thầm gần như là tuyệt vọng đó, đây là câu nói quá lời duy nhất mà cô từng nói.
Trông đẹp trai thật.
Ngôn Hi mãi mãi không thể ngờ rằng, câu nói này chỉ đơn thuần là sự quý mến cô dành cho người thân của mình.
A Hoành thì nhớ mãi, ngày hôm ấy Ngôn Hi chỉ lạnh lùng buông một câu: “Thế thì có sao?”
Cuồi tuần, Tứ Hoán nhờ A Hoành đi dạy thêm cho một người quen. Đến phút cuối, anh có việc không đi được, bèn để cô đi cùng Ngôn Hi.
Ngôn Hi đưa cô qua một con ngõ, rẽ ngoặt mấy lần, hai bên ngõ có đặt sư tử đá và chậu rửa mặt bằng đồng, tất cà đều đã cũ, mang đậm chất cổ kính của kinh đô.
“Đến rồi.” Ngôn Hi bình thản nói, đẩy cánh cổng của tứ hợp viện ra. Khu nhà này trông rất tồi tàn, như đã lâu lắm rồi không sửa sang gì, tựa một cụ già ở tuổi xế chiều, chậm chạp, già nua.
“Anh Ngôn Hi, anh đến rồi hả! Anh Tư Hoán không đến à, anh đưa cả cô giáo đến ạ?” Vậu bé hồ hởi reo lên.
A Hoành định thần lại thì phát hiện đó chính là cậu bé đội mũ hôm trước, trông rất gầy guộc, mặc chiếc áo phông sờn cũ, rộng hơn nhiều so với thân hình bé nhỏ của cậu, nhưng lại có khuôn mặt hoạt bát, dễ thương, đôi mắt trong veo nhanh nhẹn, lém lỉnh. Cậu bé này chính là cu Tép.
“Đây là em gái anh Tư Hoán, em gọi là chị nhé.” Ngôn Hi mỉm cười, xoa đầu cậu bé, nét mặt hiếm khi tỏ ra thân thiện như vậy.
“Em chào chị! Ông nội em họ Hà, em tên là Hà Hạ, mọi người đều gọi em là Tép.” Tiếng cậu bé lanh lảnh, ánh mắt nhìn cô với vẻ căng thẳng.
“Chị là Ôn Hoành.” A Hoành mỉm cười.
“Chị Ôn Hoành học giỏi lắm, từ giờ trở đi, cuối tunầ nào chị ấy cũng sẽ ôn bài cho em, chắc chắn năm sau em sẽ thi được vào cấp ba.” Ngôn Hi cầm tay cậu bé, thân mật nói.
“Có vào được trường Tây Lâm không ạ?” Cu Tép ngoẹo đầu hỏi.
“Tại sao phải là trường Tây Lâm?” A Hoành thắc mắc.
“Em muốn được học cùng trường với anh Ngôn Hi, anh Đạt Di và anh Tư Hoán.” Cậu bé bấm ngón tay đếm một hồi.
Ngôn Hi đứng dậy, ánh mắt lộ rõ ý cười, nhìn cô với ý thăm dò.
A Hoành cảm thấy cậu bé này rất lém lỉnh, dễ thương, lại trạc tuổi Tại Tại nên càng quý mến hơn, bèn mỉm cười gật đầu.
“Tép à, ông nội em đâu?” Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì đó.
“Ông em đi dọn hàng rồi.” Cậu bé nhanh nhẹn đáp.
“Em không giúp ông à?” Ngôn Hi trầm ngâm hỏi.
“Ông bảo em chịu khó học hành với anh, không được đi trông hàng.” Cậu bé chu mội, nét mặt buồn buồn.
A Hoành liếc Ngôn Hi, thấy anh cau mày lại, cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Tép: “Tép à, mình bắt đầu học nhé!”
Tép chuẩn bị lên lớp 9, cậu bé này khá thông minh, có điều kiến thức cơ bản nắm không chắc. A Hoành ngẫm nghĩ một lát rồi bắt đầu dạy từ những kiến thức trong sách giáo khoa.
“Thế nên, áp dụng công thức tìm căn thì kết quả là...”
“Em biết rồi, có phải là -3 và 1 không ạ?” Cậu bé nhanh nhảu đưa ra đáp án.
“Hả? Không đúng.”
“Em lại tính sai rồi ư?” Cậu bé xị mặt, vẻ thất vọng.
“Để chị xem nào... Bình phương của 5 em lại viết thành 26. Trong căn tính sai rồi, phải là 0 chứ. Kết quả chỉ có một căn, là 2.” A Hoành mỉm cười nói tiếp. “Thôi, câu thứ ba đi.”
Cậu bé vừa chép đề vừa lén quan sát sắc mặt A Hoành.
“Tép, em sao vậy?” A Hoành ngoái lại, nét mặt từ tốn, nhẹ nhàng.
“Chị ơi, sao chị không mắng em ạ?” Cậu bé thắc mắc. “Cô giáo bảo em ngốc, chê em, nói em làm ảnh hưởng đến thành tích chung của lớp.”
A Hoành sững lại, một lúc sau liền mỉm cười, đáp: “Cũng như mọi người chê tiếng phổ thông của chị thôi.”
“Chị nói rất dễ nghe mà, mềm mại như kẹo bông vậy.” Kẹo bông ơi kẹo bông, cậu bé nói mà như muốn rớt nước miếng ra ngoài.
Khi A Hoành giảng bài xong xuôi thì đã sang chiều muộn.
