A Hoành đưa tay lên xem đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, cô lại tiếp tục làm bài.
Trên màn hình tivi, số đấu sĩ tử nạn cũng mỗi lúc một nhiều hơn.
Hồi lâu sau, có tiếng đập rất mạnh vang lên.
A Hoành ngước mắt thì thấy Ngôn Hi đang lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, góc tường là bộ điều khiển game màu đen đã nứt toác đang nằm chỏng chơ.
“Em định ở đây đến khi nào? Ngôn Hi hỏi cô, ánh mắt sâu thẳm, mơ hồ không thể nhìn thấu.
“Anh nhớ ra rồi hả?” A Hoành mỉm cười rồi đưa vở bài tập ngữ văn, toán, ngoại ngữ ra cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi nhướng mày, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội, trừng trừng nhìn cô hồi lâu.
Ánh mắt A Hoành vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng, trong veo như suối nguồn. Cô mỉm cười, nói: "Ngôn Hi, làm bài tập vất vả như vậy ư?"
Ngôn Hi sững lại, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt đã dịu đi phần nào, hồi lâu mới hờ hững đáp: "Ôn Hoành, có đáng phải như thế vì chuyện chỉ bằng cái móng tay này không?"
Người giận là anh, người gây sự là anh, người giận cá chém thớt vẫn là anh.
A Hoành thở dài, cảm thấy mình bị trách oan.
"Biết rồi, anh sẽ làm, em về đi." Ngôn Hi tựa đầu vào thành giường, thờ ơ giục.
"Vâng." A Hoành gật đầu rồi đứng dậy, đầu gối đã tê cứng.
Cô đóng cửa rồi xuống lầu.
Chú Lý đang ngồi trên ghế tựa nghe nhạc, lúc này đã ngủ thϊế͙p͙ đi, tiếng ngáy nghe khá rõ trong phòng khách rộng rãi, yên tĩnh.
Nhà họ Ôn mặc dù không đông người nhưng vẫn còn ấm hơn nhiều so với ngôi nhà này. A Hoành nghĩ vậy rồi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một bức ảnh treo tường, sắc màu rực rỡ, khoảnh khắc bấm máy ấm áp vô cùng.
Nét đẹp này vô tình nhuốm lên mình vẻ băng giá giữa bầu không khí tĩnh lặng, trông lẻ loi vô cùng.
Trái tim A Hoành như bị mèo cào, đau đớn theo từng nhịp đập.
Cô nhớ lại câu chuyện Ngôn Hi kể khi anh bị ốm, giọng nói yếu ớt, buồn tủi biết bao.
Cô nhớ đến nụ cười của Ngôn Hi khi đưa chiếc bánh ngọt cho cô, anh nói: "Ôn Hoành, cô Vân nhờ anh mua cho em. Cô bảo anh chúc mừng sinh nhật em." Giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tị.
Anh sợ bị người khác phá vỡ nỗi cô đơn mà anh đang có, vì cô đơn là chiếc áo giáp dày dặn, chỉ khi khoác lên người chiếc áo giáp dày dặn này, Ngôn Hi mới là Ngôn Hi mạnh mẽ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại nhìn thấy Ngôn Hi trong hoàn cảnh này, nhưng những cảm nhận của cô trong giây phút này thực sự vượt ra khỏi sự chậm chạp, trì độn vốn có trong người cô.
Trước đây cô nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt mơ hồ, cảm thấy tò mò và đầy mĩ cảm. Còn bây giờ, tất cả đã rõ ràng, cô cảm thấy thật sợ hãi và xót xa.
Cô sợ rằng nỗi xót xa này sẽ thấm sâu vào cốt tuỷ theo thời gian.
Ngưng ngắm bức ảnh đó hồi lâu, cuối cùng vẫn phải dừng chân lại.
Nửa tiếng sau, Ngôn Hi lại nhìn thấy A Hoành, đó là khi anh đã hoàn thành bài tập tiếng Anh với một tốc độ nhanh đến chóng mặt.
"Em chưa về à?" Anh ngẩn người nhìn cô, các ngón tay mảnh dẻ xoay xoay chiếc bút.
"Anh có đói không?" A Hoành hỏi một câu không đầu không cuối, tay cô bưng mộ t bát mì nóng hổi, thơm phức.
“Mì sườn hả?” Ngôn Hi hít một hơi thật sâu rồi thò đầu ra hỏi.
“Trong bếp, có sườn, lại có cả mì nữa. Nên em nấu tạm.” A Hoành ngại ngùng giải thích.
Thế nên, anh có ăn không?
Nét mặt Ngôn Hi đầy vẻ hồ nghi, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ cảnh giác. “Á, anh biết rồi, chắc chắn là em đã bỏ thuốc độc vào đó!”