A Hoành và cu Tép vửa vặn người cho đỡ mỏi thì ngoài sân bỗng vang lên tiếng Ngôn Hi: “Tép, Ôn Hoành, ra đây mau lên!”
A Hoành kéo tay cậu bé đi ra sân, lập tức bị màu trắng ngà và hương thơm ngan ngát bao vây. Trong sân có một cây hoa hòe đang nở rộ, thân cây xù xì, khoảng ba người dang tay mới ôm được hết.
Không biết Ngôn Hi tìm đâu ra được một cây sào, anh đứng dưới đất, giơ sào lên hái hoa. Hoa hòe rơi xuống như mưa, trắng ngà, đẹp đẽ, ấm áp, và sinh động vô cùng. Chàng trai đứng giữa làn mưa hoa, nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay gọi họ.
A Hoành hít sâu một hơi, lập tức một làn hương dễ chịu bao trùm lấy cô.
Tép chạy vào bếp lấy một cái rổ, thu gom hoa hòe đưới chân Ngôn Hi, rồi cậu ngửa mặt lên, cười vẻ thích thú. “Anh Ngôn Hi, đủ rồi, đủ rồi.”
“Hắt xì!” Ngôn Hi bỏ sào xuống, một cánh hoa rơi xuống cánh mũi anh khiến anh ngứa mũi hắt xì.
Tép ôm rổ, cười với A Hoành. “Chị ơi, em làm món hoa hòe hấp, chị có thích ăn không?”
Hoa hòe hấp ư?
Cô gật đầu, cậu bé liển chạy ngay vào bếp.
“Ôn Hoành, hôm nay cảm ơn em nhé!” Ngôn Hi đưa ngón trỏ lên xoa mũi, giọng không được tự nhiên cho lắm, đôi mắt đen láy nhìn quanh bốn phía.
“Có gì đâu.” A Hoành khá bất ngờ vì lời cám ơn của Ngôn Hi nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì mà đáp rất bình thản.
“Haizz, lâu lắm rồi không cảm ơn ai, tự nhiên lại thấy không quen...” Ngôn Hi ngượng ngùng tự giễu.
Cu Tép chạy ra, bê theo một chiếc chậu nhôm đến chỗ A Hoành, trán đẫ mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng. “Chị với anh Ngôn Hi ăn đi.”
A Hoành nhìn những cánh hoa trắng ngần trong chậu rồi lấy tay nhón một miếng, bỏ vào miệng, vị ngọt ngào, thơm mát của kí ức năm xưa chợt hiện về. “Ngon quá!” A Hoành mím môi, ý cười dịu dàng trong đáy mắt.
Cu Tép đắc ý lắm, hai tay vòng qua sau gáy, nụ cười ngây thơ, rạng rỡ hiện rõ trên môi.
A Hoành đưa tay quệt vết nhọ trên mặt cậu bé, không ngờ cậu ta lại ôm chặt lấy cô, nói: “Chị ơi, em quý chị lắm, chị tốt bụng quá!”
A Hoành giật bắn mình, cô không quen với sự vồ vập nhiệt tình như thế, nhưng sau đó cô lại thấy xúc động khó tả. Bàn tay cứng đờ của cô từ từ thả lỏng, ôm chặt lấy cậu bé, khuôn mặt thanh tú ửng hồng, nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn em.”
Ngôn Hi mỉm cười, dựa vào thân cây, vươn vai cho đỡ mòi, nhìn lên thấy những đám mây vàng đỏ pha tím, ráng chiều làm bầu trời trở nên đẹp đẽ hơn.
“Lúc ra về, Ngôn Hi không đi đường cũ mà dẫn A Hoành đi qua ngõ khác tên là Mạo Nhi rồi mới ra đường chính. Trước mắt cô là dòng người đi lại như mắc cửi.
“Ông nội Tép sống ở đây.” Ngôn Hi chỉ vào cửa ngõ.
A Hoành nhìn sang thì thấy cửa ngõ là một sạp sửa xe đạp. Một cụ già tóc bạc phơ, mặc bộ quần áo bảo hộ màu xanh lam đang gù lưng trước chiếc xe đạp, bàn tay đầy những vết chai nhấc đầu xe lên, quay bánh kiểm tra gì đó, sáng vẻ vô cùng chăm chú. Thậm chí, cô còn nhìn thấy từng vết đồi mồi của tuổi già trên cánh tay và các nếp nhăn theo thời gian hiện rõ trên khuôn mặt ông cụ.
Ông cụ đã phải bơm bao nhiêu chiếc lốp xe đạp, vá bao nhiêu chiếc săm xe mới có đủ tiền để duy trì cuộc sống cho hai người.
“Thế nên, Tép, mới đi ăn trộm hả?” Cô vẫn nhớ lời cảnh sát Phó nói, Tép đã ăn trộm thành quen.
Ngôn Hi bình thản đáp: “Biết làm sao được, đang tuổi lớn nên hay đói.”
“Thế cha mẹ Tép đâu?” Cô thấy giọng mình nghẹn đi.
“Tép là trẻ mồ côi, nếu ông Hà không đưa về nuôi thì chắc bây giờ nó đã chẳng tồn tại trên thế gian này.” Ngôn Hi lạnh lùng đáp.
“Tại sao, anh lại muốn em biết những điều này?”
“Anh nghĩ, em biết rồi thì sẽ càng trân trọng cái ôm của Tép hơn. Trước người lạ, nó chưa bao giờ làm thế. Em là người đầu tiên."