“Ừm, bỏ thuốc độc rồi. Anh không ăn thì em cho con Kho Tộ ăn.” A Hoành mỉm cười rồi bước ra phía cửa sổ.
Chú vẹt đang uể oải ngồi tắm trăng, nhìn thấy cô, bèn sà tới, đi vòng quanh bát mì, mắt sáng lên, vừa đi vừa nói: “Kho Tộ, Kho Tộ!”
Ngôn Hi liền cười. “Sao mà chấp vặt thế, mới đuổi tí thôi mà.” Rồi anh chàng cốc lên đầu chú vẹt, chú vẹt đang đi rất nhanh, theo quán tính liền đâm ngay vào cửa sổ.
Anh chàng liền chặn ngay bát mì cô đang cầm, mu bàn tay khẽ chạm vào môi, đôi mắt đen láy, nụ cười vẫn có nét gì đó ngây thơ. Rồi anh cúi đầu miệt mà chiến đấu với bát mì, nhìn điệu bộ ăn ngon lành của Ngôn Hi, A Hoành lại nhớ đến chú heo con xinh xắn trên hộp cơm của anh.
Tranh thủ lúc Ngôn Hi ăn mì, A Hoành nhặt chiếc điều khiển đang nằm lăn lóc ở góc phòng lên, ngồi xuống nền nhà, lấy cái tua vít ra và chăm chú vặn.
“Em làm gì vậy?” Ngôn Hi vừa húp sột soạt vừa hỏi.
“À, sửa cái này.” A Hoành không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vặn ốc bằng tua vít.
“Em biết làm à?” Anh vẫn tiếp tục húp sột soạt.
“Em thử thôi.” A Hoành cười.
“Nhỡ thử mà hỏng thì em có đền không?” Ngôn Hi hỏi rất điềm nhiên.
“Hỏng rồi mà.” A Hoành mỉm cười nhắc.
“Nếu không có em thì anh đâu có ném? Cái điều khiển này thiếu gia phải mất bao nhiêu công mới tranh được của bà mợ kia.” Ngôn Hi điềm nhiên đáp.
“Sửa xong rồi.” A Hoành mỉm cười rồi mím chặt mội vặn ốc cho chặt, sau đó trả lại điều khiển cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi lắc thử, thấy không còn tiếng ốc kêu lọc xọc, biết đã sửa xong, rồi anh chàng sực nhớ ra điều đó, liền đưa chiếc điểu khiển lên sát tai, chăm chú lắng nghe.
“Anh nghe gì vậy?” A Hoành tò mò hỏi.
Ngôn Hi liền nheo mắt cười rồi thở dài như cụ già đang tiếc nuối thanh xuân. “Ngày xửa ngày xưa, từ lâu lắm rồi, truyền thuyết kể rằng trong mỗi chiếc điều khiển game đều có một vị đại thần. Nếu ngày ngày game thủ nói chuyện với vị thần này, ông ấy sẽ đưa chúng ta đi hết chiến thắng này đến chiến thắng khác của game."
Bất ngờ, chiếc điều khiển lành lạnh được đặt nhẹ lên trán cô, A Hoành bèn ngẩng đầu lên.
"Vừa nãy ông ấy tố cáo rằng động tác của em rất mạnh, ông ấy rất ghét em."
A Hoành khịt mũi rồi túm ngay lấy cái điều khiển, ấm ức nói: "Đâu có, em có làm gì mạnh đâu."
"Có, em làm rất mạnh!" Ngôn Hi liếc xéo cô rồi nói. "Vị đại thần nói, em không những gõ vào ông ấy mà còn vặn nữa. Ông ấy sẽ trả thù em."
"Ông ấy trả thù kiểu gì?" Đúng là có tật giật mình.
"Thì sẽ phái quỷ Sa tăng xuất hiện ở đầu giường em lúc nửa đêm thôi, sau đó ông ta sẽ kể chuyện ma cho em nghe, nào là xác chết hiện hồn kêu oan, quỷ hút máu người, Tây ta, kim cổ có hết..." Ngôn Hi khua chân múa tay, nước bọt bắn tung toé.
A Hoành bán tín bán nghi, hỏi nhỏ: "Vị thần đó của Trung Quốc hay nước ngoài?"
Ngôn Hi nghe thấy A Hoành hỏi thế thì cười ngặt nghẽo. "Bình thường tưởng em hiểu biết nhưng giả vờ ngốc, xem ra bản thiếu gia đánh giá em hơi cao rồi.
Rõ ràng là cô nàng giả vờ hiểu biết nhưng thật ra là đại ngốc mà.